Đàm Trăn nhìn mình trong gương, sau đó vén tóc mái lên, cười vui vẻ.
Cố Dĩ Nguy cúi đầu nhìn điện thoại, không biết nghĩ cái gì.
Nghe được âm thanh của vợ , Cố Dĩ Nguy thả lỏng, cất điện thoại , ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Trăn.
Bây giờ đã là mùa thu , Đàm Trăn mặc một chiếc đầm màu xanh biển, bó sát vòng eo cô, bên ngoài là áo lông rộng thùng thình, trên cổ còn đeo dây chuyền kim cương. Đường cong như ẩn như hiện, trên mặt cô vĩnh viễn là nụ cười vui sướng.
Nhìn không giống với người đã hai mươi chín tuổi.
Từ trước đến nay, Đàm Trăn rất xinh đẹp, Cố Dĩ Nguy vẫn luôn biết. Nhưng mỗi lần nhìn cô, hắn không chú ý tới khuôn mặt cô, mà chỉ chú ý tới đôi mắt của cô. Cặp mắt kia nhìn hắn , lúc nào cũng không giấu được tình yêu, giống như hắn là toàn bộ thế giới của cô vậy.
Đàm Trăn cũng một mực chung tình với hắn, vì vậy hắn không kiêng nể gì mà ngoại tình, làm thất vọng sự tin tưởng cùng tình yêu của cô. Sự áy náy cùng hối hận đã giảm dần đi trong nhiều lần ngoại tình, nhưng mỗi lần nhìn nụ cười của Đàm Trăn, trong lòng hắn vẫn cảm thấy xót xa.
Ngoại tình nhiều lần , không phải là Cố Dĩ Nguy không áy náy với Đàm Trăn.
Hắn biết hắn không xứng với tình yêu của cô, cho nên mới tham lam muốn có được, Cố Dĩ Nguy biết đây chính là người vợ hắn yêu mười mấy năm, về sau vẫn sẽ như vậy.
Sẽ không buông tay.
Tựa như ác long nhặt được bảo bối, ăn xin ăn được món ngon, con người tìm được chỗ trú khi gặp trời mưa.
Tất cả đều theo bản năng mà thôi , Cố Dĩ Nguy cũng không ngoại lệ.
Vì thế hắn đi tới, khom eo, nghiêm túc đánh giá khuôn mặt dịu dàng của cô, ngón tay vuốt nhẹ lên bờ môi cô, thật lòng khen ngợi:"Trăn Trăn đẹp nhất."
"Hôm nay chúng ta đi tham dự hôn lễ ,nếu Trăn Trăn xinh đẹp như vậy, đoạt đi sự nổi bật của cô dâu, Kiều Ứng Dương sẽ không tức giận à?"
Đàm Trăn cười đắc ý, hôn lên mặt Cố Dĩ Nguy , lưu lại dấu son môi nhạt.
"Đâu có gì lạ đâu. Ai biểu vợ của anh lại xinh đẹp như thế"
Tay Cố Dĩ Nguy kéo cô vào lòng, hôn lên môi của cô, ăn sạch sẽ son môi của cô.
Đàm Trăn giãy giụa muốn đẩy ra, nhưng mà tay Cố Dĩ Nguy giữ chặt cô, dễ dàng bắt Đàm Trăn ngẩng đầu, tiếp nhận hắn hôn môi.
"Cố Dĩ Nguy!" Đàm Trăn tức giận , "Mới vừa tô son xong, lại bị anh ăn hết".
Cố Dĩ Nguy vẫn đang hôn, sau đó hôn chóp mũi cô, rồi nói:" Được rồi, là lỗi của anh"
"Trăn Trăn , anh nhịn không được" Cố Dĩ Nguy chống ở trán cô, âm thanh mờ ám.
Đàm Trăn cảm thấy Cố Dĩ Nguy có chút kỳ quái, nhưng cô nghe không hiểu , chỉ cầm son lên rồi tô lại.
Cố Dĩ Nguy ôm nàng, đầu tựa vào vai Đàm Trăn , giống như một đôi trẻ hạnh phúc.
Sau một lúc lâu, hắn nhìn đồng hồ trên tay : "Hôn lễ sắp bắt đầu rồi , đi thôi."
-------
Hôm nay là hôn lễ của Kiều Ứng Dương, bạn hồi cao trung kiêm anh em tốt của Cố Dĩ Nguy , Cố Dĩ Nguy không thể không nghiêm túc , sớm đã chuẩn bị xong , đi với Đàm Trăn tới đúng giờ.
Kiều Ứng Dương không giống với bình thường, mặc bộ vest của chú rể, trước ngực còn cài hoa, khuôn mặt đều mang theo sự vui sướng cùng khách sáo.
Nhìn thấy vợ chồng Cố Dĩ Nguy đến, Kiều Ứng Dương nở nụ cười, hướng về phía bọn họ nói:" Chị dâu ơi, bên này"
Đàm Trăn được hắn dẫn bàn ăn , lúc này Cố Dĩ Nguy nói với Kiều Ứng Dương : "Không nghĩ tới cậu sẽ kết hôn , còn chưa nói tiếng chúc mừng nữa"
Kiều Ứng Dương: "Đừng có nói móc mình, cậu kết hôn đã bao nhiêu năm rồi , còn mình vẫn độc thân đến bây giờ, vất vả lắm mới cưới được vợ"
Cố Dĩ Nguy cầm lên ly rượu trên khay của nhân viên phục vụ , sau đó lắc lư ly rượu nói "Cậu bỏ được à?"
Khóe miệng Kiều Ứng Dương cứng đờ, sau một lúc mới mở miệng:" Ừm".
Cố Dĩ Nguy vỗ vai của hắn , ánh mắt nhìn vào ảnh cưới ở một bên:" Được đó, cô dâu rất xinh đẹp"
Kiều Ứng Dương cũng xoay qua chỗ khác , liếc mắt nhìn ảnh chụp chung của hắn và cô dâu, hai người trong ảnh đều là trai tài gái sắc, giống như một đôi , giống như giai ngẫu thiên thành.
giai ngẫu thiên thành” 佳偶天成 : xứng đôi vừa lứa (thường dùng làm lời chúc tụng).
Anh ấy thở dài một hơi: "Có đôi khi , mình rất hâm mộ cậu"
Cố Dĩ Nguy không nói gì, Kiều Ứng Dương cũng không nhắc tới cái đề tài này, giọng nói nhẹ nhàng : "Đúng rồi, hôm nay anh mình cũng tới. Anh ấy ở bộ đội quanh năm suốt tháng, về nhà không được mấy lần, nên hôm nay định giới thiệu cho mọi người làm quen"
"Dĩ Nguy , có nghe mình nói không vậy?" Kiều Ứng Dương hỏi
Cố Dĩ Nguy thu hồi tầm mắt, sắc mặt như thường: "Kia hôm nay thử làm quen với với vị Kiều thiếu tướng này"
Kiều Ứng Dương mặt tươi như hoa , tuy rằng hắn biết chính mình không có thành tựu gì , nhưng anh của hắn, hắn có thể khoe cả đời: "Anh ấy còn đang giúp mẹ mình, nếu không đã tới rồi".
Cố Dĩ Nguy đi đến bên cạnh Đàm Trăn.
Đàm Trăn đang chơi đùa với đứa trẻ hai ba tuổi.
Đàm Trăn quay đầu , nhìn về phía Cố Dĩ Nguy, nở nụ cười : "Sao rồi, hỏi ra được cái gì không?."
Cố Dĩ Nguy có chút bất đắc dĩ, " Chuyện riêng của người khác "
Đàm Trăn nhỏ giọng nói: "Kiều Ứng Dương bỏ được cô ta à?"
Cố Dĩ Nguy bóp khuôn mặt cô, " Chứ sao nữa, cậu ấy cũng đã kết hôn rồi".
Kỳ thật có ít người biết, lúc còn đi học, Kiều Ứng Dương yêu thầm Hồ Vận Dung. Nhưng mà bởi vì lúc đầu, Hồ Vận Dung là bạn gái của Cố Dĩ Nguy, còn về sau thì ai cũng ghét, tâm của thiếu niên Kiều Ứng Ương bị dày vò nhiều lần, dĩ nhiên vẫn còn đến bây giờ.
Trước một tuần diễn ra hôn lễ ,Cố Dĩ Nguy mới nhận được điện thoại của Kiều Ứng Dương, anh ấy nói anh ấy muốn kết hôn.
Đang nói chuyện, "cô ta " trong miệng hai người cũng tới.
TRong đám người, Hồ Vận Dung vẫn luôn sáng như vậy , mặc một chiếc đầm chữ V , tóc đen được sửa soạn mà bay ở đằng sau, nhìn xinh đẹp lại tùy ý.
Cố Dĩ Nguy nhìn sang, chú ý tới không phải là Hồ Vận Dung , mà là người đàn ông đi cùng với cô ta.
Dáng người của anh ta rất cao lớn , bả vai rộng , cho dù là mặc bộ tây trang nhưng cũng có thể nhìn ra cơ ngực. Khuôn mặt thâm thúy, ánh mắt lạnh lùng lại đạm mạc.
Ánh mắt của Tần Kiêu Phong nhìn Cố Dĩ Nguy.
Hai người vừa đối mắt, mặt không biểu cảm , rồi dời khỏi người đối phương.
Cố Dĩ Nguy uống một ngụm rượu, Đàm Trăn ở một bên nói: "Hồ Vận Dung có bạn trai à?"
Hồ Vận Dung nhìn xung quanh, sau đó đi đến bàn của Cố Dĩ Nguy.
Cô khách khí nói chuyện : "Tới sớm vậy?"
Cố Dĩ Nguy nhàn nhạt mỉm cười, "Vừa đến." Mắt của hắn chuyển tới người bên cạnh, "Vị này là... Bạn trai của cậu?"
Cố Dĩ Nguy nghĩ thầm , vị này chắc hẳn là chủ nhân của Hồ Vận Dung.
Thì ra không chỉ là chủ nhân.
Không khí có chút quỷ dị, một bên là vợ của hắn, một bên là bạn gái trước , không lâu trước đây đã xảy ra quan hệ với hắn, mà cô bạn gái trước này lại còn dẫn bạn trai tới, hình như anh ta còn biết rõ chuyện vụng trộm của hắn với bạn gái anh ta.
Người đàn ông không biểu cảm này, từ đầu đến cuối chưa từng nhìn về phía hắn, cũng không có thái độ phẫn nộ hay địch ý, giống như là đã quen với chuyện này.
Cố Dĩ Nguy cười, cũng không muốn đi tìm hiểu tình cảm của bọn họ.
Ngay lúc này, Đàm Trăn kêu lại nữ phục vụ.
"Cho hỏi nhà vệ sinh ở chỗ nào?"
"Nhà vệ sinh ở cuối tầng 2, cần tôi mang ngài đi không?"
Cố Dĩ Nguy cầm chặt ly rượu, im lặng nhìn nữ phục vụ.
Là Chu Mạt.
Lúc nãy, hắn không nhìn lầm, Chu Mạt làm nhân viên phục vụ của tiệc cưới.
Kể từ ngày ở cùng với Đàm Thơ, đã gần một tháng, Cố Dĩ Nguy không liên hệ với Chu Mạt. Chu Mạt rất thông minh cũng không chủ động liên hệ hắn.
Nhìn vợ không biết chuyện gì, nói tiếng cảm ơn với Chu Mạt, Cố Dĩ Nguy nhíu mày , như là có đồ vật gì đó sắp thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Bên này , Chu Mạt cố gắng duy trì mỉm cười trả lời Đàm Trăn , ánh mắt dừng lại trên người hắn, sau đó tự nhiên mà thu hồi tầm mắt.
Hắn biết cô nhìn hắn,nhưng lại không phản ứng , trong lòng Chu Mạt bất an, cố gắng áp chế trái tim đập nhanh.
Lần gặp này không phải vô tình hay trùng hợp, là Chu Mạt cố ý.
Lúc Cố Dĩ Nguy bao nuôi Chu Mạt đương nhiên cô không thiếu tiền, nhưng mà đã lâu rồi Cố Dĩ Nguy không liên hệ cô . Phía dưới của Chu Mạt lại ngứa ngáy , lúc đêm khuya, cô sẽ ở trong ký túc xá, tự an ủi. Nhưng càng an ủi thì cô lại càng nhớ hắn, nhớ lúc hắn va chạm cô, nhớ lúc hắn động tình, sẽ đổ mồ hôi hoặc thở gấp.
Cô biết chính mình rất hạ tiện, bị một người đàn ông đã có vợ bao nuôi mà vẫn vui vẻ chịu đựng.
Nhưng mà như vậy thì sao, Chu Mạt không quan tâm.
Chu Mạt biết hôn lễ có tuyển người phục vụ ở trên mạng, mà chú rể là bạn tốt của Cố Dĩ Nguy, cô đã do dự suốt một đêm, cho dù biết hắn sẽ không vui, nhưng cô vẫn tới.
Cố Dĩ Nguy vẫn không phản ứng, Hồ Vận Dung gọi lại Chu Mạt: "Lấy cho tôi ly rượu"
Chu Mạt cúi đầu nghe theo, Hồ Vận Dung tiếp nhận ly rượu , nhấp một ngụm rượu, cười híp mắt:" Hôn lễ của Kiều Ứng Dương đúng là đặc biệt, rượu ngon mà phục vụ cũng xinh đẹp"
"Mình nói đúng không, Cố Dĩ Nguy?" Ánh mắt của cô nhìn Cố Dĩ Nguy.
Cố Dĩ Nguy ngẩng đầu nhìn Chu Mạt một cái, lại uống một ngụm rượu : "Ừm"
Hồ Vận Dung cũng không để ý, định uống thêm nữa, thì Tần Kiêu Phong đã ngăn cản cô.
Hắn lấy ly rượu trong tay cô , uống hết một hơi , sau đó nói với Chu Mạt:" Cầm đi đi"
Hồ Vận Dung biết đây là không cho phép cô uống nhiều rượu, liền nhún bả vai, cúi đầu nhìn điện thoại.
Lúc này , Cố Dĩ Nguy quay đầu liếc mắt nhìn Chu Mạt, Chu Mạt đối mắt với Cố Dĩ Nguy, trong lòng sợ hãi , vội vàng xoay người rời khỏi.
Cố Dĩ Nguy khó chịu, định uống hết ly rượu , thì vị trí của Đàm Trăn, bị người khác ngồi xuống.
Một giọng nữ xa lạ nhưng dễ nghe lọt vào trong tai hắn.
"Cố tiên sinh, rượu ngon nhưng mà đừng uống nhiều quá nha"
Cố Dĩ Nguy có một chút ấn tượng:" Cô gái ở suối nước nóng hôm đó?"
Cô cười thành tiếng, khóe môi cong lên: "Có thể đây là lần đầu tiên, Cố tiên sinh gặp em, nhưng mà đối với em đây không phải là lần đầu tiên"
"Em đã biết ngài từ trước rồi"
Bỗng nhiên , cô thay đổi xưng hô, môi anh đào khẽ mở.