Ngoan Cố

Chương 6



Thiệu Khôn mấy ngày nay không đi học, không có ai ở nhà, ba cậu đi công tác ở ngoài tỉnh.

Mấy ngày nay bình thường của cậu chính là ngồi ở bên cạnh bàn nhìn mấy tờ giấy bị bút đỏ phê chuẩn xuất thần.

Một cuộc gọi đến.

“Giáo viên chủ nhiệm lớp con vừa mới gọi điện thoại cho cha, nói mấy ngày nay con không đi học.” Giọng nói của cha Thiệu trong ống nghe truyền tới.

“Tại sao không đi học?”

“Không muốn đi.” Cậu trả lời bình tĩnh.

“Con trai à, đừng ngang bướng nữa, chiều nay con trở về trường đi.” Tính tình của Ba Thiệu vẫn rất dễ chịu

Cậu không muốn nghe, vốn định trực tiếp cúp điện thoại, một khắc tay ấn xuống, lại nhớ tới cái gì, một lần nữa đặt micro vào bên tai:

“…” Cậu trầm ngâm một hồi, “Cô giáo Tống…”

“A nói với cô ấy, gần đây cô ấy tương đối bận rộn, sẽ không đến dạy thêm cho con nữa, tôi giúp cậu mời gia sư mới, thứ sáu tuần sau đến lớp.”

“Không” Cậu từ chối dứt khoát gọn gàng.

“Con cảm thấy cô giáo Tống dạy rất tốt.”

Đầu dây bên kia thanh âm có chút kinh hỉ, “Con trai, con chỉ cần chịu học, ba giúp con tìm gia sư tốt hơn. ”

‘’Con nói không cần!’’ Tính tình cậu cũng tăng lên, ngữ khí bất giác tăng thêm vài phần.

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu mới nói, “Tiểu Tống là một giáo viên tốt, mấy ngày nay cô ấy dạy con quả thật dụng tâm, cô ấy cũng là học sinh, bởi vì xin từ chối học tập không có gì đáng trách, cha không có quyền yêu cầu người ta trở về, con cũng không có. ”

Lần này đến phiên Thiệu Khôn trầm mặc, ước chừng ba mươi giây, hai cha con cách ống nghe không nói gì.

“Đưa cho con cách liên lạc của cô ấy đi.” Cuối cùng, cậu nói giọng rầu rĩ.

Từ khi lấy được số điện thoại, Thiệu Khôn vô số lần ấn và xóa trên điện thoại di động, mấy con số đều quen thuộc, cũng không ấn nút quay số.

Ngày đó cậu trượt tay, không cẩn thận gọi điện thoại ra ngoài, mới vang lên hai tiếng đã bị bắt máy, cậu nghe thấy thanh âm của Tống Xu xuyên qua ống nghe truyền tới, nín thở không nói một tiếng.

Sau đó cậu lại hối hận, nên nói một từ, nhưng nên nói gì đây? Có gì để nói không? Ngày đó mình hét lớn với cô, nói cô tự đa tình, xen vào việc của người khác, mỗi chữ đều cay nghiệt, cô không nói, nhưng trong lòng nhất định rất tức giận, thất vọng vô cùng với mình.

Cô luôn như vậy, coi mình là người lớn, cho dù tức giận cũng không tức giận với mình, giọng điệu nói chuyện với mình luôn giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Trước kia cậu chưa từng suy nghĩ tới tương lai, đánh nhau trốn học hút thuốc uống rượu, cả ngày vô tri vô giác, quay qua quay lại.

Cô giống như một thái cực khác, cuộc sống chăm chỉ nghiêm túc và cố gắng, cho dù cuộc sống không phải lúc nào cũng chiếu cố cô, thường xuyên ném cho cô đủ loại phiền lòng, cô cũng luôn rạng rỡ, chính mình không chỉ một lần nổi giận với cô, đem mặt kém cỏi nhất của mình đều bại lộ trước mặt cô, cô lại không giống những người khác, sợ cậu hoặc chán ghét cậu, cho đến ngày đó, cô cũng không có ý định buông tha cho cậu, cô nói, cô còn muốn giúp cậu một phen

Cậu lại đem sự tình làm cho rối tung, dùng nổi giận trên người đuổi cô đi.

Đầu bút vẽ loạn trên giấy, trong lòng cậu tê dại.

“Thứ này cậu có dùng không?”

“Không, còn cậu thì sao?”

“Tớ cũng sẽ không.”

“Đàn anh Trần Khải không nói cho cậu biết dùng như thế nào sao?”

“Không có ai, cậu ấy có tiết học tiếp theo, bỏ thiết bị xuống rồi rời đi.”

Tống Xu và Trình Duyệt trợn tròn mắt nhỏ.

Chỉ nghĩ muốn mượn bộ ổn định, quên mất mình căn bản sẽ không dùng, lần này tốt rồi, ngay cả hướng dẫn sử dụng cũng không muốn.

“Quên đi, lấy điện thoại di động điều tra, loại máy này?”

“Tớ sẽ xem thử một chút….” Sau khi loay hoay như vậy hơn nửa giờ, hai tên tân thủ ngu ngốc lúc này mới miễn cưỡng bắt đầu

“Bạn học, chúng tôi chụp cậu từ đầu sân thể dục chạy đến đầu sân thể dục, cậu chạy tự nhiên một chút là được.” Trình Duyệt cùng bạn học đến quay phim dặn dò quy trình.

Tống Xu ở một bên khiêng máy quay chuẩn bị quay phim.

Trình Duyệt ra lệnh một tiếng, vị bạn học này giống như mũi tên rời dây lao ra ngoài.

“Này bạn học, cậu chậm một chút, tôi không theo kịp cậu.’’ Vốn dĩ mang theo máy quay phim và điều khiển ổn định, Tống Xu rốt cuộc không theo kịp bạn học này.

“À à, xin lỗi, tôi sẽ chạy chậm một chút.” Bạn học Tiễn gãi gãi đầu, nhìn Tống Xu chạy mặt đỏ bừng, xin lỗi nói.

Muốn chụp cận cảnh và cận cảnh mấy cảnh quay, Tống Xu đi theo bạn học này chạy qua chạy lại sân thể dục vài vòng, mệt mỏi ngồi trên mặt đất, nửa ngày không đứng dậy nổi.

Đã gần chạng vạng, trời tối.

Hai người kết thúc buổi chụp hình, cùng nhau đến căng tin ăn cơm.

“Lần này nếu Trương Bái Bì không nâng điểm giáo dục đạo đức cho chúng ta, lần sau tớ sẽ đình công.” Trình Duyệt nhét một miếng khoai tây vào miệng, mơ hồ nói không rõ

“Thôi nào, cậu cũng dám ngoài miệng nói, ông ta nổi giận cậu sợ nhanh hơn bất cứ ai.” Tống Xu nói xong tiện tay gắp miếng thịt trong đĩa cho cô một miếng.

“Ai, trước đây cậu không phải làm gia sư bán thời gian sao, sao gần đây không thấy cậu đi dạy bọn trẻ.” Trình Duyệt nhấp một miếng sườn bỏ vào miệng, lại hỏi cô.

‘’À, gần đây không phải bận sao, tớ vừa nói với phụ huynh của bọn trẻ nghỉ việc rồi.” Cô uống một ngụm canh rồi trả lời cô.

Trình Duyệt có chút kỳ quái, “Bỏ dở giữa chừng cũng không phải phong cách của cậu. ”

“Tớ làm gì có phong cách gì, ăn cơm của cậu đi, ăn cơm cũng không ngậm  miệng được cậu.”

“Đúng rồi, hôm nay quay video còn chưa xem đâu, nào đến đây, xem tài liệu thế nào, có thể dùng được hay không.” Trình Duyệt nói xong ngồi xuống bên cạnh cô, mở máy quay lên cho cô xem tài liệu.

Hai người mới bắt đầu chụp di động vị trí, cho dù dùng hình ảnh ổn định vẫn có chút bất ổn, bất quá cũng may, miễn cưỡng nhìn qua.

Tống Xu nghiêm túc xem từng đoạn video, cân nhắc tính khả dụng của tài liệu

Đột nhiên một ống kính lóe lên, đôi mắt của cô sáng lên.

“Quay lại” Cô nói với Trình Duyệt.

Trình Duyệt không rõ nguyên nhân, nghe lời cô ấn phát lại.

Bóng dáng rất quen thuộc,

Thiệu Khôn.