Cố gia và Mục gia đều ở cùng một khu biệt thự, có dòng suối nhỏ xinh nhẹ nhàng uốn lượn chảy qua, nếu đi dọc theo con suối thì rất gần, nhưng nếu đi xe theo đường đại lộ thì ngược lại, hơi xa một chút.
Hôm nay là thứ bảy, xe cộ trên đường đi lại tấp nập, vừa đi vừa nghỉ, tốc độ so với rùa còn chậm hơn.
Mục Sở ngồi ở ghế phụ, qua cửa kính nhìn thấy đoàn xe nườm nượp phía trước, thở dài: "Lái xe phiền phức vậy đấy, đi bộ còn nhanh hơn."
Đuôi lông mày Cố Tần khẽ nâng, khóe môi cong nhẹ, quét mắt nhìn tình hình bên ngoài, cười nhạo nói: "Em thử đi bộ mười phút dưới trời nắng 35℃ xem, đem em nướng chín thành cá rán là cái chắc."
? ?
"Sao lại là cá rán?"
"Ngoài cháy trong mềm."
". . ."
Phía trước vẫn đang kẹt xe, Mục Sở ngồi trong xe mãi cũng chán, dần dần mất hết kiên nhẫn, cảm thán một câu: "Hôm nay anh lái xe này quả thực có chút phung phí của trời."
Nhìn thời gian xem, đã hơn bốn mươi phút rồi mà vẫn chưa tới cửa biệt thự Cố gia.
Phong cách gì chứ!
Đi bộ còn hơn!
Buổi sáng cô vừa uống một cốc nước mật ong, hậu quả là lúc này bỗng dưng muốn . . . tiểu.
Ngó quanh bốn phía một chút, cô nhìn thấy nhà vệ sinh công cộng ở phía trước, đợi Cố Tần dừng xe, chạy một mạch.
Giải quyết xong nỗi buồn, lúc cô đứng dậy, mắt khẽ nhìn qua, tình huống có vẻ không ổn lắm.
Lại ngồi xổm xuống.
Miệng thím Trương cũng quạ ghê, lúc sáng mới nói cô sắp tới kì, bây giờ. . .tới rồi?
Vấn đề quan trọng là, cô không mang băng vệ sinh thì phải làm sao bây giờ?
Mục Sở vò vò tóc, không biết nên làm gì.
Cố Tần ngồi trong xe đợi một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì, liền nhắn hỏi cô: [Em ngủ trong đó rồi à?]
Mục Sở: [Đại gia, anh đợi một chút nữa không được sao? Dù gì cũng đang kẹt xe, anh gấp cái gì?]
Cố Tần: . . .
Anh đóng khung chat, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong phòng vệ sinh, Mục Sở nhắn cho Cố Tích: [Bà cô của tôi ơi, bà dì tới, cậu ra đây nghênh đón giúp tớ với.]
Tiện tay gửi luôn vị trí cho cô nàng.
Nơi này cách biệt thự Cố gia không xa mấy, Cố Tích đi chắc cũng chỉ mất vài phút là tới.
Cố Tích đang ngồi làm bài tập trong thư phòng, nhìn thấy tin nhắn Wechat của Mục Sở, lại nhìn định vị đang ở chỗ công viên, lập tức hiểu ra.
Nhưng mà trời bên ngoài đang rất nóng, cô cũng không có ý định ra ngoài, bèn trả lời: [Tớ đang học, để anh tớ đi mua cho cậu]
Mục Sở: ... ? ? ?
Tỷ tỷ, chị đang đùa em à?
Thuyền chị em nói lật là lật!!
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk
Ngay lúc Mục Sở đang rơi vào tình thế khó xử, Cố Tần rất đúng lúc gửi tin nhắn hỏi thăm: [Đường hết tắc rồi, em còn không ra?]
Có thể là thấy Mục Sở không trả lời, ngay sau đó, chuông điện thoại reo lên.
Tay Mục Sở run một cái, nhanh chóng từ chối cuộc gọi.
Cố Tần lại tiếp tục gọi, cô lại tiếp tục từ chối.
Anh đang ngồi trong xe, dần dần cảm thấy có chút không thích hợp, vừa định xuống xe tìm cô, lại thấy Cố Tích gọi điện đến.
"Anh, Mục Sở xảy ra chút chuyện, anh, anh giúp một chút được không?"
" ? ? "
"Ờm, chính là . . ."
Cố Tích ấp a ấp úng, cũng không biết nên nói như thế nào, vòng vo nửa ngày, nghĩ đến lời nói của Mục Sở lúc nãy, thốt lên: "Anh đi đón bà dì của cô ấy một chút ----"
"... ? ?"
"Không phải không phải, Mục Sở tới kì, anh dựa theo đó mà giải quyết nhé nhé!"
Nói xong trực tiếp cúp máy.
Cố Tần: ". . ."
Não load một lát, anh xoa xoa mi tâm, từ trên xe bước xuống.
Liếc mắt về phía phòng vệ sinh bên kia, lại ngắm nhìn bốn phía, thấy siêu thị mini cách đó không xa, lấy lại bình tĩnh, anh cất bước đi qua.
Siêu thị không lớn mấy, có vài người đang đứng chọn đồ, Cố Tần sau khi đi vào, di chuyển có chút khó khăn.
Người ngày càng ít dần, anh mới chậm rãi đi đến đứng trước kệ hàng băng vệ sinh, chọn trái chọn phải.
Mấy món đồ này anh cũng không hiểu nhiều cho lắm, nhìn từng gói lòe loẹt, nhất thời không biết nên mua loại nào.
Dì thu ngân dò xét, ngó qua hỏi: "Chàng trai, muốn mua gì? Cần dì giúp không?"
". . .Không cần." Anh nhàn nhạt nói, tiện tay cầm lấy một gói rồi đi ra ngoài tính tiền.
Đứng trước quầy thu ngân, sắc mặt anh đặc biệt bình tĩnh, giống như mình đang đi mua bao thuốc lá vậy.
Dì thu ngân cũng là một người hiểu sự đời, nói thẳng giá, lấy túi bỏ vào.
Sau khi trả tiền, Cố Tần nhìn qua cái túi trong suốt, nhận lấy rồi hỏi: "Có túi đen không?"
Dì thu ngân hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn anh một chút, rồi lấy chiếc túi bóng màu đen đưa qua.
Lúc quay lại nhà vệ sinh công cộng, vừa đúng lúc có dì lao công đang quét dọn ở đấy.
Cố Tần đi qua, lễ phép nói: "Chào dì. . ."
Dì lao công đang lau sàn ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông rất anh tuấn, bà ngây ngốc nhìn: "Có việc gì sao?"
Ngữ khí Cố Tần bình thản, mặt không chút gợn sóng, chỉ chỉ vào chiếc túi màu đen trên tay: "Trong kia có một cô gái tên là Mục Sở, cô ấy . . ."
Khuôn mặt dì lao công tỏ ý rất hiểu, cười tủm tỉm buông chổi lau nhà xuống, "Bạn gái tới ngày đúng không? Đưa đây, dì giúp cháu đưa vào."
Đi tới cửa, lại quay đầu : "Tên là gì nhỉ?"
"Mục Sở."
Dì gật đầu, đi vào phòng vệ sinh nữ.
Mục Sở đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh thì nghe thấy có người gọi tên mình, bèn hé cửa lộ ra một khe nhỏ.
Dì lao công đưa qua :" Cô gái, bạn trai cháu rất đẹp trai, lại còn chu đáo lắm nha."
"Bạn trai?" Mục Sở có chút mơ màng, suy tư một chút, cảm thấy chắc là Cố Tích nói cho Cố Tần biết.
Cô đang định giải thích thì dì đã đi mất tiêu rồi.
Nhưng mà Cố Tần còn làm được chuyện như vậy, quả thực rất chu đáo, không hổ danh là anh trai quốc dân!!
Mục Sở lấy bịch băng vệ sinh từ trong túi bóng ra, ánh mắt dần dần . . .
Một lời khó nói hết!!!
--------
Đem theo bịch băng vệ sinh "còn sót lại" trở lại xe, Cố Tần đã ngồi ở ghế lái, sắc mặt rất bình tĩnh.
Mục Sở liếc nhìn anh một cái, nhàn nhạt ngồi xuống, trầm mặc.
Cố Tần cho là cô xấu hổ, ho hai tiếng, làm như vô tình mở miệng: "Nếu không phải Tích Tích nói cho anh, em cứ định ở mãi trong nhà vệ sinh mà không ra ngoài? Đã ở thế kỉ bao nhiêu rồi, cũng không phải chuyện lớn, nhăn nhó như vậy làm gì?"
Mục Sở nghiêng đầu nhìn qua, mỉm cười với anh.
Không biết vì sao mà Cố Tần cảm thấy nụ cười này có chút . . . bất lương?
Mục Sở dùng hai tay dâng chiếc túi màu đen kia lên: "Anh thân mến, ý tốt của anh em xin nhận, nhưng mà thứ này anh nên giữ cho mình đi thì hơn."
Tai Cố Tần hơi nóng, nghiêng người tránh né: "Anh lấy cái này làm gì?"
"Cho con của anh đấy!"
"... ? ? ?"
Cố Tần cảm thấy có chút không thích hợp, hơi do dự, lấy thứ đồ trong túi kia ra ---
Lần đầu tiên làm chuyện ấy, thế mà lại mua nhầm băng vệ sinh thành bịch bỉm giấy?
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk
---------
Trở lại Cố gia, Cố Tích nghe Mục Sở vừa kể vừa tả, ôm bụng cười ra nước mắt.
Mục Sở nằm ườn trên sô pha, ném gối ôm qua chỗ cô nàng, rất phiền muộn: "Cậu còn cười à, lúc nhìn thấy bịch băng vệ sinh tớ đơ người luôn. Gần nhà cậu thế mà cậu cũng không ra, tớ vậy mà lại lặn lội qua đây dạy bù cho cậu, aizzz, đồ vô lương tâm."
Cố Tích chân chó lấy lòng: "Aizz hôm nay trời nắng tận 35℃ đấy, tớ ra ngoài khác gì đem mình đi nướng đâu. Với lại, tớ nghĩ việc này anh tớ giúp một tí chắc cũng không sao, ai ngờ anh ấy . . ."
Cố Tích không nhịn nổi cười, bả vai run run.
Mục Sở liếc mắt: "Tớ nghĩ anh ấy chính là ngại mua băng vệ sinh nên mới mua bỉm giấy thay vào."
Mắt Cố Tích ngó qua bịch bỉm giấy, cười nói: "Chắc không phải đâu, nếu thế thì anh ấy bỏ vào túi đen làm gì? "
"Đâu có bọc đâu, anh ấy đưa bịch bỉm cho dì lao công, rồi dì ấy mang cho tớ, đây chẳng phải là muốn tớ bị cười chết sao?"
Cố Tích càng cười lớn hơn: "Nhưng mà cũng có thể coi đây là lần đầu làm chuyện ấy, có chút khẩn trương nên cầm nhầm hàng cũng là chuyện bình thường."
Nói rồi đẩy đẩy Mục Sở: "Cậu đi thay bỉm đi, ngăn tủ trên cùng trong phòng vệ sinh có băng vệ sinh đấy, thím An vừa mua."
-----------------
Càng gần tới kì nghỉ hè, trời càng nắng nóng gay gắt, cây bên ngoài đều rũ lá xuống, không còn muốn sống.
Điền Hành tới tìm Cố Tần, vừa vào tới phòng khách liền cảm nhận được cái mát lạnh dễ chịu, nhẹ nhàng khoan khoái hết cả người.
Cố Tần đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, trước mặt bày ra các loại văn kiện, rất nghiêm túc làm việc.
Điền Hành đi tới, trêu chọc nói: "Tiểu Cố tổng cuối tuần mà vẫn tăng ca sao?"
Điền Hành lớn hơn Cố Tần 2 tuổi, vì ba mẹ hai bên có quan hệ gần, nên hai người họ cũng được xem là quen biết từ thuở cởi truồng tắm mưa.
Cố Tần ngẩng đầu lên.
Điền Hành ngồi xuống bên cạnh anh, chỉ vào bên ngoài: "Hôm nay nắng to thế mà con hàng Tạ Tu Văn lại kéo tôi đi chơi bóng rổ, đầu óc chắc bị nóng hỏng rồi. Tôi nói đến tìm cậu bàn vài chuyện quan trọng mãi mới đuổi được cậu ta đi."
Người giúp việc đưa đồ uống lạnh lên, Điền Hành ngửa đầu uống ừng ực liên tục mấy ngụm, gõ gõ mặt bàn: "Này này, tôi cũng tiện thể giúp cậu từ chối luôn rồi đấy, nhanh cảm ơn tôi đi. Nếu không tên tiểu tử Tạ Tu Văn kia chắc chắn sẽ đến tìm cậu."
Cố Tần cười cười, ánh mắt vẫn như cũ rơi vào đống văn kiện trên tay, giọng điệu hững hờ: "Cậu muốn làm anh rể cậu ta mà vẫn không tranh thủ lấy lòng em vợ sao?"
Vừa lúc Mục Sở từ trên lầu đi xuống nhà lấy nước ấm, ngoài ý muốn thấy Cố Tần đang ngồi cùng Điền Hành, bèn mỉm cười chào hỏi.
Ngày trước ba Cố Tần đã từng nói, trước khi tiếp nhận tập đoàn Đằng Thụy, từng cùng ba của Mục Sở là Mục Lăng Thành hùn vốn mở công ty IT, chủ yếu nghiêng về mảng khoa học kĩ thuật.
Ba mẹ của Điền Hành cũng có góp một tay vào việc này, cho nên con cái của bọn họ cũng được xem như là cùng nhau lớn lên, quan hệ rất thân thiết.
Điền Hành nghiêng đầu nhìn qua, cười với cô: "Sở Sở cũng ở đây sao?"
Cố Tần thấy cô ôm bụng, sắc mặt có chút lạ lạ, thả xuống văn kiện trong tay, đi tới: "Không thoải mái sao?"
Mi mắt Mục Sỡ khẽ run: "Em muốn uống nước ấm nhưng trên lầu không có."
Cố Tần nhường cho cô ngồi trên ghế sô pha, lại phân phó cho người đi nấu nước đường đỏ.
Mục Sở có chút quýnh, ngồi trên ghế cúi gằm mặt xuống, bên tai dần nóng lên.
Thấy cô không được tự nhiên, anh nhân tiện nói: "Em lên lầu trước đi, lát nữa anh bảo người đưa lên cho."
Mục Sở như được đại xá, đứng dậy chạy một mạch lên lầu.
Cố Tần nghĩ nghĩ, lại tự mình đi tìm túi chườm, để người giúp việc đưa lên cho cô.
Lúc trở lại ghế ngồi, cánh tay Điền Hành khoác lên vai anh: "Có phải trong nhà có em gái thì ông anh nào cũng phá lệ trở nên dịu dàng, chăm sóc từng li từng tí?"
Không hiểu sao Cố Tần lại nghĩ đến bịch bỉm giấy kia, mặt không đổi sắc sờ mũi một cái, tiếp tục xem văn kiện, lười để ý đến cậu ta.
*
Tác giả có lời muốn nói
[Vở kịch nhỏ]
Dì thu ngân: Hôm nay có một tiểu tử mua một bịch bỉm, còn nói tôi lấy túi đen bọc lại. Có lẽ là lần đầu làm ba nên có chút ngại, tôi cũng không tiện hỏi.
Mục Tiểu Hoa: hahahahahahahahahahahahhaha
Tần lưu manh: Em dùng bịch bỉm giấy anh mua rồi, mau gọi baba
Mục Tiểu Hoa: ...
-----
Editor có lời muốn nói
Hi cả nhà, lại là Chanh đây =))))))))
-----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo." trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~