Ngữ khí Thẩm Thần kinh người dẫn tới cả đám học sinh đều phải ồ lên, ai nấy cũng đều thấy được rằng Thẩm Thần đang che chở Đông Lộ, hơn nữa còn che đến quang minh chính đại, trắng trợn táo bạo, hung hăng đánh vào mặt đám người vừa chỉ trích Đông Lộ.
Giản Mỹ Hân cảm thấy thẹn vô cùng, dường như mặt mũi đã mất hết, chỉ hận không thể lập tức tìm một cái hầm ngầm mà chui vào, trên mặt vừa nóng vừa đau, thậm chí còn đau hơn cả miệng vết thương trên chân.
Ý tứ Thẩm Thần rất rõ ràng, Giản Mỹ Hân cô ở trong mắt hắn còn không bằng một đầu ngón tay bị thương của Đông Lộ.
Cô bạn thân kia tức đến cả người phát run, chỉ vào Thẩm Thần: "Cậu thế mà..."
Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Thần sẽ đối xử với Giãn Mỹ Hân như vậy, càng không nghĩ tới Đông Lộ đối với hắn lại quan trọng đến thế.
Rõ ràng trước kia, ngón tay Mỹ Hân bị trầy một chút thôi là Thẩm Thần sẽ đau lòng dán băng dán cho cô ấy.
Sao bây giờ lại biến thành như vậy?
Mọi người trong sân hai mặt nhìn nhau, không khí lâm vào yên lặng.
Tưởng Tân Tuyền đứng ngoài sân tennis xem thực sự rất khoái trí, trộm vỗ tay, "Thẩm Thần quả nhiên là nam nhân, bội phục bội phục!"
Tuy rằng biết người hiện tại Thẩm Thần thích là Đông Lộ, nhưng có không ít người đứng trước mặt người mới dây dưa lắc lư với người cũ, đây chính là bệnh chung, thế nhưng Thẩm Thần lại trực tiếp chọn Đông Lộ, không mang theo một chút do dự.
"Nam nhân cái gì mà nam nhân."
Nữ sinh đứng cạnh cậu ta không quá hài lòng với cách làm này, "Chỉ thấy nụ cười của người mới mà không nghe tiếng khóc của người cũ*, này cũng quá bạc tình bạc nghĩa đi."
*Hai câu thơ trong bài Giai Nhân của nhà thơ Đỗ Phủ.
Tưởng Tân Tuyền: "Vậy tôi hỏi cậu, nếu cậu có bạn trai, cậu hy vọng hắn sẽ còn vương tơ lòng lạc với tình cũ hả?"
Nữ sinh nghẹn lời, sau đó thở phì phì nói: "Tớ còn lâu mới tìm bạn trai có tình cũ."
Tưởng Tân Tuyền: "Vậy cậu chuẩn bị sống tốt quãng đời cô độc còn lại đi, hoặc là chuẩn bị trở thành tình cũ của người khác."
Mối tình đầu phần lớn đều không có kết quả.
Thầy giáo Thể Dục bị Thẩm Thần làm cho ngây người, lúc phản ứng lại thì vô cùng tức giận: "Thẩm Thần, bây giờ là lúc nói giỡn sao? Mau buông bạn học Đông Lộ xuống!"
Đông Lộ nghe xong, sắc mặt dần dần đỏ, đại não mắt đầu hoạt động, giãy giụa muốn xuống, "Anh mau thả em ra."
Thẩm Thần ngược lại còn ôm cô chặt hơn, khí định thần nhàn nói với thầy giáo: "Thầy giáo, trước đó thầy nói là thi xong có thể về trước đúng không?"
Thầy Thể Dục: "Phải."
"Vậy em mang cô ấy đi trước."
Thẩm Thần nói xong liền ôm Đông Lộ xoay người, "Bọn em đều đã thi xong, có thể đi rồi, gặp lại thầy sau."
"Ê... này!" Thầy Thể Dục theo bản năng gọi hắn lại, nhưng lại không thể nghĩ ra được lý do, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng lại á khẩu không nói được gì.
Hết cách, ông đành gãi gãi tóc, tùy tiện gọi mấy nam sinh tới, "Các em còn thất thần làm gì, nhanh chóng đưa bạn học Giản Mỹ Hân tới phòng y tế đi!"
"Dạ dạ!" Lúc này mọi người mới như tỉnh khỏi giấc mộng, sôi nổi tiến lên cõng Giản Mỹ Hân.
***
Tuy rằng Đông Lộ không bị thương chỗ nào, nhưng Thẩm Thần lại không đặt cô xuống, cứ như vậy mà ôm cô về lớp.
Dọc theo đường đi Đông Lộ đều rất an tĩnh, giống như con mèo nhỏ dịu ngoan dựa vào ngực hắn, một câu cũng không nói.
Từ góc nhìn của Thẩm Thần, lông mi mảnh dài của cô an tĩnh cụp xuống, nhìn không ra cảm xúc, trải qua một trận thi đấu, dây cột tóc của cô đã lỏng ra không ít, vài sợi tóc đen dài hơi rũ xuống, che khuất đi nửa sườn mặt trắng nõn, càng làm cho ngũ quan của cô trở nên tinh xảo.
Giống như búp bê Tây Dương.
"Bạn học nhỏ, em không sao chứ?"
Bộ dáng này của cô làm cho Thẩm Thần có chút thấp thỏm, cho là cô đang tức giận.
"Em không sao." Đông Lộ nhẹ nhàng lắc đầu, lại giật giật người, "Anh thả em xuống đi."
Không thương không đau, cô có thể tự đi.
Tay Thẩm Thần cường thế ôm lấy vai cô, "Không thả, có phải em lại tức giận hay không? Anh không cố ý ôm em ở trước mặt nhiều người như vậy, lúc ấy tình huống quá khẩn cấp, đầu anh nóng lên mới không nhịn được, em yên tâm, nếu giáo viên có hỏi, anh sẽ giải thích rõ ràng."
Sự tình nháo lớn như vậy, phỏng chừng sau này sẽ bị Vương Thúy Mộng ép hỏi quan hệ giữa hai người.
"Em không tức giận." Đông Lộ buồn cười lắc đầu, ánh mắt ôn hòa, hắn cũng không có làm gì sai, sao cô phải tức giận chứ?
Đông Lộ nhìn cái cằm trắng nõn của thiếu niên, do dự một lát, vốn dĩ không cần giải thích nhưng cô lại không muốn hắn hiểu lầm, "Em không cố ý làm Giản Mỹ Hân ngã."
Thẩm Thần khẽ ừ một tiếng, "Anh biết."
"Em không ghen ghét cô ấy."
"Anh biết."
"Em không giống như những gì bọn họ nói."
"Anh biết."
...
Những ủy khuất phiền muộn của Đông Lộ đều nhờ hãi chữ "Anh biết" trầm tĩnh hữu lực của hắn làm cho tiêu tan đi, thanh âm hắn giống như gió xuân, ôn nhu phá đi tầng sương mù của cô, thấm vào trong tâm.
Đầu Đông Lộ chôn sâu vào trong ngực hắn, an tâm, đồng thời còn có chút vui vẻ.
Lần đầu tiên có người tin tưởng mình, bảo hộ mình vô điều kiện như vậy, cảm giác thật tốt.
Sao hắn lại tốt như vậy chứ.
Tốt tới mức làm cho cô trở nên không giống cô nữa.
Đông Lộ rũ mi, nhẹ chu miệng, "Tuy rằng em có chút ghen, nhưng em không nghĩ tới chuyện làm cô ấy bị thương."
Thẩm Thần cứng họng, cười một tiếng, "Cái này thì anh thật sự không biết, thì ra em vẫn là một bình dấm chua nhỏ."
Đông Lộ cũng phá lệ cười lên, hiện lên hai cái má lúm đồng tiền nhỏ, "Vậy anh phát hiện quá muộn rồi, con người của em có tính chiếm hữu rất lớn, thích em là anh xui xẻo rồi."
"Thế mới hợp ý anh, anh ước gì mỗi ngày em đều quản anh, một tấc cũng không rời khỏi anh, như vậy anh chỉ cần mở mắt ra là có thể nhìn thấy em rồi." Thẩm Thần cười khẽ, dễ nghe đến say lòng người.
Người này quá biết nói chuyện, lời âu yếm như thể ở ngay bên miệng vậy.
Hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.
Lỗ tai Đông Lộ có chút nóng lên, đầu lại rụt vào trong ngực hắn, "Em hỏi anh, Giản Mỹ Hân bị thương, anh thật sự không lo lắng chút nào sao?"
Cô mới không tin hắn không có một chút cảm giác nào.
"Lo lắng để làm gì, vết thương nhỏ như vậy, qua mấy ngày nữa là tốt rồi." Thẩm Thần không để bụng, cúi đầu hôn hôn cái đầu nhỏ của cô.
"Hơn nữa đối với anh mà nói, em quan trọng hơn nhiều, nào có tâm tư nhớ tới người khác?"
Hắn cười: "Đừng nghĩ nhiều nữa, bình dấm chua nhỏ."
Em chính là duy nhất của anh, quan trọng hơn so với bất cứ ai, ai cũng không thể so với em.
***
Đầu gối Giản Mỹ Hân bị thương rất nặng, chảy nhiều máu, thế nhưng cũng may là không tổn thương tới xương cốt, sau khi bôi thuốc thì ở nhà nghỉ vài ngày là tốt rồi.
Thẩm Thần đã sớm chuẩn bị tâm lý, chờ Vương Thúy Mộng hưng sư vấn tội, nhưng liên tiếp mấy ngày qua đi đều không phát sinh vấn đề gì, chuyện của hắn với Đông Lộ dường như không hề truyền tới chỗ của Vương Thúy Mộng.
Chuyện này chính là một khúc nhạc đệm nhỏ, chờ sau khi vết thương của Giản Mỹ Hân khỏi, mọi người đã dần quên đi chuyện này, chỉ là rốt cuộc cũng không có ai gán ghép Thẩm Thần với Giản Mỹ Hân nữa.
Thời gian trôi nhanh qua, Đông Lộ đã ở Nhất Trung được hai tháng rồi.
Dưới sự phụ đạo kiên nhẫn của Thẩm Thần, thành tích của Đông Lộ tiến bộ thần tốc, mỗi lần làm bài kiểm tra đều được điểm cao hơn so với bài trước, ngay cả Vương Thúy Mộng cũng cảm thấy kỳ quái, trước kia bà đúng là đã xem thường cô gái nhỏ này rồi, luận về tính kiên trì cùng nghị lực thì cô không kém bất cứ người nào trong lớp một cả.
Mà khi làm bài kiểm tra giữa kỳ, Đông Lộ lại khiến tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt, cô tiến bộ hơn rất nhiều so với lúc mới tới, lớp học có 52 người thì cô từ người đứng cuối nhảy tới hạng 28.
Ngày công bố điểm thi, Vương Thúy Mộng đứng trước lớp đặc biệt tuyên dương cô.
Mọi người đều cật lực vỗ tay.
"Lợi hại lợi hại!"
"Đây là nghịch tập a, quá dốc lòng rồi, tớ phải học tập cậu ấy mới được!"
"Kỳ thật cũng bình thường thôi, lúc tan học tớ toàn thấy cậu ấy ngồi đọc sách, tớ mà có một nửa nghị lực của cậu ấy thì tốt rồi."
Không khí trong lớp rất hòa thuận.
Trong hai tháng qua, nỗ lực của Đông Lộ đều được mọi người nhìn thấy rõ, dần dần được công nhận.
Thẩm Thần lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, chân dài duỗi ra, nghe những bạn học khác khích lệ Đông lộ, không nhịn được cong khóe miệng.
Bên cạnh, Giản Mỹ Hân nhìn phiếu điểm đứng thứ hai của mình, trong lòng không có chút vui vẻ nào, giống như là có cục đã chẹn ở ngực, rầu rĩ không vui.
Kế đó, bọn họ lại dựa theo thành tích đổi chỗ một lần nữa, rốt cuộc Đông Lộ cũng có thể lên hàng phía trước, tuy rằng vẫn cách Thẩm Thần một khoảng không nhỏ.
Nỗ lực được khẳng định, còn được cô giáo khen, nói Đông Lộ không vui là giả, chỉ là cô che giấu rất khá, trên mặt vẫn là biểu tình không màng hơn thua như cũ.
Sau kỳ thi giữa kỳ chính là cuộc họp phụ huynh.
Thời gian là 7 giờ tối thứ bảy.
Đông Lộ đã nói với Hoàng Kiến Hoa, muốn ông tới họp giúp mình, nhưng không nghĩ tới người đến lại là Đông Vân.
Đông Lộ đứng ở cổng trường nhìn thấy Đông Vân bước xuống từ một chiếc BMW màu đen, hơi hơi mở to mắt.
Đông Vân sửa lại tây trang, ngẩng đầu nhìn thấy con gái đang ngơ ngác nhìn mình, nhíu mày, "Con có biểu tình gì thế?"
"Kinh ngạc đó." Đông Lộ nhìn bà chằm chằm, hoài nghi người phụ nữ trước mặt mình là ảo giác, "Cha con đâu?"
"Uống nhiều quá nằm nhà rồi." Đông Vân nói, "Con muốn ông ta tới dự?"
Đông Lộ hung hăng đạp Hoàng Kiến Hoa ở trong lòng một cái, mặt vô biểu tình nói: "Mẹ đi với con."
Cô đưa Đông Vân tới lớp bọn họ.
Vương Thúy Mộng chọn ba học sinh để hướng dẫn các vị phụ huynh vào chỗ ngồi, Đông Lộ chính là một trong số đó.
Cô bảo Đông Vân ngồi vào chỗ của cô.
Đông Vân nhìn trên bàn có đặt thành tích vừa thi, tùy tiện cầm lên xem, tìm một lúc mới thấy được tên của Đông Lộ, "Hạng 28?"
Đông Lộ mím miệng giải thích: "Lớp này là lớp tốt nhất trong khối, lúc con vào học thì là người đứng cuối cùng."
Ý tứ chính là cô có tiến bộ.
Đông Vân nhìn thấy số điểm hơn 600 của cô, chỉ gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Không có khen ngợi cũng không có cổ vũ.
Tuy Đông Lộ biết bà luôn như thế, nhưng vẫn có chút mất mát, bất quá rất nhanh đã thu lại tâm tình, đi ra ngoài đón những vị phụ huynh khác.
Thời gian rất nhanh đã tới, phụ huynh hầu như cũng đã đông đủ, Đông Lộ nói với Đông Vân vài câu, đang muốn đi ra ngoài, Đông Vân lại vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, "Con ngồi đây với mẹ."
Đông Lộ sửng sốt, "Vị trí này..."
Đây là vị trí của phụ huynh Trương Sử Cánh, tuy rằng phụ huynh cậu ta chưa tới, nhưng không có nghĩa là sau đó sẽ không tới.
Đông Vân nhàn nhạt nói: "Chờ có người tới thì con đi cũng không muộn."
"Được." Đông Lộ ngồi xuống, cho là bà muốn nói gì với mình, nhưng thẳng đến khi Vương Thúy Mộng vào lớp, Đông Vân cũng không nói gì cả, mà phụ huynh của Trương Sử Cánh cũng không tới.
Đông Lộ đành phải ngồi luôn ở đây.
Vương Thúy Mộng đứng trên bục giảng nói qua tình hình học tập của học sinh.
Cũng không thể chơi điện thoại, Đông Lộ nhàm chán chống cằm nghe.
"Tiếp theo, xin mời bạn học Thẩm Thần đạt hạng nhất trong kỳ thi vừa rồi lên chia sẻ một số kinh nghiệm học tập đối với các vị phụ huynh, có thể đốc thúc con em mình học hành tiến bộ hơn." Vương Thúy Mộng nói, đi tới mở cửa phòng học ra.
Đông Lộ nhìn qua, Thẩm Thần lảo đảo lắc lư đi vào, hắn lại đeo cái kính đen không tròng lên, bộ dáng văn nhã vô hạ, mặc đồng phục chỉnh tề, hai chân thon dài, anh đĩnh tuấn tú, khiến hắn trở nên sáng hơn không ít.
Lớp học u ám giống như đột nhiên có thêm màu sắc.
Đông Lộ nâng tinh thần, cô đã sớm biết sẽ có phần diễn thuyết dành cho học sinh ưu tú, cho nên đối với sự xuất hiện của hắn cũng không thấy ngoài ý muốn, cùng vỗ tay hoan nghênh giống như những phụ huynh khác.
Thẩm Thần nhìn thấy Đông Lộ cũng ngồi bên dưới, nao nao cười, không nhanh không chậm nói: "Xin chào các vị phụ huynh có mặt ở đây, cháu là Thẩm Thần."
Thanh âm trầm ổn hữu lực của thiếu niên quanh quẩn ở trong lớp học, không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể để cho ai cũng nghe được.
Hắn đang giới thiệu kinh nghiệm cùng phương pháp học tập của mình.
Các bậc phụ huynh dường như rất thích hắn, tán thưởng không thôi.
Bên môi Đông Lộ nhiễm lên chút ý cười, lẳng lặng nhìn hắn.
Không hổ là người đàn ông của cô.
"Con rất thích hắn?" Đông Vân bất chợt hỏi.
Đông Lộ cả kinh, nhanh chóng trấn định nói: "Hắn học rất giỏi, có rất nhiều chỗ đáng để con học tập."
"Ồ?" Đông Vân bắt chéo chân, híp mắt đánh giá Thẩm Thần, "Đứa nhỏ này thoạt nhìn không tệ... điều kiện gia đình hắn thế nào?"
Đông Lộ không trả lời, rất ghét cái dáng vẻ này của bà.
Cũng không phải tới xem mắt.
Thẩm Thần cũng không phải vật phẩm.
Nhưng cho dù cô không nói, Đông Vân cũng từ tiếng nghị luận của các vị phụ huynh khác mà biết được đáp án.
"Đứa nhỏ này thực sự rất ưu tú, mẹ mới mất không lâu mà có thể thi tốt như vậy."
"Hắn chính là thiên tài không hơn không kém."
"Aizz, bao giờ thì con trai tôi mới hiểu chuyện như hắn chứ."
...
Đông Vân chắt lọc ra mấy từ ngữ mấu chốt, cha mẹ ly dị, mẹ mất, một người sống, nhà nghèo, lập tức đã đánh mất hứng thú với Thẩm Thần.
"Nghe này." Bà nhàn nhạt nói với Đông Lộ, "Con tuyệt đối không thể cùng loại người này ở bên nhau, nếu có hảo cảm thì nhân lúc còn sớm hãy dập tắt cái ý niệm đó đi."
Đông Lộ nhíu mày: "Tại sao?"
Đông Vân: "Mẹ là muốn tốt cho con, xã hội này phải tìm một người môn đăng hộ đối ở bên nhau thì mới có thể hạnh phúc, cho nên bây giờ mẹ mới không cho con yêu đương, con còn quá nhỏ, về sau sẽ gặp phải nhiều người ưu tú hơn."
Đông Lộ cắn cắn môi, biết lúc này tranh luận chỉ phản tác dụng thêm, nhưng mà...