Chu Mạt miễn cười lớn. Đúng vậy a, có cái gì không tốt, bồi ngủ một năm liền có thể kiếm được tiền mà cả đời người ta cũng kiếm không ra.
Cố Dĩ Nguy buông lỏng tay Chu Mạt, hai người không có bất gì giao thoa.
Hắn còn không liếc nhìn cô một cái, ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài.
Chu Mạt ngơ ngác nhìn chăm chú bóng lưng của hắn.
Cô giơ tay lên lau đi nước mắt , cúi người nhìn thân thể đầy vết đỏ cùng tinh trùng.
——————
Cố Dĩ Nguy không thoải mái.
Chân hắn đi trên hành lang, suy nghĩ các manh mối.
Có người tính kế hắn.
Trăm phương ngàn kế dẫn Chu Mạt đến trước mặt hắn cùng vợ, mong chờ đến tiết mục cẩu huyết của chính chủ đánh tiểu tam làm hắn bất ngờ, hoặc là muốn cho hắn biết tình nhân của hắn vọng tưởng muốn thượng vị.
Nhưng mà, người này làm cho Chu Mạt gặp Đàm Trăn , không có bất kì chuyện gì, còn tìm người đàn ông kia quấy rầy Chu Mạt.
Chu Mạt bưng mâm rượu đi đường của nhân viên, người kia cũng coi như là khách , nhưng không hiểu lại đi tới nơi này còn vừa vặn bị Chu Mạt đụng phải. Quần áo của người kia rất xa xỉ, nhưng mà đôi tay ka lại có nhiều vết chai, mặc tây trang xa xỉ lại không che được hơi thở đáng khinh.
Dạng người này, nếu nói không có quỷ, Cố Dĩ Nguy không tin
Cho dù là Chu Mạt đột nhiên xuất hiện hay bị quấy rầy, toàn bộ câu chuyện đều đáng ngờ, nếu nói là là trùng hợp cũng không phải là không thể nào , nhưng mà trực giác Cố Dĩ Nguy nói cho hắn biết, chuyện này không đơn giản.
Như vậy, người này là ai? Muốn làm gì?
Hắn cảm thấy có một số việc sắp xảy ra , cho dù là nhanh chóng chặt đứt tình cảm với tình nhân, loại dự cảm nàu vẫn không giảm bớt chút nào.
Cố Dĩ Nguy chìm trong suy nghĩ, khi đi qua lại đụng phải người khác.
"Xin lỗi." Cố Dĩ Nguy theo bản năng đỡ người kia.
Đồng Tiêu Tiêu bị lồng ngực kiên cố của hắn đập vào.
"Đồng Tiêu Tiêu?" Cố Dĩ Nguy buông tay cô ra."Em không sao chứ?"
Đồng Tiêu Tiêu lắc lắc đầu, nhìn thấy Cố Dĩ Nguy cười vui vẻ : "Cố ca ca, tìm thấy anh rồi! Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, Cô Đàm và mọi người đang tìm anh đấy"
Cố Dĩ Nguy không thân với cô cho lắm, nhưng cố thể là do người trẻ đều tự do và thân thiện , nên nói chuyện giống như là thân thiết.
Cố Dĩ Nguy nghe thấy vợ đang tìm , tim căng thẳng, bàn tay không tự chủ được mà nắm lại.
Nhưng hắn vẫn bình tĩnh, "Vừa mới nói chuyện với vị kia, nên quên mất thời gian, đi thôi".
Đồng Tiêu Tiêu gật đầu, cười lên có má lúm đồng tiền, đi theo phía sau Cố Dĩ Nguy.
Mà lúc Cố Dĩ Nguy nhìn thấy, Đồng Tiêu Tiêu không cười nữa, mà trong mắt xuất hiện một tia khác thường.