Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì

Chương 41: Ngày thứ bốn mươi mốt làm cá muối



Đề tài về con qua đi, bốn cặp khách mời lại cùng nhau trò chuyện khác, còn chơi một chút trò chơi nhỏ bên bàn, đêm nay cứ trôi qua như vậy.

Ngày hôm sau, chương trình chính thức bắt đầu, tất cả các khách mời lên xe của tổ chương trình đến một toà cổ trấn gần đó.

Tòa cổ trấn này đã có hơn 1000 năm lịch sử, là khu du lịch cấp 5A, ngày lễ tết du khách rất đông. Trong bảy ngày tới, bọn họ chủ yếu ở chỗ này tiến hành quay chương trình.

Tới nơi, đạo diễn Trâu trực tiếp vào chủ đề chính, cửa thứ nhất là trò chơi chọn phòng. Phòng số một là phòng xa hoa nhất, phòng số 2 cách đó không xa, kế bên là phòng số 3, cuối cùng phòng số 4 là một gian lều tranh, bề ngoài giống như là một căn phòng dột nát, nhưng bên trong xem ảnh chụp cũng rất sạch sẽ.

Điền Hiểu Quang từng tham gia tống nghệ về trẻ con, khi đó còn ở trong phòng tệ hơn phòng số 4, anh ấy tức khắc thả lỏng nói: "Cảm giác phòng nào cũng được, không có cái nào đặc biệt kém, chỉ là vẻ ngoài có chút khác nhau, không như lúc trước tôi mang con ở phòng bị dột, vậy mới gọi là nát."

"Tôi cũng cảm thấy vẫn được, đều có thể tiếp nhận." Lục Thiến gật gật đầu, "Chúng ta đều là người trưởng thành, cũng không mang theo con, nên phòng nào cũng có thể ở."

"Tôi cũng có thể, chỉ cần phòng sạch sẽ, tôi ở lều trại cũng được." Hà Viện tích cực tỏ thái độ, thể hiện mình không khác người, cô ta biết khán giả thích gì, đơn giản chính là khách mời bình dân, điểm này, cô ta tuyệt đối biết diễn tốt hơn Trình Tâm Nghiên.

Lại nói, còn muốn tận lực lôi kéo làm quen với Kiều Mộc, dính cô để lăng xê một chút, cô trong chương trình nổi tiếng nhất, cùng cô tiếp xúc nhiều chắc chắn sẽ không có hại, chỉ là trong lòng có chút khó chịu mà thôi.

Vì thế, Hà Viện nhìn phía Kiều Mộc nói: "Kiều lão sư, hai người thích phòng nào?"

Kiều Mộc nhìn lại Hà Viện, có chút buồn cười, người này đối với cô thay đổi thái độ, sao cô ta đột nhiên tích cực nói chuyện với cô như vậy? Chẳng lẽ những chuyện trước kia cô ta đều không mang thù?

Không có khả năng, nếu chỉ là việc thử vai kia, cô tin cô ta có lẽ có thể buông.

Nhưng sau việc của Viên Châu, cô không tin với tâm tư của Hà Viện không thể làm như không có việc gì xảy ra.

Từ từ rồi xem, "Chúng tôi phòng nào cũng được, cảm giác mấy phòng cũng không khác nhau lắm."

"Vậy đạo diễn Trâu mau nói trò chơi đi." Trương Huy thúc giục đạo diễn.

Đạo diễn Trâu ngồi ở giữa bên ngoài máy quay, tuyên bố quy tắc trò chơi: "Trò chơi này yêu cầu khách mời nam đeo bịt mắt, khách mời nữ chỉ huy khách mời nam đi đến đích ăn kẹo vòng, ai ăn xong trước xếp thứ nhất, căn cứ vào thứ tự để chọn phòng."

"Kẹo vòng ở đâu?" Lâm Tranh theo hỏi.

Chỉ chốc lát sau, tổ chương trình đẩy ra một xà đơn cao, bên trên treo bốn cái kẹo vòng, xà đơn được đặt trước mặt khách mời nữ, các khách mời nam chốc nữa phải đi đến phía trước cách đó 10 mét để bắt đầu.

"Xa như vậy, cảm giác rất dễ mất đi phương hướng." Hoàng Ân hiếu kỳ nói: "Đạo diễn, phải ăn cái của mình, hay là có thể ăn của cặp khác?"

Đạo diễn Trâu: "Chỉ có thể ăn của mình, ăn của người khác không tính. Cho nên yêu cầu mọi người phải phối hợp ăn ý."

"Như vậy có chút khó khăn." Hoàng Ân nói: "Hơn nữa chúng tôi mặt đối mặt chỉ huy, trái phải rất khó phân biệt."

【 Còn nói, thật sự có chút khó, vốn dĩ đeo bịt mắt liền rất dễ bị lạc phương hướng, còn muốn nam nữ đứng đối diện nhau, như vậy bên phải mình chính là bên trái người ta, rất dễ lẫn lộn. 】

【 Không sao, trò chơi thứ hai, tình cảm là nhất, chơi vui là được, tôi cảm thấy lát nữa khẳng định sẽ cười chết. 】

【 Theo tôi nghĩ nam bọn họ có thể đụng vào nhau không, không cẩn thận còn kiss chứ? 】

【 Ha ha ha, hẳn là không thể đâu, nói vậy, cũng quá buồn cười! 】

【 Nói thế tôi cũng muốn nhìn, nhanh lên nhanh lên, đạo diễn nhanh hô bắt đầu đi! 】

Trong chương trình, bịt mắt đã được phát trên tay mỗi cặp khách mời, Kiều Mộc cười tủm tỉm nhìn Cố Hàn Thanh: "Anh được không?"

"Còn chưa thử qua sao mà biết không được." Cố Hàn Thanh nhéo mặt cô gái, buồn cười nhìn cô, sao ở bên ngoài lại nói câu này, cô gái này thật là......

Lại nhéo lần nữa, "Chờ lát nữa em chỉ huy cho tốt, đừng không phân biệt được trái phải."

"Anh nghĩ quá nhiều rồi, em không ngốc như vậy được không, anh chỉ cần nghe em đừng nghe người khác chỉ huy là được rồi." Kiều Mộc chế nhạo anh, chốc nữa thi đấu là bốn cặp cùng lên, nói không chừng thật sự dễ nghe nhầm.

"Sẽ không, anh nhận được giọng em." Cố Hàn Thanh rất kiên định, "Anh đi qua đây."

"Ừm ừm, đi đi, chúng ta chơi là phụ, vui vẻ là được." Kiều Mộc mím môi mỉm cười, vẫy tay tạm biệt.

Kết quả Cố Hàn Thanh không đi, mà đưa mắt ra hiệu cho cô, bảo cô nhìn cặp khác.

Kiều Mộc tò mò nhìn ba cặp còn lại, sau đó liền nhìn thấy họ hôn môi thân mặt.

Cô hơi 囧, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Cố Hàn Thanh, anh không nói lời nào, lẳng lặng nhìn lại cô.

【 Ha ha ha! Cố tổng đang muốn hôn! 】

【 Cố tổng thật phúc hắc, cũng không nói thẳng, mà là ra hiệu bằng mắt. 】

【 Mộc Mộc mau hôn đi, còn thất thần làm gì, phải để tôi ấn đầu có phải hay không! 】

【 Mộc Mộc xấu hổ rồi, kỳ thật cái này không sao, tôi xem có vợ chồng tham gia tống nghệ, người ta đều hôn rất hào phóng! 】

Kiều Mộc thấy Hàn Thanh vẫn chưa đi, phải chờ đến khi cô hôn môi mới bằng lòng, cô bất đắc dĩ, đành phải nhanh chóng hôn lên gương mặt anh một cái, "Được rồi được rồi, đi nhanh đi."

Ra vẻ ghét bỏ vẫy tay.

Cố Hàn Thanh cong môi cười, cúi đầu hôn đáp xuống má cô một cái, lúc này mới rời đi.

Kiều Mộc sờ sờ mặt, vành tai đỏ bừng.

【 Má ơi, hai người bọn họ là học sinh tiểu học yêu đương sao? Này cũng quá trong sáng rồi. 】

【 Đúng vậy đúng vậy, nhưng làm cho người ta động lòng, tôi thích loại cảm giác tươi mát này. 】

【 A a a, ngọt chết tôi, ngọt chết tôi, hôn nhiều một chút đi, thôi thích xem loại hình ảnh này! 】

【 Chuyển giường đến cho hai người đi! 】

【 Những người phía trên, hãy khắc chế lại. 】

Trò chơi rất nhanh đã bắt đầu, ở sau xà đơn bốn khách mời nữ cầm loa chỉ huy chồng hoặc bạn trai mình.

Thanh âm trộn lẫn vào nhau, nói thật, có chút ồn, không nghe rõ là ai đang nói, chắc truyền tới tai người đàn ông cũng như thế, Trương Huy và Điền Hiểu Quang bất tri bất giác liền lao vào nhau.

Trương Huy ngã trên mặt đất, vợ anh ấy Lục Thiến không chỉ không đau lòng, ngược lại còn cười ha ha, khán giả cũng cười.

Quả nhiên có cảnh này.

Lâm Tranh bên kia cũng vậy, càng đi càng xa, đã chạy ra khỏi máy quay, Hà Viện đau đầu vô cùng, chỉ có thể lớn tiếng gọi hắn trở về, phương hướng sai rồi.



Kiều Mộc bên này xem như ổn nhất, Cố Hàn Thanh cho dù đeo bịt mắt, cảm giác phương hướng vẫn rất tốt, anh hai tay mở ra, để ngừa bên cạnh có người, sau đó nghe từng câu của Kiều Mộc: "Bên trái một chút, được, đi đi."

"Bên phải một chút, OK, tiếp tục đi, cứ giữ như vậy"

Nếu đôi khi quá ồn, anh sẽ không lộn xộn giống những người khác, mà đứng tại chỗ, nghiêng tai lắng nghe, chỉ khi đoán ra là giọng Kiều Mộc, anh mới lại động đậy.

Quả thực là sách giáo khoa chơi trò chơi.

【 Cố tổng thật đúng là có thể kiểm soát ưu nhã bất cứ lúc nào! 】

【 Tôi còn tưởng rằng có thể xem cảnh cơ thể anh ấy buồn cười chứ, là tôi sai rồi, bá tổng sẽ không buồn cười! 】

【 Bá tổng vĩnh viễn ưu nhã, hu hu hu, Cố tổng thậm chí chơi trò chơi cũng ngầu như vậy. 】

【 Đúng là không biết làm người khác thương tâm là cái gì. 】

Cuối cùng, trò chơi này, Cố Hàn Thanh không nghi ngờ gì dành vị trí thứ nhất, anh và Kiều Mộc ở căn phòng tốt nhất, Kiều Mộc mặt giãn ra, "Hàn Thanh, anh quá lợi hại! Nhưng em cũng rất lợi hại, nếu không phải em chỉ huy tốt, khẳng định anh không chiếm được vị trí thứ nhất."

Cô kiêu ngạo ngẩng cằm lên, Cố Hàn Thanh xoa tóc cô, cười nói: "Ừm, em lợi hại nhất, vậy đi thôi, chúng ta đi xem phòng trước."

Anh đưa tay ra, Kiều Mộc tự nhiên nắm lấy, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau, kéo hành lý của mình vào phòng tốt nhất.

Nhân viên công tác giúp bọn họ kéo hai cái.

Tới phòng, hai người đi vào dạo một vòng, Kiều Mộc rất vừa lòng, "Phòng này rất tốt, tuy rằng phòng khác cũng không tệ, nhưng tốt nhất không hổ là tốt nhất."

Nói rồi, khoé miệng nhịn không được giương lên.

Ngồi vào mép giường, cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Hàn Thanh, anh cũng lại đây ngồi một lát đi, chúng ta nghỉ ngơi. Hình như vòng tiếp theo đạo diễn vẫn chưa nói làm gì."

"Hẳn là phải nấu cơm." Cố Hàn Thanh không qua ngồi, mà phát hiện một tấm thẻ nhiệm vụ, anh đi đến ngăn tủ cầm lấy, "Mộc Mộc, ở đây có thẻ nhiệm vụ."

"Hả? Là cái gì?" Kiều Mộc duỗi cổ, mông lại không chịu đứng lên.

Cố Hàn Thanh đành phải đi đến trước mặt cô, cùng cô xem nội dung trên thẻ nhiệm vụ.

【 Trong trấn này cất giấu rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, mỗi cặp khách mời tự mình đi tìm, lúc tìm, yêu cầu đeo còng tay tình yêu, nếu bị đứt, coi như nhiệm vụ thất bại, bất luận nguyên liệu nấu ăn nào tổ chương trình cũng sẽ không cung cấp. 】

Kiều Mộc cầm lấy còng tay trong túi giấy nhiệm vụ, đây là loại còng tay làm bằng giấy, không chú ý là có thể đứt, cô không nói nên lời, "Thứ này căn bản không thể dùng lực kéo, nhiệm vụ này rất dễ thất bại, nếu thất bại, chúng ta phải làm sao bây giờ? Đi xin cơm sao?"

"Không đến mức đó, tổ chương trình chưa nói không thể ăn chực, hơn nữa cổ trấn cũng có thương gia, không đến mức không cho chúng ta cơm ăn." Cố Hàn Thanh đối mặt với cửa ải khó khăn rất bình tĩnh.

Kiều Mộc kinh nghiệm phong phú, cô nghi ngờ nói: "Em dám khẳng định, trên đường chúng ta đi tìm nguyên liệu nấu ăn tuyệt đối sẽ có người ra quấy rối, làm đứt còng tay, đến lúc đó chúng ta phải luôn nắm tay nhau, tuyệt đối không thể tách ra, nếu không còng tay giấy này khẳng định sẽ đứt."

"Ừm, anh sẽ." Cố Hàn Thanh cầm lấy còng tay giấy kia, cẩn thận đeo lên tay anh và Kiều Mộc, sau đó anh nắm chặt tay cô gái, cười nói: "Anh sẽ luôn nắm tay em như vậy."

Rõ ràng là nói một câu phối hợp với trò chơi, nhưng Kiều Mộc nghe ra lời âu yếm.

Cô hơi giật mình nhìn Cố Hàn Thanh, mắt anh đen nhánh sâu thẳm, như là ẩn chứa biển sao trời mênh mông, lúc chuyên chú nhìn ai, sẽ luôn cho người ta một loại cảm giác tình thâm.

Theo bản năng, cô tới gần anh, chủ động hôn môi anh, chụt một tiếng, Cố Hàn Thanh sửng sốt, nhưng nhìn thấy cô gái cười khanh khách, anh cười theo, một tay khác xoa tóc cô, "Đi thôi, nên đi làm nhiệm vụ rồi."

"Ừm, anh kéo em lên." Kiều Mộc chơi xấu làm nũng.

Hai người mang còng tay, Cố Hàn Thanh dùng lực kéo cô gái lên, Kiều Mộc lập tức nhào vào trong lòng anh.

Cố Hàn Thanh bất đắc dĩ cười khẽ: "Mộc Mộc, chúng ta đang quay chương trình đấy."

Giọng điệu trầm thấp, nháy mắt đốt cháy bầu không khí, fans CP ở phòng phát sóng trực tiếp đều đang hò hét.

【 Hai người đủ rồi! Mỗi lần show ân ái đều là lái xe, tôi muốn chảy máu mũi! 】

【 Thật không chịu nổi đôi vợ chồng này, sao lại ngọt như vậy! 】

【 Hai người đừng đi tìm nguyên liệu nấu ăn nữa, tôi cho hai người cơm hộp, hai người cứ tại đây tình tứ đi! 】

【 Cảm giác ái muội này thật là tuyệt, tôi xem mà cũng ngượng ngùng, rất thẹn thùng đó. 】

【 Theo tốc độ này, con của hai người sẽ sớm được tạo ra. 】

【 Ha ha ha, thật hạnh phúc, thật may mắn khi bọn họ tham gia chương trình, thật sự rất ngọt, chèo đôi này đúng là quyết định sáng suốt nhất của tôi! 】

-

Bảy ngày quay tống nghệ đảo mắt liền trôi qua, bảy ngày ở đây, Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh từ đầu đến cuối nhân khí đều cao nhất, hơn nữa còn đến một tầm cao mới.

Cho nên các fan vô cùng không muốn tống nghệ kết thúc, chỉ hy vọng có thể quay đến địa lão thiên hoang*.

* Địa lão thiên hoang: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng.

Kiều Mộc biết tâm trạng của mọi người, cũng biết ơn họ đã ủng hộ suốt chặng đường, bởi vậy ngày cuối, cô và Cố Hàn Thanh chụp một tấm ảnh tự sương chung, đăng trên tài khoản.

Đây là bức ảnh đầu tiên cô chụp chung cùng Cố Hàn Thanh, cảm mọi người đã yêu quý.

Kiều Mộc: 【 Giang hồ gặp lại, cảm ơn fans và người qua đường đã đồng hành. [ Ảnh tự sướng chung.jpg]】

Các fan oa oa khóc lớn.

【 Mộc Mộc, về sau chị còn tham gia tống nghệ không? Em biết chị và Cố tổng chắc sẽ không tham gia cùng nhau, vậy một mình chị thì sao? 】

【 Thật sự rất muốn lại nhìn thấy Mộc Mộc, mong về sau có cơ hội lại tham gia đi, thật sự rất thích chị. 】

【 Mộc Mộc, chị và Cố tổng phải hạnh phúc nha, nếu hai người không ly hôn, em sẽ vĩnh viễn tin tưởng vào tình yêu. 】

【 Thích Mộc Mộc, về sau chia sẻ cuộc sống nhiều hơn nhé, đương nhiên, thỉnh thoảng đăng ảnh tự sướng em sẽ không phản đối đâu! 】

【 Mộc Mộc, cùng Cố tổng sống ngọt ngào, giang hồ gặp lại. 】

Bầu không khí còn rất thương tâm, ngay cả Kỳ Anh cũng khóc lóc sao chương trình hết rồi, còn gửi WeChat cho Kiều Mộc: 【 Chị dâu, nếu không chị lại cùng anh em tham gia tống nghệ đi, thật sự quá ngắn, một chút đó em không xem đủ! 】

【 Còn tham gia cái gì nữa, anh em bảy ngày chậm trễ công việc, sau không biết bận thế nào. 】 Ở trên xe về nhà, Kiều Mộc trả lời Kỳ Anh.

【 Có thể tham gia loại chỉ quay cuối tuần á, hai người hồng như vậy, tổ chương trình khẳng định nguyện ý nhân nhượng về thời gian! 】 Kỳ Anh gửi mấy cái biểu tượng cảm xúc đáng thương.

Kiều Mộc cười khẽ.

Cố Hàn Thanh nghiêng mắt nhìn cô: "Sao vậy?"

Kiều Mộc cho anh xem điện thoại: "Anh Anh còn muốn xem chúng ta tham gia tống nghệ, em nói anh quá bận, làm sao có thời gian, hơn nữa chúng ta cũng không phải minh tinh xuất đạo, nếu tham gia, cảm giác đầu đuôi lẫn lộn, anh nói đúng không?"

"Ừm, đắt ra quế ế ra củi*, tham gia nhiều lần, chắc khán giả sẽ không thích xem chúng ta nữa." Cố Hàn Thanh đã rất thỏa mãn, quay bảy ngày ở chung cùng cô gái, anh cảm thấy đã đủ rồi.

* Đắt ra quế, ế ra củi: là câu châm ngôn về giá cả của hàng hóa. Một mặt hàng khi ít và trở nên khan hiếm thì có giá rất đắt, được ví như vỏ cây quế rất có giá trị trong đông y. Còn nếu nhiều quá đến mức cung vượt quá cầu thì dù quý hiếm cũng chẳng ai mua, chỉ rẻ như củi mà thôi.

Tổ chương trình còn hứa sẽ mau chóng gửi video cho anh, về sau anh có thể lúc nào cũng nhớ về thời gian tốt đẹp khi tham gia chương trình cùng Mộc Mộc.

"Em cũng nghĩ như vậy, về sau nên tham gia ít thôi, lúc này em cảm thấy đã đủ rồi." Kiều Mộc dựa vào bả vai Cố Hàn Thanh, tiếp tục trả lời Kỳ Anh.

Hai người về đến nhà, đi vào phòng ngủ quen thuộc, Kiều Mộc lúc này có cảm giác như trút được gánh nặng, cô thoải mái kêu một tiếng, dang tay bổ nhào lên giường, cọ cọ mặt: "Vẫn là ở nhà thoải mái, cảm giác giống như chúng ta đã ra ngoài một hai năm, lâu hơn lần trước em quay chương trình cuối tuần, may lần này có anh đi cùng."

"Đúng là có chút lâu." Cố Hàn Thanh kéo tay cô, "Đi, đi tắm rửa, tắm xong lại nằm, như vậy sẽ thoải mái hơn."

"Anh đi tắm trước đi, em muốn nằm một lát, thật sự quá mệt mỏi, thần kinh lập tức thả lỏng, em cảm giác cơ thể đã không phải của mình nữa rồi."

"Cùng nhau tắm, nếu không anh ôm em?" Cố Hàn Thanh đề nghị.

Kiều Mộc tức khắc đề phòng nhìn về phía anh, vô cùng giật mình: "Cố tiên sinh, anh không thể nào, anh không mệt sao?"

Cố Hàn Thanh sửng sốt, hiểu được, cười nói: "Em nghĩ anh thành cái gì vậy, anh chỉ đơn thuần muốn cùng em tắm rửa."

"Anh giống tra nam nói: tôi muốn nằm trên giường đơn thuần nói chuyện phiếm với cô vậy, chính anh nói ra, anh tin sao?" Kiều Mộc buồn cười trêu ghẹo Cố Hàn Thanh.

Cố Hàn Thanh híp híp mắt, "Nếu không thử xem?"

"Được, nếu anh không tuân thủ lời hứa, hừ, sau này ngủ sô pha một tháng!" Kiều Mộc nảy sinh chiêu độc ác.

Cố Hàn Thanh dương mày, nhất thời không nói chuyện, Kiều Mộc làm bộ vạch trần, giơ tay chỉ vào anh: "Xem đi, em đoán trúng mà, anh chính là có dụng ý khác."

"Vậy nếu anh tuân thủ thì sao?" Cố Hàn Thanh thấp giọng hỏi, đôi mắt thâm thúy đến cực điểm.

Kiều Mộc không tin anh thật sự sẽ nói được làm được, cho nên lớn tiếng nói: "Nếu anh tuân thủ, sau này một tháng cái gì em cũng sẽ nghe theo anh."

"Được, em nói đấy." Cố Hàn Thanh khom lưng bế cô gái lên, sải bước đi vào phòng tắm.

Sau đó ——

Kiều Mộc thua.

Chuyện này, ngày hôm sau cô nhớ tới, càng nghĩ càng không vui, khiến cô giống như không có mị lực, sao anh lại nhịn được? Như này không giống tính cách ngày thường của anh!

Cố Hàn Thanh chỉ là thoạt nhìn cấm dục mà thôi, kỳ thật ở phương diện kia, dục vọng của anh rất mạnh.

Đó chính là mình không lực hấp dẫn?

Kiều Mộc nâng má, tức giận cắn môi, càng nghĩ càng không vui.

Mạnh Hàm đi vào báo cáo công việc, nhìn thấy cô đang nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ giống như muốn cắn ai, hiếu kỳ nói: "Mộc Mộc, cậu sao vậy, ai chọc cậu không vui sao?"

Kiều Mộc hoàn hồn, chán nản dựa lưng vào ghế: "Còn có thể là ai?"

Mạnh Hàm chớp chớp mắt: "Hà Viện sao?"

"Không phải cô ta." Kiều Mộc yếu ớt lắc đầu.

Mạnh Hàm lại đoán: "Đó chính là...... Cố tổng?"

Thấy Kiều Mộc không phủ định, Mạnh Hàm biết mình đoán đúng rồi, càng thêm kỳ quái: "Ngày hôm qua hai người ở trong chương trình không phải rất ân ái sao? Còn đăng phúc lợi ảnh chụp chung cho fans, hôm nay sao cậu lại tức giận rồi? Chẳng là tối hôm qua anh ấy trở về, chọc cậu tức giận?"

"Haiz, kỳ thật cũng không phải, chỉ là bản thân tớ đang rối rắm một số vấn đề thôi." Loại chuyện riêng tư này, Kiều Mộc đương nhiên sẽ không nói ra, ngay cả Mạnh Hàm cũng không thể biết, cho nên cô xua xua tay: "Thôi, không nói anh ấy nữa, cậu vào tìm tớ có chuyện gì sao?"

Mạnh Hàm thấy cô không muốn nói chuyện cá nhân, cũng không hỏi nữa, bắt đầu ngồi xuống báo cáo công việc.

Buổi tối, Cố Hàn Thanh lại tăng ca, công việc trì hoãn quá nhiều, anh phải trở về làm bù, Kiều Mộc không khống chế được quan tâm anh, một mình lái xe tới dưới lầu công ty anh.

Cẩm thẻ chuyên dụng đi qua cửa, trực tiếp dùng thang máy của anh lên lầu, hiện tại đã hơn 10 giờ tối, các thư ký ngoài văn phòng của anh đã sớm đi rồi, chỉ còn ánh đèn trong văn phòng lộ ra từ cánh cửa khép hờ.

Kiều Mộc càng thêm đau lòng.

Chậm rãi đi đến cửa văn phòng, cô nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ nặng nề ra, thò đầu nhỏ vào, lập tức nhìn thấy bộ dáng Cố Hàn Thanh dựa vào ghế chủ tịch tỳ tay lên trán nhắm mắt, hẳn là anh mệt rồi muốn nghỉ ngơi một chút.

Kiều Mộc tim thắt lại, rón ra rón rén đi vào, Cố Hàn Thanh nháy mắt cảm giác được có người trong văn phòng, ánh mắt sắc bén mở ra, "Ai!"

Thấy rõ người tới, anh sửng sốt: "Mộc Mộc? Sao em lại tới đây?"

Kiều Mộc thấy anh phát hiện ra mình, cũng không khắc chế tiếng bước chân nữa, đi qua: "Tới đón anh tan làm đó, đã trễ thế này, anh còn chưa làm xong sao? Anh xem anh, cũng sắp ngủ luôn rồi."

Cố Hàn Thanh nghe ra cô đang lo lắng, duỗi tay về phía cô, Kiều Mộc đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên, Cố Hàn Thanh kéo người ngồi trên đùi, đôi tay vòng qua eo cô: "Một lát nữa sẽ về, em tới cũng không nói với anh một tiếng, nếu anh đi rồi thì sao?"

"Vậy phải xem duyên của chúng ta." Kiều Mộc đau lòng nựng mặt anh, "Không phải anh nói chúng ta rất có duyên sao?"

Cố Hàn Thanh mỉm cười, trán áp vào Kiều Mộc: "Ừm. Em nói đúng, nhưng lần sau vẫn nên nhớ nói một tiếng, anh sẽ lo lắng cho em."

"Còn không phải em lo lắng cho anh à." Kiều Mộc dựa vào bả vai anh: "Mới quay bảy ngày tống nghệ xong, hôm nay anh liền đi làm, mấy ngày sau khẳng định cũng sẽ rất bận, anh như vậy, em sợ cơ thể anh không chịu nổi."

"Sẽ không, quay tống nghệ kỳ thật không mệt như vậy." Cố Hàn Thanh nhẹ nhàng vuốt lưng cô gái: "Hơn nữa, cùng em ở bên nhau, mỗi ngày anh đều rất có động lực."

"Chặc, mới không có đâu." Kiều Mộc theo bản năng phản bác, "Tối hôm qua anh một chút động lực cũng không có."

Vừa nói xong, cả hai thân thể cứng đờ.

Kiều Mộc đỏ mặt, đẩy Cố Hàn Thanh ra ngồi thẳng người lại, bốn mắt nhìn nhau, cô rất muốn tìm cái khe đất chui vào.

Tay che mặt, cô chuẩn bị rời khỏi đùi anh.

Cố Hàn Thanh đè eo cô lại, không cho đi, nhìn cô đầy ẩn ý, "Hửm? Mộc Mộc, dường như tối qua em giận anh......"

"Không có! Tuyệt đối không có!" Kiều Mộc che miệng anh lại, không cho cơ hội nói xong, đôi mắt hung hăng trừng anh: "Không cho nói."

Ném chết anh, sao có thể nói lời trong lòng ra chứ.

"Em phải về." Kiều Mộc giãy giụa muốn đứng lên, Cố Hàn Thanh căn bản không buông, cô không còn cách nào, chỉ có thể tự sa ngã nói: "Vừa rồi ý em chính là...... Chính là...... Cảm thấy dường như em không hấp dẫn, cho nên cảm thấy kỳ kỳ, được rồi, hiện tại anh có thể nhiệt tình cười nhạo em."

Cô cúi đầu móc móng tay, bộ dạng anh có thể tùy ý chê cười.

Nhưng Cố Hàn Thanh không cười cô, mà đem cằm gác lên vai mảnh khảnh của cô, thấp giọng nói: "Kỳ thật tối hôm qua anh nhịn rất vất vả, nhưng anh biết em quay chương trình mệt mỏi, cho nên không có làm gì khác, không phải vì em không hấp dẫn."

Kiều Mộc lỗ tai tê rần, mặt đỏ, nhưng không thừa nhận mình vui, run run bả vai nói: "Được rồi, đừng nói nữa, em thật sự muốn về, anh có về hay không? Không về thì tự em về."

"Chờ anh một chút, anh tắt máy tính." Cố Hàn Thanh buông cô gái, bảo cô tránh ra, anh nhanh chóng tắt máy tính, ngồi xe cô, cùng cô về nhà.

Một phòng kiều diễm, cầm sắt hòa minh*.

* Cầm sắt hoà minh: là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là một phép ẩn dụ cho tình yêu và sự hòa giải của một cặp vợ chồng. Giống câu "trăm năm hoà hợp" của Việt Nam.

Ba tháng sau, Hà Viện hoàn toàn lật xe, cô ta lại ở đoàn phim đánh diễn viên nhỏ, video bị người ta tung ra, trước kia truyền thông đã sớm không vừa mắt cô ta nên thêm dầu vào lửa, lúc này đến Lâm Tranh cũng không cứu nổi cô ta.

Nhưng đối với Kiều Mộc mà nói, đây chỉ là một đoạn nhạc đệm trong cuộc sống, cô xem xong liền quên, hoàn toàn không thèm để ý.

Bốn năm sau, Kiều Mộc ở trong bệnh viện sinh được một cặp song sinh, thời điểm tiệc đầy tháng, Cố lão gia cơ hồ mời toàn bộ danh viện phú hào ở Hải Thành đến chúc mừng chắt của mình.

Đây xem như sự kiện đình đám nhất kể từ khi vợ chồng Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh tham gia tống nghệ, tất cả các phương tiện truyền thông lớn đều đưa tin, lần này Cố gia cũng rất hào phóng, mời một số phương tiện truyền thông thân thiết tham gia.

Kiều Mộc mặc một bộ lệ phục ngọc lục bảo cao cấp, kéo tay Cố Hàn Thanh, hào phóng để truyền thông chụp ảnh. Mấy năm nay, trừ hào quang của Cố gia, thành tựu của riêng Kiều Mộc cũng sớm đã khiến người ta đối với cô lau mắt mà nhìn.

Công ty Kim Sư của cô hiện tại đã là thần thoại trong giới giải trí, mười lần đầu tư thì chín lần có lãi, mặc kệ điện ảnh hay là phim truyền hình, cơ hồ phòng vé đều có tiếng tăm, đồng thời nâng đỏ mười mấy hai mươi nghệ sĩ của mình.

Một bố phận truyền thông dò hỏi một chút về cặp song sinh của hai người, nhưng không thu được thông tin gì thú vị, có truyền thông ngược lại hỏi: "Kiều tổng, có thể nói về nguyên nhân dẫn đến mấy năm nay sự nghiệp của cô thành công như vậy không? Có thể chia sẻ với chúng tôi một chút chứ?"

Kiều Mộc khéo léo mỉm cười, mấy năm qua, đôi mắt trong suốt của cô vẫn như cũ không thay đổi, "Cái này, có chút khó nói......"

"Kiều tổng tùy tiện nói một chút cũng được."

"Đúng vậy, tùy tiện nói một chút là được."

Truyền thông đều được mời tới, mọi người rất khách khí, coi như là nói giỡn.

Kiều Mộc ngẩng đầu lên nhìn Cố Hàn Thanh, Cố Hàn Thanh cho cô một ánh mắt cổ vũ, bảo cô muốn nói gì thì nói.

Kiều Mộc suy nghĩ một chút, vậy trung thực nói đi, cô nhìn máy quay của giới truyền thông, dùng một loại vẻ mặt vô tội bình tĩnh trả lời: "Thì...... Năng lực của đồng tiền đi."

Giới truyền thông ở hiện trường yên tĩnh một lát, sau đó, mọi người đều cười.

Đoạn video này được đăng tải lên mạng, fans Kiều Mộc làm bộ người từng trải gật gật đầu.

【 Tỷ tỷ mấy năm nay vẫn chưa thay đổi, vẫn thích nói thật như vậy. 】

【 Nhìn thấy cô ấy vẫn như trước kia, tôi liền yên tâm rồi, Cố tổng và Cố phu nhân vẫn ân ái như vậy. 】

【 Thấy tinh thần và diện mạo của Mộc Mộc, chính là hôn nhân hạnh phúc, một lần sinh hai đứa cũng không thấy già. 】

【 Nhà có tiền đều có bảo mẫu chứ? Còn có bảo mẫu trông con, đương nhiên không già rồi. 】

【 Tôi cảm thấy vẫn là Cố tổng biết chăm sóc vợ, hôn nhân hạnh phúc, cho nên Mộc Mộc một chút cũng không thấy già. 】

【 Mặc kệ là nguyên nhân gì, dù sao nhìn thấy tình cảm của Cố tổng và Cố phu nhân tốt như vậy, thật sự chúc phúc bọn họ, chỉ là không có ảnh chụp hai tiểu bảo bảo, có chút tiếc nuối. 】

【 Ảnh chụp bé con đương nhiên không thể công bố, nếu bị người xấu để ý thì sao? Cô xem nhũ danh* còn chưa nói, cho thấy Cố gia rất chú trọng riêng tư. 】

* Nhũ danh: Tên đặt lúc mới sinh.

【 Đúng là hai tiểu bảo bối hạnh phúc, vừa sinh ra liền ở vạch đích, hâm mộ hâm mộ, còn có cha mẹ có nhan sắc, không biết hai bảo bối trông như thế nào. 】

【 Nói như vậy, nhan sắc hai đứa trẻ rất khó vượt qua cha mẹ, chỉ có thể cầu nguyện cũng đừng quá kém. 】

Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh tiếp nhận phỏng vấn xong, liền đi phòng nghỉ xem con, Cố lão gia đang ở mép giường đùa với hai bảo bối, Kỳ Anh bồi ông.

"Ông nội, ông đừng quá mệt mỏi." Kiều Mộc đi vào nói.

Cố lão gia ngẩng đầu nhìn về phía cô, xua xua tay: "Không mệt không mệt, nhìn thấy bọn chúng ta một chút cũng không mệt."

"Nha —— nha ——" con gái Miểu Miểu vừa thấy Kiều Mộc, liền kích động vươn tay muốn cô ôm, còn nhếch miệng bật cười, nước miếng đều chảy ra.

Kỳ Anh bế cô bé lên, "Miểu Miểu thích chị dâu nhất, vừa thấy chị dâu đến liền đòi, nhìn chúng ta mà xem, một chút cũng không muốn ôm."

Cô cẩn thận đưa cho Kiều Mộc.

Kiều Mộc ôn nhu tiếp nhận, Cố Hàn Thanh vòng tay qua eo cô, cùng trêu chọc con gái trong lòng.

Nhưng không trêu quá lâu, Cố Hàn Thanh không hề bất công nên cũng bế anh trai Cố Tư Ngôn lên, một cặp song sinh rồng phượng, từ nhỏ có thể nhìn ra một ít tính cách, tính cách Miểu Miểu hướng ngoại, thấy ai cũng cười, đặc biệt là nhìn thấy Kiều Mộc.

Mà Cố Tư Ngôn thì trầm tĩnh hơn, luôn yên lặng mở to đôi mắt đen lúng liếng tò mò đánh giá bốn phía.

Hai anh em giống nhau ở chỗ là đều không thích khóc.

"Ngôn Ngôn thật an tĩnh, giống Hàn Thanh khi còn nhỏ như đúc." Cố lão gia cảm khái nói, "Cháu khi còn nhỏ tính tình cũng an tĩnh."

Cố Hàn Thanh hiện tại làm ba, khí chất càng thêm trầm ổn, mặt mày cũng thêm vài phần ôn nhu, anh cười nói: "Vậy thì đừng giống cháu quá, con trai phải hoạt bát một chút."

"Đúng vậy, khi còn nhỏ ta đã nói như vậy, nhưng cháu vẫn không thay đổi chút nào." Cố lão gia trừng mắt cháu trai một cái: "Cũng không biết cháu giống ai, bây giờ ta hy vọng sau khi Ngôn Ngôn lớn sẽ nghịch ngợm một chút."

Trong khi nói, ông nhìn chắt trong lòng cháu trai, chọc cậu bé, Cố Tư Ngôn chớp chớp mắt, nghiêng đầu, tò mò nhìn ông, không cười cũng không khóc.

Cố lão gia trong lòng âm thầm sốt ruột, xong rồi xong rồi, đứa nhỏ này đúng là giống ba nó, một chút cũng không thích cười.

Kiều Mộc cũng cảm thấy con trai không thích cười, cô ôm con gái tới gần, cố ý trốn sau lưng Cố Hàn Thanh, sau đó lập tức ló đầu ra, làm như Miểu Miểu đang trốn.

Vốn là muốn trêu con trai một chút, nhưng cậu bé vẫn chớp chớp mắt nhìn, hoàn toàn không cười.

Nhưng Miểu Miểu trong lòng cho rằng mẹ đang chơi cùng mình, cười khúc khích.

Kiều Mộc mí mắt giật giật: "Hàn Thanh, tính cách của bảo bối chúng ta khác nhau cũng quá lớn rồi, Ngôn Ngôn đúng thật một chút cũng không thích cười, rất giống anh."

"Anh không phải không thích cười, anh cảm thấy anh hiện tại rất thích cười." Cố Hàn Thanh vô tội.

Kỳ Anh chỉ vào mặt anh nói: "Anh, anh sau khi gặp được chị dâu mới thích cười, trước kia anh rất giống Ngôn Ngôn, rất ít cười."

"Ừm ừm, chính là như vậy." Cố lão gia vô cùng tán đồng gật gật đầu.

Cố Hàn Thanh im miệng không nói.

Kiều Mộc cười khúc khích, "Vậy xem ra, Ngôn Ngôn của chúng ta sau này cũng phải gặp được cô gái định mệnh của mình mới có thể thích cười."

Cô cúi đầu nhìn con trai, ôn nhu trêu cậu bé: "Phải không Ngôn Ngôn?"

Cố Tư Ngôn chớp chớp mắt, đột nhiên cười một cái, không biết là nhìn thấy mẹ vui vẻ, hay là cậu bé tán đồng với câu nói của Kiều Mộc.

Sự trùng hợp này khiến mọi người đều vui vẻ, Cố lão gia trêu ghẹo đứa nhỏ này còn nhỏ đã nghĩ đến cô gái định mệnh rồi.

Kỳ Anh hiếm khi bóp khuôn mặt cậu bé, sau đó ôm bụng nói: "Em cũng muốn sinh, hai đứa nhỏ của chị dâu thật đáng yêu."

"Cháu muốn sinh thì mau chóng sinh đi, tranh thủ khi ông còn sống." Kỳ Anh năm trước đã kết hôn, nhưng cô không muốn sinh con, cô cảm thấy mình vẫn là trẻ con đấy.

(Editor: Không biết Anh Anh kết hôn với ai 🥲 Liệu có phải Thẩm Ngọc không ta?)

Nhưng hiện tại thấy Kiều Mộc sinh con, cô có chút động lòng.

Cố lão gia đương nhiên cũng muốn cô mau chóng sinh con, ông không biết mình còn có thể sống được bao lâu, liền hy vọng lúc còn trên đời có thể nhìn thấy con của cháu gái.

-

Thoáng cái bốn năm trôi qua, Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn phải đi nhà trẻ, lẽ ra ba tuổi phải đi rồi, nhưng Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh đau lòng khi con đi học sớm vất vả, để hai đứa chơi thêm một năm.

Đi học ngày đầu tiên, hai người đều gác công việc sang một bên, tự mình đưa hai nhóc đi học.

Sau khi rửa mặt, mặc quần áo xong cho hai nhóc, bọn họ tay trong tay đi ra ngoài, chính là căn phòng hai anh em ở.

Cố Tư Ngôn một thân tây trang, cổ áo thắt nơ con bướm, khuôn mặt nhỏ thanh tú giống hoàng tử nhỏ.

Còn Cố Miểu Miểu mặc áo thun quần yếm, tóc thắt bím hai bên, một tay dắt anh trai, một tay cắm túi, so với anh cô bé còn ngầu hơn.

Miểu Miểu từ nhỏ chính là vua trẻ con, mỗi ngày lăn lộn trên mặt đất vô số lần, cho nên cô bé không thích hợp mặc váy, Kiều Mộc mua cho cô bé một phòng váy vóc xinh đẹp, kết quả mỗi lần Miểu Miểu mặc ra ngoài, đều tàn tạ trở về.

Vì thế, cô vừa bất đắc dĩ, vừa đau đầu.

Cuối cùng, chỉ có thể cho cô bé mặc áo thun và quần, thoải mái là được.

Xuống lầu, một nhà bốn người cơm nước xong, Cố Hàn Thanh vuốt lưng hai đứa nhỏ: "Đi rửa tay đi, chúng ta liền xuất phát."

"Vâng thưa ba."

"Đi đi."

Cố Tư Ngôn cùng Cố Miểu Miểu nghe lời gật đầu, ngoan ngoãn đi rửa tay, Trần quản gia hiền từ chăm sóc hai đứa nhỏ.

Rửa tay xong, Kiều Mộc vẫy tay gọi hai anh em: "Đi thôi, lên xe."

Hai đứa nhỏ chạy về phía cô, Miểu Miểu ôm chặt đùi cô, ngẩng đầu lên làm nũng: "Mẹ, ôm."

"Đi vài bước con đã muốn ôm?" Kiều Mộc lặng lẽ sờ trán cô bé.

Cố Miểu Miểu nhún vai, "Lại không ôm, chờ con lớn, mẹ sẽ không được ôm con nữa đâu."

"Ồ, cho nên Miểu Miểu của chúng ta đây là ban ân cho mẹ sao?" Kiều Mộc ngồi xổm xuống, buồn cười nhìn con gái.

Miểu Miểu nghiêng đầu cười, ôm mặt mẹ, hôn chụt một cái, "Mẹ đẹp nhất."

"Vua nịnh nọt." Nhéo mũi con gái, cô bế cô bé lên, một tay khác dắt tay Cố Tư Ngôn.

Cố Tư Ngôn không thích người khác ôm, cậu bé thấy điều đó thật ấu trĩ.

Đứa nhỏ này cũng khiến người khác đau đầu, mới 4 tuổi, cả ngày thâm trầm như là 40 tuổi, ông nội nói Hàn Thanh khi còn nhỏ cũng không thâm trầm như vậy, cậu bé đây là gấp hai lần phiên bản của Cố Hàn Thanh.

Đối với tính cách trống đánh xuôi, kèn thổi ngược của hai đứa con, Kiều Mộc chỉ có thể an ủi chính mình: Thuận theo tự nhiên đi, lớn lên sẽ tốt hơn, may hai đứa nhỏ đều rất hiểu chuyện.

Cứ nghĩ như thế xong, Kiều Mộc lại hoàn toàn không dự đoán được ngày đầu tiên đi nhà trẻ con gái đã gây chuyện, lúc ấy cô và Cố Hàn Thanh ở bên ngoài khó có được thế giới của hai người, nhận điện thoại của cô giáo, nói Miểu Miểu làm gãy tay bạn cùng lớp, trên người cô bé cũng bị thương, quả thực như bị sét đánh.

Cô và Cố Hàn Thanh nhanh chóng chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Cố Miểu Miểu bị cô giáo dẫn đi, hốc mắt đỏ rực, cô nôn nóng tiến lên, kiểm tra cánh tay của của con bé trước thì thấy trầy da, lại vội vàng hỏi chuyện cô giáo tay của đứa trẻ kia thế nào.

Cô giáo nói: "Đứa bé kia đang ở bên trong bó thạch cao, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, trẻ con xương cốt dễ hồi phục, chỉ cần chú ý một tháng là được."

Kiều Mộc thả lỏng thở ra một hơi, sau đó áy náy xin lỗi nói: "Ba mẹ đứa trẻ cũng ở bên trong sao? Chúng tôi bây giờ sẽ đi xin lỗi, tất cả chi phí chúng tôi sẽ chịu."

Cô giáo lắc đầu, có chút xấu hổ nói: "Ba mẹ đứa trẻ kia còn chưa tới, nói là đang bận công việc, không có thời gian, lại biết vết thương không nghiêm trọng, bảo cô giáo chúng tôi chăm sóc trước."

"Không tới?" Kiều Mộc nhíu mày, sao công việc có thể so với con mình chứ.

Cô và Cố Hàn Thanh liếc nhau, Cố Hàn Thanh khẽ lắc đầu với cô, ánh mắt nói cho cô: Đừng đoán lung tung, chắc thật sự có việc nên không tới được, "Chúng ta đi xem đứa trẻ trước đi."

Cố Miểu Miểu phạm sai lầm, lúc này rất an tĩnh, cô bé ôm cổ Cố Hàn Thanh, nhỏ giọng nói: "Ba ba, thả con xuống tự con đi. Con đi theo xin lỗi anh ấy."

Cố Hàn Thanh biết con gái mình vẫn hiểu là biết sai phải sửa, còn dũng cảm gánh vác trách nhiệm, anh thả cô bé xuống, "Đi thôi, vào xin lỗi anh trai."

Đứa trẻ bị thương kia là học sinh lớp lá, năm nay 6 tuổi, lớn hơn Cố Miểu Miểu hai tuổi. Lúc ấy Cố Miểu Miểu cố ý trốn cô giáo, trèo lên cây không cẩn thận rơi xuống, lúc đó cậu bạn nhỏ này không màng cơ thể nhỏ bé của mình duỗi tay đón cô bé, cuối cùng mình thành miếng đệm thịt, cánh tay bị gãy.

Theo con đi vào, Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh lúc này mới nhìn thấy cậu bé kia.

Đó là một cậu bé đẹp trai trắng nõn, thoạt nhìn rất ít nói, Cố Miểu Miểu nói xin lỗi, mặt cậu bé đỏ lên, một tay khác vẫn luôn đong đưa, ôn nhu nói: "Không sao, em không bị thương là tốt rồi."

Cố Miểu Miểu càng xin lỗi, cô bé ôm chặt lấy cậu bé, trịnh trọng hứa hẹn: "Anh yên tâm, nếu tay anh không khỏi, về sau em sẽ coi như là vợ anh, lấy em bồi thường cho anh."

Cậu bé sửng sốt.

Kiều Mộc cùng Cố Hàn Thanh cũng ngây ngẩn cả người, ngay sau đó, mọi người trong phòng đều bật cười.

Đều coi như câu nói vô tri của trẻ con.

Không nghĩ tới, Cố Miểu Miểu thật sự đem mình 'bồi' cho đối phương.