Ngoại Tình Vô Số Lần

Chương 80: Ngày may mắn



Đợi khi Đàm Trăn hoàn hồn, thì đã ngồi trong xe của Kiều Ứng Thành.

    Lúc này nhìn cô rất khó coi, nhưng cô cũng không để ý.

    Kiều Ứng Thành cũng không có hỏi cái gì , chỉ là đóng lại cửa kính xe , mở ra lổ thông hơi,lấy khăn tay đặt ở một bên cô. Nhất thời ở trong xe rất im lặng, hai người chỉ gặp qua vài lần cũng không cảm thấy lúng túng hay khó xử.

    Đầu óc Đàm Trăn dần dần bình tĩnh, nước mắt đã khô, cô chỉ cảm thấy ê ẩm.

    "Cảm ơn." Giọng cô vẫn còn khàn khàn.

    Tay Kiều Ứng Thành đặt lên tay lái: "Muốn đi đâu không ?"

    "Sao cũng được." Chỉ cần không về đến cái nhà kia, thì nơi nào cũng được.

    Kiều Ứng Thành khởi động ô tô, tốc độ bình thường chạy trên đường cái buổi chiều.

    Đàm Trăn im lặng một hồi lâu, rút ra mấy cái khăn giấy, lau đi một đống hỗn độn trên mặt.

    Cô vừa lau vừa nói.

    "Bộ dáng của em rất xấu"

    Kiều Ứng Thành thở dài một hơi: "Sao mà xấu được."

    "Em có phải hay không đã già rồi ." Đàm Trăn lầm bầm, cũng không cần câu trả lời của Kiều Ứng Thành.

    Nhưng Kiều Ứng Thành kiên định nói: "Không có."

    Đàm Trăn không tự chủ được lại nhớ đến Cố Dĩ Nguy, cuộc sống của Cố Dĩ Nguy đã đủ , nhưng hình như Kiều Ứng Thành còn thiếu so với Cố Dĩ Nguy.

    Khi cô ý thức được ý nghĩ này của mình, hung hăng bấm một cái lên tay của mình.

Đàm Trăn, đừng để bị coi thường lần nữa.

    Cô phải kiên định để người đàn ông kia di chuyển ra khỏi cuộc sống của cô.

    Cho dù là khoét một lỗ trên cơ thể, cũng tốt hơn là xương bị hư thối trong cơ thể.

    "Anh cũng không biết em xảy ra chuyện gì ..." Đàm Trăn bất lực nở nụ cười.

    Kiều Ứng Thành nhìn chăm chú đường xe chạy phía trước , âm thanh ổn định mà rõ ràng: "Mặc kệ chuyện gì xảy ra, em đều không sai."

    Đàm Trăn quay đầu nhìn hắn , bỗng nhiên nói: "Anh biết, có phải hay không?"

    Mí mắt Kiều Ứng Thành khẽ nhúc nhích: "Trăn Trăn..."

    Không biết từ khi nào mà Kiều Ứng Thành đã đổi xưng hô, nhưng Đàm Trăn lại không ý thức được.

    Cả người cô giống như trái đất quay cuồng.

Vậy còn bao nhiêu người biết được? Cô là người cuối cùng sao? Tất cả mọi người đều xem cô như con ngốc sao?.

    Đàm Trăn cảm giác được toàn thân lạnh lẽo .

    Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đàm Trăn theo bản năng liền ấn tắt.

    Không đến một giây, điện thoại lại vang lên.

    Ngực Đàm Trăn phập phồng , nhìn thấy cái tên quen thuộc , ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

    Cô bóp chặt điện thoại, cô rất muốn giống như thiếu nữ thanh xuân , muốn ném nó đi cho hả giận.

    Nhưng không được, cô sớm đã là người trưởng thành, loại sảng khoái này không dễ dàng thừa nhận.

    Đàm Trăn sững sờ nhìn  điện thoại không bao giờ ngừng, không do dự mà nhấn nút tắt. Cô bất lực ngồi ở ghế phụ, đôi mắt đờ đẫn nhìn phía trước, chờ đợi con đường không có đoạn cuối này.

    Như vậy cô liền vĩnh viễn không cần đối mặt với sự thật tàn khốc.

    "Kiều đại ca." Đàm Trăn nhắm mắt mở miệng, "Anh biết cái gì, nói hết toàn bộ cho em, được không?"

    Trong xe yên lặng thật lâu, cuối cùng Kiều Ứng Thành chậm rãi mở miệng.

    "Anh cũng gần nhất mới biết được , có lẽ em nên chuẩn bị tâm lý."

    "Cố Dĩ Nguy đã ngoại tình từ rất sớm, Đồng Tiêu Tiêu không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người duy nhất."

    Tâm đã chết bây giờ lại càng đau đớn hơn, trong chớp mắt Đàm Trăn đã có đáp án.

    Những lời này , từng chữ từng chữ nhét vào trong đầu cô, toàn bộ thể xác và tinh thần đều kháng cự, không có cách nào ngăn cản.

    Cho nên —— cuộc đời của cô chỉ là một câu chuyện hài thôi sao? Đắm chìm trong hôn nhân hạnh phúc, cảm thấy may mắn vì có một người chồng chân thành, nhưng mộng đẹp bị xé nát, sự thật lộ ra, máu tươi đầm đìa.

    Cố Dĩ Nguy... Cố Dĩ Nguy! ! Anh làm em quá thất vọng rồi.

    Cảm xúc lại một lần nữa khống chế không được, hốc mắt đã khô cạn , bây giờ lại không chảy nước mắt.

    "Phải không." Đàm Trăn cố gắng khống chế thân thể đang run rẩy , quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

    Cô sững sờ mở miệng: "Thì ra là thế, thì ra là thế."

    Tòa thành thị này phồn hoa xinh đẹp như thế , giờ khắc này ở trong mắt cô chỉ còn lại màu đen.

    "Cho nên hôm nay không phải là ngoài ý muốn." Đàm Trăn cười nói, "Hôm nay là ngày may mắn của em."

    Sự lạnh lẽo trào lên, cho đến khi tay cô được một bàn tay ấm áp bao bọc.

    Kiều Ứng Thành sớm đã dừng xe ở chỗ bờ sông không người.

    Kiều Ứng Thành cầm chặt tay Đàm Trăn , thân thể cao lớn nghiêng về phía cô, âm thanh trầm thấp an ủi cô.

    "Đừng khóc, đừng khóc... ."