Ngày kết thúc kì huấn luyện quân sự, vừa lúc là thứ bảy, Cố Tần nói mời bạn cùng phòng của cô ăn cơm.
Buổi chiều ba người ở trong phòng chuẩn bị.
Trịnh Kỳ Vi vừa trang điểm vừa nghĩ linh tinh: "Đến giờ tớ vẫn thấy mình như đang nằm mơ, tổng tài tập đoàn Đằng Thụy vậy mà mời mình ăn cơm, nói ra đoán chừng cũng không ai tin."
"Tĩnh Tĩnh, cậu không kích động sao?" Nhìn Tiêu Tĩnh không có phản ứng gì, Trịnh Kỳ Vi nhìn sang, kết quả nhịn không được trợn tròn mắt, "Tay cậu run cái gì, kẻ mày lệch rồi kìa."
Tiêu Tĩnh: " . . . Có chút khẩn trương."
Mục Sở từ trong toilet đi ra, nhìn xem hai người bọn họ, có chút khó hiểu: "Không đến mức này chứ?"
Kì quân sự kéo dài nửa tháng, sau những phen đồng cam cộng khổ, Mục Sở dần thân quen với Trịnh Kỳ Vi và Tiêu Tĩnh, quan hệ cũng không tệ lắm, lúc này đã có thể nói vài câu bông đùa.
Trịnh Kỳ Vi nhìn qua: "Sao lại không, bạn trai cậu người ta kiếm tiền tính theo phút, chính xác là mỗi khắc đều quý như vàng, bao nhiêu người muốn ăn cơm cùng mà không có cơ hội đấy."
Mục Sở soi gương tô son, khẽ cười: "Cậu nói như vậy, chẳng phải tớ đang làm chậm trễ việc anh ấy kiếm tiền sao."
"Tất nhiên cậu là ngoại lệ." Trịnh Kỳ Vi nhíu mày, "Nói không chừng đi với cậu anh ấy mới cảm thấy thời khắc quý như vàng, càng có lời."
Mục Sở: " . . . "
Đúng lúc Cố Tần nhắn tin tới, cô nhìn về phía hai người bọn họ: "Xong chưa? Anh ấy đến rồi."
Trịnh Kỳ Vi và Tiêu Tĩnh lập tức đẩy nhanh tốc độ.
Lúc ba người từ ký túc xá đi xuống, chiếc Bentley của Cố Tần đã dừng ở cửa.
Dáng người thẳng tắp của anh từ trên xe bước xuống, tóc cắt ngắn gọn gàng, cả người nhìn thanh quý lại anh tuấn, liên tục hấp dẫn ánh mắt của người đi đường.
Trông thấy Mục Sở, anh sờ sờ đầu cô, nhìn Trịnh Kỳ Vi và Tiêu Tĩnh phía sau nói: "Anh còn mang theo một người bạn nữa, hi vọng hai người bỏ qua cho."
Trịnh Kỳ Vi cùng Tiêu Tĩnh đương nhiên sẽ không để ý, có thêm một người nữa cùng làm bóng đèn, hai người họ cầu còn không được.
Mục Sở ngạc nhiên ngẩng đầu: "Ai vậy?"
Vừa dứt lời, cửa sau bị người trong xe mở ra, chính là Tạ Tu Văn.
Anh ta ngáp một cái, bộ dáng chưa tỉnh ngủ, vịn cửa xe đứng ở đằng kia, mách lẻo với Mục Sở: "Sở Sở, bạn trai nhà em quá keo kiệt, anh giúp cậu ta tăng ca liên tiếp mấy hôm, thế mà người ta lại bảo hôm nay mời bạn cùng phòng của em ăn cơm, tiện thể mời anh."
"Tiện thể?" Tạ Tu Văn tự thương lấy chính mình, "Cứ thế mà rũ bỏ, không coi công sức của anh ra gì sao?"
Nói xong lại như nhớ đến cái gì, lại bổ sung thêm: "Hôm em nhập học kia cũng là anh đưa đi xử lý thủ tục, bận rộn hơn nửa ngày, vậy mà cũng không được ăn bữa cơm nào."
Mục Sở: "Vậy lát nữa anh nhớ ăn nhiều một chút, đem những bữa anh ấy thiếu anh bù lại."
Tạ Tu Văn nhíu mày: "Vậy chắc chắn anh sẽ không khách khí."
Nói rồi nghiêng người, để bạn cùng phòng của Mục Sở ngồi vào trước.
Lúc Trịnh Kỳ Vi đi ngang qua cạnh anh, cô nàng ngẩng đầu lên nhìn anh một chút.
Đúng lúc Tạ Tu Văn nhìn sang: "Em gái ngốc, không nghĩ là sẽ gặp lại, đúng là duyên phận rồi."
Trịnh Kỳ Vi không hiểu sao quýnh lên một chút, cúi đầu lí nhí: "Việc lần trước, thật sự xin lỗi."
Cô nàng kéo Tiêu Tĩnh vào ngồi, lại nói thêm một câu: "Em không ngốc."
Cố Tần không vội lên xe, mà nhìn về phía Mục Sở, dò xét cô.
Từ lúc bắt đầu kì quân sự, hai người bọn họ chưa từng gặp nhau, cũng nửa tháng rồi.
Huấn luyện quân sự của Đại học A rất nghiêm ngặt, ngoại trừ huấn luyện bên ngoài buổi sáng và buổi chiều, còn có thêm huấn luyện lúc sáng sớm và chiều muộn.
Từ sáu giờ sáng đến chín giờ tối, cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi.
Sau buổi huấn luyện toàn thân đều mệt mỏi, cô không có tinh thần và sức lực hẹn hò với Cố Tần, cho nên đều không cho anh đến.
Đến mức, mặc dù người thì đều ở thành phố A, nhưng căn bản không khác gì đang yêu xa là bao.
Mục Sở bị anh nhìn chằm chằm đến ngại, khẽ đẩy anh: "Anh làm gì đấy, mọi người đang chờ trong xe đó."
Cố Tần không nhúc nhích, xoa xoa khuôn mặt cô, "Em gầy rồi."
Màu da cô chỉ hơi sạm xuống, nhưng cằm thì nhọn hơn rất nhiều.
Vốn không có mấy lượng thịt, bây giờ thì gầy thành bộ xương rồi.
"Hết kì quân sự phải nhanh chóng bù lại." Anh nói.
Tạ Tu Văn hạ kính xuống nhìn sang: "Tần ca, có đi hay không đây? Để bọn tôi ngồi trong xe nhìn hai người anh anh em em sao?"
Mục Sở lập tức có chút ngượng: "Không phải đi ăn cơm sao, lát nữa em sẽ ăn nhiều một chút."
Nói rồi cô đi lên trước mở cửa phụ, ngồi vào xe.
-----------
Bàn ăn đã được đặt trước, mọi người vừa đến nơi đã được phục vụ dẫn vào.
Bên trong rất rộng rãi, bố cục lịch sự tao nhã.
Trịnh Kỳ Vi và Tiêu Tĩnh có chút câu nệ, chỉ tùy tiện gọi mấy món ăn.
Đến lượt Tạ Tu Văn, anh ta rất không khách khí, cầm thực đơn gọi mấy món đắt nhất.
Gọi xong lại đưa cho Trịnh Kỳ Vi bên cạnh: "Em gái, tận dụng thời cơ đi, hai người vừa nãy gọi quá ít, đến đây, gọi thêm mấy món nữa."
Trịnh Kỳ Vi bưng nước uống một ngụm: "Không cần đâu ạ."
"Sao lại không." Tạ Tu Văn tiếp tục lật thực đơn, lông mày nhướng nhẹ: "Thạch bò cá bột, cái này không tệ, cực kỳ nhiều chất, gọi 6 cân đi."
Trịnh Kỳ Vi bị sặc một cái, tiếp tục uống nước, không nói chuyện.
Loại cá ngoài tự nhiên rất ít, cực kỳ quý, cô vừa liếc nhìn mục giới thiệu, 2500 tệ một cân.
Mí mắt Cố Tần không thèm nâng lên, rót nước cho Mục Sở, hạ giọng nói: "Trà nhà hàng này dùng là trả hoa nhài, cũng không tệ lắm, em thử xem."
Mục Sở bưng lên hít hà, đúng thật là có mùi hoa nhài trong veo.
"Anh sẽ không phải vì cái này nên mới chọn nhà hàng này chứ?"
"Ừ, trước đây đi xã giao anh có tới đây một lần, cảm thấy không tệ, liền muốn mang em đến nếm thử."
Thấy cô nhanh chóng uống xong một cốc, Cố Tần mỉm cười cất bình trà sang một bên: "Chỉ để em nếm thử hương vị, uống nhiều như thế làm gì?"
Hai người trò chuyện thanh âm rất nhỏ, Tạ Tu Văn cùng hai người Trịnh Kỳ Vi và Tiêu Tĩnh ngồi đối diện cũng sớm bắt chuyện với nhau.
Ba người như thể đã quen nhau rất lâu, tám chuyện vô cùng hăng say.
Mục Sở nói: "Anh mang anh Tu Văn đến quả thực rất sáng suốt, sẽ không bị tẻ ngắt."
Cố Tần rót cho mình một chén trà, thong thả mở miệng: "Nếu không anh mang cậu ta đi làm gì?"
Mời Trịnh Kỳ Vi và Tiêu Tĩnh ăn cơm, là hi vọng hai người họ quan tâm Mục Sở một chút.
Nhưng Cố Tần lại không phải kiểu người thường xuyên tiếp xíc với người khác phóa, khó tránh khỏi việc để cho hai người họ cảm thấy câu nệ, có Tạ Tu Văn ở đây thì sẽ tốt hơn nhiều.
Mục Sở hướng mắt nhìn qua bên kia, ghé vào tai Cố Tần: "Anh nói xem, nếu như anh Tu Văn biết anh chỉ xem anh ấy là công cụ mua vui, có phải sẽ nghẹn chết hay không?"
Một luồng hơi thở ấm ấp phả vào bên tai, chóp mũi truyền đến hương thơm thiếu nữ nhàn nhạt, Cố Tần chợt khựng lại, nhìn qua cô: "Sở Sở"
"Dạ?" Mục Sở nghi hoặc ngẩng đầu lên, nghe được anh rất chân thành mở miệng, thanh âm khàn khàn lại gợi cảm, "Đây là nơi công cộng, đừng trêu chọc anh."
Mục Sở: " . . . "
Cô mím môi trầm mặc một hồi, đột nhiên muốn chơi xỏ anh, vì bản thân nên phải nghĩ một vài biện pháp tìm lại mặt mũi cho mình.
Trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh, cô lại lần nữa ghé sát vào tai anh, cố ý hạ thấp giọng, dùng thanh âm mềm mại nói câu: "Anh à, em học quân sự mười ngày không gặp anh, mỗi ngày đều rất nhớ anh, ban ngày nhớ, tối xuống cũng nhớ, cả trong mơ cũng nhớ anh . . . "
Thanh âm thiếu nữ mềm mại phảng phất như sợi gió xuân, lâng lâng truyền vào tai, mang theo điểm cố ý câu người, làm lòng người ta khuấy động.
Cố Tần sửng sốt trong giây lát, chậm rãi quay đầu nhìn cô, mắt trầm xuống.
Cô nhướng mày với anh, trong mắt phượng chứa đầy tia ranh mãnh cùng khiêu khích, tựa hồ xem xem ở nơi này anh dám làm gì mình, khóe môi vểnh lên thật cao.
Cố Tần vẫn bình tĩnh, không có phản ứng lại cô, bưng cốc trà lên uống cạn.
Anh sờ vào túi, nhìn về phía Tạ Tu Văn: "Lão Tạ, tôi để quên ví tiền trong xe."
Tạ Tu Văn đang nói chuyện hăng say với hai cô gái, khóe môi còn treo nụ cười thật tươi.
Nghe thấy lời này, ý cười nơi khóe môi chợt cứng lại, hình như có chút không vui: "Nào có chuyện trùng hợp như vậy, cậu quên trên xe thì giờ đi lấy đi, đừng nói là cậu mời khách lát nữa lại để tôi thay cậu trả tiền đấy."
Anh ta vừa rồi gọi rất nhiều món đắt đỏ, chính là muốn hố Cố Tần một bữa, đâu muốn tự hố mình đâu.
Cố Tần nhìn thời gian trên đồng hồ, hỏi thăm: "Vậy giờ tôi đi lấy?"
"Đương nhiên!" Tạ Tu Văn thúc giục, "Chú đi nhanh đi, đừng nghĩ đến chuyện lừa tôi."
Cố Tần đứng lên, nắm lấy tay Mục Sở.
"Đi lấy với anh?" Anh dùng giọng ôn hòa nhất hỏi ý kiến cô, nhưng lực đạo trên tay, ý đã không cho phép từ chối.
Mục Sở chưa kịp nói cái gì, người đã bị anh kéo lên, đi ra khỏi phòng.
Biểu cảm của anh quá tốt, đến mức lúc đi ra, Mục Sở cẩn thận dò xét một hồi, thật đúng là có chút tin tưởng anh.
"Anh quên ví trong xe, không phải còn có thể dùng điện thoại quét mã sao?" Anh đi quá nhanh, cô chỉ có thể chạy theo.
Thần sắc Cố Tần bình tĩnh như thường: "Điện thoại anh cũng để quên trong xe."
"Anh có thói quen vứt đồ bừa bãi từ bao giờ thế?" Mục Sở có chút bán tín bán nghi, lại thấy anh đi quá nhanh, cô nhíu mày, "Anh không thể đi chậm một chút sao, em theo không kịp!"
Cố Tần liếc nhìn cô một cái: "Đi lấy ví, quá chậm không hay mấy."
Nhà hàng có gara để xe, hai người vào thang máy xuống tầng hầm.
Thang máy vừa mở ra, Mục Sở tỉnh ngộ, đột nhiên sờ túi quần của anh, ngẩng đầu: "Điện thoại của anh ở đây mà!"
"Thật sao?" Cố Tần cười như không cười liếc nhìn cô một cái, mắt phượng híp lại, con ngươi thâm thúy khóa chặt thân ảnh cô.
"Anh lừa em." Mục Sở đứng trong thang máy không chịu đi ra, "Anh tự đi đi, em không đi."
"Em không thấy là đã muộn rồi sao?" Anh dắt cô ra khỏi thang máy, trước mắt chính là gara để xe.
Tay bị anh nắm, Mục Sở giãy dụa mấy lần: "Anh mang điện thoại còn kéo em đi làm gì?"
Cố Tần dừng lại, cúi đầu nhìn thẳng cô: "Vừa nãy không phải em rất biết câu người sao, bây giờ cho em một cơ hội, đem những lời vừa nãy nói lại lần nữa cho anh nghe?"
Mục Sở lập tức giả ngu: "Lời nào? Em không nhớ."
"Vừa nói xong đã không nhớ?"
"Vâng, trí nhớ của con gái giống như cá vàng ý, chỉ có bảy giây thôi, anh không biết à?"
Cố Tần bị cô chọc cười, cũng không tranh luận với cô, chỉ dắt người đi đến cạnh xe, lưu loát mở cửa sau ra.
Nhìn đôi mắt trong suốt vô tội kia, anh khẽ hếch cằm: "Ngoan, tự mình đi vào."