Hôm sau, Tần Minh Lị tự mình đưa Lâm Dữ An đến nhà trẻ, ngày trước đây là chuyện mà Lâm Dữ An chờ đợi nhất, nhưng hôm nay cậu một chút cũng không vui nổi.
Ngồi trong xe, đầu cậu vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ xe, trên khuôn mặt nhỏ biểu tình rất lãnh đạm.
Tần Minh Lị nghe xong điện thoại, phát hiện con trai đang quay ót về phía mình, cô ta có chút không vui nói: "An An, sao mẹ cảm thấy con không vui chút nào khi hôm nay mẹ đưa con đi học vậy?"
Lâm Dữ An cuộn tay lại, lắc đầu, nhưng không có quay đầu lại.
Tần Minh Lị nhíu mày: "Vậy sao con vẫn luôn quay ót về phía mẹ, mau ngồi thẳng lại cho mẹ, thật không có quy củ. Con như vậy, sao khiến Miểu Miểu thích con? Thiên kim tiểu thư nhà người ta đều thích kiểu ưu nhã lịch sự."
Lâm Dữ An lông mi dài buông xuống, tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm giấu bên đùi. Ngoan ngoãn ngồi thẳng người, nhìn về phía mẹ, "Mẹ, hiện tại được chưa?"
Thấy cậu nghe lời, Tần Minh Lị hơi vừa lòng: "Cũng không tệ lắm."
Nói xong câu này, cô ta bắt đầu vào vấn đề chính, "An An, sắp đến sinh nhật con, mẹ thấy quan hệ của con và Miểu Miểu khá tốt, nếu không con đi mời con bé tới tham gia sinh nhật đi? Còn có anh con bé, ba mẹ con bé nữa, năm nay nhà chúng ta tổ chức cho con một bữa tiệc sinh nhật 6 tuổi hoành tráng, thế nào?"
"Có thể không làm không ạ?" Lâm Dữ An nhẹ nhàng đưa ra ý kiến.
Tần Minh Lị trừng mắt: "Cái gì không làm? Tổ chức sinh nhật cho con còn không muốn? Trước kia không phải con hy vọng sinh nhật ba mẹ sẽ bồi con sao? Lúc này chúng ta có thể bồi con mà."
Lâm Dữ An nhìn mắt mẹ, trong lòng đau đớn, rất khó chịu, sinh nhật như vậy, cậu tình nguyện không cần.
Nhưng cậu biết mình không có năng lực từ chối mẹ, nghĩ nghĩ, cậu gật đầu, "Vâng, con biết rồi."
Thấy cậu đáp ứng, Tần Minh Lị lập tức vui vẻ, sờ đầu con trai: "An An của chúng ta thật ngoan, vậy buổi chiều tan học, mẹ tới đón con, chờ tin tốt của con nhé."
Lâm Dữ An nhàn nhạt "Vâng" một tiếng, lại quay đầu hướng ngoài cửa sổ xe.
Tần Minh Lị lúc này mặc kệ cậu, đạt được mục đích của mình, cô ta liền vội vàng sắp xếp công việc trên điện thoại.
Thời gian giữa trưa, Cố Miểu Miểu lại nắm tay anh trai đi tìm Lâm Dữ An, cậu đang chơi dương cầm ở phòng đàn, có một giáo viên đang ở bên cạnh kèm cậu.
Nhà trẻ này sẽ dạy tùy theo tài năng tới đâu, cũng sẽ để bọn nhỏ tự do phát huy ở mức tối đa, chẳng hạn như hiện tại Lâm Dữ An tạm thời không muốn ăn cơm, muốn đánh đàn, như vậy giáo viên sẽ kèm cặp cho cậu, để cậu tự do hoạt động.
Cố Miểu Miểu từ ngoài cửa thò cái đầu nhỏ đáng yêu vào, hai con mắt to đen như quả nho cong thành hình trăng lưỡi liềm: "An ca ca, tìm được anh rồi."
Lâm Dữ An tựa hồ không nghe thấy, không trả lời mà đắm chìm trong tiếng dương cầm.
Cố Miểu Miểu phồng má, cũng không cảm thấy mất mát, thừa dịp cậu không nghe thấy, cô bé nắm tay anh trai rón ra rón rén đi vào, không quấy rầy cậu.
Giáo viên chuyển đến cho hai đứa trẻ một băng ghế nhỏ, hai anh em liền an tĩnh ngồi ở một bên xem cậu.
Cố Miểu Miểu chọc cánh tay anh trai, dùng tay nhỏ che miệng nói: "Anh, An ca ca đàn thật hay, cảm giác còn hay hơn anh."
Cố Tư Ngôn không có hứng thú so sánh, tùy em gái nói như thế nào: "Ừm, cũng được."
"Còn có An ca ca đàn dương cầm thật đẹp trai." Cố Miểu Miểu mê muội nhìn Lâm Dữ An.
Cố Tư Ngôn "Ừm" một tiếng, vỗ đầu em gái: "Miểu Miểu, đừng nói chuyện, nghe anh ấy đàn xong đi."
"Vâng, đã biết." Cố Miểu Miểu lè lưỡi, hai chân khép lại, không nói nữa.
Lâm Dữ An biết Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn tới, cậu cố ý không để ý tới bọn họ, cậu không biết nên đối mặt với bọn họ thế nào, đây là bạn tốt của cậu, nhưng mẹ lại muốn mình lợi dụng bọn họ.
Trong lòng càng ngày càng bồn chồn, lúc sau tiếng đàn dồn dập hỗn loạn, giáo viên cũng kinh ngạc nhìn lại, chờ cậu đàn xong, giáo viên quan tâm hỏi: "An An, dường như tâm trạng con không tốt, làm sao vậy? Có chuyện gì khổ sở, hãy nói với cô nha."
Cố Miểu Miểu nắm tay anh trai đi qua, ôm một góc dương cầm, quan tâm nhìn Lâm Dữ An: "An ca ca, anh không vui sao?"
Cố Tư Ngôn coi Lâm Dữ An là bạn, cũng đi theo em gái. Lúc sau quan tâm một câu, cậu nhớ từ hôm qua tâm trạng Lâm Dữ An đã không tốt.
Lâm Dữ An hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp xuống suy nghĩ kích động, cười xin lỗi: "Rất xin lỗi, có thể là đã đói bụng rồi nên muốn đàn xong sớm một chút, Miểu Miểu, Tư Ngôn, hai người đến đây lúc nào vậy?"
Cố Miểu Miểu lập tức bị dời lực chú ý, cô bé vui vẻ nói: "Chúng em tới đã lâu, em còn gọi An ca ca, nhưng anh không nghe thấy."
Lâm Dữ An trong lòng dâng lên áy náy, cậu kỳ thật nghe được.
Thật xin lỗi Miểu Miểu.
Ở trong lòng nói câu xin lỗi, cậu nói: "Xấu hổ quá, anh không nghe thấy."
"Không sao, anh đói bụng rồi phải không? Chúng ta đi ăn cơm đi." Cố Miểu Miểu tự nhiên hắn tay cậu.
Lâm Dữ An theo bản năng trốn ra phía sau.
Cố Miểu Miểu không bắt được tay cậu, cô bé khó hiểu chớp chớp mắt, ngây thơ vô tội nhìn Lâm Dữ An.
Lâm Dữ An không được tự nhiên nắm ống quần, dù sao cậu còn nhỏ nên cũng không giỏi nói dối, chỉ có thể nói: "Chúng ta đi thôi, đi ăn cơm."
Cậu dẫn đầu đi ra ngoài, Cố Miểu Miểu vội vàng nắm tay anh trai, chân ngắn nỗ lực đuổi theo, "An ca ca, anh chờ bọn em với, đi nhanh quá, Miểu Miểu theo không kịp."
Lâm Dữ An vốn dĩ không muốn quan tâm đến cô bé, nhưng bước chân cuối cùng càng ngày càng chậm lại.
Một bàn tay nhỏ bắt lấy cậu, giọng nói ngây thơ hồn nhiên của Cố Miểu Miểu thổi qua bên tai: "An ca ca, bắt được anh rồi."
Ánh mắt Lâm Dữ An hoảng hốt, quay đầu nhìn về em gái nhỏ lùn hơn mình nửa cái đầu. Cậu đột nhiên rất hâm mộ Cố Tư Ngôn có một em gái đáng yêu như vậy, nếu cậu cũng có một cô em gái, nhất định cậu sẽ cho cô bé sủng ái tốt nhất thế giới.
"An ca ca, chúng ta nắm tay đi dạo đi." Cố Miểu Miểu tay trái nắm tay Lâm Dữ An, tay phải nắm tay Cố Tư Ngôn, vui vẻ đi về phía trước.
Cô bé dường như không chú ý đến sự xa lánh và khác thường của Lâm Dữ An, giống như một mặt trời nhỏ, cô bé không ngừng xâm chiếm trái tim của Lâm Dữ An.
Nhưng Cố Tư Ngôn giỏi quan sát cảm xúc và lời nói hơn em gái, sau khi ăn xong, trong lúc em gái được giáo viên dẫn vào phòng vệ sinh, cậu tò mò hỏi: "Dữ An, anh sao vậy? Kể từ hôm qua thấy anh không vui."
Lâm Dữ An ngồi trên xích đu, chân đá nhẹ, hai tay nắm lấy sợi dây thừng bên cạnh, "Không sao, anh không có chuyện gì không vui."
"Anh không cần lừa em, em nhìn ra được." Cố Tư Ngôn ở bên cạnh cậu hơi đong đưa, "Anh không muốn nói cũng không sao, nhưng nếu anh muốn nói em sẽ nguyện ý nghe bất cứ lúc nào."
Lâm Dữ An quay đầu nhìn Cố Tư Ngôn, ánh mắt chạm nhau, lúc đó hai đứa nhóc cách nhau hai tuổi có một loại tình cảm khác, trở thành bạn tốt thực sự.
Mà lúc này, Cố Miểu Miểu đã trở lại, bóng dáng hoạt bát rất nhanh đi tới, "An ca ca, anh, hai người thật xấu, đều chơi xích đu một mình, em cũng muốn chơi."
Lâm Dữ An từ trên xích đu đứng dậy, nhường cho cô bé: "Vậy em chơi đi, anh đẩy cho em."
Cố Miểu Miểu lắc đầu đẩy cậu ra sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười xán lạn, "Em đẩy anh trước."
"Không cần, anh thật sự không muốn chơi nữa." Lâm Dữ An xua tay từ chối, Cố Miểu Miểu dùng sức ấn cậu ngồi xuống, hung hăng nói: "Không được từ chối, em nói đẩy anh trước chính là đẩy anh trước."
Lâm Dữ An chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống để Cố Miểu Miểu đẩy cậu, đương nhiên chân của cậu cũng đá, nếu không căn bản Cố Miểu Miểu không đẩy nổi cậu.
Xích đu dần dần đung đưa, Cố Miểu Miểu vui vẻ hỏi cậu: "An ca ca, có vui không?"
Lâm Dữ An gật đầu, sau đó cậu mới chậm dãi dừng lại, "Em tới đây chơi đi, anh đẩy em."
Cố Miểu Miểu lắc đầu, nắm lấy tay cậu, lại đi tới cầu trượt, "An ca ca, chúng ta chơi cái kia đi."
Lâm Dữ An tưởng cô bé muốn chơi, liền cùng cô tới đó, hai người leo lên cầu trượt, cậu bảo Cố Miểu Miểu ngồi xuống để cậu đẩy cô bé, Cố Miểu Miểu lại bảo cậu ngồi xuống, "An ca ca, anh trượt trước đi."
Lâm Dữ An đành phải ngồi xuống, sau khi trượt xuống đứng phía dưới nói: "Anh lên đẩy em nhé?"
"Không cần đâu, An ca ca, tự em trượt xuống." Cố Miểu Miểu nhô mông lên tự mình trượt xuống, Lâm Dữ An đi đến đỡ cô bé.
"Còn muốn chơi nữa không?" Cậu hỏi.
Cố Miểu Miểu gật đầu, chỉ vào những trò chơi khác nói: "Mấy trò đó cũng chơi, chúng ta cùng chơi chứ?"
"Được." Lâm Dữ An tự trách việc mình đánh đàn cố ý không để ý tới Cố Miểu Miểu, cho nên giờ khắc này Cố Miểu Miểu nói gì cậu cũng đồng ý.
(Editor: Nội tâm Cố Tư Ngôn lúc này kiểu: Tôi toả sáng nhất hôm nay 🥲)
Ở đây có rất nhiều trò chơi cho trẻ em như cầu trượt, mê cung, khu leo núi cho trẻ em, v.v... Sau khi chơi hết một vòng, một đứa trẻ lớn như Lâm Dữ Anh cũng có chút mệt, nhưng như vậy cũng tốt, giúp cậu quên đi những chuyện không vui.
Khi nhìn thấy Cố Miểu Miểu giả vờ làm thỏ chạy về phía mình, cậu thấy đáng yêu đến mức không nhịn được cười.
Cố Miểu Miểu "Ha" một tiếng, vọt tới trước mặt Lâm Dữ An, kinh ngạc chỉ vào mặt của cậu nói: "An ca ca, anh cười rồi, rốt cuộc anh cũng cười rồi!"
Lâm Dữ An giật mình, nhìn Cố Miểu Miểu, điều này có nghĩa là gì?
Sau một khắc, Cố Miểu Miểu nói với Cố Tư Ngôn đang ngồi trên xích đu: "Anh, An ca ca cười rồi, rốt cuộc anh ấy cũng cười rồi."
Cố Tư Ngôn nhìn sang, khuôn mặt lạnh lùng tự nhiên của cậu lúc này dịu đi một chút, cậu giơ ngón cái lên như một lời khen ngợi dành cho em gái.
Lâm Dữ An hoàn toàn hiểu, hoá ra vừa rồi Cố Miểu Miểu kéo mình chơi trò này trò kia, không phải bản thân muốn chơi, mà là vì muốn chọc cho cậu vui vẻ?
Trong lòng cậu chấn động, sững sờ nhìn nụ cười rạng rỡ của cô bé, "Miểu Miểu, vừa rồi em muốn chọc anh vui sao?"
Cố Miểu Miểu ngẩng đầu đáng yêu chớp mắt: "Đương nhiên rồi, anh luôn không vui, em cũng sẽ không vui, nhưng cuối cùng anh cũng cười rồi, An ca ca, vậy bây giờ anh có vui không?"
Cố Miểu Miểu không ngốc chút nào, EQ cũng không thấp, Lâm Dữ An phiền muộn, cô bé đã nhìn ra rồi, cô bé cũng rất khó chịu vì không biết làm thế nào để cậu vui, nghĩ tới nghĩ lui, cô bé chỉ có thể dùng cách của riêng mình, để cậu chơi không ngừng.
Lúc cô bé không vui, chính là thích chơi.
Quả nhiên cách này có hiệu quả, An ca ca cuối cùng cũng cười rồi.
Cố Miểu Miểu cảm thấy đắc ý.
Lâm Dữ An tự cười nhạo chính mình, cậu là một đứa trẻ lớp lớn, lại để một em gái nhỏ lớp dưới dỗ dành như vậy, cậu thực sự.... vô dụng.
Lâm Dữ An không thể không cảm thấy mặc cảm tự ti hơn một chút, nhưng cậu cũng trở nên giỏi hơn trong việc che dấu cảm xúc của mình, đưa tay lên, chạm vào đầu em gái và mỉm cười dịu dàng, "Ừm, vui lắm, cảm ơn Miểu Miểu."
"Yeh, em thành công rồi!" Cố Miểu Miểu vui mừng nhảy lên vỗ tay, một lúc sau, rũ vai thở hổn hển: "An ca ca, em mệt quá, không còn chút sức lực nào."
Vừa rồi Lâm Dữ An chơi một trận cũng có chút mệt, huống chi là Cố Miểu Miểu, nhìn thấy cô bé buồn ngủ rũ mắt, Lâm Dữ An xoay người ngồi xổm xuống: "Miểu Miểu, anh cõng em ngủ một chút nhé?"
Cố Miểu Miểu ngáp một cái, ngoan ngoãn nằm trên lưng Lâm Dữ An, học kỳ này cô bé đã rất thân với Lâm Dữ An nên không suy nghĩ nhiều về loại chuyện này.
Nhìn giáo viên của bọn họ đúng lúc đi tới, nói để họ cõng, Lâm Dữ An lắc đầu, "Cô giáo, không sao đâu ạ, con có thể cõng được."
Cố Miểu Miểu rất nhẹ, cậu có thể dễ dàng cõng cô bé trên lưng.
Hơn nữa, em gái nhỏ vì dỗ cậu nên mới mệt, cậu nên cõng cô bé về mới phải.
Cứ như vậy, Lâm Dữ An 6 tuổi lần đầu cõng Cố Miểu Miểu 4 tuổi, khi cậu đặt cô bé lên giường, cô bé ngái ngủ, mơ màng nắm lấy ngón tay út của cậu, thì thầm: "An ca ca, anh phải hạnh phúc đó."
Thần sắc Lâm Dữ An trầm xuống, lúc lâu sau mới thấp giọng "Ừm" một tiếng, nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Miểu Miểu.
Buổi chiều tan học, Tần Minh Lị trong lịch trình bận rộn đã dành thời gian đi đón con trai, hy vọng nghe thấy cậu bé nói cậu đã mời được nhà họ Cố.
Nhưng câu trả lời mà cô ta nhận được là: "Vào ngày sinh nhật của con, Miểu Miểu không có thời gian, nói là ba mẹ em ấy muốn đưa em ấy và anh trai, còn có cụ nội đi nơi khác chơi, chắc phải chơi mấy ngày."
"Cái gì? Không có thời gian?" Tần Minh Lị lập tức cụp mắt xuống, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin: "Con sẽ không gạt mẹ chứ, sao lại không có thời gian, Miểu Miểu đó thích con như vậy, sao có thể sinh nhật con cũng không đến chứ?"
"Con không gạt mẹ, Miểu Miểu cũng rất buồn vì không thể tham gia sinh nhật con, nhưng em ấy nói sẽ tặng quà cho con." Lâm Dữ An không muốn mẹ đạt được mục đích, không muốn mời người nhà Miểu Miểu, cậu không thể mở miệng nói ra chuyện này được, vì vậy chỉ có thể lừa dối mẹ.
"Con nói thật sao?" Tần Minh Lị sắc bén nhìn chằm chằm con trai.
Lâm Dữ An bình tĩnh quay đầu lại nhìn mẹ: "Mẹ không tin thì có thể hỏi mẹ Cố Miểu Miểu, hình như con thấy dì ấy đến đón Miểu Miểu và Tư Ngôn."
Tần Minh Lị đương nhiên không thể trực tiếp đi gặp Kiều Mộc, ngày hôm qua người ta đã chiếu lệ với mình đủ rồi, nếu còn đi, khó tránh khỏi người ta sẽ cảm thấy mình vội vàng, càng khiến người ta thấy phiền.
Cô ta mím môi có chút cáu kỉnh, không giải toả được nên chỉ trừng mắt nhìn con trai: "Con đúng là vô dụng, chuyện này cũng không giúp được gì cho mẹ, biết vậy hôm nay mẹ không nên tới đón con, thật lãng phí thời gian của mẹ, bỏ đi bỏ đi, đi, về nhà."
Lâm Dữ An đã nghe mẹ nói như vậy rất nhiều lần, nhưng mỗi lần vẫn cảm thấy rất khó chịu, cậu không biết qua bao lâu tê tái mới dừng lại, mới không để ý đến nó nữa.
Đôi mắt đỏ hoe, cúi đầu nói: "Vâng."
Lặng lặng theo mẹ ra ngoài cổng trường, những đứa trẻ khác và mẹ, hoặc là ôm nhau, hoặc là mẹ bế con, chỉ có mình cậu với người trước mặt như hai người xa lạ.
Kiều Mộc từ trong góc đi ra, lạnh lùng nhìn Tần Minh Lị, người mẹ này sao có thể lãnh đạm như vậy, cô thật hoài nghi liệu Lâm Dữ An có phải là con đẻ của cô ta hay không, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, sao cô ta có thể một chút cũng không quan tâm?
Nhưng Lâm Dữ An dường như đang nói dối, gần đây nhà cô không có kế hoạch đi chơi với ông nội, nghĩ lại thì có lẽ đứa trẻ này không nghe lời mẹ mời Miểu Miểu, cô và Cố Hàn Thanh.
Đứa trẻ này có vẻ trưởng thành sớm, chứ còn bé như vậy có thể hiểu đây là một loại tính toán sao? Cho nên thằng bé mới không muốn giúp mẹ mình, cũng không muốn lợi dụng Miểu Miểu?
Kiểu Mộc càng thích bạn nhỏ Lâm Dữ An này, cũng càng thêm đau lòng cho thằng bé.
"Mẹ, mẹ ở đâu vậy?" Giọng Cố Miểu Miểu truyền đến, Kiều Mộc tỉnh lại, đi về phía con gái, "Mẹ ở đây."
"Mẹ, mẹ đi vệ sinh lâu thật đó."
"Xin lỗi bảo bối, lần sau mẹ sẽ cố gắng nhanh hơn." Kiều Mộc cười bế con gái lên, đưa tay còn lại về phía con trai, Cố Tư Ngôn ngoan ngoãn nắm lấy.
Một nhà ba người đi bộ đến xe.
Trong xe, Kiều Mộc hỏi con gái có biết sinh nhật của Lâm Dữ An không, Cố Miểu Miểu lắc đầu như trống bỏi: "Con không biết, mẹ biết sao?"
"Con không biết thì sao mẹ biết được." Kiều Mộc vỗ trán con gái: "Miểu Miểu đúng là một người bạn xứng chức, một người bạn tốt sao có thể không biết sinh nhật của bạn thân chứ? Con nói xem có đúng không Miểu Miểu?"
"A~~~~~ Cũng có lý." Cố Miểu Miểu bĩu môi tự trách, "Vậy ngày mai thi con sẽ hỏi An ca ca."
"Ừm, vậy mới đúng chứ, sinh nhật của bạn, chúng ta nhất định phải chúc phúc đúng lúc." Kiều Mộc nhắc nhở con gái xong, không nói về chủ đề này nữa.
Buổi tối, cô nói với Cố Hàn Thanh về vấn đề này, bao gồm cả chi tiết hôm qua cô và Tần Minh Lị gặp nhau thế nào, vốn dĩ cô không muốn nói với Cố Hàn Thanh những chuyện vặt vãnh như vậy, nhưng hôm nay đã đổi ý.
Cố Hàn Thanh nghe thấy ý của cô, ấm áp nói: "Em muốn anh quản lý công ty của bố mẹ Lâm Dữ An?"
"Cũng không thể nói như vậy, ý em là nếu công ty của họ đáng để hợp tác, thì anh có thể ưu tiên cho họ vì lợi ích của An An, con gái và con trai chúng ta đều thích An An, điều này thật khó thấy, nói không chừng chúng sẽ trở thành bạn tốt của nhau, nếu như đã đến quan hệ này, giúp đỡ một chút cũng không phải không được, anh cảm thấy sao?" Kiều Mộc tựa vào lòng Cố Hàn Thanh, ngẩng đầu nhìn anh.
Kiều Mộc rất thích đứa trẻ Lâm Dữ An đó, nếu điều này có thể khiến thằng bé cảm thấy tốt hơn, cô sẵn sàng giúp đỡ.
Cố Hàn Thanh ôm lấy vai cô xoa xoa, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được, anh sẽ điều tra công ty bọn họ, nếu thực sự có thể, thử một lần cũng không phải không được."
Lâm Dữ An cứ nghĩ sinh nhật của cậu cứ như vậy trôi qua, nhưng không ngờ rằng ngày hôm sau, khi đang ăn cơm cùng Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn, Cố Miểu Miểu đột nhiên hỏi cậu: "An ca ca, sinh nhật anh là ngày nào?"
Lâm Dữ An bị nghẹn, che miệng nghiêng đầu ho, Cố Tư Ngôn chu đáo đẩy cốc nước đến trước mặt cậu, Lâm Dữ An nhìn đầy cảm kích, cầm lên uống một hớp lớn.
Cố nén cơn ho, Cố Miểu Miểu chống cằm, mặt đầy vô tội, "An ca ca, em hỏi sinh nhật của anh, sao anh lại kinh ngạc như vậy?"
Cố Tư Ngôn cũng cảm thấy Lâm Dữ An phản ứng thái quá nên tò mò nhìn cậu.
Lâm Dữ An cảm thấy hai người rất kỳ lạ, cậu hỏi: "Miểu Miểu, sao đột nhiên em lại hỏi điều này?"
"Bởi vì chúng ta là bạn tốt, bạn tốt phải biết sinh nhật của nhau." Cố Miểu Miểu không nhắc tới mẹ mình, mà dùng câu nói của mẹ biến thành của mình.
Lâm Dữ An không thể phát hiện ra điều gì bất thường, vì vậy mím môi xấu hổ.
Cố Miểu Miểu cảm thấy cậu thật kỳ lạ, sao lại không muốn nói, cô bé đảo đôi mắt đen láy, không biết nghĩ cái gì, bất ngờ nói: "An ca ca, anh không nhớ sinh nhật của mình sao? Vậy anh thật ngốc nha."
Lâm Dữ An: "......."
Cậu muốn hùa theo đáp án của Cố Miểu Miểu, nhưng cậu biết nó rất giả tạo.
Trầm mặc một lát, cậu chỉ có thể nói thật, "Ngày kia là sinh nhật của anh."
"A? Ngày kia?" Cố Miểu Miểu đếm ngón tay, hai mắt lấp lánh nói: "An ca ca, hoá ra sắp đến sinh nhật anh rồi, sao anh không mời em và anh trai? Lẽ ra anh nên nói sớm để em chuẩn bị quà cho anh."
"Miểu Miểu, đừng, anh không nói chính là vì không muốn hai người mua quà, hơi nữa anh cũng không tổ chức sinh nhật." Lâm Dữ An lắc đầu, cho dù hai người biết sinh nhật của cậu, nhưng cậu cũng không muốn mời họ.
"Vậy sao được, anh không tổ chức, em kêu mẹ em tổ chức cho anh." Cố Miểu Miểu buột miệng nói ra.
Lâm Dữ An hoảng sợ, "Đừng, Miểu Miểu, đừng nói với mẹ em, anh thật sự không cần tổ chức sinh nhật."
"Sao anh lại không muốn? Em và anh trai năm nào cũng tổ chức sinh nhật, như vậy sẽ nhận được rất nhiều rất nhiều quà, còn có hồng bao nữa, em rất thích tổ chức." Cố Miểu Miểu ngây thơ nói.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô bé, Lâm Dữ An biết nhất định cô bé lớn lên trong hũ mật, điều này hoàn toàn khác với cậu, kể từ khi cậu có kí ức, ba mẹ không hề ở bên cạnh cậu vào ngày sinh nhật, đặc biệt trong hai năm qua, mỗi lần đều là dì giúp việc mua bánh kem và thổi nến cùng cậu.
Thật ra, nó rất nhàm chán, cậu thực sự không thích sinh nhật.
"An ca ca, anh tổ chức đi mà, anh trai và em sẽ trải qua cùng anh." Cố Miểu Miểu dời một chiếc ghế dài nhỏ, ngồi bên cạnh Lâm Dữ An, nắm lấy tay cậu.
"An ca ca, làm ơn đó, em muốn hát chúc mừng sinh nhật anh." Cố Miểu Miểu nghiêng đầu, đôi mắt to đáng yêu nhìn chằm chằm Lâm Dữ An.
Lâm Dữ An không chịu được nhất là dáng vẻ này của cô bé, cậu nắm chặt tay, tiến thoái lưỡng nan*.
* Tiến thoái lưỡng nan: Tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Đúng lúc Cố Tư Ngôn lên tiếng: "Dữ An, anh đồng ý với em ấy đi, nếu không em ấy sẽ vì chuyện này mà không ngủ được đó."
Nghe vậy, Lâm Dữ An lập tức mềm lòng, do dự gật đầu.
Cố Miểu Miểu vui vẻ ôm cánh tay cậu, ngẩng đầu cười nhìn Lâm Dữ An.
Lâm Dữ An không khỏi nhếch khoé môi, xoa đầu cô bé.
Bữa tiệc sinh nhật này cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện của nhà họ Lâm, hai người thành công móc nối, trở thành đối tác thân thiết với nhà họ Cố, vì thế công ty ngày càng lớn mạnh.
Điều này khiến hai người họ càng truyền cho con trai tư tưởng phải làm hài lòng Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn, để gần gũi hơn với hai anh em nhà họ Cố, trong kỳ thi lên tiểu học, họ tìm cách để con trai bị ngộ độc thực phẩm, để cậu không thể đi thi, cuối cùng học lại một năm.
Sau khi Cố Miểu Miểu biết chuyện này, cô bé đã xin Kiều Mộc nhảy một lớp, ba đứa trẻ đã học cùng một lớp như vậy.
Đối với vấn đề này, Lâm Dữ An một mặt cảm thấy vui mừng, nhưng mặt khác, càng khiến sự chán nản và tự ti trong lòng cậu thêm trầm trọng.
Suốt thời thơ ấu đều trải qua như vậy, khiến cậu nảy sinh tính cách thích kìm nén mọi thứ trong lòng, nhìn qua có vẻ ôn nhu như ngọc, nhưng thực ra trong lòng đã dựng lên một bức tường bảo vệ cao, trái tim lạnh lùng, chỉ khi ở trước mặt Cố Miểu Miểu mới tự động tan chảy.
Cậu không biết tình cảm của mình với Cố Miểu Miểu thay đổi từ lúc nào, trước đây rõ ràng luôn coi là em gái mà cưng chiều, nhưng sau này khi thấy cô thân thiết với nam sinh khác lại cảm thấy chua trong lòng, sẽ khẩn trương buồn bã khi nghe thấy cô thảo luận về nam sinh khác trong lớp.
Nhưng cậu phải tự mình tiêu hoá cảm xúc này, cũng không dám để Cố Miểu Miểu nhìn ra, bởi vì cô là công chúa cao cao tại thượng, mà cậu chỉ là một hộ tống mà cha mẹ dùng để lấy lòng cô.
Cô không còn dính lấy mình như hồi còn nhỏ nữa. Sau khi vào cao trung, cô bắt đầu giữ khoảng cách với cậu, cũng làm quen thêm nhiều bạn mới, họ sẽ nói về những nam sinh ở lớp khác và tưởng tượng chuyện nếu phải lòng thì sẽ thế nào.
Cậu chưa bao giờ là nhân vật trong chủ đề đó.
Có lẽ, định mệnh của cậu chỉ là một hiệp sĩ vô danh, một ngày nào đó cậu sẽ tận mắt chứng kiến công chúa mà mình sủng ái từ nhỏ kết hôn với hoàng tử xứng đôi vừa lứa.
Nhưng cậu hy vọng ngày đó sẽ đến muộn một chút, lại muộn một chút.
"Lâm Dữ An!" Giọng nói lanh lảnh truyền đến, Lâm Dữ An theo thói quen nhịp tim tăng nhanh, cô không còn gọi mình là An ca ca nữa, mà thích gọi là Dữ An hoặc Lâm Dữ An, quả nhiên, cậu chỉ là một hộ tống đứng ngoài theo dõi phải không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Dữ An có chút buồn bực, nhưng khuôn mặt vừa ngẩng lên lại không biểu lộ cảm xúc nào, cậu đẩy cặp kính gọng bạc trên sống mũi, ôn nhu nhìn tiểu công chúa trong chiếc xe Stretch Lincoln Limousine, "Hai người tới rồi?"
Mỗi buổi sáng, cậu sẽ đợi Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn ở cổng trường, đó là việc mà một hộ tống hay làm. Mà hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ một năm thứ hai cao trung, cậu và Miểu Miểu đã nửa tháng không gặp, gia đình họ ra nước ngoài du lịch, cậu rất nhớ cô, nên hôm nay mới tới sớm.
Cố Miểu Miểu nóng lòng mở cửa xe, nhưng nghĩ tới điều gì, cô lại giảm tốc độ, cúi đầu vuốt thẳng chiếc váy đồng phục dài đến đầu gối, ngượng ngùng vén mái tóc dài ra sau tai, sau đó ưu nhã mang theo cặp sách đẩy cửa ra.
Cố Miểu Miểu 17 tuổi vốn đã thanh mảnh, cao 1m67, tỷ lệ tuyệt mỹ, chân dài thẳng tắp, được tất cả nữ sinh trong trường mệnh danh là chân dài đẹp nhất.
Ngoài dáng người, ngoại hình của Cố Miểu Miểu còn thanh tú và trong sáng hơn, mái tóc dài xoăn như thác nước giống nữ chính hoạt hình, đi đến đâu cũng là cảnh đẹp, không biết bao nhiêu nam sinh trong trường đã phải lòng cô, nhưng không nhiều người dám theo đuổi.
Đại tiểu thư của tập đoàn Cố thị, mấy ai có thể nắm giữ được, trước khi theo đuổi cô, không bằng cân nhắc vốn liếng của gia đình mình trước.
Đôi mắt đen của Lâm Dữ An dưới kính mắt ánh lên một tia kinh ngạc, cười đi tới trước mặt cô, "Đã lâu không gặp, Miểu Miểu."
"Đúng vậy, đã lâu không gặp, có nhớ em không?" Cố Miểu Miểu tinh nghịch nhướng mày.
Lâm Dữ An trong lòng thắng lại, cười nói: "Ừm, anh đương nhiên nhớ em rồi, có có anh em nữa."
Cậu lùi một bước liếc nhìn Cố Tư Ngôn. Vẫn là dung mạo tuấn tú, nhưng so với khi còn bé, sắc mặt lạnh lùng hơn một chút, chỉ có bạn bè thân thiết mới dãn ra, chẳng hạn như với Lâm Dữ An, Cố Tư Ngôn hơi cong môi, đi tới, "Dữ An, anh có thể cùng bọn em đi du lịch một chuyến."
"Bỏ đi, nhà cậu đi du lịch, anh đi theo làm gì?" Lâm Dữ An cười cười, ôm Cố Tư Ngôn.
Cố Miểu Miểu phồng má, có chút không vui khi có người ôm anh trai mà không ôm mình. Hừ, quả nhiên, con trai đều là móng heo bự*, lúc nhỏ thì vừa ôm vừa cõng người ta, bây giờ thì xa lánh, đến động tác thân mật cũng không có.
* Móng heo bự: thường được cái cô gái dùng để công kích những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời.
"Hai người đừng ôm nữa, cẩn thận tin đồn tình yêu đồng giới của hai người lại lan truyền khắp trường." Cố Miểu Miểu giả vờ chán ghét, vẫy tay: "Đi thôi đi thôi, vào lớp học."
Lâm Dữ An cười khẽ: "Đều là lời đồn, cũng không biết học sinh trong trường nghĩ thế nào"
Điều đáng kinh ngạc là cậu ở bên Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn cả ngày, nhưng lời đồn với Cố Miểu Miểu lại không nhiều bằng với Cố Tư Ngôn.
Về điểm này, cậu và Cố Tư Ngôn đều rất cạn lời và bất lực, con gái bây giờ hình như thích ship CP nam nam nhiều hơn thì phải.
"Ai bảo hai người một bên lạnh lùng, một bên ôn nhu chứ, trong giới CP, thể loại này vô cùng phổ biến và được chào đón đó." Cố Miểu Miểu về điểm này cũng rất phiền muộn, tại sao cô và Lâm Dữ An lại không có tin đồn? Phải chăng họ không xứng đôi sao?
Rõ ràng là cô và Lâm Dữ An hợp nhau hơn, sao các bạn cùng lớp luôn thích ship anh ấy với anh trai cô vậy? Mỗi lần cô nghe thấy điều này sẽ rất tức giận, nhưng cô không thể nói gì, dù sao cô biết Lâm Dữ An luôn coi mình như em gái.....
Cố Miểu Miểu nhìn thoáng qua nam sinh mảnh khảnh tuấn mỹ bên cạnh, tim đập lỡ vài nhịp.
Lâm Dữ An bây giờ là học sinh đứng đầu của trường cao trung quý tộc Kim Gia, cậu nổi tiếng hơn anh trai cô một chút, điều này là do vẻ ngoài cậu đặc biệt mâu thuẫn, cậu thích rất cười, khi cười rất phù hợp với câu nói trên mạng 'Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song'*, nhưng vì cặp kính gọng bạc mà cậu đang đeo, nên trông có vẻ nhã nhặn, đôi khi hơi cặn bã.
* Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song" (chữ Hán: 陌上人如玉,公子世无双) nghĩa là người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai sánh bằng, là một câu thơ khuyết danh ở trên mạng, dùng để miêu tả người đàn ông thanh lịch, ôn hòa.
Các bạn học thường bàn luận về cậu, nói rằng cậu nhất định không hiền lành dễ gần như vẻ bề ngoài, chắc chắn là xấu ra từ trong xương cốt.
Cố Miểu Miểu cảm thấy họ toàn do tưởng tượng, cô và Lâm Dữ An lớn lên như thanh mai trúc mã, cô không cảm thấy cậu xấu, ngược lại rất tốt bụng và dịu dàng.
Giá như sự dịu dàng này chỉ dành riêng cho bản thân cô thì tốt rồi.
Cố Miểu Miểu mím môi thấp giọng thở dài.
Lâm Dữ An lập tức chú ý tới sự khác thường của cô, nhẹ giọng nói: "Sao vậy? Cặp nặng lắm, để anh xách giúp em nhé?"
Tuy là câu hỏi, nhưng tay cậu đã tự giác vươn tới chiếc cặp sách màu trắng trong tay nữ sinh, Cố Miểu Miểu đột nhiên không muốn cậu xách, sợ cậu cảm thấy cô chưa trưởng thành, giống như em gái, nên rút tay lại: "Không cần đâu, em có thể tự xách, cũng không nặng."
Lâm Dữ An hẫng tay, vẻ mặt cậu sững sờ.
Quả nhiên, tiểu công chúa đã lớn, đã biết nam nữ khác biệt, cho nên không muốn lại gần cậu.
Cậu mỉm cười, đẩy gọng kính, kìm nén cảm xúc u ám: "Được, em muốn tự mình xách thì tự mình xách."
Cố Miểu Miểu thấy cậu không kiên trì, trong lòng không vui, cắn cắn môi, rất nhanh nói: "Em muốn đi vệ sinh, cho nên lên lớp trước."
Nói xong, cô ôm cặp chạy thật nhanh về lớp.
Lâm Dữ An nuốt xuống những lời định nói, nhìn chằm chằm bóng lưng cô.
Cố Tư Ngôn quan sát cách cậu nhìn em gái mình, một nụ cười thoáng qua đáy mắt, không nói gì.
Điều mà hai cậu không biết là tư thế của hai người đã được vài nữ sinh phía sau chụp được, họ trốn sau cái cây lớn, trao đổi một cách hào hứng, "A a a a, nhìn kìa, Cố Tư Ngôn nhìn Lâm Dữ An thật dịu dàng! Mắt còn đang cười kìa!"
"Thật sự là đang cười! Tớ đã nói hai người họ ngoại tình mà, ship rất hợp, từ nhỏ đã là trúc mã, vẻ ngoài cùng chiều cao rất xứng đôi."
"Nhưng cậu nói xem, họ ai là công, ai là thụ?"
"Hẳn Cố Tư Ngôn là công! Công cao lãnh x thụ ôn nhu!"
"Hừ, rõ ràng là Lâm Dữ An là công, công ôn nhu cặn bã x thụ nữ vương lãnh khốc."
"Nghe cậu nói, tớ cảm thấy Lâm Dữ An chính xác là công càng thêm mưu mô hơn."
"Nhưng Lâm Dữ An không phải cặn bã có văn hoá, tớ cảm thấy cậu ấy rất dịu dàng."
"Rắm, cậu ấy không hiền lành đâu, tớ chưa từng thấy cậu ấy như vậy ở trước mặt Cố Tư Ngôn, tớ nói cậu nghe cậu ấy cực kỳ lạnh lùng, lúc đó có người bắt nạt một nam sinh hiền lành ở cổng phía đông, cậu ấy trực tiếp dùng một tay đập tên thủ lĩnh vào tường, ôi, sức lực đó, tớ rất bất ngờ! Tên thủ lĩnh sợ đến mức bỏ chạy cùng đàn em của mình, sau đó mấu chốt đến! Lâm Dữ An dựa vào tường sau khi đuổi đám kia đi, tháo kính ra, thong thả ung dung dùng vải lau kính, cảnh đó tớ vẫn nhớ rõ như in, đẹp trai chết mất! Vì vậy cậu ấy chắc chắn là công, trăm phần trăm là công!"
"Woa, tớ thật có khiếu chụp ảnh, đẹp trai quá đi! Tớ cũng muốn thấy cậu ấy nổi giận!"
"Ồ, loại chuyện này rất hiếm thấy, cũng không biết sau này khi nào tớ mới có thể thấy, cậu ấy ngày nào cũng ở bên cạnh Cố Tư Ngôn, vì vậy rất hiếm khi tức giận, quả nhiên với Cố Tư Ngôn là tình yêu đích thực!"
Mấy người đó bàn luận càng lúc càng kịch liệt, bên kia, Lâm Dữ An và Cố Tư Ngôn đi tới phòng học 1-2, Cố Miểu Miểu không ngồi ở chỗ của mình, hình như là đi vệ sinh.
Lâm Dữ An là bạn cùng bàn với Cố Miểu Miểu, cậu tới chỗ ngồi xuống, thấy cặp xách của cô sắp rơi ra ngoài, liền giúp cô nhét vào.
Sau khi vào phòng vệ sinh, Cố Miểu Miểu đứng ngoài hành lang đợi bạn, không có việc gì làm, cô lấy điện thoại ra lướt Weibo, dáng người mảnh khảnh ưa nhìn lười biếng dựa vào tường, dưới bộ đồng phục học sinh và chiếc váy ngắn, đôi bốt da cao cổ khiến đôi chân của cô trở nên thon thả và thẳng tắp lạ thường, ai nhìn thấy cũng phải bất giác liếc nhìn lần thứ hai.
Một nam sinh cà lơ phất phơ từ phòng vệ sinh nam đi ra, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn thấy Cố Miểu Miểu liền huýt sáo, tay đút túi quần đi tới, "Này, bạn học, cậu học lớp mấy, thêm Wechat, làm bạn không?"
Cố Miểu Miểu nghe thấy giọng nói không đứng đắn này, cau mày chán ghét, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Cũng rất đẹp trai, nhưng có chút không quen.
Nói chung là trai đẹp toàn trường nên nhìn cô đã nhìn hết rồi, sao cô lại không có chút ấn tượng gì với tên này nhỉ?
"Sao, bị tôi làm cho ngây người à? Cậu cũng cảm thấy tôi rất đẹp trai sao?" Nam sinh tự kiêu nghiêng người tựa vào lan can, nghĩ mình là người mẫu mà pose dáng.
Cố Miểu Miểu bĩu môi, trong lòng lộ ra vẻ chán ghét: "Tự kiêu là một loại bệnh, nhớ trị."
Nói xong, cô tiếp tục nhìn điện thoại, không thèm để ý tên kia nữa.
Không ngờ điện thoại di động đột nhiên bị giật, cô tức giận quát: "Này! Cậu làm gì vậy! Trả điện thoại lại cho tôi!"
Cố Miểu Miểu đi tới giật lại, nam sinh lợi dụng chiều cao của mình, trực tiếp lấy điện thoại của cô để thao tác, một lúc sau, hai người thêm Wechat.
Cậu ta trả lại cho Cố Miểu Miểu, kéo được nhị ngũ bát vạn* giới thiệu bản thân, "Giới thiệu một chút, tôi tên Tả Trì, mới chuyển đến học kỳ này, cậu sẽ sớm nghe thấy tên tôi khắp trường thôi."
* Kéo được nhị ngũ bát vạn: Câu này có nghĩa là để mô tả một người rất hấp dẫn và kiêu ngạo.
Giới thiệu xong, cậu ta đút lại tay vào túi quần.
Cố Miểu Miểu tức giận, cầm điện thoại đứng ở đó.
Này, tên tự kiêu này ở đâu ra vậy, bị thần kinh hả!
Não có vấn đề mà đã xuất viện hả?
Cô tức giận đưa tài khoản Wechat của đối phương vào danh sách đen, nghĩ rằng ai cũng muốn thêm wechat cậu ta chắc, đúng là coi trọng bản thân.
Bạn cô lúc này từ trong nhà vệ sinh đi ra, thấy cô tức giận liền tò mò hỏi xem có chuyện gì, Cố Miểu Miểu cũng không thèm nhắc đến Tả Trì, trực tiếp nói: "Không có việc gì, đi thôi, chúng ta về lớp."
Ban đầu cô muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng không ngờ lớp mà tên điên đó chuyển đến lại là lớp 1-2 bọn cô.
Nhìn thấy nam sinh đứng trên bục giảng mỉm cười với mình, cô mười phần không thục nữ trợn trắng mắt.
Cùng lúc đó, Tả Trì trên bục giảng nói: "Nữ sinh ở dãy thứ hai, hàng thứ bảy, tôi để mắt đến cậu rồi."
Nghe thấy lời này, cả lớp ồ lên, đồng loạt nhìn Cố Miểu Miểu.