MC lớn tiếng công bố kết quả, cũng là người dẫn đầu vỗ tay reo hò, nhưng mà không có người nào phụ họa theo cô ấy, người xem bên dưới đều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, liên tục xôn xao, sôi nổi tỏ vẻ không thể tin được.
"Sao lại thế? Người thắng là học viện Kinh Tế??"
"Người sáng suốt đều nhìn ra được Thẩm Thần một mình đè ép hết tất cả bọn họ cơ mà, tới Đông Lộ cũng không nói gì nữa."
"Này rõ ràng là thao tác ngầm rồi, học viện Kinh Tế nhất định đã đi cửa sau!"
"Bất quả chỉ là một trận đấu mà thôi, bọn họ đi cửa sau làm gì?"
"Người thắng không phải có thể nhận được hai ngàn tệ sao?"
"Làm ơn đi, Thẩm Thần với Đông Lộ là một đôi đó, sao có thể vì tiền mà làm tới mức đó."
Mọi người mồm năm miệng mười, nghị luận sôi nổi.
Từ sau khi kết quả được công bố, biểu tình trên mặt Thẩm Thần liền cứng lại rồi, thời gian phảng phất như dừng lại, anh không hề nhúc nhích, nụ cười nửa treo ở bên miệng, nhìn có vẻ tái nhợt lại vô lực.
Tống Triết Khải cách anh gần nhất, cũng nhìn thấy rõ ràng nhất, trong nháy mắt khi Thẩm Thần nghe được kết quả, cả người đều u ám đi, tựa như một người mất đi mộng tưởng làm cá mặn* của mình, bị sóng xô vào trong bờ cát, chết không nhắm mắt.
*Cá mặn: Ngôn ngữ mạng ở bên Trung, ý chỉ những người sống an nhàn, thoải mái, không màng sự đời.
"Ê, người anh em, không sao chứ?"
Tống Triết Khải đẩy đẩy anh: "Cũng chỉ là thua một trận đấu mà thôi, lại không phải tận thế, cậu có cần phải có cái biểu tình đó không?"
Thẩm Thần không để ý tới cậu ta, tròng mắt đen tối, thẳng tắp nhìn chằm chằm Đông Lộ: "Anh có thể hối hận không?"
Đông Lộ ung dung nhìn anh, "Anh nói xem?"
Thẩm Thần chậc một tiếng: "Anh hối hận."
Khóe mắt Đông Lộ hơi giật: "Anh có còn là đàn ông không thế? Cá cược là do anh khơi mào trước."
Thẩm Thần trầm mặc vài giây, "Hôm nay anh không muốn làm đàn ông."1
"..."
Hết thuốc chữa.
Đông Lộ trừng mắt, kỳ thật cô cũng rất kinh ngạc việc mình có thể thắng, trong lòng cô rất rõ ràng, luận về tố chất tổng hợp, cô kém Thẩm Thần rất nhiều, gánh không nổi cái danh hiệu "Cá nhân xuất sắc nhất" kia.
Trần Ân Tâm bên cạnh kích động kêu lên: "Trời ơi, chúng ta đây là cái vận cứt chó gì thế?"
Viên Tử Hàm ngốc ngốc lắc đầu, "Không biết."
La Thiến không có phát biểu bất luận ý kiến gì, thấy trận đấu đã kết thúc, liền thu dọn đồ đạc rời đi.
Lê Tinh Lãng thấy thế, vội vàng theo sao: "Cậu muốn đi đâu?"
La Thiến cũng không nâng mắt lên: "Không liên quan tới cậu."
"Có phải tới thư viện không? Tôi đi với cậu."
"Cút, đừng có đi theo tôi."
"Con đường này cũng không phải do nhà cậu mở, tôi muốn đi thì đi, cậu quản được sao?"
"Cậu còn ấu trĩ hơn so với học sinh tiểu học."
"Cậu quản tôi?"
Khán giả lục tục rời đi, vị giám khảo kia cũng đứng dậy đi ra cửa, lúc đi qua bên chỗ bọn họ, Thẩm Thần gọi ông lại: "Thầy, có phải thầy chấm nhầm hay không, sao bọn em lại thua được?"
Tống Triết Khải cũng không phục: "Đúng thế, biểu hiện của bọn em rõ ràng tốt hơn các cậu ấy, phần sau các cậu ấy cũng có nói được mấy đâu!"
"Ê, lời này của cậu tôi không thích nghe rồi đó, chúng tôi kém ở chỗ nào?" Viên Tử Hàm nhướng lông mày nói, "Nếu không phải do Thẩm Thần, cậu đã sớm bị tôi đuổi xuống rồi."
Trần Ân Tâm liên tục gật đầu, "Phải phải!"
"Các em đừng cãi nhau nữa, nói thật thì trận đấu này học viện Y phát huy xuất sắc hơn rất nhiều." Giám khảo nói ra lời ngoài dự đoán của mọi người.
Tất cả đều sửng sốt.
Đông Lộ nhíu mày: "Vậy tại sao..."
Giám khảo thở dài: "Em cũng nói rồi đó, nước ta không ủng hộ việc quan hệ tình dục trước hôn nhân, hiện tại phía trên kiểm soát nghiêm như vậy, bọn thầy làm sao dám trắng trợn ủng hộ vấn đề này, vạn nhất bị phát tán lên trên mạng, lúc đó ảnh hưởng mang lại sẽ không tốt, chỉ sợ toàn bộ trường học đều sẽ bị liên lụy, dẫn tới phía trên phái người xuống kiểm tra thì phải làm sao. Mấy đứa trẻ các em đó, vẫn là nên kiềm chế chút đi, nơi này không phải là nước ngoài, cũng không phóng khoáng đến thế đâu, thu liễm lại một chút."
Giám khảo nói vài câu liền rời đi.
Làm nửa ngày, thì ra chân tướng lại là thế này.
Đông Lộ buồn cười, nói cách khác thì từ lúc bắt đầu, kết quả đã được định sẵn rồi.
Cô nhìn vẻ mặt ngây ra của Thẩm Thần, tâm tình rất tốt, cười cười vỗ vai anh: "Lúc tranh luận em có nói qua rồi đó, chính sách quốc gia không cho phép, anh còn muốn một hai nói nhiều với em như vậy."
Thẩm Thần rũ mắt nhìn cô, lông mi phủ xuống, tựa như lông quạ vừa đen vừa dày, cho người ta một loại ảo giác vô cùng đáng thương, "Em sẽ không thật sự nhẫn tâm như vậy chứ?"
Đông Lộ biết anh đang nói tới vụ cá cược, cong môi, "Anh đoán xem."
Con ngươi màu nâu của cô gái xẹt qua một tia giảo hoạt, cô bỗng nhiên nhón mũi chân, chậm rãi kề sát vào anh, giống như là muốn hôn.
Tim Thẩm Thần đập gia tốc, vừa muốn đáp lại thì đã thấy miệng cô ngừng ở cách mặt anh một đoạn, sau đó liền chuyển qua bên tai anh, đôi môi phấn nộn lúc đóng lúc mở, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Tất, nhiên."
Thẩm Thần hóa đá.
Đông Lộ nhẹ cong khóe miệng, sung sướng lui người lại, quay đầu nói với Viên Tử Hàm và Trần Ân Tâm: "Chúng ta về thôi."
"Hắn không sao chứ?"
Trần Ân Tâm thấy Thẩm Thần vẫn không nhúc nhích, do dự nói.
"Kệ hắn."
Đông Lộ chỉ cần nghĩ tới lúc thi đấu Thẩm Thần bắt nạt cô ra sao, một chút đồng tình cũng không có nữa, cười nói với các cô: "Đi thôi, tới nhà ăn số hai, tớ mời các cậu ăn bữa khuya."
"Được được!"
Các cô gái nắm tay nhau, hoan hô đi ra khỏi hội trường.
"Aizz."
Tống Triết Khải lắc đầu thở dài, đem Thẩm Thần đang thất hồn lạc phách kéo đi, "Được rồi, đừng nghĩ nữa, thua chính là thua, cậu chấp nhận số phận đi, chúng ta cần phải về rồi, chậm một chút là trễ xe đó."
Thẩm Thần không lên tiếng, không cam lòng miếng thịt đã tới bên miệng liền bay đi như vậy, lấy điện thoại ra nhắn tin WeChat cho Đông Lộ: "Sau khi chúng ta tốt nghiệp thì kết hôn đi."
Đông Lộ rất nhanh đáp lại: "Có thể nha."
Thẩm Thần khôi phục lại chút tinh thần: "Thật sao?"
Đông Lộ: "Dù sao anh cũng phải học năm năm."
Thẩm Thần: "..."
Thiếu chút nữa đã quên hắn là sinh viên ngành y!
***
Thẩm Thần tự bế (tự kỉ), lúc về trường xong liền nhốt mình trong ký túc xá, nằm ở trên giường lấy chăn chùm đầu lại, ai cũng không để ý tới.
Giống như đã phải chịu đả kích rất lớn.
Tống Triết Khải gọi anh cũng không đáp, ngay cả cơm cũng không muốn đi ăn.
Cậu ta hết cách, đành phải tìm Đông Lộ xin giúp đỡ.
Đông Lộ nói: "Cậu giúp tôi nói với hắn..."
Tống Triết Khải nghiêm túc nghe, "Ừ ừ."
Cúp điện thoại, cậu ta nói với Thẩm Thần: "Thẩm Thần, bạn gái cậu khuyên cậu đi ăn cơm, cậu mau xuống đi."
Cái cục chăn trên giường giật giật, "Không ăn."
Tống Triết Khải: "Cô ấy nói nếu cậu không ăn thì sẽ chia tay."
Dứt lời, Thẩm Thần liền xốc chăn lên, "Khinh người quá đáng, chia thì chia, cậu cho rằng tôi sợ sao?"
Tống Triết Khải thấy anh không tình nguyện đi xuống giường, "Vậy sao cậu còn xuống làm gì?"
Thẩm Thần kéo kéo khóe miệng: "Không phải nói đi ăn cơm sao?"
Tống Triết Khải: "..." Cậu thật đúng là không sợ chút nào.
"Đúng rồi, cô ấy còn nói..." Tống Triết Khải cố ý nói một nữa, "Nếu cậu ăn cơm thật ngoan thì ngày mai sẽ đi hẹn hò."
Động tác thay quần áo của Thẩm Thần dừng lại, "Thật à?"
"Tôi lừa cậu làm gì."
***
Trụ sở chính của đại học B, nhà ăn số hai.
Đông Lộ mời khách, Trần Ân Tâm với Viên Tử Hàm ăn đến mỹ mãn, vuốt vuốt cái bụng tròn vo của mình, hạnh phúc tới mềm nhũn ra.
Trần Ân Tâm ợ một hơi, "Lộ Lộ, nếu cậu là nam nhân thì tốt rồi, có cho không tớ cũng nguyện ý."
Quá hào phóng đi.
Quẹt thẻ trả tiền cơm giống y như tổng tài bá đạo trong phim ảnh, tùy tiện quẹt một cái, không chút do dự.
Viên Tử Hàm: "Có phải nhà cậu đặc biệt có tiền hay không?"
"Bình thường." Đông Lộ cười nhạt, lắc đầu, hút một ngụm nước trái cây nói: "Tối mai có khả năng tớ sẽ không về ký túc xá, vạn nhất dì quản lý có tới kiểm tra thì các cậu giúp tớ nhé?"
"Được chứ." Trần Ân Tâm gặm đùi gà, thanh âm mơ hồ không rõ, "Mai cậu muốn đi đâu?"
Ngữ khí Đông Lộ nhẹ nhàng bâng quơ, "Hẹn hò."
A? Trần Ân Tâm chớp chớp mắt, nghe không hiểu lắm, sao hẹn hò thì tối lại không về?
Viên Tử Hàm nháy mắt đã hiểu, thấy Trần Ân Tâm còn muốn nói, khuỷu tay chọc cô nàng một cái, "Được rồi, cậu đừng không biết điều như thế, ăn của cậu đi."
"A..." Trần Ân Tâm ủy khuất cắn đũa.
Đông Lộ chỉ cười không nói.
***
Ngày hôm sau, Đông Lộ tỉ mỉ trang điểm một hồi, hẹn Thẩm Thần ở quảng trường trung tâm thành phố.
Đông Lộ mới xuống xe bus liền thấy được thân ảnh thon dài của anh đang đứng đợi cách đó không xa.
Thiếu niên mặc một cái áo gió màu đen, hai tay cắm vài túi, dựa lên tường, trong miệng nhai kẹo cao su, bộ dáng không chút để ý, tuấn mỹ đĩnh bạt, rất nhiều nữ sinh đi qua đều liếc trộm anh.
Đông Lộ lẳng lặng nhìn anh chăm chú.
Trong trí nhớ của cô, mỗi lần bọn họ hẹn hò, anh luôn là người tới trước, mặc kệ cô tới sớm bao nhiêu đi nữa.
"Tới rồi."
Dư quang khóe mắt Thẩm Thần nhìn thấy một thân ảnh màu trắng quen thuộc, thanh nhã tú lệ, thiên địa vạn vật ở trước mắt cô dường như đều trở nên ảm đạm.
Anh cười cười, đi qua nắm lấy tay cô, "Không nghĩ tới em sẽ chủ động hẹn anh ra."
Rốt cuộc thì anh là người thua.
Đông Lộ cũng cong cong môi, nắm lại tay anh, nhẹ nhàng lắc lắc một chút, nhẹ giọng nói: "Ngốc."
Anh cho là chỉ có anh sẽ nhớ sao?
Bọn họ tay trong tay đi vào khu mua sắm, Thẩm Thần luôn cảm thấy dạo siêu thị là một chuyện rất phiền toái, nhìn Lê Tinh Lãng thì biết, mỗi lần hắn đi hẹn họ với bạn gái là đều trở thành công cụ vác đồ cho các cô, sau đó liền mệt chết mệt sống quay về.
Thẩm Thần cảm thấy đầu óc hắn bị úng nước.
Thẳng tới khi người bên cạnh mình là Đông Lộ, Thẩm Thần mới phát hiện bản thân còn thích đi dạo cửa hàng quần áo hơn cả cô, chỉ cần bộ nào cô cảm thấy đẹp thì anh đều mua hết, đem cô gái nhỏ trang điểm đến xinh xinh đẹp đẹp.
"Được rồi, không cần mua nữa." Đông Lộ nhìn hai cái túi quần áo lớn trên tay anh, có chút đau đầu, "Đống này đủ để em mặc mấy năm rồi, anh mua cho mình đi."
Cô chỉ chỉ cửa hàng bên cạnh, "Chúng ta tới cửa hàng nam xem."
"Thôi." Thẩm Thần thích mua cho cô không có nghĩa là anh cũng thích mua cho mình, nhìn thấy phía trước có khu trò chơi điện tử, đôi mắt sáng lên, "Chúng ta qua đó chơi đi."
Nói xong liền dắt Đông Lộ đi qua.
Bọn họ mua xu ở quầy rồi chơi trò chơi hết cả buổi chiều, sau khi ăn cơm tối xong liền đi xem phim.
Chơi đến vô cùng vui vẻ.
Sau khi từ rạp chiếu phim đi ra, trời đã tối hoàn toàn, gió thu hiu quạnh, không trung phảng phất mưa phùn kéo dài.
Hai người không mang ô, hơn nữa đã muộn thế này, cho dù về trường thì ký túc xá cũng đã đóng cửa, dứt khoát liền tìm một khách sạn gần đây.
"Hai người thuê mấy phòng?"
Cô gái lễ tân đang đăng ký giúp bọn họ, đôi mắt đảo quanh giữa hai người, trai đơn gái chiếc, dung mạo đều vô cùng xuất chúng, cũng không biết có phải một đôi hay không nữa, cô ấy cường điệu: "Chúng tôi còn rất nhiều phòng."
Ngữ khí của anh có chút đùa giỡn, dù sao thì Đông Lộ khẳng định cũng sẽ không đồng ý.
"Vâng." Cô gái lễ tây không khỏi tiếc nuối lắc đầu, quả nhiên soái ca đều đã có bạn gái, cô ấy liền làm thủ tục cho hai người.
Thẩm Thần đợi nửa ngày, mắt thấy thủ tục đã làm xong mà Đông Lộ vẫn chưa lên tiếng, anh không khỏi đưa mắt qua, cô gái đang rũ mắt, an tĩnh đứng bên cạnh anh, sợi tóc đen nhánh rũ ở hai bên má, khí chất điềm đạm nhu thuận.
Giống như ngầm đồng ý ở chung một phòng với anh.
Quần áo cô có chút ướt, dính sát vào người, phác họa ra đường cong lả lướt.
Đông Lộ lấy được phòng rồi, việc đầu tiên chính là đi tắm.
Thẩm Thần nhìn, nhịn không được nắm lấy tay cô, hỏi: "Em làm gì?"
"Đi tắm." Đông Lộ liếc anh một cái, "Hay là anh tắm trước?"
Anh không phải muốn hỏi cái này.
Thẩm Thần phiền lòng, cô sẽ không không hiểu ý nghĩa của việc bọn họ ở chung phòng đó chứ?
Anh cũng không phải chính nhân quân tử gì.
Cá cược gì đó cũng dẹp mẹ đi.
Đông Lộ thấy anh không còn chuyện gì khác, liền tránh tay anh ra đi vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau, tiếng nước chảy ào ào vang lên.
Chọc người miên man bất định.
Thẩm Thần chậm rãi nheo mắt lại, giấu đu u quang trong đó, anh bỗng nhiên nghĩ tới, tuy rằng lúc đi mua sắm, bọn họ có mua quần áo nhưng cô lại không mua nội y.
Cho nên chờ lát nữa cô đi ra, phía dưới sẽ là...
Ngừng ngừng, không được nghĩa nữa!
Thẩm Thần khống chế lại suy nghĩ nguy hiểm của mình, hít sâu một hơi ép tà niệm trong lòng xuống.
Anh chú ý tới còn có một phòng vệ sinh nữa, cùng cầm quần áo sạch sẽ qua đó tắm rửa.
Anh tắm rất nhanh, lúc ra thì Đông Lộ vẫn còn đang tắm.
Thẩm Thần vừa định lên giường chờ cô, liền nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cửa nhẹ nhàng được mở ra.
Thẩm Thần quay đầu, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt xong, liền lập tức sửng sốt, hô hấp tức khắc rối loạn lên.
Cô thế mà lại chỉ quấn một cái khăn tắm.
Da thịt cô gái bóng loáng tinh tế, mang một màu hồng nhàn nhạt, cô lấy khăn lông xoa xoa tóc, cổ áo rộng mở, cảnh xuân bên trong như ẩn như hiện, một mảnh tuyết trắng.
Trong không khí bay ra một mùi hương không biết tên, tươi mát thanh nhã.
Đông Lộ bị anh nhìn như vậy, có chút không được tự nhiên, lôi kéo cổ áo che đi, "Được rồi, anh mau đi tắm đi."
"Anh tắm xong rồi."
Thân thể Thẩm Thần nghiêng về phía trước, bóng ma bao phủ lấy cô, cảm giác áp bách đặc biệt lớn, biểu tình của anh có chút cao thâm khó đoán, "Em cố ý?"
Thanh âm trầm lại khàn, ngầm có ý nguy hiểm.
Đông Lộ lại không hề sợ anh, hơi hơi nâng cằm lên, "Như vậy thì sao, dù sao anh cũng không thể làm gì em, đừng quên là anh đã thua vụ cá cược rồi."
Dứt lời.
Người đối diện liền động, đôi tay ôm lấy má cô, hung hăng hôn qua.
"Ô..." Đầu Đông Lộ bị bắt ngẩng lên, đột nhiên bị tập kích, theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng eo lại bị anh ôm chặt lấy, toàn thân không thể động đậy.
Đông Lộ xấu hổ cắn môi anh, "Anh có phải nam nhân hay không, nói mà không giữ lời."
"Không phải." Thẩm Thần chống trán cô, bình phục hô hấp, cười khẽ, "Vì em, anh nguyện ý làm súc sinh một ngày."
"Có thể không?"
Anh gắt gao nhìn cô chăm chú, trong mắt như có thứ gì đó phá tung ra, nóng đến mức không thể bỏ qua được.
Mặt Đông Lộ đỏ tới hoảng, ánh mắt trốn tránh, khẩn trương tới mức đầu quả tim phát run, thật lâu sau, mới có thể hơi hơi gật đầu.
Ở ngay lúc cùng chung một phòng với anh, cô đã biết là sẽ có kết quả này.
Không phải làm ra vẻ cái gì cả.
Lúc tranh biện, tuy Thẩm Thần thua, nhưng lại có một câu chinh phục cô.
Mặc kệ tương lai thế nào, hiện tại hai người đều yêu thương lẫn nhau, đó đã là hạnh phúc lớn lao rồi.
Thẩm Thần mừng như điên, không hề do dự, một tay ôm cô lên, bước tới bên giường.
Đông Lộ kinh hô một tiếng, tay cuống quýt vịn lấy vai anh, khăn tắm cô vốn dĩ quấn không chặt, bị lăn lộn như vậy, nơ con bướm lỏng ra, khăn tắm rơi trên mặt đất.
Cô xấu hổ không dám mở mắt.
Thẩm Thần nhìn thấy, máu toàn thân đều như đang sôi trào, ức chế không được hưng phấn, rõ ràng rất gấp nhưng động tác của anh vẫn ôn nhu như cũ.
Anh nhẹ nhàng đặt cô gái ở trên giường.
Đông Lộ vừa mở mắt, cả người anh liền bao phủ lên.
Đêm... vẫn còn rất dài.
----------------
Tác giả có lời muốn nói: Ừ, được rồi.
Shmily: Không có thịt đâu, có nước thôi, các bạn cố gắng húp được tý nào hay tý ấy!!