Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 62



Hứa Chi Hạo không ngờ bố mẹ của Bối Doanh Doanh mời Du Hàn ở lại dùng bữa tối. Mặt mũi anh ta đầy vẻ kinh ngạc, không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra ——

Cái này sao có thể như vậy? Rõ ràng mấy ngày trước Bối Hồng và Viên Man Hà còn rất ghét Du Hàn, cực kỳ phản đối hai người ở chung với nhau!

Hứa Chi Hạo nhìn thấy Bối Doanh Doanh nắm tay Du Hàn đi vào phòng khách. Ánh mắt của tên kia cũng đang nhìn anh ta, anh ta thấy trong ánh mắt đó lướt qua một tia kiêu ngạo cùng lạnh lùng, sau đó nhìn về phía Viên Man Hà và Bối Hồng, lễ phép chào hỏi bọn họ.

"Hai đứa có muốn ngồi ở đây một lúc không, mẹ đi lấy nước cho các con?" Viên Mna Hà nói.

"Không cần đâu mẹ, con muốn dẫn Du Hàn ra vườn hoa phía sau, không quấy rầy mọi người nói chuyện." Ánh mắt chán ghét của Bối Doanh Doanh rơi trên người Hứa Chi Hạo, giống như muốn nói [Tôi không hề muốn nhìn thấy anh].

Hứa Chi Hạo nhìn hai người một trước một sau đi ra vườn hoa phía sau, bàn tay đang đặt trên ghế sô pha của Hứa Chi Hạo không ngừng siết chặt, sắc mặt sầm xuống, không nhịn được hỏi Bối Hồng và Viên Man Hà: "Chú dì, hai người như vậy là có ý gì, chẳng lẽ chú dì đồng ý... Cho hai người bọn họ đến với nhau sao?"

Viên Man Hà đặt bình trà xuống, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: "Hai đứa nó thực sự thích nhau, chúng ta không muốn làm gậy đánh uyên ương."

"Nhưng hai người bọn họ về cơ bản là không hề thích hợp, nhà Du Hàn nghèo như vậy, không chừng là vì ham tiền của nhà họ Bối. Dì, dì cũng không thể để Doanh Doanh làm liều như vậy được!"

"Dì và chú đã sống hơn nửa đời người rồi, cũng đã từng duyệt vô số người, tâm tính của thằng bé Du Hàn này thế nào chúng ta có thể nhìn ra được. Mặc dù điều kiện kinh tế của nhà thằng bé hơi kém một chút, nhưng ít nhất thì nhân phẩm của thằng bé khiến chúng ta rất yên tâm. Dù sao thì vẫn tốt hơn những người thường hay châm ngòi ly gián, vì mục đích cá nhân nên tùy tiện lợi dụng tình cảm và không chịu trách nhiệm, cháu thấy có đúng không, Chi Hạo?"

Giọng của Viên Man Hà trầm xuống, sắc mặt Hứa Chi Hạo trở nên cứng ngắc.

Sao anh ta có thể không nghe hiểu Viên Man Hà có ý gì được.

"... Dì, cháu chỉ là quá yêu Doanh Doanh mà thôi." Anh ta cụp mắt xuống.

Anh ta thật sự hy vọng người ở bên Bối Doanh Doanh cả đời này sẽ là anh ta chứ không phải cái tên Du Hàn kia.

Rõ ràng anh ta gặp cô sớm hơn, vì sao cô không thích anh ta.

"Cháu nói cháu yêu Doanh Doanh nhiều hơn? Thật ra cháu chỉ yêu bản thân mình thôi, thích một người là mong người mình thích được hạnh phúc, chứ không phải là phá hỏng hạnh phúc đó."

Bối Hồng đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Hứa Chi Hạo, nói với anh ta một cấu cuối cùng: "Một người đàn ông, co được duỗi được, cầm lên được cũng sẽ bỏ xuống được."

Bối Doanh Doanh ngồi trên ghế mây, nhìn những đám mây đầy màu sắc kéo dài từ đường chân trời đến những ngọn núi phía xa, đôi mắt cô sáng lên.

"Lâu lắm rồi mình mới được ngắm hoàng hôn thoải mái như thế này..."

Cô cảm khái, Du Hàn sờ đầu cô, cô nắm lấy tay anh, nở nụ cười rạng rỡ: "Mình hy vọng mình có thể thi thật tốt, như vậy mới có thể học cùng một trường đại học với cậu được."

"Sẽ được thôi."

Anh tin tưởng cô gái nhỏ của anh.

Hai người đang trò chuyện, lúc này có một người đi đến, Bối Doanh Doanh quay đầu nhìn thấy bóng dáng của Hứa Chi Hạo, lông mày nhíu lại, "Anh có chuyện gì không?"

Hứa Chi Hạo bình tĩnh nhìn cô: "Doanh Doanh, anh muốn nói chuyện riêng với em."

"Tôi không muốn..."

"Thật sự... chỉ nói vài câu thôi, nói xong anh sẽ rời đi." Anh ta cầu xin.

Bối Doanh Doanh hơi do dự, cô nhìn Du Hàn, anh vỗ vỗ đầu của cô, lạnh nhạt lên tiếng: "Tôi đi qua bên kia nhìn hoa tử đinh hương mới trồng."

Sau khi Du Hàn rời đi, Bối Doanh Doanh đứng lên, đi đến trước mặt Hứa Chi Hạo, "Anh muốn nói gì?"

Hứa Chi Hạo nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười cô đơn: "Lần đầu tiên anh gặp em là ở sân sau nhà anh. Khi đó em nói em muốn ngắm hoa đào, sau đó anh đã trồng thêm rất nhiều cây đào bên cạnh bờ sông nhà anh. Lúc hoa đào nở, cánh hoa đào rơi trên mặt nước thành một biển hoa chắc chắn em sẽ rất thích. Chỉ tiếc là... Còn chưa kịp dẫn em đi ngắm."

Bối Doanh Doanh cụp mắt.

"Khi đó anh không biết, từ lần đầu tiên gặp em, em ở trong lòng anh đã khác với những cô gái khác. Anh thừa nhận bản thân điên cuồng muốn có được em, nhưng em vẫn còn đang học cấp ba, anh không muốn theo đuổi em rồi để ảnh hưởng đến học tập của em. Anh nghĩ chờ sau khi em thi đại học xong sẽ tỏ tình với em, nhưng anh không ngờ còn một một người khác thích em."

"Anh rất hối hận lúc đó không nói sớm với em một chút, có khi nào anh nói sớm một chút... Em cũng sẽ sớm một chút nhìn thấy anh." Giọng nói của anh ta dần trở nên thấp dần, rồi bắt đầu run rẩy, "Anh xin lỗi trong khoảng thời gian thích em đã ở bên cạnh Kế Khê. Có những lúc Kế Khê thật sự rất giống em, cho nên anh mới phát điên, tổn thương cả Kế Khê."

Anh ta ngước mắt lên, nhìn về phía cô, đáy mắt hồng hồng.

"Doanh Doanh chưa từng có suy nghĩ đó với anh, đúng không?"

Cô cụp mắt, chớp chớp mắt mấy cái, cổ họng cảm thấy đắng chát: "Đúng."

"Nếu như không có Du Hàn thì sao, nếu như em không gặp cậu ta, em có thể thử thích anh một chút không?"

Bối Doanh Doanh im lặng.

Hứa Chi Hạo cố gắng kiềm chế cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào, một lúc sau mới cười lạnh một tiếng, giống như đang tự cười nhạo bản thân: "Anh thật ra chỉ muốn em đến với anh thử xem, như vậy em mới có thể biết được anh thích em đến nhường nào. Điều anh muốn tốt cho em... không hề ít hơn Du Hàn."

Đáng tiếc anh ta không có cơ hội.

Bối Doanh Doanh: "Xin lỗi, Hứa Chi Hạo, anh cũng nên buông tha cho chính bản thân mình đi, anh sẽ gặp một người hợp với anh hơn, tôi không phải là người duy nhất."

Anh ta nhẹ nhàng sờ đầu cô một cái, giọng cực kỳ dịu dàng:

"Doanh Doanh, em có thể gọi anh là anh Chi Hạo một lần nữa được được không?"

Cô run lên, nhưng mãi không có cách nào phát ra thành tiếng.

Hứa Chi Hạo thấy vậy, đè xuống những giọt nước mắt chực trào cùng cảm xúc dâng trào, "... Không sao, anh đi trước, em ngoan nhé. Nếu như có một ngày em chia tay với Du Hàn, anh sẽ theo đuổi em đến khi nào em đồng ý thì thôi."

Anh ta quay người rời đi, đi được vài bước, sau lưng vang lên giọng nói của cô:

"Anh Chi Hạo —— "

Anh ta ngẩn người, xoay người lại, đối diện với đôi mắt trong suốt của Bối Doanh Doanh.

Cô nói: "Em sẽ không giận anh nữa đâu. Nhưng, người mà anh cần phải nói lời xin lỗi —— là chị Kế Khê. Những tổn thương chị ấy phải chịu, chắc chắn nhiều hơn em rất nhiều."

Cây tử đinh hương này đã được trồng cách đây một thời gian, lúc đó Bối Doanh Doanh nói rằng mình rất thích tử đinh hương, Viên Man Hà đã mua chúng và Du Hàn vẫn luôn giúp chăm sóc nó. Lúc này anh đang bận rộn tỉa cành, bỗng có một cánh tay vòng qua ôm eo anh.

Đầu cô lẳng lặng dán lên lưng của anh, từ phía sau ôm lấy anh.

Anh dừng lại, đặt kéo cắt tỉa xuống, rồi quay lại ôm lấy cô, giọng điệu có chút buồn bực:

"Cậu đã nói chuyện ba phút năm mươi tám giây."

Bối Doanh Doanh:???

"Đừng nói là cậu bấm giờ đấy nhé?!"

“Tôi đếm.” Mỗi một giây đếm được là một giây anh ghen tuông.

Tâm trạng vốn đang có chút sa sút của cô bị dáng vẻ ông vua ghen tuông này của anh làm cho tiêu tan lập tức, không còn một chút nào. Cô không nhịn được bật cười: "Không có gì đâu, mình chỉ là đã chính thức từ chối anh ta mà thôi, hơn nữa sau này anh ta cũng sẽ không quấy rầy mình nữa."

Cô nở nụ cười ngọt ngào làm nũng với anh: "Cậu đừng ghen mà, nhé?"

Sao anh có thể "đỡ" nổi chiêu này của cô, trái tim bị cô làm cho đập thình thịch, "Ừm, dù sao anh ta cũng đã bị loại rồi."

Lúc hai người bọn họ đang cậu cậu mình mình mùi mẫn thì có người giúp việc đến gọi bọn họ vào ăn cơm. Cô nắm tay anh đi vào trong phòng ăn, Bối Hồng và Viên Man Hà đã ngồi vào bàn.

Bối Hồng vẫn treo vẻ mặt căng thẳng, Viên Man Hà thì mỉm cười nói: "Ăn cơm đi, Tiểu Hàn ngồi bên cạnh Doanh Doanh này."

Trong lúc ăn cơm, Viên Man Hà hỏi hai đứa muốn thi vào trường nào, bọn họ đều nói ra ý định của mình.

Bối Hồng nghe xong thì khẽ "À" một tiếng, hỏi Du Hàn: "Nếu Doanh Doanh không thi tốt, điểm của con bé kém cậu rất nhiều, rồi hai đứa phải yêu xa thì cậu định làm thế nào?"

Bối Doanh Doanh:???

Bố à, bố cũng đừng hỏi kiểu thế chứ...

Du Hàn đáp: "Cho dù kết quả có như thế nào, cháu cũng sẽ ghi danh vào trường đại học có thể học cùng một thành phố với cậu ấy, thường xuyên đến tìm cậu ấy."

"Anh hỏi chuyện này làm gì..." Viên Man Hà liếc Bối Hồng một cái, người này đã lớn từng này rồi sao còn ngây thơ như vậy.

Bối Hồng ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Lúc trước anh với em cũng vậy, lúc thi nghiên cứu sinh anh đậu còn em trượt, không phải chúng ta phải yêu xa sao? Không phải ai cũng có thể chịu được cảm giác yêu xa."

Viên Man Hà: “…”

Du Hàn khẽ cười: "Chú nói rất đúng, nhưng chú yên tâm, cháu sẽ cố gắng để ở gần cậu ấy một chút."

Bối Hồng: "Cái này thì vẫn còn khó nói lắm."

...

Mọi người ăn cơm tối xong, Bối Hồng lên lầu, Bối Doanh Doanh vào trong phòng bếp tìm Viên Man Hà, "Hôm nay bố làm sao thế mẹ, tự dưng lại hỏi nhiều câu kỳ lạ như vậy?"

Mẹ cô cười: "Bố con muốn thử Tiểu Hàn đó mà, trước đây ông ngoại con cũng hỏi bố con những vấn đề kỳ lạ này, bây giờ bố con muốn đổ toàn bộ những cái đó lên đầu Tiểu Hàn đó."

"Trước đây bố mẹ ở bên nhau cũng không dễ dàng sao ạ?"

"Đúng vậy, may là bố con vô cùng yêu mẹ. Mẹ suýt chút nữa là muốn từ bỏ rồi. Cho nên hai đứa con có thể từ từ bình tĩnh nói chuyện với nhau, thì nhất định phải nói chuyện thật đàng hoàng. Bây giờ mẹ nghĩ lại, nếu lúc đó mẹ bỏ lỡ bố con, nhất định sẽ rất hối hận."

"Vâng, con biết rồi ạ ~"

Viên Man Hà và Bối Doanh Doanh bưng nước ép lên thư phòng cho Bối Hồng. Lúc này sắc mặt Bối Hồng không được tốt lắm vì máy tính của ông lại bị chết máy, trong máy tính còn rất nhiều dữ liệu quan trọng. Vừa rồi ông đã liên lạc với người trong công ty đến xem thử một chút, mẹ thấy vậy thì bảo cô xuống chơi với Du Hàn trước.

Cô xuống lầu tìm anh thuận miệng nhắc đến chuyện này với anh, anh lại nói: "Tôi có thể giúp chú sửa máy tính."

"Hửm? Cậu biết sửa sao?"

"Tôi có tìm hiểu một chút."

Thế là Bối Doanh Doanh dẫn anh lên trên lầu, sau khi anh thảo luận rõ tình hình với Bối Hồng xong, Bối Hồng nghi ngờ hỏi: "Cậu có chắc là bật lên được không? Không khéo chút nữa là dữ liệu trong máy tôi mất sạch rồi đấy."

Du Hàn nhìn máy tính, sau đó nói: "Được ạ, cho cháu mấy phút."

Bối Hồng vốn định ngăn lại, Viên Man Hà liền nói: "Không sao đâu anh, để cho thằng bé thử một chút, bọn trẻ bây giờ hiểu mấy cái này lắm."

Chỉ thấy Du Hàn thao tác trên bàn phím. Mấy phút sau, anh đứng lên, khởi động lại máy tính một lần nữa, thành công khởi động lại máy tính, dữ liệu trong máy cũng không bị mất.

Bối Hồng có hơi bất ngờ: "Thật sự lên được rồi này..."

Du Hàn mỉm cười: "Chú, sau này máy tính có vấn đề gì chú có thể tìm cháu, bình thường cháu hay nghiên cứu mấy cái này."

Bối Hồng nhìn Du Hàn, hiếm khi sắc mặt ông mềm mỏng lại chút, khẽ gật đầu.

Lúc xuống đến dưới lầu, Bối Doanh Doanh kéo cánh tay của Du Hàn: "Cậu giỏi thật đấy, mình còn không biết cậu nghiên cứu máy tính đó." Thảo nào Du Hàn nói muốn thì chuyên ngành máy tính.

"Chỉ là có chút hứng thú thôi, cái này cũng đơn giản không phải chuyện gì khó." Lần trước anh còn hack diễn đàn trường, xóa mấy bài đăng hắt nước bẩn lên người bạn gái nhỏ của anh.

"Cậu đỉnh lắm á." Cô không keo kiệt lời khen, thả rắm cầu vồng tâng bốc anh.

Lúc tiễn anh ra ngoài cửa, anh hỏi cô mấy ngày nữa biết điểm, muốn qua nhà anh xem điểm hay anh qua nhà tìm cô, cô nói anh qua nhà cô đi.

"Bố mẹ mình có khả năng cũng sẽ bảo mình ở nhà."

"Được, hôm đó tôi đến nhà tìm cậu."

Rất nhanh đã đến ngày công bố điểm thi đại học. Sáng sớm Bối Doanh Doanh đã nói cô đang rất lo lắng rồi, lúc ăn sáng cũng ngồi ngẩn người.

Một lúc sau, ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa, Viên Man Hà bảo con gái đang ngồi trong phòng khách ngẩn người ra mở cửa. Cô đi ra ngoài mở cửa thì nhìn thấy người ở bên ngoài là Du Hàn.

"Ơ, sao cậu đến sớm thế?" Cô ngạc nhiên.

"Dì gọi tôi qua sớm một chút."

Viên Man Hà đi tới, bất đắc dĩ nói: "Mẹ thấy dáng vẻ mất hốn mất vía cả sáng nay của con, nên mẹ gọi Du Hàn đến đây với con."

Cô gái nhỏ lập tức có tinh thần, vui vẻ nói muốn dẫn Du Hàn lên trên phòng mình, mẹ cô đồng ý. Trước khi cô đi lên lầu mẹ gọi cô lại, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: "À đúng rồi... Lát nữa Nhan Nhan về đến nhà, buổi trưa chị con sẽ ở nhà ăn cơm..."

Bối Doanh Doanh gật đầu không có phản ứng dư thừa gì, trong lòng Viên Man Hà nhẹ nhàng thở phào một hơi, bảo bọn họ lên lầu trước đi.

Hai người đi vào trong phòng, Bối Doanh Doanh đóng cửa lại, rồi lập tức nhào vào trong lòng Du Hàn, giống như con mèo con, dụi đầu vào lồng ngực của anh, cọ qua cọ lại: "Buổi chiều sẽ có điểm, mình lo quá đi hu hu hu..."

Anh còn tưởng cô vì chuyện Bối Sơ Nhan trở lại mà không vui, hóa ra là vì lo lắng điểm số.

Anh ôm lấy cô, cong môi cười: "Không phải trước đó đã tính sơ điểm trước rồi sao, sẽ đậu đại học Z thôi, đúng không?"

"Người tính không bằng trời tính mà."

"Cậu phải có lòng tin vào bản thân một chút, đã quên tôi đã nói gì rồi sao?"

Cô ngửa đầu lên chớp chớp mắt với anh, anh không kìm được nắm lấy cằm của cô hôn một lúc, đến khi cô gái nhỏ cố gắng đẩy anh ra, anh mới bỏ qua cho cô.

"Ngoan, đừng nghĩ đến chuyện này, không phải tối hôm qua cậu nói mới phát hiện một game offline rất vui sao?"

Anh nắm tay cô đi lại ghế sô pha ngồi xuống, cô lấy điện thoại ra chơi một lúc, liếc mắt qua thấy mắt Du Hàn hơi díp lại, mặt mũi đầy vẻ mệt mỏi.

"Tối hôm qua cậu ngủ không ngon à?" Cô hỏi.

Anh mở mắt ra, sờ đầu cô, "Ừm... Đọc sách một lúc nên ngủ trễ."

"Vậy cậu không nói được mình đâu đó, cậu nằm xuống đây ngủ một lúc đi, mình không làm ồn đến cậu đâu." Lúc này cô dùng đặc quyền của bạn gái, ra lệnh cho anh.

Du Hàn nghe lời nằm xuống ghế sô pha chợp mắt một chút, cô yên lặng chơi điện thoại, bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.

Cô sửng sốt một lúc, nghe thấy giọng nói của Bối Sơ Nhan.

Chị ta đã trở về.

Cô do dự một lúc, lặng lẽ đứng lên, đi ra mở cửa.

Bối Sơ Nhan đang kéo vali, bước lên bậc thang cuối cùng, vô thức quay đầu qua, chạm phải ánh mắt của Bối Doanh Doanh.

Bối Sơ Nhan mặc một chiếc váy ngắn màu vàng nhạt. Cô ta đã gầy hơn trước kia một chút, mái tóc dài như thác nước đã cắt ngắn thành một kiểu tóc gọn gàng hơn. Làn da có hơi trắng bệch, trang điểm nhẹ, nhìn qua không còn vẻ rạng ngời như trước đây nữa.

Bối Sơ Nhan nhìn thấy Bối Doanh Doanh trong mắt hiện lên vô vàn cảm xúc, cô ta mím chặt môi, lập tức quay mắt đi chỗ khác, giống như một kẻ đào ngũ đang hoảng loạn, hoàn toàn khác với vẻ vênh váo hung hăng trước đây.

Viên Man Hà đi theo sau lưng, nhìn thấy Bối Doanh Doanh, vẻ mặt bà hơi cứng lại, cũng không nói gì.

Bối Doanh Doanh đi ra cửa phòng, đi đến phòng vệ sinh ở ngoài hành lang, đi ngang qua phòng Bối Sơ Nhan, cô thấy mẹ đang ở trong đó thu dọn đồ đạc.

Cô nghe thấy giọng nói của Bối Sơ Nhan, không mặn không nhạt, không còn ỏn ẻn giống như trước đây.

Cô thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm.

Đại tiểu thư kiêu căng đi ra ngoài cải tạo trở về thành ra như vậy?

Một bên khác, đại tiểu thư kiêu căng đang sắp xếp đồ đạc, cẩn thận hỏi mẹ: "Bố... có ở nhà không ạ?"

"Ông ấy... Ông ấy đúng lúc có việc bận, nên không ở nhà ăn cơm."

Bối Sơ Nhan cúi đầu xuống, không nói gì. Cô ta dọn đồ xong, nghe thấy mẹ hỏi sao cô ta gầy đi nhiều như vậy, có phải đang giảm cân không.

"Ở trường phải học rất nhiều tiết, hơn nữa còn phải đi làm thêm, không giống như hồi còn học cấp ba một ngày ăn bốn bữa." Cô ta khẽ cười.

Viên Man Hà thở dài trong lòng, nói không đau lòng là không thể nào.

"Con đi rửa mặt một cái, đổ nhiều mồ hôi quá." Bối Sơ Nhan quay người đi ra khỏi phòng ngủ, vừa ra khỏi phòng thấy cửa phòng Bối Doanh Doanh đột nhiên mở ra.

Cô ta nhìn thấy Du Hàn đi ra, mặt cô ta nghệt ra vì kinh ngạc.

Vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng như trong trí nhớ, đôi mắt đen nháy dưới đôi lông mày rậm của anh có chút nhập nhèm, hình như vừa tỉnh ngủ.

Sao... Sao Du Hàn lại xuất hiện trong phòng của Bối Doanh Doanh?!!

Bối Sơ Nhan ngây người tại chỗ, ánh mắt của Du Hàn đúng lúc cũng nhìn về phía cô ta, lúc Du Hàn nhìn thấy Bối Sơ Nhan, lông mày anh nhíu lại.

Hai người đứng giữa cửa nhìn qua bên đối diện, có tiếng hét từ phòng vệ sinh ở đầu kia của lối đi, Bối Doanh Doanh chạy ra ngoài, lông mày Du Hàn càng nhíu chặt, lập tức chạy tới.

Trong khi Bối Sơ Nhan còn chưa kịp phản ứng, Du Hàn đã ôm Bối Doanh Doanh vào trong lòng, "Sao thế?"

Cô ôm cánh tay của anh thút thít, "Vừa rồi mình thấy một con gián rất lớn, bay vào trong bồn rửa tay làm mình sợ muốn chết [QAQ]."

"Đồ ngốc, cái này có gì mà phải sợ..." Anh vỗ vỗ đầu cô, dịu dàng trấn an.

Bối Doanh Doanh dụi mũi, đảo mắt nhìn, lúc này cô mới chú ý đến Bối Sơ Nhan đang đứng trước cửa phòng, nhìn về phía bọn họ với vẻ mặt khiếp sợ.

- -----oOo------