Bây giờ đang là giờ cao điểm, nhà hàng rất đông khách, trong không khí tràn ngập hương vị đồ ăn, phục vụ bận rộn đi tới đi lui trong hành lang, mỗi bàn có khách ngồi đều vô cùng ầm ĩ ồn ào.
Rõ ràng náo nhiệt như vậy, nhưng phía sau lưng Thẩm Thần lại dâng lên một tia lạnh lẽo, ngay tại lúc hắn chạm mắt Đông Lộ, liền phản xạ có điều kiện đẩy Mang Tình ra, lập tức phủi sạch quan hệ, "Em đừng hiểu lầm, anh với cô ta không có gì cả."
Mang Tình bị đẩy ra cũng không tức giận, giả bộ làm ra dáng vẻ của một bạch liên hoa, áy náy xin lỗi: "Thực xin lỗi, là tôi không cẩn thận làm đổ nước chấm lên người Thẩm Thần, hiểu lầm mà thôi, cậu ngàn vạn lần đừng trách cậu ấy."
Cô ta vừa nói vừa chờ mong Đông Lộ sẽ trở mặt chạy lấy người, vừa mới rồi cô ta cố ý đứng gần Thẩm Thần như vậy, trong mắt người ngoài đều dễ dàng gây ra hiểu lầm, thân là bạn gái chính quy, làm sao Đông Lộ có thể chịu đựng được?
Chỉ cần Đông Lộ sinh ra hoài nghi với Thẩm Thần, tình cảm của bọn họ xuất hiện một vết nứt thì chia tay cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Mang Tình tính toán như thật, bên môi gợi lên một độ cong nhỏ, bất động thanh sắc nhìn về phía Đông Lộ, không ngờ là lại đụng trúng tầm mắt của cô, cô thế mà cũng đang nhìn mình, ánh mắt bình đạm như nước, giống như là đang xem một tên hề đang nhảy nhót.
Trong lòng Mang Tình chấn động, này không giống như phản ứng mất lý trí như bình thường của một người khi thấy bạn trai mình với một cô gái khác đứng gần nhau mà.
Thẩm Thần cũng có chút rụt rè, Đông Lộ như thế này, hắn thật sự nhìn không ra cô đang suy nghĩ cái gì, "... Bạn học nhỏ?"
Đông Lộ liếc hắn: "Anh im đi."
"..." Quả nhiên vẫn là rất tức giận T_T.
Lúc này, một phục vụ đi từ trong nhà vệ sinh ra, trên tay còn cầm một cái khăn sạch sẽ vừa mới giặt qua, Đông Lộ thấy vậy liền tiến lên lễ phép mở miệng: "Chào cô, có thể cho tôi mượn khăn dùng một chút được không? Áo của bạn trai tôi bị làm bẩn rồi."
Phục vụ nhìn nhìn Thẩm Thần, hắn mặc một cái áo thun màu trắng, bên trên có vệt nước chấm màu đen nổi lên rất rõ ràng, cô ấy liền đưa khăn cho Đông Lộ, "Đương nhiên có thể, sau khi dùng xong, phiền ngài đặt ở trên cái tủ bát bên kia ạ."
"Cảm ơn."
Đông Lộ cầm khăn đi tới trước mặt Thẩm Thần, hơi hơi khom lưng, tỉ mỉ lau khô vất bẩn ở trên áo hắn.
Thẩm Thần rũ mắt xuống, gương mặt thanh tú của cô gái mang theo vẻ nghiêm túc, biểu tình lạnh nhạt banh ra, môi hồng vô ý thức nhẹ mím lại, thủy nhuận động lòng người.
Đôi mắt Thẩm Thần sâu thẳm, yết hầu có chút ngứa.
Làm sao bây giờ.
Ngay cả bộ dáng cô tức giận cũng thật là đáng yêu.
Rất muốn... hôn một cái.
Một bên, Mang Tình thấy Đông Lộ thế nhưng lại trực tiếp lơ mình đi, cúi người lau quần áo cho Thẩm Thần, liền có chút mộng bức.
Cô ta chân tay luống cuống đứng ở nơi đó, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, làm thế nào cũng rất xấu hổ.
Đây không giống như tình tiết sẽ xảy ra như trong tưởng tượng của cô ta.
"Mang tiểu thư."
Đông Lộ lau khô quần áo cho Thẩm Thần xong mới quay đầu nhìn cô ta, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi có vấn đề muốn hỏi cậu."
"Cái... Cái gì?" Vẻ mặt Mang Tình tràn ngập đề phòng, giống như lâm đại địch.
Đông Lộ nghiêng nghiêng đầu, tựa như có chút hoang mang, "Cậu nhìn cũng không tệ, không thấp hèn tới mức bám lấy bạn trai người khác không buông chứ?"
"Hay là nói..." Đông Lộ nhìn gương mặt âm trầm của Mang Tình, cố ý kéo dài giọng điệu, thong thả mở miệng: "Trời sinh cậu đã đê tiện như vậy rồi?"2
Lời này vừa nói ra, bầu không khí nhất thời an tĩnh lại.
Thẩm Thần ghé mắt nhìn cô, biểu tình có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên hắn nghe Đông Lộ nói tục, nói thật, còn rất có khí chất, khả năng là do có quan hệ với việc tu thân dưỡng tính cho nên lời nói tục của cô toát ra một loại hơi thở rất văn minh, không giống như đang mắng chửi người, càng giống như đang trần thuật sự thật hơn.
"Mang Tình, một vừa hai phải thôi." Thẩm Thần kéo Đông Lộ bảo vệ ở phía sau, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô gái điên cuồng vì yêu trước mặt, "Tôi không có khả năng sẽ thích cậu, nếu cậu còn có chút tự trọng thì cách xa tôi ra một chút, nếu không tôi sẽ liên hệ với người phụ trách của cậu hoặc là chủ nhiệm lớp, cậu hẳn là cũng không muốn nổi tiếng cả trường đi?"
Mang Tình nhìn con ngươi không có bất kì độ ấm nào của hắn, trái tim cũng hoàn toàn lạnh đi, cô ta cố nén nước mắt lại, nức nở nói: "Xem như cậu lợi hại!"
Lúc này Thẩm Thần mới quay đầu nhìn ra phía sau, một lần nữa lộ ra nụ cười rực rỡ như hoa nở, "Bạn học nhỏ~"
Phía sau không có một bóng người.
Ơ, đâu rồi?
Thẩm Thần xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Đông Lộ không biết vì sao đã đi trước rồi.
Hắn lập tức theo sau, "Bạn học nhỏ, sao em không đợi anh?"
Đông Lộ lạnh lùng liếc hắn một cái, khẽ hừ một tiếng.
Thẩm Thần nhìn một chút là biết cô vẫn còn chưa hết giận, duỗi tay ôm lấy vai của cô gái nhỏ, làm nũng cọ cọ vào mặt cô, lấy lòng nói: "Đó đều là hiểu lầm, anh cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải Mang Tình ở chỗ này, cô ta còn cố ý đổ gia vị lên người anh nữa, lúc cô ta tới gần là anh đã đẩy cô ta ra rồi, thật đó, là em xuất hiện quá đúng lúc."
Đông Lộ thờ ơ: "Cô ta hất vào người anh thì anh không biết trốn sao?"
"..."
"Dây thần kinh vận động của anh không phải rất tốt à?"
"..."
"Lúc cần dùng lại chẳng dùng được chút nào."
"..."
Thẩm Thần bị giáo huấn tới mức không thể bắt bẻ được, há miệng: "Anh..."
"Anh cái gì mà anh." Đông Lộ trừng hắn, "Lần này chỉ là bị đổ nước chấm, là việc nhỏ, vạn nhất có ngày anh bị ngớ ngẩn, bị một người phụ nữ hạ thuốc rồi ngủ với cô ta, xong việc thì cô ta hoài thai con của anh thì phải làm sao? Lúc đó em cũng sẽ không nuôi giúp anh."
Thẩm Thần: "..." Năng lực liên tưởng phong phú này có phải có chút quá mức rồi không?
Đông Lộ: "Bây giờ em đã nhìn ra, anh chính là một tên ngốc bạch ngọt, ra ngoài một cái là chẳng biết nhìn người nữa."
Thẩm Thần: "..." Sau hai cái tên "Thiếu nữ thủy tinh tâm" và "Cẩu của nữ vương đại nhân", hắn lại vinh quang đạt được một danh hiệu nữa.
Đông Lộ càng nghĩ càng giận, lại mắng một tiếng: "Ngốc bạch ngọt!"
Thẩm Thần nhịn không được biện giải hộ mình: "Vừa rồi thật sự chỉ là hiểu lầm."
"Lúc học quân sự, chuyện của em với học trưởng Phó Lập cũng chỉ là hiểu lầm, sao lúc đó anh lại tức giận?"
Đông Lộ a một tiếng, đi vào nhà vệ sinh giặt sạch khăn, sau đó để ở trên cái tủ bát.
Thẩm Thần: "Cái đó có giống đâu, hắn ta vốn có rắp tâm với em mà."
Đông Lộ lại cười lạnh một tiếng.
Thẩm Thần phản ứng lại, hình như Mang Tình còn có rắp tâm với hắn rõ ràng hơn nhiều.
Hắn cúi đầu ho một tiếng, "Anh sai rồi."
"Anh sẽ nghiêm túc ghi nhớ chuyện này."
"Về sau ngoài em ra, anh tuyệt đối sẽ đứng cách xa sinh vật giống cái hai mét trở lên, bảo trì khoảng cách an toàn."
"Em đừng giận nữa có được không?"
Đông Lộ lạnh mặt, toàn bộ quá trình đều không để ý tới hắn, thẳng tới lúc về phòng, lúc muốn đẩy cửa ra để vào, Thẩm Thần bỗng nhiên túm lấy cánh tay cô, dùng sức ôm cô vào trong ngực.
Đông Lộ còn chưa có phản ứng lại, môi đã truyền tới xúc cảm ấm áp, cô bỗng dưng trợn to mắt, nhìn khuôn mặt tinh xảo gần trong gang tấc của thiếu niên, xấu hổ dùng sức đẩy hắn ra, "Anh điên à, đang ở bên ngoài đấy!"
Cô lập tức khẩn trương nhìn về phía bên cạnh, chỉ sợ có người đột nhiên tới đây.
Thẩm Thần thuận thề buông cô ra, đôi mắt đào hoa cong cong, cười giống như một con hồ ly trộm được đồ, "Anh bỗng nhiên nhớ tới, lần trước lúc anh tức giận, anh phải hôn em nhiều cái mới miễn cưỡng nguôi giận được."
"Cho nên anh cũng để cho em hôn, hôn đến lúc em không tức giận nữa mới thôi, được không?"
Đông Lộ đỏ tai, cũng không biết là tức hay là xấu hổ, cô chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như hắn, "Thẩm Thần, anh mẹ nó có chút mặt mũi được hay không?"
"Xem ra em vẫn còn tức giận." Thẩm Thần lẩm bẩm tự nói, hai tai nâng má cô lên, lại cúi đầu hôn xuống.
"Anh... Anh buông ra!" Đông Lộ xấu hổ giận dữ không thôi, miệng bị lấp kín, thanh âm cũng không quá rõ ràng.
Dư quang khóe mắt cô thấy được một phục vụ đang bưng mâm đi tới, vội giãy giụa để hắn ra, bực bội nói: "Có người tới, mau buông ra!"
"Có còn giận hay không?"
Hắn ở bên tai cô thổi khí, cười khẽ, ái muội lại câu nhân.
Là trần trụi uy hiếp!
Đông Lộ đỏ mặt cắn răng, từ kẽ răng nghẹn ra ba chữ: "Không, tức, giận!"
Lời nói vừa thốt ra, môi lại bị hôn thêm cái nữa, Thẩm Thần ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn cô, liếm môi nói: "Thật ngoan."
Đông Lộ che miệng trừng hắn một cái, hoàn toàn không muốn để ý tới hắn nữa, đẩy cửa ra đi vào, sau đó bị cảnh tượng trong phòng làm cho chấn động.
Chỉ thấy trên bàn cốc chén nằm hỗn độn, nơi nơi đều là những lon bia rỗng đã được mở, Tống Triết Khải với Lê Tinh Lãng uống đến hứng khởi, một chai lại tiếp một chai, bô bô nói mê sảng cái gì đó, hình như đã say hết rồi.
Ba cô gái ngồi trên sofa đánh bài, cách bọn họ rất xa, Trần Ân Tâm thấy hai người rốt cuộc cũng về, thở phào một hơi, "Các cậu quay lại rồi, mau đi khuyên nhủ Lê Tinh Lãng đi, tự nhiên cậu ta phát bệnh thần kinh muốn uống rượu, làm thế nào cũng không cản được."
Lê Tinh Lãng thấy Thẩm Thần, mắt say lờ đờ mê ly cười cười, giơ chai rượu lên, "Tới đây, Thẩm Thần, cùng nhau tới uống một ly nào!"
Thẩm Thần đen mặt, đi qua đoạt lấy chai rượu, hỏi Tống Triết Khải: "Sao cậu ta uống nhiều như vậy?"
Đại não Tống Triết Khải vẫn có một tia thanh tỉnh, lớn đầu nói: "Quỷ mới biết, ban nãy hắn đánh bài thua La Thiến tiểu tỷ tỷ, sau đó cứ như bị dẫm phải đuôi, thẹn quá hóa giận bỗng nhiên muốn uống rượu."
Thẩm Thần: "Sao cậu không cản?"
"Tôi cản rồi, nhưng mà hắn nói chỉ cần tôi uống thắng hắn thì hắn sẽ không uống nữa." Tống Triết Khải nấc một tiếng, lau miệng: "Mà dường như tôi đã đánh giá quá cao tửu lượng của mình."
Thẩm Thần không biết phải nói gì.
"Bọn em về trước đây."
Đông Lộ với bạn cùng phòng thu thập tốt, cầm túi lên, nói với Thẩm Thần.
Thẩm Thần ngẩn ra, chuyển mắt nhìn qua cô, "Đi bây giờ sao?"
Đông Lộ gật đầu, "Ừ, muộn rồi."
"Anh đưa em về."
"Không cần." Đông Lộ nhìn Lê Tinh Lãng đang say như chết nằm liệt ở trên bàn với Tống Triết Khải đứng còn không vững, "Anh vẫn là nên nghĩ cách đưa bạn cùng phòng của mình về đi."
"..."
La Thiến lơ đãng liếc qua người nào đó đang say tới bất tỉnh nhân sự, không chút do dự rời đi cùng đám người Đông Lộ.
Các cô đi rồi, Thẩm Thần đau đầu nhìn hai người đang say khướt, xoa xoa huyệt thái dương, để tay lên ngực tự hỏi, vì cái gì mà hắn mới dẫn hai tên này tới đây vậy. Kế hoạch của hắn là sau khi cơm nước xong sẽ để cho mấy người không liên quan ai về nhà người nấy tìm mẹ mình, mà hắn sẽ đưa Đông Lộ tới một nơi hoa tiền nguyệt hạ*, ôm ấp hôn hít nâng lên cao, cho cô một buổi hẹn hò lãng mạn không thể quên.
Chứ không phải là như bây giờ, phải đưa hai cái con ma men này về kí túc xá.
*Hoa tiền nguyệt hạ: Ý chỉ nơi hẹn hò của các cặp trai gái.
***
Ngược lại với hắn, bốn cô gái thật ra là ăn uống no đủ chơi đến thật sự vui vẻ, trên đường trở về cười nói ầm ĩ, tâm tình đều thật sự không tồi.
Viên Tử Hàm thân thiết ôm lấy bả vai Đông Lộ, thật lòng nói: "Đông Lộ, Thẩm Thần thật sự không tồi đâu, vừa đẹp trai, tính cách lại ôn nhu săn sóc, lại vừa là một học bá, nam nhân như vậy bây giờ có đốt đèn lồng cũng tìm không ra, cậu phải quý trọng thật tốt đó."
"Ừ." Đông Lộ liếc cô nàng một cái, cảm giác sau bữa cơm này, thái độ của Viên Tử Hàm đối với cô thân thiết hơn rất nhiều.
Thẩm Thần quả nhiên là biết cách mua chuộc lòng người.
Trần Ân Tâm cũng cười hì hì thò qua, "Tớ còn nói vì cái gì mà cậu lại coi thường Phó Lập chứ, thì ra là có một bạn trai bảo bối như vậy, nếu là tớ thì tớ cũng chướng mắt, Thẩm Thần lợi hại hơn nhiều so với Phó Lập a."
"Đúng rồi, còn có Thiến Thiến." Cô ấy như nhớ tới cái gì đó, lui về phía sau vài bước đi ở bên cạnh La Thiến, vẻ mặt tò mò nhìn cô: "Cậu với Lê Tinh Lãng kia rốt cuộc là có chuyện gì? Cảm giác như quan hệ của hai người không bình thường cho lắm."
Sau khi ăn cơm chung với nhau xong, chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, Trần Ân Tâm đã thân mật gọi Thiến Thiến, một thoáng đã kéo gần quan hệ với La Thiến.
Viên Tử Hàm với Đông Lộ cũng nghe được, đều không tự chủ được mà thả chậm bước chân, có một chút xíu tò mò.
La Thiến cũng không kiêng dè các cô, "Tôi là cô nhi, được cha mẹ hắn nhận nuôi, từng sống nhờ ở nhà hắn một khoảng thời gian."
Tất cả mọi người sửng sốt.
Còn tưởng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, không nghĩ tới lại máu chó như vậy, ngữ khí Trần Ân Tâm trở nên cẩn thận hơn: "Quan hệ của hai người hình như không tốt lắm."
La Thiến rũ mắt nhàn nhạt nói: "Cha mẹ hắn hy vọng tương lai tôi với hắn sẽ kết hôn sinh con, tương đương với việc coi tôi như con dâu nuôi từ bé mà nuôi nấng, nhưng từ nhỏ hắn đã rất chán ghét tôi, cho nên sau khi thành niên tôi liền dọn ra khỏi nhà hắn, từ đó cũng không liên hệ qua nữa."
"Từ từ, nói như vậy, hai người chưa từng ở bên nhau?" Trần Ân Tâm kỳ quái.
"Chưa."
"Nhưng ban nãy lúc ăn cơm, không phải cậu còn nói bạn trai cũ..."
La Kiến nâng mi, "Tôi có nói là hắn sao?"
"..."
Hình như không có thật.
Trần Ân Tâm: "Vậy cậu có thích hắn không?"
La Thiến bâng quơ nói: "Ai mà biết."
Đông Lộ đi phía trước nghe hai người nói chuyện, trầm mặc không nói, nhớ tới lúc ở ký túc xá, La Thiến có cổ ý hỏi mình rằng, bạn trai có phải học ở học viện y hay không.
La Thiến hẳn là biết Lê Tinh Lãng sẽ học y cho nên mới hỏi như vậy.
Hiện tại có thích hay không thì cô không biết.
Nhưng ít nhất thì trước kia khẳng định là có động tâm qua.
***
Thẩm Thần gọi xe taxi, đưa Lê Tinh Lãng với Tống Triết Khải về trường học, Tống Triết Khải không phải quá say, nửa đường liền tỉnh, cùng Thẩm Thần hợp lực khiêng Lê Tinh Lãng về ký túc xá.
Lê Tinh Lãng uống say tới phát điên, trong miệng hùng hùng hổ hổ, đọc từng chữ mơ hồ không rõ: "Ai, rốt cuộc là ai..."
Không ai nghe hiểu cậu ta nói cái gì, cũng không ai muốn hiểu.
Thẩm Thần ném cậu ta lên giường xong liền không muốn quản nữa, xoay người muốn đi, ai ngờ tên gia hỏa này đột nhiên phát bệnh thần kinh, nhảy dựng lên túm lấy cổ áo hắn, trong mắt tràn đầy tơ máu: "Có phải mày không... Tên hỗn đản kia có phải mày hay không?"
"..." Thẩm Thần mặt vô biểu tình đá cậu ta lên trên giường, "Cậu gọi bạn cùng phòng đã không quản cực khổ lương thiện cõng cậu lên tới tận đây là hỗn đản?"
Lê Tinh Lãng hơi thanh tĩnh chút, mê mang nhìn trần nhà, "Đây là đâu?"
"Đây là nhà chúng ta." Tống Triết Khải gặm táo đi tới, vỗ vỗ mặt cậu, "Còn nhớ ta không? Con trai?"
Lê Tinh Lãng ngơ ngác nhìn cậu ta chốc lát, liền ngay ở lúc Tống Triết Khải cho rằng cậu sẽ nổi bão thì vẻ mặt của cậu đột nhiên trở nên ủy khuất, khóc lóc thảm thiết kêu: "Cha!"
"..."
Thẩm Thần lấy điện thoại ra ghi hình.1
Tống Triết Khải phối hợp quay về phía màn ảnh, "Cha ở đây, con trai ngoan, không khóc."
Lê Tinh Lãng: "Con hối hận."
Tống Triết Khải: "Hối hận cái gì?"
"Con cũng không biết..." Lê Tinh Lãng mờ mịt nói, "Dù sao chính là hối hận."
"Cha."
"Hả?"
"Cha vẫn là tìm cô ấy về đi, con có thể cố gắng cưới cô ấy."
Tống Triết Khải nói theo cậu: "Nếu cô ấy không muốn thì sao?"
Lê Tinh Lãng trầm tư một giây, "Vậy con gả cho cô ấy cũng được."
"..."
Tống Triết Khải quay đầu hỏi Thẩm Thần: "Quay được chưa?"
"Ừ." Thẩm Thần cất điện thoại vào trong túi.
"Cậu nói xem chúng ta nên bắt hắn làm cái gì đây?" Tống Triết Khải nghiêm túc suy tư, "Nhà hàng năm sao thế nào?"
Thẩm Thần: "Hoặc là bao tiền cơm một tháng."1
"Cái này được."
Dưới dăm ba câu của hai người, vận mệnh của Lê Tinh Lãng cứ như vậy liền được quyết định.
***
Mỗi ngày trôi qua như nước chảy, Thẩm Thần vẫn bận bịu với việc học như cũ, mỗi ngày đều muốn dành ra thời gian nấu cháo điện thoại với Đông Lộ, cùng nhau kể về tình hình gần đây, tuy rằng nói đi nói lại cũng chỉ có vài câu như vậy, nhưng chỉ cần nghe được thanh âm của đối phương là đã cảm thấy cực kỳ an tâm rồi.
Tuy ngoài miệng Đông Lộ ngại hắn phiền, ngại hắn dính người, nhưng ngay cả bản thân cô cũng chưa phát hiện, mỗi lần gọi điện thoại với hắn, khóe môi cô đều cong lên.
Trần Ân Tâm luôn cảm thấy ngạc nhiên đối với một mặt kia của cô, chờ cô cúp điện thoại liền trêu đùa: "Phụ nữ yêu đương vào cái là không giống ai cả, nhìn gương mặt nhỏ của cậu đi, hớn hở chưa kìa."
"Lăn qua một bên." Đông Lộ liếc cô nàng một cái, lấy cái chậu chuẩn bị đi tắm rửa.
"Đúng rồi, hỏi cậu cái này." Trần Ân Tâm thầm nghĩ, "Hai cậu bên nhau bao lâu rồi?"
Đông Lộ dừng chân, tính tính thời gian, "Hơn ba năm, sao thế?"
"Cái đó..." Trần Ân Tâm thật sự không nhịn được lòng hiếu kỳ, vừa lúc ký túc xá không có ai khác, liền nhân cơ hội hỏi: "Các cậu có ấy cái kia chưa?"
"Cái gì?" Đông Lộ nghe không hiểu.
"Chính là cái ấy đó!"
"Cái nào?"
"Ai nha, chính là vì yêu mà vỗ tay đó*!" Trần Ân Tâm đỏ mặt, một hai cứ bắt cô nàng phải nói trắng ra như vậy sao.
*Vì yêu mà vỗ tay: Có lẽ là ngôn ngữ mạng của giới trẻ bên Trung, ý chỉ chuyện ấy ấy.
Đông Lộ cúi đầu trầm mặc.
Trần Ân Tâm cho là cô tức giận, tức khắc hoảng hốt nói: "Tớ tùy tiện hỏi thôi, cậu không nói cũng không sao, xin lỗi cậu."
Đông Lộ nghĩ một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn khó hiểu như cũ: "Vì yêu mà vỗ tay... là cái gì?"
"..." Trần Ân Tâm: "Thôi, coi như là tớ chưa nói gì đi."
Vì cái gì mà một người có bạn trai như Đông Lộ còn thuần khiết hơn cả một người chưa có bạn trai như mình?
Trần Ân Tâm chỉ muốn có một lời giải thích.
Bạn trai cô đẹp chứ cũng chẳng xài được a.
***
Đông Lộ tắm rửa xong liền lên giường nằm, đối với vấn đề của Trần Ân Tâm vẫn có chút để ý, thật sự là biểu tình của cô ấy đúng kiểu một lời khó nói hết, Đông Lộ sống lâu như vậy rồi mà chưa từng bị cái ánh mắt này nhìn qua bao giờ.
Vì thế cô lấy điện thoại ra, lên Baidu tra ý tứ của vì yêu mà vỗ tay.
Tìm được một lúc, cô nháy mắt hiểu ra ý tứ của Trần Ân Tâm, trên mặt hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt, có chút túng quẫn.
Thì ra là ý này.
Khó trách biểu tình của cô ấy lại kỳ quái như vậy.
Ngón tay Đông Lộ lướt trên màn hình, lướt xuống bên dưới xem.
Rất nhiều người đăng lên mạng hỏi giữa hai người yêu nhau nên phát sinh quan hệ vào lúc nào mới thích hợp.
Một năm, hai năm sau khi hẹn hò... hay là sau khi kết hôn.
Đáp án thiên kỳ bách quái*, vẫn là phải xem trạng thái của từng người, xem bản thân mình có nguyện ý hay không mới được.
*Thiên kỳ bách quái: những thứ kỳ lạ và quái gở.
Đông Lộ như có điều suy nghĩ.
Cô với Thẩm Thần đã hẹn hò được ba năm, cũng đều đã thành niên, nếu phát sinh chuyện kia cũng là rất bình thường.
Sau khi lên đại học, có rất nhiều người yêu nhau mới hẹn hò chưa được nửa tháng đã chạy ra bên ngoài thuê phòng, thậm chí còn ở chung, phát triển thần tốc.
Đông Lộ đối với những chuyện không liên quan tới mình thì chỉ nghe một chút liền quên, cô đối với phương diện này có chút trì độn, hứng thú không được, nhưng hiện tại nghĩ tới, Thẩm Thần hẳn là có hứng thú, hơn nữa dường như còn hứng thú rất lớn.
Từ lúc hẹn hò cho tới nay, hắn vẫn luôn tôn trọng cô, tôn trọng tới mức cô đều đã sớm quên là hắn là một nam nhân có nhu cầu sinh lý bình thường.
Có nguyện ý hay không à...
Đông Lộ nghĩ tới những lời ban nãy ở trên điện thoại, ánh mắt hơi lóe, đem gương mặt nóng hổi chôn vào trong gối mềm, xấu hổ tới mức cả cổ cũng hồng lên.
Khẳng định là sẽ không không muốn đi.+
------------------
Tác giả có lời muốn nói: Sắp tới cái kia rồi, khụ, các bạn hiểu mà...