Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 31



edit: Olwen

Bối Doanh Doanh còn chưa kịp phản ứng thì đã có mấy nam sinh bước vào cửa, mấy nam sinh nhìn thấy hai người họ đối mặt, nội tâm: … chờ đã có phải chúng ta đến không đúng lúc?

Cô gái xấu hổ nhìn đi chỗ khác, cầm cốc nước vội vàng chạy đi, Du Hàn nhìn bóng lưng của cô, nửa ngày sau khóe môi mới dần cong lên.



Thi biện luận cấp tỉnh vào nửa cuối học kì, nhà trường đã gửi báo cáo danh sách đội NR. Tức là kì này sẽ không có cuộc thi nào vì thế có thể nhẹ nhõm đôi chút.

Việc học của lớp mười một vẫn tương đối nhẹ, mỗi ngày làm vài bài kiểm tra, một vài sách bài tập và một báo cáo hàng tuần, một tuần cứ thế trôi qua.

Tháng mười hai sắp đến, thành phố T bước vào mùa đông.

Tưởng là nằm ở phương nam, không nhìn thấy tuyết, chỉ cảm thấy thời tiết ngày càng lạnh, khoác từng chiếc áo dày lên người.

Vào giữa tháng mười hai, việc không may đã xảy ra với nhà họ Du.

Tiết bốn buổi chiều, Bối Doanh Doanh đang học thì nhận được điện thoại của Viên Man Hà.

Sau khi lén lút nghe, mẹ cô lại bảo cô đưa điện thoại cho Du Hàn, nam sinh bên cạnh nghi hoặc cầm lấy, vài giây sau, mặt sầm lại: “Bệnh viện?”

Bối Doanh Doanh bên cạnh cùng kinh ngạc, nhìn cậu tắt điện thoại rồi trả cho cô, sau đó nhanh chóng thu dọn cặp sách, cô vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Mặt cậu sầm lại, mấy giây sau nghẹn ngào thốt lên: “Mẹ tớ… bị bệnh nhập viện rồi.”

Bị bệnh?

Nam sinh cầm cặp lên, đứng dậy rời khỏi lớp, đi được một lúc thì nghe được tiếng nữ sinh gọi đằng sau:

“Du Hàn, đợi chút!”

Cậu quay đầu thì thấy Bối Doanh Doanh ôm cặp sách chạy về phía cậu, cậu nhíu mày: “Cậu chạy ra đây làm gì?”

Cô hít mũi, giọng rất nhẹ: “Tớ cũng lo cho gì, tớ muốn cùng cậu đi xem một chút…”

Cậu chớp mắt, lúc sau mới xoay người lại nói: “Đi thôi.”

“Ừ.”

Lên taxi, Bối Doanh Doanh có thể cảm nhận sự lo lắng với bất an của nam sinh, cô ôn nhu trấn an: “Dì Du sẽ không sao, cậu đừng lo lắng quá, chỗ này đến bệnh viện mất mười phút thôi, nhanh thôi.”

Cậu cúi đầu nhìn mười ngón tay, lắc đầu:

“Mấy năm nay cơ thể mẹ tớ ngày càng yếu, bệnh đau dạ dày của bà là bệnh cũ, lúc trước tớ luôn khuyên bà ấy không nên để bản thân quá mệt, nhưng giờ…”

Vừa nói, cậu vừa thấy một bàn tay khẽ nắm lấy cổ tay cậu, cậu ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cô: “Dì Du là người tốt, nhất định sẽ rất may mắn, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Mười phút sau bọn họ xuống xe, sau một lúc thì tìm được phòng bệnh.

Hai người đẩy cửa vào thì thấy Du Linh nằm trên giường bệnh, Viên Man Hà ngồi ở bên cạnh.

“Hai đứa sai lại đến đây, không phải chưa tan học à…” Du Linh kinh sợ.

Du Hàn bước nhanh vào, nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của mẹ mình, mày nhíu chặt: “Mẹ, mẹ ổn chứ…”

Du Linh cười: “Nhìn con lo lắng kìa, mẹ có chỗ nào không ổn?”

Bối Doanh Doanh đến bên cạnh Viên Man Hàn, mẹ cô xoa đầu cô: “Hai đứa chạy ra ngoài thế này đã nói với giáo viên chưa?”

Du Linh áy náy, không thể không trách con trai mình: “Sao con lại đưa tiểu thư Doanh Doanh đến đây?”

“Không phải đâu dì Du, là con lo lắng cho dì, cho nên mới đến cùng cậu ấy.” Cô giải thích.

“Ôi trời tôi không sao, chỉ là dạ dày có vấn đề chút thôi.”

Buổi chiều lúc bà đang ở sân sau trồng hoa, cũng cảm thấy dạ dày ngày càng khó chịu, sáng nay cũng hơi đau, nhưng ngày càng đau hơn, ngồi xổm dưới đất căn bản không đứng dậy nổi, sắp ngất đi.

Viên Man Hà thấy bà, lập tức đưa bà đến bệnh viện.

Bây giờ đang chờ kết quả kiểm tra cuối cùng.

Một lúc sau, bác sĩ vào nói rõ tình hình, là bị thủng dạ dày.

Vì hay bị mệt mỏi, lại thêm bệnh dạ dày, nên lần này nghiêm trọng hơn, cần phải phẫu thuật cắt bỏ một phần tư dạ dày.

Mặc dù giá của cuộc phẫu thuật không cao, nhưng bà mới trả hết số tiền nợ Viên Man Hà lúc trước vì bà ấy giúp nhà họ Du trả hết nợ.

Cho nên lúc này nghe thấy có chút lo lắng.

Du Hàn đứng nghe bên cạnh, cau mày.

Viên Man Hà nói: “Không sao, Du Linh bà cứ ở đây, không phải lo tiền thuốc thang.”

Du Linh đau lòng một lúc, lắc đầu: “Bà chủ, tôi sao không biết xấu hổ như thể được…”

“Cái này có là gì, cũng là lỗi của tôi bình thường giao cho bà nhiều việc như thế, không để ý đến cơ thể của bà.”

Viên Man Hà khăng khăng trả tiền và muốn Du Linh trực tiếp nằm viện. Thấy mẹ còn đang do dự, Du Hàn ngồi xuống bên cạnh, nắm chặt tay bà: “… Mẹ, mẹ không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, nghỉ đông con sẽ đi làm thêm, sẽ trả lại tiền. Mẹ đồng ý với con, chữa bệnh thật tốt nhé?”

Du Linh đau khổ, sau đó nói: “Con trai, con ra ngoài trước, mẹ muốn nói chuyện riêng với dì Viên.”

Du Hàn nhìn Viên Man Hà, người sau ra hiệu không cần lo lắng, nam sinh đành phải đứng dậy, cùng Bối Doanh Doanh ra ngoài.

Cậu dựa vào tường, rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau, Bối Doanh Doanh nhận được tin, kéo ống tay áo của Du Hàn: “Chúng ta vào được rồi.”

Bọn họ đi vào, Viên Man Hà nói: “Tiểu Hàn, đừng lo lắng, mẹ con nói là sẽ làm phẫu thuật, nhưng mà bà ấy muốn về bệnh viện ở quê để làm, nhưng dù là ở đâu, dì đều sẽ giúp hai người thanh toán chi phí.”

Du Linh cười gật đầu: “Bệnh viện ở quê không tệ, hơn nữa có người thân chăm sóc mẹ, con cũng không cần lo lắng, bà chủ cũng đồng ý cho mẹ nghỉ phép có thể về quê dưỡng sức một thời gian.”

Nam sinh nghe vậy, lông mày dần giãn ra: “Cảm ơn dì Viên, tiền này con sẽ trả.”

“Không sao, khách sáo với dì làm gì.”

Thế là hôm sau, Viên Man Hà đã cho xe đưa Du Linh về quê cách 200 km.

Vừa về đến nhà đã đi đến bệnh viện để điều trị, ngày nào cũng gọi điện cho Du Hàn, nam sinh cũng dần yên tâm trở lại.

Mẹ cậu dặn cậu phải ôn thi cuối kì, đừng lo lắng cho bà, giành nhiều thời gian cho việc học. Bà sẽ dưỡng bệnh tốt, cùng lắm là hai hoặc ba tuần nữa sẽ về.

Cuối tuần trước kỳ thi cuối tháng mười hai, Du Hàn nghĩ đã hơn tuần rồi không gặp mẹ mình, bà lại vừa phẫu thuật xong, thế là không gọi điện cho bà trực tiếp đặt vé xe lửa trở về.

Hôm đó Bối Doanh Doanh đưa cậu đến cửa, nói: “Vậy phiền cậu giúp tớ hỏi thăm dì Du nhé.”

Nam sinh thay giày xong đứng dậy, xoa đầu cô: “Được.”

“Vậy khi nào cậu về?”

Khóe môi cậu hơi cong: “Sao thế sợ tớ không trở lại à?”

“Không phải…”

“Tối chủ nhật tớ sẽ về.”

Cô gật đầu, vẫy tay với cậu, nhìn bóng cậu đi ra khỏi biệt thự. Cho đến khi không còn nhìn thấy cậu cô mới thở nhẹ một cái: “Đi đọc thơ cổ thôi…”



Một ngày trôi qua, tối chủ nhật, Bối Doanh Doanh ăn tối xong, về đến phòng, nhìn mấy bài toán sai trên bàn, nghĩ tối nay Du Hàn về có thể hỏi cậu.

Cô gửi tin nhắn cho Du Hàn: [Mấy giờ cậu về?]

Đợi mãi đến bên kia vẫn chưa trả lời.

Cô đi ra ngoài ban công, tay đỡ đầu ngẩn người nhìn con đường trước cửa nhà.

Nhưng chờ mòn mắt vẫn không thấy bóng dáng nam sinh.

Sao cậu còn chưa về?

Không lẽ xảy ra chuyện gì?

Đến mười giờ, cô thực sự nhịn không được gọi điện thoại cho Du Hàn. Đầu kia không nghe.

Cô bắt đầu hoang mang, gọi thêm mấy cuộc, cuộc cuối cùng thì bị cậu cúp máy.

Một phút sau nam sinh nhắn Wechat:

“Có chuyện gì sao?”

Bối Doanh Doanh trả lời: “Cậu xuống xe lửa chưa? Tớ hơi lo lắng cho cậu.”

Du Hàn nói: “Nhà tớ có chút việc, không thể về.”

Cô sửng sốt: “Là dì xảy ra chuyện gì sao?”

Nhưng đầu kia không trả lời.



Ngày hôm sau, là thi tháng. Sáng đến lớp, chỗ ngồi của Du Hàn vẫn trống, Kỷ Diệu xoay người hỏi: “Sao cậu ấy chưa đến?”

Bối Doanh Doanh lúc lâu sau mới khẽ lắc đầu, cô cũng không biết.

Cô thậm chí hoàn toàn không biết gì cả.

Cả buổi sáng, cô thi ngữ văn cũng không tập trung nổi, buổi trưa mấy nữ sinh cùng nhau đi xuống tầng, Kỷ Diệu vỗ vai Bối Doanh Doanh: “Doanh Doanh? Cậu đã nghe chưa?”

“Hả??”

Kỷ Diệu nghi hoặc: “Bọn tớ vừa hỏi trưa nay cậu có muốn cùng đi ra ngoài ăn cơm gà không. Cậu suy nghĩ gì đấy, không tập trung gì cả?”

“Không có gì… Tớ đi với các cậu.”

Đi xuống tầng, Kỷ Diệu với Cố Anh nói về bài thi ngữ văn, Trinh Hi đến bên cạnh Bối Doanh Doanh, ôn nhu hỏi: “Có tâm sự? Liên quan đến Du Hàn sao?”

Cô giật mình thừa nhận.

Trịnh Hi hỏi cô có biết sao hôm nay Du Hàn không đến không, không ngờ Bối Doanh Doanh cũng không trả lời được. Cô nghe xong cũng rất nghi ngờ: “Cậu ấy nói về nhà một chuyến sau đó không có tin tức gì?”

“Ừ… Cậu ấy chỉ có có chút việc, nhưng cụ thể là gì thì cậu ấy không muốn nói với tớ.”

Trinh Hi rơi vào trầm tư: “Mẹ của cậu ấy bị đau dạ dày… Chắc hẳn là nghiêm trọng nhưng phẫu thuật thì không nguy hiểm đến tính mạng, hay là cậu ấy còn muốn chăm sóc mẹ mình mấy ngày?”

“Tớ cũng không biết…”

Thấy Bối Doanh Doanh buồn bực như vậy, Trịnh Hi cười trêu cô: “Không ngờ cậu rất quan tâm đến Du Hàn nhé.”

“Tớ…” Tâm tư cô bị vạch trần, mặt đỏ lên, Trịnh Hi vỗ vai cô, nói: “Thật ra Doanh Doanh, có thể nói cậu có quan hệ tốt nhất với cậu ấy trong tất cả nữ sinh, nếu như ngay cả cậu cậu ấy cũng không muốn nói, vậy nhất định là gặp phải vấn đề nghiêm trọng.

Mặc dù mấy năm nay tớ với cậu ấy mất liên lạc, nhưng tớ biết tính cách của cậu ấy khép kín không thích chia sẻ nỗi đau với người khác, hơn nữa lòng tự trọng rất lớn, cậu ấy không muốn nói cho cậu biết chắc là có điều khó nói.”

“Ừ… Tớ biết.”

Dựa vào hiểu biết của cô về Du Hàn cô càng lo lắng hơn.

“À…” Trịnh Hi đột nhiên nhớ tới một chuyện “Hình như tớ biết quê Du Hàn ở đâu.” Trịnh Hi nói lúc học tiểu học, có một lần Du Hàn về quên ăn tết, gửi cho cô một tấm bưu thiếp, thời điểm đó bưu thiếp rất phổ biến, phong thư bây giờ cô vẫn còn giữ nhưng không biết địa chỉ ấy còn đúng không.

“Nếu như cậu cần, tớ có thể về tìm cho cậu.”

Ngày thi thứ hai, Du Hàn vẫn chưa đến trường, sau khi cuộc thi kết thúc thì bắt đầu nghỉ Tết Nguyên Đán.

Vào một đêm nghỉ lễ, cô ở trong phòng, nhìn bài tập về nhà không làm được bài nào.

Một lúc sau, cô lấy điện thoại ra, gọi cho Trịnh Hi.

“Trịnh Hi… cậu có thể giúp tớ xem địa chỉ quê của Du Hàn được không?”

Một lúc sau, đối phương gửi địa chỉ qua, sau đó cô bắt đầu xem vé xe lửa.

Sáng mau lúc 8:40 có một chuyến, ngồi nửa tiếng.

Cô do dự rất lâu, cuối cùng đầu nóng lên, mua vé.

Cô thật sự rất muốn nhìn thấy cậu…

Cô rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có nghiêm trọng không, nếu như cậu khó chịu, cô muốn ở bên cạnh cậu, ở cùng cậu.

Đặt vé xong, cô đứng dậy bắt đầu thu dọn hành lý, vì không biết có thể nhìn thấy Du Hàn hay không, nên không đặt trước vé về, để đảm bảo an toàn, cô còn mang theo tiền lẻ và quần áo.

Sợ mẹ biết sẽ không cho cô một mình đi xa như thế nên cô nói dối là đi du lịch với bạn. Mẹ cô đồng ý.

Rạng sáng hôm sau, cô xuống tầng với chiếc vali 200 cm, nhanh chóng ăn sáng, tài xế đưa cô ra bến xe lửa. Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên cô một mình đi xa như thế, đến thành phố xa lạ.

Lên xe lửa, cô cất hành lý, ngồi vào chỗ nhìn mọi người qua lại, lòng tràn đầy sợ hãi trước những thứ không biết.

Một tiếng sau, cô xuống xe lửa, đi đến lối ra, lúc này cô mới có cảm giác chân thực.

Nhất thời có chút hoảng hốt.

Cô nắm chặt vali trong tay, lấy điện thoại ra bắt đầu xem hướng dẫn, ngoài cổng có rất nhiều tài xế taxi hét lên, một ông bác trung niên đến trước mặt Bối Doanh Doanh, mỉm cười: “Cháu gái muốn đi xe không? Từ đây đến nội thành chỉ mất 25 tệ, có đi không?”

Cô sửng sốt một chút, hoảng hốt lắc đầu: “Không cần ạ cảm ơn ạ…”

“Không sao, cháu gái bác nhìn cháu đón xe thật phiền phức.” Nói xong đang định cầm vali của cô, dọa cô sợ lùi về sau một bước, kéo vali chạy đi.

Kiểu tài xế mời chào khách kiểu này không rõ lai lịch, mặc dù cô không hiểu biết nhiều nhưng cô vẫn đề phòng.

Cô đi đến chỗ ít người, cuối cùng dừng lại, tay cầm đồ toát mồ hôi, cô cúi đầu khôi phục nhịp tim.

Thực sự sợ hãi…

Cũng may xe cô gọi cũng nhanh chóng gọi lại, một lúc sau cuối cùng cũng thuận lợi lên xe.

Từ nhà ga đến nhà Du Hàn mất gần một tiếng, tài xế nói đây là thành phố cổ, may mà nơi Bối Doanh Doanh đến đã xây được nhiều năm, hiện tại chưa bị phá dỡ, điều này có thể nói ngôi nhà kia của Du Hàn có thể vẫn còn.

Lúc đến nơi, cô hỏi lái xe là bệnh viện gần đây tên gì. Rất có khả năng Du Linh chữa bệnh ở đó.

Sau khi xuống xe, cô theo hướng dẫn chậm rãi đi về phía trước. Đây là một khu dân cư cũ nát lâu đời, xập xệ, chắc người dân ở đây tự xây bằng gạch và xi măng.

Đường đi chật hẹp, vì là thành phố cổ nên không nhiều người sinh sống, hơi vắng vẻ. Mặt đất xi măng đầy ổ gà, mặt tường mọc rêu xanh, có chút rác trên mặt đất còn có rác chất đầy ngoài nhà.

Cuối cùng cô cũng tìm được nhà Du Hàn.

“Số 33, ngõ Hạ Tỉnh, thôn Ngọc Lũng…” Cô đối chiếu với số nhà trên cửa, nhìn vào bên trong xem xét.

Là một ngôi nhà ba tầng, trước cửa có một cái sân nhỏ, trồng một cây xoài, còn có một chiếc xe đạp cũ nát màu đen.

Cô đẩy rào chắn đi vào, hướng vào bên trong gọi vài tiếng: “Du Hàn, dì Du…”

Nhưng không có ai trả lời, không lẽ cậu không ở đẩy?

Cô ngồi trên bậc thang trước cửa, lấy điện thoại ra, cuối cùng quyết dịnh gọi cho Du Hàn.

Sở dĩ cô không muốn nói cho cậu biết là cô muốn đến, chính là đoán được nhất định cậu sẽ không cho phép cô đến, nên đành phải giấu cậu.

Chuông kêu mấy tiếng, ngay lúc cô cho là cậu sẽ ngắt máy, đầu kia lại nhận điện thoại!

“Ơi.” Giọng nói cậu trầm thấp, xen lẫn sự mệt mỏi và sự đè nén.

Cô ngây người, chóp mũi chua chua, giọng nói run rẩy: “Du Hàn — —”

“Sao thế?” Cậu phát hiện cảm xúc của cô có hơi không thích hợp.

Cô hít mũi, mắt đỏ lên: “Tớ… Tớ đến thành phố D tìm cậu, nhưng tớ không biết là có phải tớ đi nhầm địa chỉ hay không…”

Đầu kia khẽ giật mình: “Cậu đến thành phố D rồi?”

Thế là cô đọc địa chỉ hiện tại cho cậu, cậu trầm mặc mấy giây, trầm giọng nói: “Cậu ở yên đấy, không được đi đâu cả, tớ đến ngay, phải nghe lời biết không?”

“Ừ…”

Ngắt điện thoại, cô ôm chân cả người co thành một hình tròn, cô không ngờ thành phố D còn lạnh hơn cả thành phố T.

Cô nhìn chằm chằm vào cổng, mong thân ảnh kia xuất hiện.

Nóng lòng chờ đợi ngày càng lo lắng.

Mười phút.

Hai mươi phút.

Ba mươi phút.

Bỗng nhiên một bóng dáng gầy gò đẩy cửa bước vào, tiến vào tầm mắt của cô.

Ánh mắt Bối Doanh Doanh đột nhiên kiên định, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Du Hàn cũng đang nhìn cô.

Sửng sốt hai giây, cô đứng lên chạy thẳng đến chỗ cậu, đứng vững trước mặt cậu, cô còn chưa mở miệng, đã bị cậu kéo vào trong lòng.

Trước mắt cô đột nhiên trở nên mơ hồ, đưa tay ôm lấy cậu, giọng nói chua xót “Du Hàn…”

Cậu ôm gáy cô, ôm chặt cô bằng vòng tay mạnh mẽ của mình, sợ đây chỉ là giấc mơ, người con gái cậu ngày đêm mong mỏi vậy mà xuất hiện trước mặt cậu.

Một lúc sau, cậu chậm rãi buông cái ôm ấm áp ra, nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề, mở miệng ra lời lời răn dạy:

“Lá gan cậu lớn vậy sao dám một mình đến đây? Cậu biết con gái đi một mình nguy hiểm như nào không, cũng không nói với tớ một tiếng, cậu chính là muốn làm tớ sợ?”

Cô cho là cậu giận cô thật, bị dọa đến nước mắt rơi lã chã xuống:

“Xin lỗi, tớ là sợ cậu, sợ cậu không cho tớ đến, tớ rất lo lắng cho cậu, mấy ngày nay đều không liên lạc với cậu được…”

Cô cúi đầu, mắt đỏ lên làm cậu nhất thời luống cuống, bối rối đưa tay lên lau nước mắt của cô: “Đừng khóc, đừng khóc, đồ ngốc…”

Cậu sao có thể không nhớ cô.

Cậu nhịn không được lại ôm cô trong ngực, thấp giọng dỗ dành, cảm xúc của cô gái dần dần bình phục lại.

Cô ngẩng đầu nhìn Du Hàn, cậu mặc một áo len cao cổ màu xám đậm, quầng thâm mắt đen láy, cằm râu lú nhú, nhìn có vẻ hơi phờ phạc. Không biết mấy ngày nay cậu đã xảy ra chuyện gì.

“Du Hàn, dì Du…”

Cậu nhìn vào mắt cô: “Mẹ mình vẫn đang bình phục.”

Tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống “Vậy giờ dì ở bệnh viện sao?”

“… Mấy ngày trước đã xuất viện.”

“Tớ muốn đi gặp dì Du.”

Nam sinh sửng sốt một chút, sau đó nhàn nhạt nói: “Cậu ăn chưa? Giờ tớ dẫn cậu đi ăn.”

Cô cau mày, phát hiện cậu vẫn không muốn cho cô biết quá nhiều. Cậu quay người kéo cô để đi, phát hiện cô vẫn đứng bất động tại chỗ.

Cô ngước mắt, đối mặt với ánh mắt của cậu, mếu: “Có phải cậu lại đẩy mình ra như lần trước phải không?”

Cậu sửng sốt.

“Cậu đến thành phố D, chuyện gì cũng không nói cho tớ biết, y như lần trước, không quan tâm đến cảm nhận của tớ, lúc nào cũng để tớ cách xa cậu. Lúc tớ khép mình là cậu từ trong bóng tối dẫn tớ ra và cổ vũ tớ, ở bên cạnh tớ, sao lúc cậu gặp chuyện… Lại không cho tớ ở bên cạnh cậu.”

Cô nhìn thẳng vào cậu, tràn đầy sự bất bình.

Nam sinh nghe vậy, lớp phòng tuyến cuối cùng cũng bị phá vỡ, cậu cụp mắt, sự lạnh lùng trên mặt cũng dần mất đi.

Lúc lâu sau cuối cùng cậu cũng mở miệng: “Đi thôi, tớ đưa cậu đến.”



Du Hàn nhớ lại ngày cậu trở lại thành phố D.

Lúc đó là giữa trưa, cậu xuống xe lửa, ngồi xe buýt về nhà, đi đến dưới tầng, cậu đi lên thì nghe thấy hai người phụ nữ ở tầng này đứng ở cửa nhà nói chuyện —

“Quả phụ tầng trên sao lại đột nhiên chuyển về đây?”

“Hình như là bị bệnh, nghe nói vừa làm phẫu thuật dạ dày, này bà nói xem tuổi này rồi còn làm phẫu thuật, khỏe chắc cũng không được bao lâu.”

“Bà ấy cũng đáng thương, chồng thì chết sớm, con trai cũng không biết đi đâu, bao nhiêu ngày như thế cũng không thấy bóng dáng ai đến chăm.”

“Đến đây chăm bà ấy làm gì? Bà ấy bị như thế chắc chắn là đen đủi, chúng ta cũng đừng có mà đi lên, không biết có chết ở trên đấy…”

Người phụ nữ vừa nói xong, thì nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng “Bịch”, hai người hoảng hốt quay đầu thì thấy một nam sinh đứng ở cầu thang, sắc mặt cậu âm u, ánh mắt hung ác nham hiểm đến đáng sợ khiến người khác lạnh sống lưng.

“Cậu… Cậu là ai?”

Nhìn nam sinh đi cầu thang ngày càng gần, một trong hai người phụ nữ bị dọa sợ vội vàng cầm chổi bên cạnh, ngăn trước người “Cậu cậu là ai vậy!”

Ai ngờ nam sinh trực tiếp cướp cái chổi, ném trên mặt đất, và đẩy người phụ nữ sang một bên.

“Ô hay thằng bé này…” Người phụ nữ tức giận, chỉ vào người cậu chuẩn bị chửi thì thấy cậu quay đầu ánh mắt phẫn nộ nhìn bà chằm chằm, môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Con mẹ nó còn dám nói thêm câu nữa xem?”

Người phụ nữ bị khí thế của cậu làm cho sợ hãi, chỉ dám nhỏ giọng lầm bầm vài câu, sau đó chỉ thấy nam sinh bước nhanh lên tầng.

Du Hàn tức tối đi đến trước cửa nhà, cầm chìa khóa trực tiếp mở cửa, đập vào mắt là ánh sáng mờ ảo và mùi ẩm mốc đặc trưng của đồ đạc cũ.

Cậu giật mình “Mẹ, mẹ —” Cậu lao vào phòng, thấy Du Linh nằm trên giường.

Căn phòng chật hẹp, ván giường cũ kĩ, chỉ có nửa ánh sáng của cửa số chiếu vào phòng, các góc phong đều pủ một lớp bụi, Du Linh đắp một chiếc chăn hoa, sắc mặt vẫn tái nhợt, bà cầm cốc nước trên tay đặt lên đầu giường.

Bà nhìn thấy con trai đột nhiên xuất hiện trợn tròn mắt: “Con trai con…”

Trái tim đang lơ lửng của Du Hàn lúc này cũng rơi xuống, nhíu mày: “Đây chính là điều mà mẹ bảo ‘Mẹ ở quê sống rất tốt không cần lo lắng cho mẹ’?”

Du Linh cuống cả lên: “Tiểu Hàn, con nghe mẹ giải thích…”

“Mẹ nói dì Hai vời dì Cả đến chăm mẹ, hai dì đâu?”

“…”

“Vừa rồi lúc con đi lên đây, nghe được người ta nói chuyện là mẹ ngày ngày một mình đến bệnh viện, chưa từng có người thân nào đến nhà!” Giọng cậu run rẩy.

“Xin lỗi tiểu Hàn… Không phải mẹ cố ý muốn lừa con.”

Thật ra bà về đây chữa bệnh là không muốn để Du Hàn phải lo lắng, ảnh hưởng đến việc học tập của cậu. Bà biết nếu như làm phẫu thuật ở thành phố T sẽ rất tốn kém, hơn nữa cậu sẽ phải chăm lo cho bà nhưng cậu vẫn còn việc học. Cho nên bà và Viên Man Hà đưa ra quyết định về đây làm phẫu thuật.

Sau đó, trước khi phẫu thuật, bà có gọi điện cho một vài người thân, nhưng những người thân và bạn bè khi nghe là bà, còn là loại chuyện đen đủi như này, họ đều nói là không rảnh hoặc họ trực tiếp không trả lời.

Sau khi kết thúc phẫu thuật, vì tiết kiệm tiền, ngày thứ hai bà đã xuất viện, về nhà vốn phải tĩnh dưỡng thật tốt, nhưng không có ai nấu cơm, nên bà chỉ có thể tự mình làm những việc sinh hoạt hằng ngày.

Nhưng làm như vậy, vẫn không tránh được những lời đàm tiếu của hàng xóm xung quanh.

Du Linh sớm đã quen, cũng không quan tâm, nhiều năm khó khăn đã khiến bà trở nên kiên cường, lúc mềm lòng duy nhất là dành cho con trai.

Du Hàn sau khi biết chuyện, khuyên cái gì cũng không được nhất định phải ở lại chăm sóc mẹ.



“Đến rồi, vào đi.” Du Hàn mở cửa, nói với Bối Doanh Doanh đang đứng phía sau.

Cậu đẩy vali vào, mở tủ giày nhìn mấy lần, lấy ra một đôi dép lê đen có hơi cũ đặt bên chân cô, chớp mắt: “Xin lỗi, chỉ có đôi này…”

Cô cười, lắc đầu: “Không sao.”

Cậu đến phòng Du Linh, phát hiện bà vẫn đang ngủ. Cậu rời khỏi phòng, đi ra thì phát hiện cô gái đang đứng một chỗ nhìn xung quanh nơi này.

Cậu để ý thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, lòng hơi trầm xuống, giọng nói có chút mất tự nhiên: “Phòng rất cũ, cậu chờ ở đây không hợp lắm, mẹ tớ vẫn đang ngủ, có gì tớ đưa cậu ra ngoài trước…”

Cô nghe ra giọng nói của cậu có chút xúc động, bước đến, nhẹ nhàng kéo tay áo cậu, nở một nụ cười ấm áp:

“Du Hàn, không sao, tớ thật sự không để ý.”
— QUẢNG CÁO —