Ngoại Tình Vô Số Lần

Chương 72: Không muốn nhắc tới cô ấy, em nghe không hiểu à?



Tất nhiên là sẽ không rơi xuống.Cố Dĩ Nguy ôm lấy Đồng Tiêu Tiêu rồi làm mông cô chống ở bức tường, chỉ còn lại đầu và nửa lưng, trừ khi Cố Dĩ Nguy cố ý giết người bằng không sẽ không thể nào rơi xuống.

Đồng Tiêu Tiêu sợ hãi ôm chặt Cố Dĩ Nguy, hai chân dang rộng quấn chặt vòng eo hắn, lại cho hắn cơ hội , bắt đầu thao càng sâu hơn, làm cho thân thể trong lòng hắn càng mềm mại.

Âm thanh "bạch bạch bạch" vang lên không ngừng trong phòng vẽ tranh.

Côn thịt dùng lực cắm , va chạm từng điểm mẫn cảm của tiểu huyệt , khuấy thịt mềm bên trong thành bủn rủn. Chất lỏng tràn chề chảy ra ngoài, chảy xuống sàn nhà.

Một mặt là gió lạnh ngoài cửa sổ , một mặt là thân thể nam tính nóng bỏng. Vì là buổi chiều, nên sẽ có người đi qua, nhưng mà mình lại vụng trộm với chồng của Cô mình, kêu la dâm đãng.

Bị nhìn thấy thì làm sao bây giờ... . Từ trước đến nay Đồng Tiêu Tiêu không sợ trời không sợ đất bây giờ lại lo sợ, theo bảng năng bưng kín miệng, cố gắng giảm âm thanh, chỉ còn lại tiếng" a a" khi bị hắn thao.

"Kêu lớn lên"

Cố Dĩ Nguy cầm cặp vú của thiếu nữ, tùy ý vuốt ve, cắm mạnh vào tiểu huyệt , gắt gao đè cô lên bức tường.

Cặp mông giống như lúc ở trên giường bị hắn làm đến lắc lư, thân thể trắng nõn bị đập vào bức tường nhiều lần nên bắt đầu xuất hiện vết đỏ.

Đồng Tiêu Tiêu che miệng lại không chịu kêu , rất nhanh liền bị thao đến đầu hàng: "A. . . . . Ừ ha.....ha...A....nhẹ chút..."

Cố Dĩ Nguy nhìn chằm chằm bên ngoài, phát hiện không có người, lá gan liền lớn hơn.

Hắn rút ra côn thịt, thả cô xuống , lật người cô lại, làm cho cô chống hai tay lên bức tường, mông nhếch lên cao, đẩy ra miệng huyệt lầy lội rồi để dục vọng hùng tráng đi vào.

Mặt Đồng Tiêu Tiêu hướng về phía ngoài cửa sổ, cả người lo lắng , nhưng mà khoái cảm ở phía dưới từng đợt từng đợt dâng lên, sự kích thích và khoái cảm của vụng trộm yêu đương vào ban ngày làm cho cô mở ra chính mình, hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.

Cô cố gắng vểnh cao mông phối hợp với hắn, mông bị vỗ đến đỏ lên, nhưng lại không có chút nào xấu hổ mà dán về phía sau, hận không thể nuốt toàn bộ côn thịt của hắn.

"A.......ừ, Cố ca ca thao em, dùng sức... A....ha... ."

Tay Cố Dĩ Nguy vòng qua bóp cặp vú, đốt ngón tay cạo trên vú mềm mại.

"Tiểu dâm đãng."

Đều là lần đầu tiên , Đồng Tiêu Tiêu so với Chu Mạt còn dâm đãng hơn.

Đồng Tiêu Tiêu quay sang, thái dương đã thấm ướt.

Cô không sợ chết cười: "So với vợ của anh thì em càng dâm đãng hơn nha, có lẽ vợ anh khi ở trên giường đều không có tí sức lực nào, nên anh mới ngoại tình nhiều lần như vậy....."

Cô a một tiếng nói không ra lời, Cố Dĩ Nguy đã khóa lông mày bóp eo cô, và chạm tầng tầng lớp lớp , mỗi một cái vừa nhanh vừa sâu, toàn bộ xâm lược tiểu huyệt vừa mới khai phá.

Đồng Tiêu Tiêu cắn môi gian nan phối hợp , không biết thao bao lâu, bỗng nhiên thân thể cô cứng đờ.

"Cô. . . .cô Đàm.."

"Không muốn nhắc tới cô ấy , em nghe không hiểu à?" Cố Dĩ Nguy nhíu mày, khóe miệng buộc chặt.

Nhưng mà thân thể Đồng Tiêu Tiêu lắc lư, ngón tay chỉ bên ngoài cửa sổ, môi trắng bệch: "Cô Đàm....hình như đến rồi !"

Cố Dĩ Nguy trợn mắt.

Hắn lập tức nhìn về phía bên ngoài.

Chỉ thấy một thân ảnh thướt tha từ trên một chiếc xe xuống.

Cô cười rất đẹp , cúi người nói gì đó với người trong xe.

Tất nhiên Cố Dĩ Nguy không có khả năng không nhận ra Đàm Trăn.

Chớp mắt trong đầu trào lên các loại suy nghĩ.

Sao Đàm Trăn lại đến đây?

Còn có chiếc xe kia... Là ai ? Theo góc độ của hắn có thể nhìn thấy đây là một chiếc xe lạ, trên xe hình như là một người đàn ông.

Thị giác của Cố Dĩ Nguy tương đối ẩn nấp , phía trước có một cái cây to che chắn. Nếu không phải cố ý nhìn chằm chằm bên này thì sẽ không nhìn thấy gì.

Hắn nhíu mày , nhưng vẫn ấn thân thể của Đồng Tiêu Tiêu , bảo trì tần suất va chạm.

Đồng Tiêu Tiêu kinh hoảng quay đầu, thấy được ánh mắt của hắn, trong lòng rùng mình: "Không phải em! Em không có kêu Cô Đàm đến!"

Cuối cùng cô nhớ tới: "Cô Đàm nói mấy ngày này sẽ tới để nhìn em vẽ, nhưng em không biết hôm nay Cô Đàm sẽ đến..."

Cố Dĩ Nguy lạnh lùng nhìn cô, rõ ràng không có tin một chữ.

Côn thịt chôn ở tiểu huyệt lại lớn thêm một ít,Cố Dĩ Nguy để Đồng Tiêu Tiêu chống đỡ trên tường, bắt buộc cô đứng thẳng , nâng một chân của cô lên , rồi cắm vào.

Nửa người trên của Đồng Tiêu Tiêu ở trong không trung, cặp vú trắng nõn bại lộ ở ngoài cửa sổ, thân thể bị thao không lấy động về phía trước được, cô muốn xoay người đi xuống nhưng không được.

Cô cố gắng nắm cửa sổ, trong miệng tiết ra âm thanh nức nở, Cố Dĩ Nguy bỗng nhiên giơ tay bụm miệng cô lại.

Đàm Trăn đã tạm biệt với người trong xe, đang đi đến cổng.

Cố Dĩ Nguy nhìn chằm chằm thân ảnh của vợ , trong lòng lại quấn chặt thân thể trần trụi của thiếu nữ, tính khí phía dưới không ngừng đụng vào mông cô, phối hợp với tiếng thở dốc của hắn còn cô thì khóc nức nở, toàn bộ phòng vẽ tranh rất dâm mỹ.

Không người đáp lại.

Bởi vì chủ nhân của biệt thự đang thao kịch liệt với chồng mình, từng đợt dâm thuỷ theo thân thể thiếu nữ trào ra bên ngoài, tưới lên côn thịt của chồng cô.

Cố Dĩ Nguy thở hổn hển, chống ở lỗ thịt ẩm ướt của thiếu nữ, xông pha vài cái, côn thịt nhảy lên rồi rút ra.

Một lượng lớn tinh dịch vẽ ra đường nét màu trắng trong không trung, tưới lên bụi hoa của thiếu nữ và chân tâm,còn có vài giọt bắn lên bức tranh sơn dầu.

Đồng Tiêu Tiêu thở hổn hển, chỉ cảm thấy tứ chi vừa đau đớn vừa không có sức.

Đột nhiên điện thoại Đồng Tiêu Tiêu vang lên.

Cô cầm lên nhìn, quả nhiên là Đàm Trăn.

"Tiêu Tiêu, cô đang ở trước cửa nhà em đây, em có ở nhà không?"

"Em đây, Cô Đàm ." Lời vừa ra khỏi miệng, Đồng Tiêu Tiêu cảm nhận được tầm mắt tử vong bên cạnh , "Vừa mới đang ngủ trưa, cô đợi em, em lập tức mở cửa."

Cô cất xong điện thoại, nói với Cố Dĩ Nguy : "Bây giờ anh cứ ở lại phòng vẽ tranh này đi, em sẽ không để cho Cô Đàm tiến vào"

Cố Dĩ Nguy lạnh lùng cười, cảnh cáo ở trong mắt muốn xuyên thấu qua làn da Đồng Tiêu Tiêu thẳng vào trái tim.

Hắn nhặt áo ngủ ở trên mặt đất lên rồi khoác lên người Đồng Tiêu Tiêu, ý bảo cô làm nhanh lên.

Đồng Tiêu Tiêu tức giận nhìn chằm chằm bức tranh bị làm dơ ở bên cạnh : "Bức tranh này chính là Cô Đàm muốn nhìn đó!"

Sắc mặt Cố Dĩ Nguy biến đổi, nhưng không có thời gian sửa đổi, Đồng Tiêu Tiêu chỉ có thể cầm lấy bức tranh này đi ra ngoài.

Cô chỉ lau ở giữa hai chân một chút, nhưng mà vẫn còn lưu lại cảm giác bị hắn xuyên qua và tinh dịch của hắn, mỗi lần bước đi, cô đều cảm giác được chất lỏng ở trong tiểu huyệt theo đùi chảy xuống.

Thậm chí cô còn không kịp mặc quần lót , cứ như vậy mà khoác lên áo ngủ rồi mở cửa.

Lúc này tóc cô còn rối , trên mặt còn lưu lại mồ hôi và ửng hồng, giống như bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ.