Trong nhà hàng Dicos bên cạnh trung tâm thương mại, lúc này ba người Mục Lăng Thành, Trần Thiếu Ngang, và Lưu Minh Triết đang ngồi ăn cơm.
Lưu Minh Triết gặm đùi gà, xúc động nói: “Mấy tên kia thật sự quá cùi bắp, mới bị chúng ta đánh cho một tí mà đã nằm xuống, mình còn chưa đánh đã. Nhưng mà Lăng Thành, cậu nói xem, Chương Khải Sinh sau khi thua liệu có ngoan ngoãn quay lại Pháp không?”
Mục Lăng Thành nói: “Trước đây Tưởng Nam Khanh có thể chơi chung với bọn hắn, chắc cũng không phải loại tiểu nhân nói không giữ lời.”
“Đúng rồi, lúc nãy cậu bị hắn đập côn nhị khúc vào người, không sao đấy chứ?” Trần Thiếu Ngang hỏi.
Mục Lăng Thành lắc đầu: “Không sao, mình tránh kịp, bên còn lại đập vào đầu cũng không mạnh lắm. Nếu như thật sự nghiêm trọng, vừa nãy mình đã không dễ dàng tha cho bọn hắn.”
Trần Thiếu Ngang nhớ lại, sau khi Mục Lăng Thành vật mấy tên kia xuống đất, thật sự không làm gì tiếp, theo tính cách của Mục Lăng Thành, chắc hẳn cậu không có vấn đề gì.
Lưu Minh Triết đột nhiên vô cùng vui vẻ nhìn về phía Mục Lăng Thành: “Người anh em, cậu nói xem, từ trước đến nay cậu không để tâm mấy chuyện náo nhiệt, sao lại nhận lời khiêu chiến trẻ con của Chương Khải Sinh thế? Có phải cậu thật sự có ý với Tưởng Nam Khanh không?”
Mục Lăng Thành ăn xong, lấy khăn lau miệng, không trả lời.
Cậu không nói lời nào, càng khiến Lưu Minh Triết hiếu kỳ: “Trước đây có rất nhiều cô gái tỏ tình với cậu, không phải cậu vẫn luôn tỏ ra xa cách à, sao bây giờ lại thay đổi nhanh như vậy? Hôm nay còn vì cô ấy mà đánh nhau… Xem ra mị lực của Tưởng Nam Khanh quả là không nhỏ, không hổ là nữ thần mà mình chọn từ lần đầu gặp!”
Mục Lăng Thành nuốt nước bọt, liếc cậu ta một cái: “Tưởng Nam Khanh là vị hôn thê của mình.”
Giọng điệu của cậu hời hợt, lại đủ để khiến Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang trợn mắt há mồm.
“Cái, cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem nào?”
Mục Lăng Thành chỉ khoan thai ngồi đó, cũng không lặp lại.
Lúc này Lưu Minh Triết cảm thấy đầu muốn nổ tung rồi: “Vị hôn thê… Mình nói này hai người các cậu phát triển đến bước này cũng quá nhanh rồi, ở bên nhau lúc nào, thế mà đã bàn việc cưới gả rồi? Vậy đã gặp trưởng bối hai bên rồi sao? Ngày cưới được ấn định là bao nhiêu năm nữa? Có phải vừa tốt nghiệp Đại học liền kết hôn không?”
Thấy cậu không trả lời, nâng cốc uống vài ngụm Coca để giảm bớt sự bàng hoàng.
Mục Lăng Thành nói: “Hôn ước từ nhỏ, bọn mình chưa ra đời đã lập rồi.”
Lưu Minh Triết: “Phốc, khụ khụ khụ…” Cậu ta vịn cái bàn, cúi đầu ho mãnh liệt một lúc lâu, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy nước, “Cậu thật biết đùa, bốn chữ hôn ước từ nhỏ cũng mang ra dùng, bây giờ là thời đại nào chứ, có mấy ai tính là thật đâu?”
Vẻ mặt Mục Lăng Thành bình tĩnh: “Tính hay không phải để người trong cuộc nói, hiện tại mình nói tính, có được không?”
“Còn Tưởng Nam Khanh thì sao?”
Mục Lăng Thành trầm tư thật lâu: “Cậu ấy, sẽ tính.”
Lưu Minh Triết không nhin được bật cười: “Không ngờ cậu còn chưa theo đuổi được? Mình thấy hai cậu mập mờ thời gian lâu như vậy, sao lại chưa theo đuổi được? Có phải cậu không được không? Cần mình truyền cho cậu ít kinh nghiệm không? Mình nói cậu biết, chuyện này mình rất chuyên nghiệp.”
Lưu Minh Triết cảm thấy mình nói cũng không sai, dù sao trong ba người, cậu là người duy nhất từng nói chuyện yêu đương.
Mặc dù… Chỉ có 1 lần duy nhất.
“Mình nhớ là cậu từng bị đã.” Mục Lăng Thành rất không khách khí vạch trần vết sẹo của cậu ta.
Lưu Minh Triết ôm trán, sau vài giây mới ngẩng đầu lên, như được nạp thêm máu: “Vậy thì sao chứ, tóm lại là, ban đầu mình theo đuổi cô ấy, được cô ấy đồng ý, chứng tỏ mình cũng có chỗ hơn người rồi, đúng không? Không phải bây giờ cậu vẫn chưa theo đuổi được cậu ấy sao, mình thấy là một người từng trải, mình cũng có thể nghĩ cách giúp cậu.”
Mục Lăng Thành nhìn về phía Lưu Minh Triết, dường như đang suy nghĩ độ đáng tin cậy trong lời nói của Lưu Minh Triết.
Cuối cùng, cậu chọn cúi đầu trước sự thật: “Lúc sáng mình đưa đồ ăn cho Tưởng Nam Khanh, cậu ấy không ăn thì thôi, còn nói sợ mình bỏ thuốc đọc. Sau đó mình chủ động giúp giúp cậu ấy giải đề, hình như cô ấy có chút tức giận. Cậu có thể giải thích giúp mình hai chuyện này là vì sao không?”
“Chuyện này không đơn giản đâu, đưa bữa sáng cũng phải có kỹ năng. Buổi sáng cậu ấy lên lớp, chắc chắn đã ăn sáng rồi, lúc này cậu đưa bữa sáng cho người ta, cậu ấy đương nhiên không thèm. Lại nói đến chuyện giải đề, Tưởng Nam Khanh là một cô gái kiêu ngạo, người ta không chủ động hỏi cậu, cậu không để cậu ấy tự giải, cô ấy chắc chắn cảm thấy cậu đang sỉ nhục IQ của mình.”
Mục Lăng Thành nghe Lưu Minh Triết nói xong, dường như suy nghĩ gì đó.
Thật ra cậu ta giải thích như vậy, Mục Lăng Thành cảm thấy rất có lý.
“Vậy cậu cảm thấy mình phải làm gì?”
Đây là lần đầu tiên cậu được học bá nghiêm túc xin cậu lĩnh giáo, Lưu Minh Triết nháy mắt liền ngồi thẳng người, cả người có chút lâng lâng.
Cậu ta hắng giọng, nói: “Vấn đề này à, sau này sẽ có cơ hội thôi.”
Sau đó chuyển chủ đề, bày ra vẻ mặt lấy lòng: “Chúng ta đi quán net thôi, mình hẹn đấu với người ta, hai người các cậu giúp mình một chút đi.”
Thấy Mục Lăng Thành và Trần Thiếu Ngang trầm mặc, Lưu Minh Triết có chút gấp gáp, tranh thủ thời gian vỗ ngực cam đoan: “Người anh em, cậu yên tâm, hôm nay cậu giúp mình thắng, mình nhất định sẽ giúp cậu nghĩ cách theo đuổi Tưởng Nam Khanh!”
——
Ba người vừa tới quán net bật máy tính lên, trò chơi còn chưa khởi động, Mục Lăng Thành liền nhận được điện thoại.
Xem thông báo hiện lên, là Tưởng Nam Khanh gọi đến.
Mục Lăng Thành nghi hoặc ấn nghe, chưa kịp nói gì, bên kia đã truyền đến giọng điệu rất tệ của Tưởng Nam Khanh: “Mục Lăng Thành cậu đang ở chỗ nào?”
“Tôi…” Mục Lăng Thành nhìn xung quanh một chút: “Tôi đang ở quán net mà bọn tôi hay đến, làm sao vậy, không phải là cảm thấy nhớ tôi đấy chứ?”
Cậu vừa nói xong, điện thoại liền truyền đến tiếng “tút tút tút”.
… Cô cứ như vậy mà cúp điện thoại của cậu??
Mục Lăng Thành cảm thấy không hiểu nổi Tưởng Nam Khanh, nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa, khởi động game, nhanh chóng vào trạng thái.
Lúc Tưởng Nam Khanh lo lắng chạy tới, cô nhìn thấy ba người này đang đeo tai nghe, hết sức chuyên chú chơi game.
Kết thúc một ván, tâm tình Lưu Minh Triết vô cùng vui vẻ, cậ tháo tai nghe xuống, nhìn sang bên cạnh: “MÌnh biết mà, có hai người các cậu, ba chúng ta nhất định sẽ cho họ… Tưởng Nam Khanh?” Nụ cười của cậu ta dần tắt, chuyển sang kinh ngạc, “Cậu đến lúc nào thế?”
Mục Lăng Thành lúc này mới thấy cô đứng phía sau mình, mặc áo khoác xanh biển, quần bò màu đen, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt sạch sẽ ngọt ngào lúc này lại không có biểu cảm gì, trong đôi mắt mang theo vẻ áy náy.
Mục Lăng Thành bị cô nhìn vậy có chút mơ hồ: “Sao thế, vừa gọi điện thoại cho xong liền đến đây? Không phải là cậu thật sự nhớ tôi chứ?
Nhìn cậu cười đùa tí tửng, Tưởng Nam Khanh đưa tay chỉ vào ba người họ: “Có phải các cậu đi đánh nhau với Chương Khải Sinh không? Sao không nói cho mình biết?”
Mục Lăng Thành nghe cô nói vậy thì sững sờ, sau đó khinh thường nói: “Không phải là Chương Khải Sinh không chịu nổi, chạy đến chỗ cậu khóc lóc kể lể đấy chứ?”
Tưởng Nam Khanh nhíu mày, xem ra Chu Kiều không nhìn nhầm, đúng là đám người Mục Lăng Thành và Chương Khải Sinh.
“Cậu đồng ý với anh ta làm gì, mấy tên đó đều là quỷ ngây thơ, lúc đánh nhau chả khác nào lũ điên.”
Tưởng Nam Khanh nói xong, nhất thời tức giận đưa tay vỗ vào đầu Mục Lăng Thành một cái.
Ai bảo cậu ra mặt cho cô, tự cho rằng bản thân thông minh!
Không ngờ tay cô đập trúng vết thương trên đầu Mục Lăng Thành, cảm giác đau nhức truyền đến, vô thức ôm lấy đầu, sắc mặt có chút khó coi.
Vẻ mặt Tưởng Nam Khanh lập tức trở nên nghiêm trọng: “Cậu, cậu còn bị thương sao? Ai đánh cậu?”
Trần Thiếu Ngang và Lưu Minh Triết cũng lo lắng nhìn qua.
“Cậu ấy bị Chương Khải Sinh cầm côn nhị khúc đánh vào đầu.” Lưu Minh Triết nói xong, nhìn về phía Mục Lăng Thành, “Không phải cậu nói không sao à, sao bây giờ lại nghiêm trọng thế?”
Mục Lăng Thành lườm cậu ta, không nghiêm trọng nhưng bị người vỗ một cái cũng sẽ có cảm giác đau có được không?
Nhưng mà lúc nhìn Tưởng Nam Khanh, cậu vẫn tỏ vẻ kiên cường, thoải mái cười: “Không sao, Chương Khải Sinh là một tay mơ, sao có thể làm mình bị thương được.”
Tưởng Nam Khanh nghe giọng điệu của anh, trong lòng có chút do dự: “Vết thương ở đầu đâu thể nói lơn hay nhỏ, hay là đến bệnh viện kiểm tra.”
Mục Lăng Thành đang định từ chối, ai ngờ Lưu Minh Triết lại nói chen vào: “Mình thấy Tưởng Nam Khanh nói đúng!”
Sau đó quay ra nháy mắt với Mục Lăng Thành: “Chương Khải Sinh ra tay rất ác độc, cậu vẫn nên để Tưởng Nam Khanh đưa cậu đến bệnh viên đi, như vậy mình với Thiếu Ngang cũng có thể yên tâm?”
Mục Lăng Thành hiểu được ý trong lời nói của Lưu Minh Triết, ánh mắt tối lại, khóe môi bất giác nhếch lên một nụ cười ranh mãnh.
Nhưng mà đúng lúc này, Tưởng Nam Khanh đột nhiên đổi ý: “Bỏ đi, nếu cậu không muốn kiểm tra, tôi cũng lười quản. Các cậu cứ tiếp tục chơi, tôi về nhà trước.”
Cô vừa mới quay người, Mục Lăng Thành lập tức gấp gáp, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, ôm đầu kêu một tiếng “Ai u.
Tưởng Nam Khanh lấy lại tinh thần, sắc mặt nghiêm túc: “Sao thế?”
Mục Lăng Thành giả vờ đau đớn, nói: “Không sao, có lẽ là hơi buồn ngủ nên đau đầu.”
“Buồn ngủ cái gì, chắc chắn là vừa rồi bị Chương Khải Sinh đánh!”
Lưu Minh Triết rất biết nhìn việc, tiến lên hỗ trợ Mục Lăng Thành, nói với Tưởng Nam Khanh, “Mấy người bạn kia của cậu rất hung ác, nhất là cái tên Chương Khải Sinh, cầm côn nhị khúc trong tay, vung lên đánh cậu ấy không chút dụt dè nào, hắn cũng không sợ bị cảnh sát bắt! Mình tận mắt thấy Chương Khải Sinh đánh cậu ấy một cái, lúc ấy còn chảy cả máu.”
Mục Lăng Thành lườm cậu ta, nói vậy thì cậu quá thảm rồi, cậu vốn không có chảy máu có được không?
Nhưng mà lỡ diễn rồi, cậu chỉ đành phối hợp theo, nhịu mi lại, dáng vẻ vô cùng đau đớn.
Nhìn bộ dạng này của cậu, lại thêm lời Lưu Minh Triết nói, trong lòng Tưởng Nam Khanh lập tức áy náy.
Nghĩ đến việc Mục Lăng Thành vì cô mà đánh nhau với Chương Khải Sinh, Tưởng Nam Khanh cũng không phải máu lạnh vô tình, không thể không quan tâm.
Cô không cho Mục Lăng Thành thương lượng nữa, trực tiếp cầm lấy tay cậu, dùng sức kéo dậy: “Đi bệnh viện kiểm tra, đi ngay lập tức!”
Thế là, Mục Lăng Thành bị Tưởng Nam Khanh dắt đi như một cô vợ nhỏ.
Lúc đi ra ngoài, cậu giơ ngón tay về phía Lưu Minh Triết.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu Minh Triết: “Nếu nói về tầm quan trọng của người anh em tốt, mình thật đáng tự hào!”(//? //)