Phòng WC bỏ hoang ở lầu 3 của tiệm trưng bày, tiếng thở gấp cùng tiếng đập của thân thể vang lên không ngừng.
Cố Dĩ Nguy giữ chặt một chân của Đồng Tiêu Tiêu, nâng lên tính khí cứng rắn nhanh chóng tấn công phía dưới của thiếu nữ.
Lỗ nhỏ bị phá mở thành lỗ hỏng thật to, tính khí chen vào mị thịt, tầng tầng lớp lớp nghiền ép bức tường nóng ẩm. Tiểu huyệt ướt át không chảy được ra bên ngoài , bị côn thịt thô to vỗ vào, vang lên tiếng nước làm cho người ta mặt đỏ.
Cặp mông cô bị Cố Dĩ Nguy thao đến đỏ lên , nhìn thiếu nữ rất gầy nhưng khi cởi quần áo rồi thì chỗ nào nên có thịt đều có đủ . Cố Dĩ Nguy nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng nõn của cô.
Tính khí đẩy vào rồi rút ra mang cho Cố Dĩ Nguy khoái cảm làm hắn thở gấp từng trận, bên trong vừa ẩm ướt vừa ấm áp, dâm thủy trào ra , không ngừng xối lên quy đầu mẫn cảm , làm cho cây thịt càng thêm càn rỡ.
Váy ngắn của Đồng Tiêu Tiêu đã bị vén lên tới eo, quần lót màu trắng hình tam giác bị ném qua một bên , một chân lắc lư trong không khí. Cô tính vòng qua eo hắn nhưng mà đông tác của hắn quá mạnh, lúc nào cũng không được.
Cố Dĩ Nguy giữ chặt eo thiếu nữ rồi nâng hông, khai thác rồi lại khuấy bên trong tiểu huyệt, mỗi lần đều có thể làm đến điểm mẫn cảm sâu nhất.
Lần này hai người đeo bao, côn thịt ma sát với âm đạo không giống với lần trước cả hai người trần truồng kề nhau, nhưng khoái cảm lại giống nhau.
Không gian rửa tay nhỏ hẹp, hắn chìm trong dục vọng, không thể tránh né nhìn thiếu nữ bị thao đến cả người phục tùng hắn.
Nửa giờ trước hắn vẫn còn ân ái với vợ, nhưng bây giờ lại thao thân thể của người phụ nữ khác.
Khoái cảm quen thuộc và sự kích thích làm cho động tác càng điên cuồng hơn , nó trào lên não, làm trán Cố Dĩ Nguy xuất hiện gân xanh.
"Dâm đãng như vậy, rất thiếu thao à?" Âm thanh trầm thấp cùng tiếng thở gấp của hắn, động tác dưới người tăng nhanh không ngừng.
"Một lần ăn không đủ còn muốn thêm , nhìn không ra em lại dâm đãng nhiều như vậy."
Hắn thuận tay nắm tóc của Đồng Tiêu Tiêu , làm cho cô ngửa đầu về phía sau, trong lúc thiếu nữ hưng phấn , và chạm phía dưới , chảy ra nhiều chất lỏng , lông mu đánh vào âm hộ, tiếng nước " xì xì xì" vang lên không ngừng trong không gian nhỏ hẹp.
Mắt Đồng Tiêu Tiêu tràn đầy hơi nước, môi hồng đã bị dính nước bọt, nhìn rất bóng loáng, trên môi còn có dấu răng do cô cắn.
Trong lúc Đồng Tiêu Tiêu đang ý loạn tình mê , bỗng nhiên cằm tìm tòi đi về phía trước, muốn nếm thử đôi môi thở gấp gợi cảm của hắn có hương vị gì, nhưng lại thất bại, nụ hôn rơi vào má của hắn. Đồng Tiêu Tiêu cũng không thèm để ý.
Khoái cảm khi bị Cố Dĩ Nguy thao, làm cho đầu óc cô run lên, hành lang tự giác kẹp chặt tính khí, cả người bị hắn khống chế trong không trung , mũi chân sắp chạm đất, ngón chân cuộn tròn. Mông theo động tác của hắn mà lắc lư.
Ngày đó cô bị Cố Dĩ Nguy thao đến toàn thân bủn rủn, ngày hôm sau thiếu chút nữa không xuống giường được, cảm giác đau đớn khi bị xuyên qua làm cho cô an phận mấy ngày , cũng không có ý định muốn phát sinh nữa với Cố Dĩ Nguy.
Nhưng mà rất kỳ quái, vừa mới cô nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của Cố Dĩ Nguy nhìn Cô Đàm, lễ phép nói chuyện với bạn bè.
Rồi một mình ngồi ở quán cà phê, áo gió màu xám, tư thái lười biếng nhưng tao nhã, giống như hạc trong bầy gà, giống như trước đây, không có biểu cảm gì.
Đồng Tiêu Tiêu nhìn , nhịn không được lại nhớ tới ngày đó, Cố Dĩ Nguy giấu Cô Đàm để thao cô.
Trận chiến kia vừa điên cuồng lại dâm mỹ một giọt lại một giọt mồ hôi rơi xuống cơ bắp. Chỉ có cặp mắt của hắn khi ân ái mới có sóng gió, dục vọng màu đỏ tươi đảo loạn hồ nước bình tĩnh, đối diện với cặp mắt kia chỉ khiến cho người ta trầm luân.
Cô thích mâu thuẫn, tương phản với tình yêu thật, tất nhiên thứ cô muốn chính là dục vọng trưởng thành.
Đồng Tiêu Tiêu bị cắm , không ngừng phun ra từ ngữ dâm đãng , hình như không sợ bị người khác phát hiện.
Loại thở gấp ẩm ướt này có thể kích thích dục vọng của Cố Dĩ Nguy, không tự chủ được nhanh chóng nâng hông thao nộn huyệt đỏ tươi ẩm ướt kia, sau một lúc, cuối cùng hắn cũng bưng kín miệng Đồng Tiêu Tiêu, làm chậm lại, nhưng lại thao sâu vào để cảnh cáo thiếu nữ.
Đồng Tiêu Tiêu đã cao trào, tiểu huyệt phun ra một lượng lớn dâm thuỷ , theo khe hở trung chảy ra, làm ướt lông mu thô cứng của hắn.
Cô chưa kịp hưởng thụ dư vị của cao trào , Cố Dĩ Nguy đã lật người cô lại, làm nửa người cô chống lên bồn cầu, cặp mông trắng nõn giơ cao.
Quy đầu không nhanh không chậm đút vào vài cái ở khe mông, lúc hai cái mông lắc lư sắp chịu không nổi, tìm đúng miệng hang lầy lội rồi tiến vào.
Bên này một mảnh kích tình , mà bên kia trong đám đông, Đàm Trăn đang nói chuyện với Kiều Ứng Thành.
Cô không nghĩ tới, Kiều Ứng Thành không phải chỉ nói cảm thấy hứng thú với vẽ thôi mà thật ra rất quan tâm đến vẽ.
"Không gạt em." Kiều Ứng Thành hào phóng nhún bả vai, "Anh chính là fan của em."
Cái này đến phiên Đàm Trăn cảm thấy ngoài ý muốn.
Cô cũng coi như là có chút danh tiếng , có không ít người yêu thích tác phẩm của cô , nhưng không nghĩ tới nhìn Kiều Ứng Thành rắn rỏi như vậy lại thích tác phẩm của cô.
Đàm Trăn còn muốn nói điều gì, lúc này Tần Hạm Đạm tìm đến Đàm Trăn, vỗ bả vai của cô .
"Trăn Trăn, sổ tay tuyên truyền lần trước còn không? Khu thư pháp còn thiếu giấy Tuyên Thành."
Triển lãm tranh này là Đàm Trăn hợp tác với Tần Hạm Đạm , mặc dù có đoàn đội chuyên nghiệp phụ trách, nhưng có rất nhiều chuyện hai người vẫn đích thân làm.
Ánh mắt Tần Hạm Đạm rơi vào trên người Kiều Ứng Thành, ánh mắt tỏa sáng: "Vị này là?"
Đàm Trăn cười nói: " Đây là một người bạn của mình, Kiều Ứng Thành."
Kiều Ứng Thành lễ phép gật đầu, biết hai người có việc, thức thời rời đi.
Tần Hạm Đạm nhìn bóng dáng cao lớn của anh , chậc chậc lắc đầu: "Cực phẩm nha."
"Cậu thích?" Đàm Trăn cười lên, nhìn Tần Hạm Đạm , "Nghe nói Anh Kiều còn độc thân, có muốn mình tác hợp để hai người quen nhau không ?"
"Thôi đi, không có hứng thú." Tần Hạm Đạm bĩu môi, "Chị đây không cần."
"Đợi một chút." Tần Hạm Đạm suy nghĩ , "Kiều Ứng Thành... Tên này rất quen nha." Cô nhíu mày suy nghĩ , bỗng nhiên vỗ đùi: "Cái này không phải là tháng trước người có tiền ra hai trăm vạn mua bức tranh của cậu à!"
Đàm Trăn dừng lại bước chân, kinh ngạc nói: "Cậu nói thật à?"
"Đúng vậy. Lúc đó là trợ lý của anh ta đến nói chuyện , cầm theo chứng minh thư , mình nhìn chính là tên này."
Nói tới Đàm Trăn cũng cảm thấy kỳ quái. Cô còn trẻ, không được coi là họa sĩ có nhiều danh tiếng, vẽ chỉ để cho triển lãm hoặc cất giữ, rất ít mang ra bán. Tháng trước, cô chỉ tùy tay mà vẽ bức tranh kia, không có ý định bán, nhưng lúc Tần Hạm Đạm sắp xếp bức tranh của cô, không cẩn thận liền mang ra bán.
Tần Hạm Đạm là bạn bè của cô, nhưng lại giống như người đại diện của cô vậy, bình thường việc này là do cô ấy sắp xếp.
Khi nghe được người ta mua với giá hai trăm vạn , hai người còn tưởng là lừa đảo, về sau Tần Hạm Đạm nhìn thân phận của đối phương , Đàm Trăn vẫn không bán.
Cô tự hiểu được, làm sao một bức tranh của bản thân lại có giá trị nhiều tiền như vậy.
"..... Anh Kiều nói là fan của mình." Đàm Trăn trầm mặc một lúc .
Tần Hạm Đạm cảm thấy không thích hợp hợp : "Không phải là anh ấy có ý gì đó với cậu chứ"
Đàm Trăn lắc đầu, "Sao có thể , mình đã kết hôn đã nhiều năm rồi "
"Cũng đúng." Tần Hạm Đạm trừng mắt với Đàm Trăn : "Đúng rồi, chồng cậu đâu? Vừa mới không phải theo đuôi cậu lắm à?"
"Anh ấy ?" Đàm Trăn nhớ lại thân ảnh của Cố Dĩ Nguy và Đồng Tiêu Tiêu , không hiểu sao tâm lý lại căng thẳng.
"Hẳn là còn ở quán cà phê."
Không có thời gian nghĩ nhiều, hai người nhanh chóng bổ sung do vật mà triển lãm tranh đang thiếu.
Khoảng thời gian này , tầng 3 của tiệm trưng không có ai đến , bình thường chất nhiều đồ linh tinh của triển lãm tranh.
Đàm Trăn và Tần Hạm Đạm vào thang máy, lên tầng 3, cái nút chợt lóe rồi tối sầm lại, ngay lập tức đã tới tầng 3.
Lúc này Đàm Trăn cũng không dự liệu được chuyến này sẽ phát sinh cái gì, cô cũng không biết, hôn nhân và tình yêu của cô , trong chớp mắt đã hôi phi yên diệt.
Hôi phi yên diệt: dùng để chỉ sự biến mất nhanh như bụi, như khói. Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất trong một thời gian ngắn.