Ngoại Tình Vô Số Lần

Chương 100: Chị, em xin lỗi...



Âm thanh nhẹ nhàng mà dễ nghe lại giống như ác ma nói nhỏ, hoàn toàn đánh tan cảm xúc của Đàm Thơ.

Đàm Thơ che mặt, nước mắt ướt hết tay.

"Chị lừa em, chị lừa em... ." Đàm Thơ bướng bỉnh lắc đầu.

Câu chuyện cũ này không biết đã bị vùi lấp bao nhiêu năm, cho đến mấy năm trước Đàm Trăn mở ra cuốn nhật kí của cha để lại.

Cuối cùng cô cũng biết lí do mà từ trước đến nay cha mẹ luôn bất công. Khi đó cô trăn trở cả một đêm, cuối cùng khép lại cuốn nhật kí.

Đàm Thơ cố gắng bĩnh tĩnh, tay cầm lấy tấm hình kia.

Người phụ nữ trong hình nhìn không rõ nhưng nhìn ra được khuôn mặt và hình dáng giống với cô.

Thật lâu sau, Đàm Thơ xé nát tấm ảnh.

Cô đỏ mắt nhìn Đàm Trăn:" Em không tin"

Làm sao có thể, cha cô xem cô như nỗi sỉ nhục và hổ thẹn , mẹ ruột lại bởi vì 20 vạn mà vứt bỏ cô.

"Ba cũng rất để ý đến em, lúc ba lâm chung có dặn dò chị , nếu có thể thì hãy chiếu cố em thật tốt".

"Có lẽ ba cũng áy náy khi mà bất công với em nhưng mà đã quá chậm".

Đàm Thơ muốn cười, nước mắt lại rơi , cho đến khi tầm mắt mơ hồ.

Áy náy thì sao? Những năm kia cô trốn ở một góc xó xỉnh rồi khóc , lúc đó có ai an ủi cô sao? Những năm kia vào đêm khuya , cô từng ước rằng ngày mai ba mẹ sẽ đưa cô đi trường học, nhưng có ai quan tâm đến cô sao?

Có thể...có .

Chỉ là người kia, bây giờ lại thờ ơ nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô.

"Đàm Thơ, chị tính đem chuyện này giấu ở trong lòng cả đời".

Sau đó gia đình sẽ yên ổn, mẹ sẽ cố gắng để ý sự tồn tại của Đàm Thơ dù không quen. Đàm Trăn sẽ bù đắp sai lầm, dựa theo nguyện vọng của cha mà chiếu cố đứa trẻ vô tội này.

"Nhưng mà, dựa vào cái gì mà em xứng chứ?"

Cô dùng ngón tay xé nát từng tấm ảnh.

Đàm Thơ sững sờ nhìn những mảnh vụn trên đất , cuối cùng khóc không thành tiếng: "Chị, em xin lỗi... ."

Đàm Trăn không muốn nghe cô nói hai từ " Xin lỗi", cô đã nghe mệt rồi.

Nhiều người nói xin lỗi với cô, mà ai cũnh biết 2 từ đó chính là đồ vật vô dụng nhất.

Đàm Trăn xoa hốc mắt chua xót, giọng nói nhẹ nhàng: "Chị chuẩn bị sẽ ra nước ngoài một khoảng thời gian, tính đi cùng với mẹ. Sau khi ba qua đời, mẹ cũng chưa từng hài lòng".

"Về phần em, căn phòng này em có thể tiếp tục ở, em cũng có thể tiếp tục kêu "mẹ", nhưng mà về sau em khômg được gọi chị là chị".

"Chị cũng không muốn trở mặt thành thù với em chỉ vì một người đàn ông. Chị từng xem em như em gái ruột nhưng từ trước đến giờ em không xem chị là chị gái em".

Âm thanh đã đi xa, nhưng Đàm Thơ lại giống như một con rối, cô vẫn không nhúc nhích cho đến khi cô nghe được tiếng đóng cửa.

Đàm Trăn đã rời đi.

Đàm Thơ lập tức mất đi sức lực, hai chân bủn rủn , lập tức ngã trên đất.

Vừa mới những lời Đàm Trăn nói vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, cô muốn khóc to, muốn phát tiết nhưng cuối cùng cô chỉ ôm đầu gối im lặng khóc.

Là ngoài ý muốn sao? Đàm Thơ đã từng nghi ngờ , nhưng cô vẫn cảm thấy mình giống ba.

Là may mắn sao? Bản thân sinh ra làm người khác không vui, vì thế mới không được người thích, mà không phải là bởi vì do chị gái quá xuất sắc.

Nhưng mà, Đàm Thơ cảm thấy chính mình sắp chết.

Cô là đứa nhỏ mà mọi người không muốn sinh ra và chúc phúc . Ba cô chỉ là bị tính kế, còn mẹ là bởi vì tham tiền.

Cho nên dựa vào đâu mà cô lại hối hận, lòng tham không đáy?

Những mảnh vụn trên mặt đất làm đau nhói đôi mắt cô.

Lúc vui sướng hay nghiêm túc, hay ngốc nghếcg hay cười ngây nghô, lúc này lại tan thành mảnh vỡ.

Cô nhặt lên mảnh nhỏ, nhưng cho dù như thế nào đều không trở về nguyên vẹn được.

Tâm chết lặng bắt đầu đau đớn.

Từ nhỏ nhìn Đàm Thơ đã lạnh lùng , cô chưa bao giờ bởi vì bị cha mẹ xem nhẹ mà nổi giận, chỉ yên lặng rũ mắt coi như không thấy gì. Bởi vì cô biết, mỗi lần bị xem nhẹ, đều sẽ có một người khác mỉm cười với cô.

Khi đó cô nhìn khuôn mặt quan tâm của Đàm Trăn, cô mỉm cười nhưng trong lòng lại khinh thường.

Khi đó chị gái rất được quan tâm nha, chị ấy nói dối là bị bệnh được cha mẹ xin nghỉ một ngày, bởi vì chị ấy giả bộ bị ức hiếp mà mọi người làm ầm lên chỉ để lấy lại mặt mũi cho chị ấy.

Mà cô từ trước đến nay đều ghét sự ngây thơ, xem thường sự ôn nhu, bây giờ lại bị quả báo.

Rất nhiều chuyện có thể lựa chọn.

Nếu như trở lại ngày làm việc trước đó, cô lựa chọn yên lặng tránh đi, không mở cánh cửa kia ra.

Nếu như Đàm Thơ lựa chọn bạn trai cũ là Triệu Chi Nam, không chạm vào cấm kỵ.

Thì Đàm Trăn sẽ không có khả năng không hề lưu luyến mà vứt bỏ cô.

Như Cố Dĩ Nguy đã nói, Đàm Trăn sẽ không cần cô nữa.

Mà trừ bỏ Đàm Trăn, từ trước đến nay chưa từng có người yêu thương cô.

Đàm Thơ khóc òa lên, nhìn về phía cánh cửa , khóc lên tiếng: "Chị.....Chị....."

Nhưng mà lại không có người ôn nhu trả lời cô. ‐---------------------------Đàm Thơ vừa đáng trách vừa đáng thương , bả làm sai vì đã quan hệ với anh rể, và phản bội người chị yêu thương bả hết mực nhưng mà bả cũng khổ , lúc nhỏ bả k biết bả là con của người thứ 3 , mà ba mẹ thì không quan tâm bả từ nhỏ cho tới lớn nên bả nghĩ là Đàm Trăn giành cha mẹ của bả, không ai yêu thương, bị xem như người trong suốt mười mấy năm, nên dần dần bả sinh ra lòng đố kỵ với chị bả.