Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 63: Chương 36



Tống Nam Thời đau thành như vậy còn nghe hắn cười ha ha ha ha, trong giây lát đến giận cũng không nổi.

Nàng vừa hít hà vừa đập vào cánh tay hắn, uể oải nói: “Ta nói này đại ca! Nếu ngươi thật sự kích động ấy, không bằng chờ ta chết trước cái đã. Đến lúc đó ngươi tùy tiện ôm, ta cũng không quản được. Nhưng hiện tại có thể tôn trọng người sống là ta trước một tí không?”

Vân Chỉ Phong nghe vậy, tiếng cười lập tức càng lớn hơn nữa.

Nhưng cuối cùng coi như hắn vẫn còn tí lương tâm, tay chân nhẹ nhàng buông lỏng nàng ra trong tiếng hít hà của Tống Nam Thời, sau đó... bế nàng lên.

Tống Nam Thời: “...”

Hai tay người huynh đệ này giơ ngang lên, làm Tống Nam Thời vững vàng nằm ở giữa khuỷu tay hắn. Vốn nên là động tác ôm công chúa nhưng hãy tha thứ cho Tống Nam Thời, nàng thật sự không có mặt mũi nào gọi thế này thành ôm công chúa được.

Dẫu sao không cái ôm công chúa nào mà nữ chính nằm thẳng tắp trong ngực nam chính giống một thi thể cả. Nam chính ôm nàng giống như ôm cái bình gas dễ bắt lửa dễ nổ mạnh.

Hiện giờ, Tống Nam Thời sống không còn gì luyến tiếc nằm ở trong ngực hắn, một cái ôm công chúa hoàn chỉnh thành hiện trường vứt xác.

Nhưng không nói đến tư thế vứt xác, Vân Chỉ Phong ôm... quả nhiên còn rất ổn.

Tống Nam Thời đánh giá hẳn là mình không chỉ bị gãy hai cái xương sườn, ngực đau đớn co rút, nhưng lại không cảm nhận được khó khăn khác.

Tống Nam Thời rất vừa lòng với kỹ thuật giữ thăng bằng của hắn. Điều duy nhất không hài lòng là hắn vừa bế còn vừa không quên cười, mặt mày giãn ra, dáng vẻ như tâm trạng rất tốt.

Hắn đặt nàng nằm thẳng trên một tảng đá lớn khá bằng phẳng, Tống Nam Thời hơi thở mong manh nói với hắn: “Ngươi cười cái rắm ấy.”

Giương mắt nhìn chính là khuôn mặt đẹp trai của Vân Chỉ Phong, mặt mày hắn giãn ra, nhỏ giọng nói: “Cười ngươi tai họa để lại ngàn năm.”

Tống Nam Thời nằm ở trên đá lớn rầm rì, rất bất mãn nói: “Tai họa để lại ngàn năm thì đã sao? Ta nói cho ngươi biết nhân vật muốn mạng của bà đây còn chưa sinh ra đấy...”

“Tống Nam Thời.” Hắn đột nhiên dừng cười, khẽ gọi tên nàng.

Tống Nam Thời không hiểu ra sao nhìn sang, lại thấy hắn nâng tay lên hơi vụng về sờ sờ tóc nàng.

Hắn nói: “Ngươi không có việc gì, thật tốt quá.”

Tống Nam Thời sửng sốt, nhất thời nghẹn lời.

Nhìn vẻ mặt có phần may mắn kia của Vân Chỉ Phong, trong giây lát nàng lại cảm thấy tay chân luống cuống.

Nàng nói theo bản năng: “Đúng vậy, ta nói tai họa để lại ngàn năm...”

Là những câu chữ tự giễu trêu chọc mà nàng thường nói, lại không có sự thong dong như bình thường. Giọng điệu nàng cứng nhắc lại như đang biểu đạt bất mãn.

Tống Nam Thời còn chưa nói hết giữa mày đã hiện lên hối hận.

Nói sai rồi!

Nàng nghĩ có thể nàng bẩm sinh không biết đáp lại thiện ý của người khác.

Người khác trào phúng nàng, nàng có thể nói ra lời càng trào phúng hơn người khác; người khác xem nhẹ nàng, nàng mừng rỡ tự tại; người khác tràn ngập ác ý với nàng, nàng có thể ban cho phản kích sắc bén nhất.

Nàng ý chí sắt đá, mình đồng da sắt.

Nhưng điều duy nhất nàng không biết là làm thế nào đáp lại thiện ý trắng trợn của người khác.

Ảo não chợt lóe lên trong lòng, Tống Nam Thời há miệng thở dốc: “Ý ta là...”

Nàng còn chưa ấp ủ ra lời giải thích, Vân Chỉ Phong đã cười. Hắn thấp giọng nói: “Ngươi nói không sai, người có thể tổn thương ngươi còn chưa sinh ra.”

Hắn lại nói: “Cho nên ta rất vui vẻ.”

Tống Nam Thời lộ vẻ hơi giật mình, theo bản năng muốn giơ tay túm lấy tay hắn. Sau đó...

“Híttttt…”

Ngực Tống Nam Thời đau nhức, vẻ mặt vặn vẹo.

Bầu không khí luống cuống vừa rồi nàng tạo ra lập tức bay sạch.

Tống Nam Thời vừa hít hà vừa nhỏ giọng nói: “Đau, đau, đau, đau, đau!”

Vân Chỉ Phong cũng hơi cuống cuồng, tay chân luống cuống nói: “Rất nghiêm trọng à?”

Hắn muốn xem kỹ thương thế, nhưng Tống Nam Thời bị thương ở xương sườn, hắn lại không tiện xuống tay.

Tống Nam Thời cố chịu đau đớn, thều thào nói: “Ngươi thử xem sẽ biết.”

Vẻ mặt Vân Chỉ Phong nghiêm túc: “Ngươi có thể phán đoán bị đứt mấy cái chứ?”

Tống Nam Thời không thể tin nổi nhìn về phía hắn: “Ngươi bảo một người bệnh tự phán đoán thương thế của mình? Ngươi còn có nhân tính hay không?”

Vân Chỉ Phong nghe vậy không biết nói gì một lát, cuối cùng nắm tay, nói: “Ta đây...”

Tống Nam Thời dang hai tay ra, hơi thở mong manh: “Ngươi làm nhanh lên.”

Nữ hài tử đã thoải mái như vậy, Vân Chỉ Phong còn xoắn xuýt nữa sẽ thành cổ hủ, huống chi vết thương không đợi người.

Vân Chỉ Phong không hề do dự, vươn tay thật cẩn thận ấn ở trên xương sườn Tống Nam Thời.

Tống Nam Thời hít hà một hơi: “Hítttt…”

May mà Vân Chỉ Phong bệnh lâu thành bác sĩ, rất thành thạo đánh giá ngoại thương. Không bao lâu, hắn thu tay về, nói: “Bị đứt ba cái xương sườn, một cái nứt xương, không quá nghiêm trọng.”

Tống Nam Thời: “...”

Đứt ba cái xương sườn ở trong mắt hắn chỉ xứng với trình độ không quá nghiêm trọng. Đúng là kẻ tàn nhẫn.

Nàng cười ha ha nói: “Một cái trong đó có khi là công của ngươi vừa mới ôm ta đấy.”

Vân Chỉ Phong chột dạ một lát, sáng suốt không trả lời vấn đề của nàng, chỉ nói: “Trên người ta còn thuốc trị gãy xương, ngươi ăn trước đi.”

Hắn lấy hai viên đan dược từ nhẫn trữ vật ra, Tống Nam Thời phân biệt một chút phát hiện là Tục Cốt Đan, có thể nói là cực kỳ chuyên nghiệp trị bệnh này.

Nàng không chút do dự nuốt xuống, yên lặng chịu đựng đau đớn do xương cốt nhanh chóng sinh ra.

Đan dược của Tu Chân Giới có một ưu điểm cực lớn là thấy hiệu quả nhanh.

Trong quá trình chờ đợi, nàng thuận miệng hỏi: “Ngươi còn mang theo cái này bên người à?”

Vân Chỉ Phong cũng thuận miệng đáp: “Đây không phải thuốc cần phải chuẩn bị à? Thường xuyên ăn.”

Tống Nam Thời: “...”

Tục Cốt Đan, thuốc cần phải chuẩn bị, thường xuyên ăn.

Xương cốt cả người ngươi đều gãy hết một lượt rồi à?

Điều này làm nàng cảm thấy hắn thật sự là kẻ tàn nhẫn.

Chờ ngực không đau nữa, lúc này Tống Nam Thời mới bò dậy từ trên tảng đá. Nàng liếc hắn một cái, đột nhiên hỏi: “Ngươi chưa kịp đi ra ngoài hay là đi ra ngoài rồi lại quay về?”

Vân Chỉ Phong hơi khựng lại, lúc này mới nói: “Chưa kịp đi ra ngoài.”

Tống Nam Thời lập tức cười nhạo một tiếng: “Nói dối.”

Vân Chỉ Phong không nói chuyện nữa.

Tống Nam Thời đứng lên, hít sâu một hơi, chỉ nói: “Vân Chỉ Phong, chúng ta sẽ cùng nhau đi ra ngoài.”

Khuôn mặt Vân Chỉ Phong dịu dàng: “Ừ.”

Tống Nam Thời bắt đầu đánh giá cảnh sắc khắp nơi.

Trước khi bí cảnh hoàn toàn sụp xuống, Tống Nam Thời chưa kịp đi ra ngoài. Tên ngốc Vân Chỉ Phong này đi ra ngoài rồi lại tự mình đi vào. Hiện tại bọn họ đang ở trong bí cảnh sụp đổ, mọi nơi không có một cảnh sắc nào hoàn chỉnh, ngoài phế tích thì vẫn là phế tích, cửa ra tất nhiên cũng đã sập mất rồi.

Vân Chỉ Phong ở phía sau nàng, nói: “Hiện tại nếu chúng ta muốn đi ra ngoài thì chỉ có giống như ban đầu thôi.”

Tống Nam Thời quay đầu: “Thế nào?”

Vân Chỉ Phong lời ít mà ý nhiều: “Mạnh mẽ phá.”

Tống Nam Thời nghe vậy đang muốn nói gì đó thì lại thấy hắn thở dài nói: “Nhưng mà lấy thực lực hiện tại của chúng ta, mạnh mẽ phá cũng không xông ra được.”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng nói luôn: “Mới đầu, lúc cửa bí cảnh còn chưa mở ra, chúng ta đã dùng ngọc bài chứa đựng kiếm khí của người để mạnh mẽ phá. Ngươi còn ngọc bài thứ hai không?”

Vân Chỉ Phong dứt khoát lưu loát lắc đầu: “Hết! Đó là át chủ bài.”

Tống Nam Thời lại hỏi: “Ngọc bài kia tương đương với thực lực gì?”

Vân Chỉ Phong: “Tương đương với một đòn toàn lực của đại năng Độ Kiếp.”

Tống Nam Thời: “...”

Ngang với kéo Chưởng môn của bọn họ đến chém một kiếm.

Nàng mang theo chút hi vọng hỏi: “Vậy thực lực của ngươi...”

Vân Chỉ Phong lộ ra một nụ cười lễ phép với nàng.

Được! Đã hiểu.

Tống Nam Thời ngồi ở trên tảng đá lớn, bắt đầu ngây người.

Vân Chỉ Phong nói: “Thật ra cũng không phải không có cách nào...”

Chờ Tống Nam Thời nhìn sang, mặt hắn không đổi sắc nói: “Tuy là bí cảnh như này sập rồi thì về sau cũng không có cơ hội mở ra nữa. Nhưng nếu không gian không hoàn toàn sụp xuống, phía trên có chỗ cho chúng ta chỗ dung thân. Chúng ta có thể ở chỗ này bế quan tu luyện đến khi một trong hai trở thành Độ Kiếp Kỳ.”

Tống Nam Thời không thể tin nổi nhìn sang.

Ngươi nghiêm túc đấy à?

Vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, khiến Tống Nam Thời không rõ đây là hắn đang muốn khuấy động không khí hay là nghĩ vậy thật.

Tống Nam Thời không nói gì một lát, sau đó đột nhiên hiểu ra được gì đó.

Bế quan tu luyện...

Nàng đột nhiên đả tọa nhập định, có ý muốn tu luyện.

Vân Chỉ Phong không khỏi há hốc mồm: “Tống Nam Thời, ta chỉ nói giỡn...”

Hắn còn chưa dứt lời, Tống Nam Thời lại mở bừng mắt, hai mắt sáng lấp lánh nói: “Ta biết, nhưng mà Vân Chỉ Phong, nơi này có thể tu luyện.”

Vân Chỉ Phong: “Có thể tu luyện...”

Hắn khựng lại, hiểu ra gì đó.

Tống Nam Thời nói một cách vội vàng, khó nén hưng phấn: “Bí cảnh độc lập không có khả năng tự sinh ra linh lực. Bí cảnh chung quy sinh ra dựa vào bên ngoài, có ngàn vạn sợi tơ quan hệ với bên ngoài cho nên mới có thể lấy linh lực từ bên ngoài. Vân Chỉ Phong, tuy rằng bí cảnh sụp xuống, nhưng bên trong có linh lực, điều này có phải có nghĩa...”

Hai người liếc nhau, Vân Chỉ Phong trầm giọng nói: “Bí cảnh bị sập này còn có liên hệ với bên ngoài.”

Tống Nam Thời lập tức hưng phấn, nói: “Chỗ linh lực có thể tiến vào chính là nơi bí cảnh có liên hệ với bên ngoài. Chỗ đó chắc chắn cực kỳ yếu ớt, có khi độ khó đột phá sẽ thấp hơn nhiều!”

Vân Chỉ Phong nói ngay: “Chúng ta đi tìm.”

Tống Nam Thời lại nói: “Từ từ đã.”

Vân Chỉ Phong còn không rõ phải đợi cái gì, đã thấy Tống Nam Thời móc ra một con rùa đen từ ống tay áo.

Vẻ mặt Vân Chỉ Phong lập tức ngây ra.

Đây là con rùa đen mà Ảnh Quỷ sống nhờ.

Con rùa đen kia bị Tống Nam Thời xách ra từ ống tay áo, vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết.

Tống Nam Thời xách chân nó lay lay, nói: “Này! Đừng giả chết! Nếu còn giả chết thì ta sẽ đưa ngươi đi hầm canh rùa đấy.”

Rùa không tình nguyện mở mắt.

Tống Nam Thời cười, nói: “Ngươi mẫn cảm với linh thạch như vậy, thế thì cũng rất mẫn cảm với độ mạnh yếu của linh lực nhỉ.”

Rùa nhìn chung quanh, giả ngu.

Tống Nam Thời không để ý tới nó, chỉ cười tủm tỉm nói: “Ngươi dẫn chúng ta đi tìm chỗ linh lực đậm nhất.”

Rùa vẫn là giả ngu.

Tống Nam Thời cứ như vậy nhìn nó. Sau một lúc lâu đối diện với đôi mắt đậu xanh kia, nàng đột nhiên nói: “Ngươi và ‘cái gối đầu’ kia có quan hệ gì?”

Con rùa nghe vậy, lập tức cả người chấn động, trên khuôn mặt rùa kia cũng có thể nhìn ra sự hoảng sợ.

Tống Nam Thời lại không vội, chỉ thong thả ung dung nói: “Quyết Minh Tử muốn lừa chúng ta đi bí cảnh Hắc Ngô. Chúng ta đi nhầm đường, nhưng trước khi đi thẳng đến đây, bản thân ta cũng không biết mình đi nhầm đường. Mà Quyết Minh Tử lại có thể kịp thời đuổi tới chỗ này. Cho nên ta vẫn luôn rất nghi ngờ, làm sao gã biết chúng ta đến bí cảnh Bạch Ngô.”

“Lúc ấy chỉ có bốn người chúng ta, ta, Vân Chỉ Phong, lừa huynh, còn có ngươi.”

Thấy vẻ mặt con rùa dữ tợn, Tống Nam Thời hiểu rõ: “Ngươi muốn hỏi vì sao không phải lừa huynh à?”

Con rùa giãy giụa một lát rồi gật đầu.

Tống Nam Thời lạnh tanh nói: “Bởi vì ngoài cái đầu toàn nghĩ về linh thạch ra, nó đại khái không có chỉ số thông minh để làm gián điệp.”

Rùa: “...”

Trách ta quá thông minh.

Tống Nam Thời tiếp tục: “Hơn nữa sau khi vào bí cảnh, gã trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh ta. Cho dù gã có muôn vàn thủ đoạn có thể định vị vị trí của ta, dù sao cũng phải có thứ gì môi giới chứ.”

Nàng còn vuốt cằm, như suy tư gì đó nói: “Hơn nữa ta vẫn cảm thấy ngươi có hơi thở làm ta quen thuộc...”

Ai ngờ nàng còn chưa nói xong, cũng chưa ép hỏi ra quan hệ giữa con rùa và Quyết Minh Tử, đã thấy Vân Chỉ Phong tự phun ra trước.

Hắn dùng một loại giọng điệu hiểu rõ nói: “Ngươi quả nhiên đã biết.”

Tống Nam Thời: “???”

Ta biết cái gì?

Vân Chỉ Phong tự nói: “Ta sớm nên nghĩ tới, sao ngươi có thể không nhìn ra trong thân thể con rùa đen này là một con Ảnh Quỷ...”

Tống Nam Thời khiếp sợ, dứt khoát ngắt lời hắn: “Cái gì? Trong thân thể con rùa đen này là Ảnh Quỷ???”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn nhận ra có chỗ không ổn.

Im lặng một lát, hắn bình tĩnh hỏi: “Ngươi không nhìn ra nó là Ảnh Quỷ?”

Tống Nam Thời nhớ tới Sư lão đầu đã phổ cập khoa học sự đáng sợ của Ảnh Quỷ, giậm chân: “Ta biết quỷ gì chứ!”

Nghĩ đến trong tay mình túm là Ảnh Quỷ, nàng thậm chí sởn tóc gáy, như túm một con gián, hận không thể lập tức vứt con rùa đen này đi.

Vân Chỉ Phong cũng ngây ra: “Lúc trước ta không bán con rùa đen này là bởi vì trong thân thể con rùa đen này có một con Ảnh Quỷ sống ở đó. Ta thấy ngươi có thể áp chế Ảnh Quỷ không cho nó chạy ra, ta cho rằng ngươi biết rồi, chẳng qua là cố ý giả vờ không biết trêu chọc Ảnh Quỷ, giả heo ăn thịt hổ...”

Tống Nam Thời bày ra mắt cá chết: “Ta mà thật sự là con hổ thì ta nỡ giả vờ mình là heo chắc? Còn có áp chế Ảnh Quỷ cái gì? Ta áp chế Ảnh Quỷ á?”

Vân Chỉ Phong: “...”

Con Ảnh Quỷ kia chui ra từ trong thân thể rùa đen một lần bị ngươi vỗ về một lần. Ta cũng cảm thấy ngươi thâm tàng bất lộ, ngươi lại nói cho ta là ngươi chả biết cái gì á?

Lần này hai người dứt khoát bỏ qua con rùa, ngồi cạnh nhau, giao lưu tin tức hai bên.

Vì thế Tống Nam Thời đã biết được tin tức.

Thứ nhất, trong thân xác con rùa đen này là một con Ảnh Quỷ.

Thứ hai, Vân Chỉ Phong đã sớm biết, hơn nữa còn cho rằng nàng biết.

Thứ ba, mấy lần, dưới tình huống nàng không biết gì, nàng đã một cái tát vỗ Ảnh Quỷ muốn chạy trốn về xác rùa.

Tống Nam Thời nghe xong, khiếp sợ nhìn chằm chằm tay mình: “Ta đỉnh vậy á? Chẳng lẽ ta là con gái của trời gì đó?”

Vân Chỉ Phong: “...”

Được lắm! Hắn xác định Tống Nam Thời này không có bất kỳ ý đồ giả heo ăn thịt hổ gì.

Nàng không giả ngu.

Nàng ngu thật.

Vân Chỉ Phong đỡ trán, nói: “Ta lôi con Ảnh Quỷ này ra cho ngươi nhìn xem.”

Hắn duỗi tay túm đỉnh đầu Ảnh Quỷ một cái.

Tống Nam Thời thuận thế mở ra Thiên mục không thường dùng.

Dưới thiên mục, Tống Nam Thời nhìn thấy gương mặt thật của Ảnh Quỷ thì cả người chấn động.

Nàng lập tức nhảy dựng lên, nói: “Là ngươi! Ngày đó Ảnh Quỷ sống nhờ trên ngọn lửa sinh mệnh của Nhị sư tỷ nhà ta định đánh cắp tuổi thọ của Nhị sư tỷ là ngươi!”

Nhị sư tỷ sống lại lần nữa là bởi vì lúc trước đột nhiên té xỉu. Tống Nam Thời đưa tỷ ấy vào Y Đường sau đó mở Thiên mục ra, lại từ ngọn lửa sinh mệnh của tỷ ấy nhìn thấy một con Ảnh Quỷ.

Nghĩ tới suy đoán của mình về quan hệ của Ảnh Quỷ và Quyết Minh Tử, lại nghĩ đến hành động của Ảnh Quỷ, Tống Nam Thời còn có gì không rõ đây!

Nàng cười lạnh một tiếng, nói: “Được lắm. Xem ra Quyết Minh Tử này đúng là mưu đồ không nhỏ, không chỉ nhìn chằm chằm ta, còn đã nhìn chằm chằm sư môn chúng ta từ sớm như vậy!”

Buồn cười nàng còn tưởng rằng ngọn lửa sinh mệnh của Nhị sư tỷ đột nhiên xuất hiện Ảnh Quỷ là gặp kẻ địch nào bên ngoài ngáng chân tỷ ấy.

Hiện tại, nàng cũng không rảnh suy nghĩ sao mình có thể áp chế Ảnh Quỷ, dứt khoát giơ tay vỗ con Ảnh Quỷ kia về trong cơ thể rùa đen sau đó nhấc rùa lên, lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi một cơ hội. Bây giờ ngươi biểu hiện tốt, ta cho ngươi sống. Nếu không, ta nhất định cho ngươi chết sớm hơn chúng ta!”

Cả ‘rùa’ run lên.

...

Nửa canh giờ sau.

Mấy người Tống Nam Thời trèo đèo lội suối bò qua tầng tầng lớp lớp phế tích, đi đến trước một vách đá duy nhất chưa sụp xuống.

Tống Nam Thời nhìn con rùa lại nhìn vách đá, nhắm mắt cảm nhận rồi nói: “Lần này đúng là không chơi chiêu gì. Nơi này chính là chỗ linh lực đậm đặc nhất, linh lực của bí cảnh này hẳn là từ ngoài vách đá tiến vào.”

Dứt lời, nàng không nhìn con rùa có vẻ muốn nói lại thôi, duỗi tay nhét rùa đen vào ống tay áo.

Bây giờ còn chưa phải lúc xử nó.

Nàng hỏi Vân Chỉ Phong: “Từ nơi này đột phá đi ra ngoài, nắm chắc mấy phần?”

Vân Chỉ Phong nhắm mắt cảm nhận rồi nói thẳng không cố kỵ: “Đơn giản hơn lúc nãy một ít. Nếu đổi thành trước kia, ta không bị thương, hẳn là có thể.”

Tống Nam Thời: “...”

Trước kia, ngươi không bị thương.

Thật đúng là quá tuyệt vọng.

Nàng chỉ có thể nói: “Ngươi thử trước xem, thử xong rồi lại nói.”

Vân Chỉ Phong cũng không nói gì khác, rút kiếm đánh một chiêu toàn lực.

Vách đá nứt ra, đá vụn văng tung tóe, nhưng rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu.

Tống Nam Thời im lặng một lúc lâu, dứt khoát ngồi xuống, chết lặng nói: “Chúng ta vẫn nên suy xét ở chỗ này tu luyện đến Độ Kiếp Kỳ thôi.”

Vân Chỉ Phong thấy thế im lặng một lát, rối rắm lại xoắn xuýt, cuối cùng nói ra suy nghĩ của mình.

Hắn nói: “Thật ra còn có một cách.”

Tống Nam Thời lạnh tanh: “Nói đê.”

Vân Chỉ Phong uyển chuyển nói: “Lúc trước khi ở trấn Tiên Duyên, ngươi có biết vì sao ta muốn bẻ miệng lừa huynh không?”

Tống Nam Thời im lặng một lát, nghĩ đến có khi bọn họ phải ở chỗ này tu luyện đến Độ Kiếp Kỳ, vẫn phải nhìn mặt nhau mà sống.

Vì thế nàng nói: “Là vì xem răng lừa huynh.”

Vân Chỉ Phong đen mặt.

Tống Nam Thời thấy thế lập tức im miệng. Nàng ngẫm lại lý do lúc trước của hắn, do dự nói: “Là bởi vì lừa huynh ăn nhầm gì đó?”

Vẻ mặt Vân Chỉ Phong hơi dịu xuống, lại nói: “Thật ra không phải lừa huynh ăn nhầm cái gì, mà là ta có một thứ đồ rất quan trọng, có lẽ ở ngay trong bụng lừa huynh.”

Tống Nam Thời mờ mịt: “Cái gì?”

Vân Chỉ Phong: “Kỳ Lân Huyết Ngọc.”

Tống Nam Thời: “...” Đây là cái tên trẻ trâu gì thế?

Nhưng câu sau của Vân Chỉ Phong lại làm tinh thần Tống Nam Thời rung lên.

Hắn nói: “Sau khi có Kỳ Lân Huyết Ngọc, thương thế của ta sẽ khôi phục nhanh gấp trăm lần trước kia.”

Tống Nam Thời: “!”

Thế thì còn chờ gì nữa!

Nàng lập tức vung bàn tay lên, nói: “Lấy lừa huynh từ nhẫn trữ vật của ngươi ra đi!”

Nàng ra vẻ nếu cần thì tặng hắn lừa huynh luôn.

Vân Chỉ Phong vội vàng ngăn nàng lại, nói: “Hiện tại Kỳ Lân Huyết Ngọc hẳn là ở trên người của ngươi.”

Vân Chỉ Phong hiểu rất rõ.

Hiện giờ con lừa kia của Tống Nam Thời ở nhẫn trữ vật của hắn, nhưng lúc hắn vào bí cảnh sụp đổ này là nhờ cảm ứng giữa Kỳ Lân Huyết Ngọc mà tìm được Tống Nam Thời.

Nói cách khác, Kỳ Lân Huyết Ngọc đã sớm không ở trên người con lừa kia, mà là ở trên người Tống Nam Thời.

Nhìn vẻ mặt ngớ ra của Tống Nam Thời, hắn nhắc nhở: “Ngươi có nhặt được thứ gì từ trên người lừa huynh không?”

Thứ gì từ trên người lừa huynh...

Tinh thần Tống Nam Thời đột nhiên rung lên, moi móc ở nhẫn trữ vật, đào ra được một cục đá đỏ.

Vân Chỉ Phong giật mình: “Kỳ Lân Huyết Ngọc!”

Tống Nam Thời không thể tin nổi: “Đây là Kỳ Lân Huyết Ngọc? Ta cho rằng chỉ là một cục đá bình thường chứ.”

Nói xong, nàng còn gãi đầu nói: “Ta còn nghĩ chờ sau khi ra ngoài lấy nó làm tạ lễ, cảm ơn ngươi cứu túi linh thạch của ta.”

Vân Chỉ Phong nghe vậy đầu tiên là cảm động, sau đó ngẫm kỹ lại phát hiện không thích hợp.

Hắn chậm rãi nói: “Ngươi cho rằng đây là một cục đá bình thường.”

Tống Nam Thời gật đầu.

Vân Chỉ Phong: “Sau đó ngươi chuẩn bị lấy nó đưa ta làm tạ lễ?”

Tống Nam Thời: “...”

Móe! Nói lỡ miệng.

Nàng vội vàng bù đắp: “Cái này không quan trọng! Cái này không quan trọng! Bây giờ quan trọng nhất là khôi phục thực lực!”

Nàng lập tức hỏi: “Muốn khôi phục thương thế thì phải dùng thứ đồ chơi này thế nào?”

Vân Chỉ Phong lạnh lùng: “Nhanh nhất là ta trực tiếp nuốt vào. Như vậy ta sẽ có được linh lực chứa ở Kỳ Lân Huyết Ngọc trong khoảng thời gian ngắn. Giải quyết tình thế trước mắt, sau đó lại chậm rãi tiêu hóa.”

Hắn nói xong đang chuẩn bị duỗi tay lấy Kỳ Lân Huyết Ngọc, lại thấy nàng đột nhiên rụt tay về, rút một cái khăn tay ra chà lau trên mặt sứ của Kỳ Lân Huyết Ngọc.

Vân Chỉ Phong không hiểu ra sao: “Ngươi đang làm gì?”

Tống Nam Thời nói theo bản năng: “À! Ta đột nhiên nhớ ra dẫu sao thứ đồ chơi này cũng bị lừa nôn ra, cứ vậy ăn vào thì không vệ sinh. Ta lau cho ngươi.”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn chậm rãi thu tay về, sắc mặt xanh mét.

Lúc nàng chưa nói, hắn thậm chí không nghĩ đến chuyện này.

Nhưng bây giờ...

Vân Chỉ Phong đột nhiên nói: “Ta đột nhiên cảm thấy ở chỗ này tu luyện tiếp rất ổn. Ta không vội lắm.”

Tống Nam Thời khiếp sợ ngẩng đầu.

Nàng cuống quýt: “Vân Chỉ Phong! Ngươi tỉnh táo lại đi!”