Ngoại Tình Vô Số Lần

Chương 69: Cố ca ca, anh còn dơ hơn em nghĩ



Sau đó cô nở nụ cười, là cái loại ngoan ngoãn nhưng lại mang theo điều gì đó, nhìn chằm chằm Cố Dĩ Nguy rồi nhẹ giọng mở miệng.

"Cố ca ca, em đã nói rồi mà, hôm nay anh chính là quà của em mà?"

Đồng Tiêu Tiêu vừa mới tỉnh sau giấc ngủ, ánh mắt trong veo, áo choàng tắm vòng quanh đường cong, cả người toát ra sự hấp dẫn.

Thiếu nữ trước mắt rất mê người , nhưng mà Cố Dĩ Nguy không có nhiều tâm tư như vậy.

Ánh mắt Cố Dĩ Nguy dừng lại ở khuôn mặt của Đồng Tiêu Tiêu:" Anh đã tới rồi, em muốn làm gì?"

Đồng Tiêu Tiêu mỉm cười không đáp, Cố Dĩ Nguy liền nói tiếp : "Tại sao ngày hôm đó, em muốn dẫn Chu Mạt tới hôn lễ?".

"Em và cô ấy có quan hệ hay là có thù với anh?" Cố Dĩ Nguy chất vấn, nhìn thẳng tắp thiếu nữ, "Còn muốn cho cô Đàm của em biết được quan hệ của anh và Chu Mạt".

Đồng Tiêu Tiêu làm như sợ hãi: "Hung dữ quá."

Cô chân thành nói: " Làm sao mà em có thể để cho cô Đàm phát hiện anh ngoại tình, nếu mà Cô Đàm ly hôn thì cái đó không phải là lỗi của em à?".

Cố Dĩ Nguy quan sát Đồng Tiêu Tiêu , nói: "Nhưng mà để em thất vọng rồi, hôn lễ hôm đó giống như gió yên biển lặng".

Đồng Tiêu Tiêu cười trào phúng: "Em chỉ là không nghĩ tới anh lại đói khát như vậy, lại ở đó mà ngủ với cô ta".

Cố Dĩ Nguy cảm thấy buồn cười, hắn đi lên ghế sofa, tìm vị trí rồi ngồi, hai chân thon dài vắt chéo.

"Anh nuôi Chu Mạt, anh muốn ngủ, đương nhiên cô ấy phải để anh ngủ"

"Anh không muốn ngủ, cũng có thể làm cô ấy rời đi".

Đồng Tiêu Tiêu sửng sốt, suy nghĩ nói: "Cố ca ca, anh còn dơ hơn em nghĩ".

Cô đến gần Cố Dĩ Nguy, tay vòng qua cổ hắn, cười : "Cũng mê người hơn em nghĩ".

Cố Dĩ Nguy không tức giận, không tránh né nhìn khuôn mặt cô gần trong gang tấc.

"Anh có thể biết được mục đích của em không?"

Hơi thở nóng bỏng phả vào khuôn mặt của thiếu nữ, lông tơ trên mặt dường như cũng rung động.

"Có thể."

Đồng Tiêu Tiêu nâng tay Cố Dĩ Nguy lên, nhẹ nhàng vuốt ve đồng hồ, đôi mắt si mê nhìn hắn.

"Mục đích của em rất đơn giản, từ bây giờ cho đến 12 giờ khuya, anh chỉ thuộc về một mình em".

Loại si mê này có chút bất ngờ, Cố Dĩ Nguy không biết chấp niệm của thiếu nữ đối với hắn, nhưng không có một người đàn ông nào có thể nhịn được, huống hồ Cố Dĩ Nguy đã phong lưu thành tính.

Đồng Tiêu Tiêu đứng lên, ý bảo hắn đi theo cô.

Thiếu nữ không tính là gầy, miễn cưỡng đến bờ vai của hắn . Cánh tay trắng nõn ở trong áo ngủ, bắt được tay áo của Cố Dĩ Nguy.

Cố Dĩ Nguy cho rằng sẽ đi phòng khác, nhưng mở cửa là phòng vẽ tranh.

Trong nhà cũng có phòng vẽ tranh của Đàm Trăn , từ trước đến nay không phải là hắn chưa vào. Mà phòng vẽ tranh đối với họa sĩ mà nói đều là không gian riêng tư, không dễ dàng vào đó.

Nhưng mà Đồng Tiêu Tiêu lại không chút nào bài xích, thậm chí khóe mắt và đuôi lông mày đều mang theo ý mừng,còn có loại hưng phấn kì lạ.

Cố Dĩ Nguy liếc nhìn một cái, chỗ này không có giường.

Không đợi hắn hỏi , Đồng Tiêu Tiêu đã tiến tới, tay cởi bỏ cà vạt của Cố Dĩ Nguy.

"Em muốn mở quà của em".