Lúc này , ở hành lang không có người. Chu Mạt sợ hãi, cúi đầu xin lỗi, nửa thân trên dính rượu, đối diện là một người đàn ông trung niên, phẫn nộ nhìn Chu Mạt.
"Cô nói cho tôi biết, đôi giày này cô tính bồi thường như thế nào?"
"Thực xin lỗi , tiên sinh..." Chu Mạt xin lỗi, trán toát mồ hôi , "Đôi giày này bao nhiêu tiền, tôi sẽ bồi thường cho ngài..."
Chu Mạt nghĩ thầm, sao lại xui xẻo vậy chứ, lại gặp trường hợp này. Lần đầu tiên cô làm phục vụ, cũng không quen cho lắm, cô đã rất cẩn thận bưng mâm rượu đưa cho khách, nhưng không hiểu sao lại bị vấp té, đổ hết lên người cô, cô đều bị dính rượu còn làm ướt giày của đối phương.
Trên mặt Chu Mạt chảy xuống vài giọt rượu , áo sơ mi mỏng manh màu trắng đều bị ướt, cảnh xuân trắng nõn hiện ra, ánh mắt của đối phương từ phẫn nộ chuyển sang thứ khác.
"Cô bồi thường nổi à?Đôi giày này cũng mười mấy vạn, bồi thường không được thì sao?"
Chu Mạt cắn răng, làm sao mà không biết cô bị hắn gây khó dễ chứ.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên càng ngày càng không kiêng nể gì, kéo tay Chu Mạt, vuốt ve tay của cô, nói:"Cô bé xinh đẹp, bồi thường không được cũng không sao, chỉ cần em...."
"Bỏ ra!" Chu Mạt oán hận nói: "Anh đây là giở trò lưu manh, anh mau bỏ tay tôi ra!"
Chu Mạt cản thấy ghê tởm , một bên tránh thoát tay anh ta, một bên muốn đánh anh ta nhưng không có sức, sắp ngã trên mặt đất.
Một đôi tay vươn ra đỡ cô.
Chu Mạt ngẩng đầu, liền nhìn thấy Cố Dĩ Nguy.
Cố Dĩ Nguy đỡ cô lên, sau kéo cô ra phía sau người hắn, hắn lạnh lùng nhìn tay của người đàn ông kia, sau đó nói:" Muốn bồi thường bao nhiêu đây? Mười mấy vạn à?".
"Anh nói xem, nếu tôi đánh gãy tay của anh, thì tôi bồi thường mười mấy vạn được không?"
Sắc mặc của người đàn ông trung niên kia thay đổi, không giống là sợ hãi, càng giống như là kiêng kị, sau đó liền nghênh ngang rời đi.
Cố Dĩ Nguy nhìn bóng lưng hốt hoảng của người đàn ông kia, sau đó xoay người thấy Chu Mạt kéo áo hắn.
Chu Mạt nào có bộ dáng nổi giận vừa rồi, bây giờ khuôn mặt cô toàn nước mắt, nhìn Cố Dĩ Nguy.
"Tiên sinh... em sợ..."
Cố Dĩ Nguy bất vi sở động , nhíu mày nói.
Bất vi sở động : nói chung là không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi.
"Em nói em tới đây để làm à?"
"Tôi cho tiền em, không đủ sài sao?"
Cả người Chu Mạt ướt đẫm, vì đang là đầu thu nên thời tiết có chút lạnh, nên cô ôm người run rẩy, không biết là vô tình hay cố ý, làm cho cảnh xuân trước ngực hiện ra càng nhiều.
Nhưng mà Cố Dĩ Nguy không liếc nhìn một cái, xoay người bảo Chu Mạt đuổi theo: "Phòng thay đồ của em ở đâu?"
Chu Mạt thở phào một hơi, nhỏ giọng chỉ đường cho Cố Dĩ Nguy.
Nơi này rất ít người, Cố Dĩ Nguy cùng Chu Mạt đi đến nơi mà cô chỉ.
Lúc đến cửa, Cố Dĩ Nguy dừng bước chân.
"Chu Mạt."
Thân thể Chu Mạt run lên.
"Em nói đây là phòng thay đồ của nhân viên" Cố Dĩ Nguy nhìn cô, nói, "Chỗ này, anh đã từng tới, nên anh biết đây là chỗ bỏ hoang, hơn nửa không có người đến".
Hắn dựa vào tường, hờ hững nhìn vưu vật trước mặt.
"Thì ra lâu rồi anh không chơi em, nên em ngứa à"
Ánh mắt của hắn giống như muốn lột ra quần áo ướt đẫm của cô, cả người Chu Mạt giống như bị điện giật, cả người Chu Mạt bất tri bất giác mà mềm đi.
Bất tri bất giác 不知不覺 : Thuận theo lẽ tự-nhiên mà không cần dùng đến lý trí.
Chu Mạt nản lòng, chỉ biết hắn đã hiểu được ý đồ của cô.
"Tiên sinh." Chu Mạt đi tới dán sát vào môi Cố Dĩ Nguy.
Cố Dĩ Nguy không tránh thoát, tùy ý để cô cọ sát môi của hắn.
Lúc Chu Mạt lấy hết dũng khí , muốn vươn đầu lưỡi ra thì Cố Dĩ Nguy đẩy cô ra.
"Hôm nay, tôi với vợ tới tham dự hôn lễ, em muốn ở chỗ này?".
Ngón tay của hắn theo gò má của cô đi xuống, xoa bóp bộ ngực ướt đẫm.Cơ thể gợi cảm bị quần áo bao bọc, nhưng mà cổ áo lại mở ra, cặp vú trắng nõn nhảy lên.
Trên người Chu Mạt tràn ngập mùi rượu cùng mùi thơm của cơ thể, sắc mặt ửng hồng, hô hấp phập phồng.
Chu Mạt nhẹ nhàng hừ hừ , phía dưới ngứa quá , lâu rồi không ăn côn thịt lớn của tiên sinh.
Cô nâng cặp vú lên, cọ sát với tay của hắn, sóng ngực nhảy lên trong tay của hắn, cho dù cách quần áo, nhưng cũng có thể cảm nhận được nó rất mềm mại.
Rất nhanh cửa phòng đã đóng, hành lang đã không còn âm thanh gì nữa..
Mà ở cuối hành lang , thiếu nữ trong sáng thanh thuần, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Sau đó cô xoay người, tát một cái vào mặt người đàn ông trung niên kia.
Một người đàn ông trung niên cao to, dưới ánh mắt lạnh lùng của thiếu nữ nhỏ bé, sắc mặc anh ta tái nhợt, đầu gục xuống, không dám nói một chữ.
"Thật vô dụng."
Tự nhiên lại cho cô ta cơ hội.
Đồng Tiêu Tiêu xoa đôi tay đỏ lên của mình, khuôn mặt luôn mỉm cười ngọt ngào, giờ đây lại không có biểu cảm.
------
Cùng lúc đó, bên kia Đàm Trăn chán muốn chết, đang chơi điện thoại, Kiều Ứng Dương đột nhiên xuất hiện.
"Hi chị dâu, Cố ca đâu rồi?"
Đàm Trăn buông điện thoại, theo bản năng, khóe miệng cong lên , nhưng khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Kiều Ứng Dương , bỗng nhiên cứng đờ.
Người kia rất cao, khuôn mặt đoan chính, lông mày hình lưỡi kiếm, đôi mắt sáng chói, dáng người thon dài như cây bạch dương, cả người đều toát ra hơi thở không thể xâm phậm, cho dù không nói thì cảm giác tồn tại rất mạnh.
Mặt cô biến hồng, nói:" Anh ấy à....vừa mới có việc nên ra ngoài rồi".
Kiều Ứng Dương không cảm thấy Đàm Trăn có cái gì không đúng, tiếc nuối nói: "Haiz, anh của em vừa mới rãnh được một lúc, còn muốn giới thiệu cho Cố ca làm quen đâu".
"Anh ấy. . . . .là anh của cậu?"
Kiều Ứng Dương không trả lời, người đàn ông bên cạnh tiến lên, giơ tay ra trước mặt cô.
"Đàm tiểu thư cô khỏe chứ, tôi là Kiều Ứng Thành."