Tạ Trì và nắm ở lại núi chơi ba ngày, trong khoảng thời gian này, Lý Tương Tư không hề bước chân ra khỏi cửa, chỉ ru rú ở trong phòng, cơm nước cũng có người bưng vào cho hắn.
Tạ Trì vốn dĩ đợi Liễu Ý Nùng tỉnh lại, tạm biệt nàng rồi mới đi. Dù sao mong muốn của nàng là đi du lịch khắp nơi trên thế giới, sau này rất khó có cơ hội gặp mặt. Tâm tính Liễu Ý Nùng không tệ, có thể trở thành bạn bè a. Dù sao các sư huynh sư tỷ đều hi vọng Tạ Trì kết giao nhiều hơn nha.
Thế nhưng, Liễu Ý Nùng đến nay vẫn chưa tỉnh lại, nàng cũng không thể ở lại thêm, vì đã lâu nàng vẫn chưa livestream khiến cho sư điệt mỗi ngày đều gọi điện thúc giục nàng.
Cho nên vài ngày sau, Tạ Trì liền sửa soạng xuống núi, mấy sư huynh dù không muốn nhưng cũng đành phải tiễn nàng đi.
Bọn họ ai ai cũng rất thích tiểu hắc, trước khi đi còn không quên dặn dò nàng, khi nào trở về nhớ dắt nắm về chơi.
Lưu luyến nàng hơn cả không ai khác chính là bọn ma quỷ, bọn chúng đã lâu không được gặp Tạ Trì, cả đám rơm rớm nước mắt, xếp một hàng thật dài thật chỉnh tề để đưa nàng xuống núi.
Tạ Trì một tay ôm nắm, một tay kéo vali xuống, bên trong chứa rất nhiều đồ dùng do các sư huynh soạn cho nàng.
Sau khi trở về, nàng liền thấy sư điệt đã đến chờ nàng từ sớm. Thì ra hắn đã xuất viện từ vài ngày trước, bề ngoài trông có vẻ ổn định hơn hẳn, ngoài ra, nét mặt còn tươi sáng hơn cả lúc trước.
"Bạn của ngươi ổn rồi phải không?"
"Đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn cần phải dưỡng thương lâu dài. Bất quá, cũng không còn biện pháp khác, hắn có thể giữ lại được cái mạng là may mắn rồi". Sư điệt cảm thán: "Vết thương nghiêm trọng như vậy, nếu như đổi thành người khác, ắt hẳn đã bỏ mạng từ lâu".
"Cũng đúng". Tạ Trì nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Trông ngươi có vẻ toả sáng hơn xưa nha, tinh thần cũng phấn chấn hẳn. Nói ta nghe nào, có chuyện vui gì sao?"
Sư điệt không kìm nổi sự vui sướng, bắt đầu cười ha hả kể: "Tôn Nguyệt đã nhận lời ta rồi".
Tạ Trì cũng đã đoán trước được, bằng không hắn có thể cười đến như điên như dại thế này sao?
"Không phải ta đã nói với ngươi từ trước a, trong lòng nàng cũng có ngươi, ai kêu ngươi không tin ta chi". Tạ Trì vỗ vai hắn, nói: "Nếu đã thành đôi, ngươi phải đối xử tốt với con gái nhà người ta nghe chưa?"
"Đương nhiên rồi". Sư điệt vốn dĩ không thể che giấu đi nụ cười hạnh phúc, vừa nói chuyện vừa không nhịn được nở nụ cười".
Tạ Trì không thèm nhìn hắn, nàng thả hành lí xuống trước, sau đó ôm nắm ra: "Đã chọn được địa điểm livestream tiếp theo chưa?"
"Rồi sư thúc". Sư điệt lật đật lấy thông tin cho Tạ Trì xem: "Ngài coi qua thử".
Tạ Trì lẳng lặng nhìn tư liệu, gương mặt dần dần nghiêm trọng: "Nơi đây đã xảy ra chuyện gì?"
"Một vài người bị ma da kéo xuống nước dìm chết, mọi người vừa phát hiện liền báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát đến, bọn họ liền chặn lại đầu nguồn, rút cạn toàn bộ sông vẫn không tìm thấy bất kì sinh vật t0 lớn nào, cũng không có những thứ liên quan nào khác, ngoại trừ......" Sư điệt ngập ngừng không nói.
"Được rồi, để ta tới đó kiểm tra". Tâm trạng của nàng không quá tốt, cùng một ngày liền ngồi xe liên tục cùng với nắm. Hiện tại, không có Mạnh Thư đi theo, hắn có việc phải về sư môn một chuyến, tận thứ ba tuần sau mới có thể quay lại.
Tạ Trì mua vé xe lửa, dẫn theo nắm lên xe. Bởi vì lúc này không phải ngày lễ, càng không phải cao điểm mùa du lịch nên khá ít người trên xe lửa. Dù sao đến đó, trời ắt hẳn cũng sập tối nên nàng quyết định mua vé giường nằm.
Nàng liền đến chỗ mình nằm xuống, trên tay ôm nắm định thiếp đi trong chốc lát. Tiểu nắm ngoan cực, dính chặt trong lòng nàng, dù có kéo cũng không kéo ra được.
Một lát sau, có người đánh thức Tạ Trì. Tạ Trì mở to mắt liền trông thấy một thiếu nữ tầm 22 23 tuổi, nàng ngượng ngùng hỏi: "Ta có thể đổi giường phía trên cho ngươi được không? Ta...ta không quen leo cây thang kia lắm".
Tạ Trì vừa lật người qua, nàng liền thấy trong lòng nàng còn có một đứa bé, lập tức nói: "Xin lỗi a, ta không biết ngươi dẫn theo con nít..."
"Không sao". Tạ Trì xoa xoa mắt: "Ngươi cứ việc ngủ ở dưới đi"
"Không được, không được. Ngươi có trẻ em, ngủ phía trên không thoải mái, để ta đi hỏi người khác xem". Nàng xua tay.
Dứt lời, nàng chuẩn bị xoay qua hỏi người khác, bất quá, giường đối diện còn chưa lên xe nha, nàng cũng không muốn đợi lâu. Tạ Trì buồn ngủ nhìn nàng, thấy nàng chuẩn bị phải rời đi, đột nhiên giữ nàng lại.
"Từ từ". Tạ Trì nghiêng người nhìn vào mặt nàng: "Gần đây, ngươi không ngủ được sao?"
Trông nàng rất xinh xắn, da dẻ trắng nõn, chỉ có điều xung quanh mắt xuất hiện quầng thâm, gương mặt nhợt nhạt, thoạt nhìn có vẻ đã mất ngủ nhiều đêm.
Nhắc đến chuyện này, nàng miễn cưỡng gật đầu: "Quả thật dạo này ta ngủ không được".
"Có muốn ngồi xuống tâm sự cùng ta không? Dù sao người ở đối diện còn chưa đến".Tạ Trì ôm nắm di chuyển qua một bên, chừa cho nàng chỗ ngồi cạnh. Nàng do dự chốc lát rồi mới quyết định ngồi xuống.
"Lời ta kể ngươi chỉ cần xem như đang nghe một câu chuyện xưa thôi, cũng đừng nên để tâm nhiều..." Nàng nhấp môi, băn khoăn không biết nên bắt đầu kể từ đâu.
"Có phải dạo gần đây, ngươi thường xuyên gặp ác mộng không?" Tạ Trì giúp nàng mở đầu câu chuyện, nàng nghe xong, sửng sốt một chút, có lẽ không rõ làm sao Tạ Trì có thể biết được tình trạng của nàng a.
"Đúng...đã kéo dài một tuần nay rồi, mỗi tối ta đều không ngủ yên giấc được, thật sự không thể chịu nổi nữa rồi". Nàng nghẹn ngào nói tiếp: "Chỉ cần nhắm mắt lại lập tức sẽ mơ thấy ác mộng. Ngày qua ngày đều lặp lại như vậy, chắc ta phát điên mất".
Tạ Trì mở chai nước, đưa cho nàng: "Kể từ từ, không cần gấp, bắt đầu từ khi nào mà ngươi thấy ác mộng?"
"Không lâu trước đó, hình như tầm hai tuần trước....." Nàng gượng cười: "Chuyện xui xẻo kéo nhau mà đến, ta với bạn trai chia tay, còn chưa vực dậy được tinh thần thì qua mấy ngày sau, đã gặp phải ác mộng".
Nàng trầm giọng: "Trong khoảng thời gian này, mọi việc đều không được thuận lợi. Thật ra, ban đầu ta không hề nghĩ tới ta với hắn sẽ tan rã. Chúng ta quen nhau từ lúc học cấp ba đến tận khi tốt nghiệp đại học, ta và hắn đã ở bên nhau được 6 năm rồi".
"Ngay từ đầu, chúng ta dự định sau khi tốt nghiệp sẽ tiến tới hôn nhân. Thế nhưng, sau khi tốt nghiệp, hắn nói hiện tại chưa thể mua được nhà và xe, ta cũng không để bụng chuyện đó, sau khi kết hôn, chúng ta đều có thể cùng nhau mà phấn đấu a. Nhưng vì lòng tự trọng của hắn, ta đồng ý chờ đợi.
"Thế mà 1 năm sau khi tốt nghiệp, hắn cơ hồ không hề đi làm. Lúc đầu, vừa mới tốt nghiệp xong, hắn nói tìm việc không dễ, đến tận sau này mới tìm được công việc phù hợp, hắn lại chê lương thấp nên lại tiếp tục ở nhà. Về sau, ta cứ khuyên hắn đi tìm việc mãi, cũng vất cả lắm hắn mới tìm được việc mới. Hắn mới đi làm được dăm ba bữa liền về nói với ta, hắn đã nghỉ việc do sếp đối xử không tốt với hắn".
"Tiếp đến, hắn lại tiếp tục ở nhà chơi game, không đi làm, cũng không chịu làm việc nhà...."
Nàng khẽ lau đi giọt nước mắt: "Ta không thể chịu được nữa nên mới chia tay với hắn, ta chưa từng ghét bỏ nhà hắn nghèo, cũng chưa từng chê bai hắn không mua nổi nhà nhưng một chút ý chí cố gắng vươn lên đều không có, làm sao ta có thể ở bên cạnh hắn cả đời đây?"
"Ấy vậy mà ngươi biết không? Chia tay xong, hắn liền đi rêu rao khắp nơi rằng ta chê hắn nghèo cho nên mới vứt bỏ hắn, tìm đại gia mà quen. Biết được việc này, ta cảm thấy bản thân mình quả thật có mắt như mù a......"
Tạ Trì vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vào vai nàng, an ủi: "Đừng khóc...."
"Ta thật sự không hiểu, nếu như ta chê hắn thì ngay từ đầu quen hắn làm gì? Lúc đó hắn có tiền sao? Ta còn dành cả 6 năm thanh xuân cho hắn, chỉ còn 2 tháng nữa là đã 7 năm rồi. Ta đâu có bị điên a! Ta chê hắn cái gì chứ?" Nàng khóc nức nở, chui vào trong lòng Tạ Trì.
Sau đó, bị nắm dùng bàn tay nhỏ bé đẩy ra.
Tạ Trì rút hai tờ khăn giấy đưa cho nàng, nàng ngượng ngùng nhận lấy, lau đi nước mắt: "Thật ngại quá, ta có hơi kích động".
"Không sao, ta hiểu mà". Tạ Trì do dự một chút, rồi bảo: "Ít nhất ngươi cũng sớm nhận ra bộ mặt thật của hắn, còn hơn đợi sau khi kết hôn mới biết a".
"Chuẩn nha, ít nhất ta phát hiện kịp thời". Nàng lau khô nước mắt: "Ta kể tiếp".
"Không lâu sau đó, ta liền bắt đầu mơ thấy ác mộng, ví dụ như đang đi trên những con phố quen, vào cửa hàng tiện lợi mua đồ, kết quả vừa mở cửa liền nhìn thấy bên trong chứa đầy thi thể".
"Hoặc bị những thứ kỳ quái truy đuổi, dù ta cố gắng chạy nhanh đến mức nào đi chăng nữa, chỉ cần quay đầu nhìn lại đều thấy chúng đang ở rất gần ta".
"Ngoài ra, ta còn mơ thấy bản thân đang rơi từ trên cao xuống. Tuy nhiên, dẫu cho ta có thấy ác mộng khủng khiếp như thế nào đi chăng nữa đều không thể tỉnh được, chỉ có thể di chuyển ở trong mộng mà thôi, mãi cho đến sáng hôm sau mới tỉnh giấc".
"Những giấc chiêm bao đáng sợ như vậy, lại không có cách nào thức giấc khiến ta vô cùng lo lắng, ta thậm chí sợ đến mức tối không dám ngủ, đợi đến sáng mới dám nằm thiếp đi một chút. Thế nhưng, ta còn phải đi làm a, cứ như vậy mãi cũng không ổn......"
"Ta có đi khám bệnh, uống đủ loại thuốc, từ thuốc Tây đến thuốc Nam nhưng căn bản vô ích. Một khi ác mộng còn hoàng hoành, ta chỉ có thể tạm thời nghỉ việc..... Hiện tại, ta quyết định về quê thăm nhà trước rồi tính sau". Nàng hạ giọng: "Tuy rằng ta không tin vào chuyện tâm linh, song chuyện này khiến ta cảm giác không thể nào giải thích rõ được".
Tạ Trì nhìn về phía nắm, đột nhiên không biết nói gì thêm.