Trốn tránh không giải quyết được bất cứ chuyện gì. Mặc dù ở chỗ Kiều Ứng Thành cô đã trải qua cảm xúc kinh sợ và đau khổ rồi, nhưng Cố Dĩ Nguy là người yêu của cô nhiều năm như vậy, hắn là người hay quỷ, để cô tự mình xác nhận.
Trên đường về nhà, Đàm Trăn suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi đứng trước cửa lại rất bình tĩnh.
Cái nhà này chính là món quà cầu hôn của Cố Dĩ Nguy , lấy năng lực của hắn có thể mua biệt thự xa hoa hơn nữa. Nhưng Đàm Trăn lại có nguyện vọng là có một gia đình ấm áp, nhìn Cố Dĩ Nguy như vậy nhưng lại nhớ những thứ cô thích, cho cô sự kinh ngạc và vui mừng.
Hai người ở trong không gian lãng mạn này rất nhiều năm, Đàm Trăn lại không nghĩ tới, có một ngày lại mang tâm đã chết về nhà.
Nghĩ đến Kiều Ứng Thành đã nói Cố Dĩ Nguy đã ngoại tình từ rất sớm, lúc cô không có ở nhà, có phải hắn đã mang tình nhân về nhà ân ái hay không.
Chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh tượng như vậy , cô liền run rẩy.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi mở cửa, nhìn thấy ngọn đèn ấm áp trong phòng và mùi thơm của đồ ăn, cô vẫn dừng lại bước chân.
Cố Dĩ Nguy ngồi trước bàn ăn, đôi mắt hơi cúi , không nhúc nhích như một tác phẩm điêu khắc.
Thấy cô vào cửa, Cố Dĩ Nguy liền đứng lên.
Hắn nhìn về phía Đàm Trăn, mang ý cười: "Trăn Trăn em về rồi . Đói bụng không , anh làm cơm rồi , có muốn ăn không ?"
Đàm Trăn không nghĩ tới Cố Dĩ Nguy có thể bình tĩnh như vậy, giống như cái gì cũng chưa xảy ra , giống như mỗi lần cô về trễ, hắn đều sẽ nấu cơm cho cô.
Không nhìn ánh mắt lạnh lùng của Đàm Trăn, Cố Dĩ Nguy đã tự mình bày xong bát đũa.
" Dạ dày của em không tốt lắm, hôm nay chưa ăn cơm , có đau hay không?"
Đàm Trăn cố gắng giữ bình tĩnh. Nếu như hôm nay không có xảy ra chuyện đó, nhìn sự ôn nhu của Cố Dĩ Nguy, cô có thể lại trầm mê trong ảo cảnh ngọt ngào, không thể thoát ra được.
Bình thường Đàm Trăn trầm mê với vẽ , thường xuyên quên ăn cơm,, Cố Dĩ Nguy công tác bận rộn, lúc ở nhà còn có thể chăm sóc cô , không ở nhà thì cô lại giải quyết tùy ý, dần dần mắc bệnh bao tử.
Không nghiêm trọng lắm, nhưng mỗi lần phát tác , đau đớn thường xuyên làm Đàm Trăn nhịn không được oán giận. Cô đã được nuông chiều thành thói quen , đau một tí cũng không muốn chịu đựng.
Vì thế Cố Dĩ Nguy biết hay không, hôm nay cô đau bao nhiêu.
Đàm Trăn liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn. Tất cả đều là món ăn yêu thích của cô, mùi vị rất thơm, nhưng đã nguội lạnh, không biết đã làm xong bao lâu rồi.
Cố Dĩ Nguy vội vàng nói: "Để anh đi phòng bếp hâm lại."
"Thì sao?" Đàm Trăn nhìn bóng dáng cao lớn bận trước bận sau của hắn , nhẹ nhàng nói.
Cố Dĩ Nguy không trả lời, như là phong bế giác quan của bản thân.
"Em nói, " Đàm Trăn nhắm lại hai mắt, "Anh giả bộ lâu như vậy, có mệt mỏi không , Cố Dĩ Nguy."
Đàm Trăn đột nhiên hất đổ toàn bộ đồ ăn trên bàn, chén đũa rơi đầy trên đất, đồ ăn bắn lên quần tây của hắn.
Cố Dĩ Nguy dừng lại động tác, trầm mặc nhìn những mảnh vỡ trên đất.
Đàm Trăn cầm lấy khăn giấy lau tay, che giấu hốc mắt đang nóng lên.
"Tỉnh chưa , tỉnh rồi thì nói chuyện đi."
Thật lâu sau, Cố Dĩ Nguy chậm rãi gật đầu.
"Chuyện ban ngày..." Đàm Trăn bình ổn hô hấp của mình, cố gắng khống chế chính mình không nhớ lại cảnh đó.
Cô nhìn Cố Dĩ Nguy, âm thanh run rẩy : "Em muốn hỏi anh, anh ngoại tình đã bao lâu."
Cô vô cùng muốn biết, mình đã làm kẻ điếc người mù bao lâu rồi.
Cố Dĩ Nguy nhìn thẳng Đàm Trăn, đôi mắt Đàm Trăn giống như con sông mênh mông , không có ánh sáng.
"Một năm." Tiếng nói của hắn khô cạn như là đã lâu không nói qua._________________
Mn ơi truyện gần hết rồi, mn có thể follow fb của em coi như ủng hộ em để em nhanh chóng ra hết lun đc k ạ, yêu mn