Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 87: Ngoại truyện Tố Giản 3



Lục Giản nói xong câu này rồi rời đi, bỏ lại Nam Vân một mình ngồi đó với gương mặt ngạc nhiên.

Vừa rồi Lục Giản nói cô ta cái gì cơ?

Nói cô ta nhiều chuyện?

Cô ta có ý tốt nhắc nhở Lục Giản, bảo anh đừng để bị dáng vẻ xinh đẹp bên ngoài của Châu Tố lừa gạt, vậy mà anh lại nói cô ta không nên xen vào chuyện của người khác?!

Châu Tố làm thế nào mà có thể được nhiều nam sinh yêu thích như vậy chứ, ngay cả Lục Giản cũng nói chuyện giúp cho Châu Tố...

Nam Vân cắn môi, nhìn bóng lưng rời đi của Lục Giản, suýt chút nữa là bật khóc.

-

Châu Tố được Lý Đình chở chạy ra khỏi đại học Z, thuận tiện lượn một vòng, cuối cùng dừng lại trước cửa TRAPUB.

Lý Đình xuống xe, nhìn vẻ mặt không vui của Châu Tố, anh ta cũng đoán được là có chuyện gì.

Mất ngày trước Lý Đình nghe nói Châu Tố đang theo đuổi một nam sinh.

Lúc anh ta nghe được tin tức này, trong lòng cực kỳ khó chịu, muốn chạy đi chất vấn Châu Tố nhưng bản thân lại không có tư cách nào để hỏi. Anh ta thích Châu Tố, nhưng cũng biết Châu Tố không thích mình.

Hai người chẳng qua đều là những người yêu mà không có được người mình yêu.

"Tâm tình không tốt mới nhớ đến bọn tôi hả?" Lý Đình lạnh nhạt hỏi một câu.

Châu Tố xụ miệng, ngửa đầu nhìn bầu trời, chớp chớp mắt nói, "Không phải là vì còn các cậu ở bên mình sao?"

Lý Đình đè nén cảm xúc dưới đáy lòng, vỗ đầu của cô, "Đi vào đi, bọn họ đều đang đợi cậu đấy."

Châu Tố đi theo vào trong pub, Hiểu Nhiên và Quần Thủng đều đang ở đây, đúng lúc hôm nay có sinh nhật một người trong đám bọn họ, tổ chức ở đây luôn.

Đám bạn thấy hai người đến, "Châu Tố cậu được lắm, sinh nhật của mình mà cậu lại chạy đi thông đồng với tên đàn ông khác." Một nam sinh trêu đùa.

Cô mỉm cười, "Không phải lương tâm áy náy nên mình "quay về đầu thú" đây sao?"

"Phạt, phải phạt cậu mới được, cậu uống ba ly đi rồi mới nói chuyện tiếp!"

Châu Tố phối hợp với đám người đang ồn ào này uống liên tục ba ly rượu, có nam sinh hô hào kêu cô uống nữa, trực tiếp bị một ánh mắt của Lý Đình dọa ngậm miệng.

Châu Tố không quan tâm bọn họ, tiếp tục ngửa cổ uống tiếp, Hiểu Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô: "Chị em làm sao thế hả, tâm trạng không vui?"

Châu Tố đặt ly rượu xuống, quay đầu ôm bả vai bạn thân vùi đầu vào hõm cổ cô bạn, "Lục Giản là đồ quỷ sứ."

"Mình biết ngay là vì cậu ta mà... Sao thế."

"Mình nhìn thấy cậu ấy nói chuyện với nữ sinh khác, không để ý đến mình, mình tức giận."

"Ài, mình cảm thấy nam sinh đó không thích hợp để nói chuyện yêu đương đâu, cậu không cần phải chủ động như thế, cho dù hai người có ở bên nhau được cậu ta cũng sẽ trân trọng cậu sao? Hơn nữa, mình cảm thấy cậu ta không nhìn thấy điểm tốt của cậu, nếu mình mà là nam sinh đó, mình đổ cậu từ lâu rồi."

Châu Tố cười, "Nhưng mà cậu ấy bản chất là đầu gỗ như vậy mà." Cô thích anh, cũng không còn cách nào khác.

Đám Quần Thủng cũng đi tới, "Tố Tố, hay là để mình đi nói bóng gió một chút thể thử thái độ của Lục Giản giúp cậu nhé? Hay là mình giúp cậu hỏi em cậu ta thích kiểu con gái như thế nào?"

"Nếu muốn nói thì nói Tố Tố không cần theo đuổi cậu ta nữa, như thế đã cho cậu ta mặt mũi rồi."

"Được rồi, được rồi," Châu Tố xua tay, "Không nói chuyện của mình nữa, hôm nay là sinh nhật của cậu mà."

Lý Đình trầm giọng nói: "Không nói nữa."

Mọi người cũng không bàn tán nữa, Châu Tố yên tĩnh ngồi một góc, nghe bọn họ ca hát, còn cô thì uống rượu. Qua một lúc cô bắt đầu hơi say say, nói muốn về ký túc xá.

Lý Đình đưa cô về, đến dưới lầu ký túc xá, Châu Tố vẫy tay chào anh ta: "Mình về trước đây, ngủ ngon nhé."

Lý Đình nhíu mày, lên tiếng gọi cô lại, giọng rất trầm: "Tên kia đáng vậy sao?"

Châu Tố cụp mắt, không quay đầu lại: "Lý Đình, có rất nhiều thứ, không thể khống chế được."

Nam sinh trầm mặc mấy giây, sau đó nói: "Cậu lên đi."

Lý Đình lái xe rời đi, Châu Tố ngửa đầu nhìn ký túc xá, lại cảm thấy bây giờ trở lại ký túc xá cô sẽ buồn bực đến phát điên mất, cô không muốn đi vào, dứt khoát ngồi xổm dưới gốc cây nhãn.

Nếu không phải đã uống say, cô sẽ không giữ hình tượng như vậy.

Trong lúc đầu óc mơ màng, cô mở Wechat của Lục Giản ra, "Đồ ngu ngốc, đàn ông thối, cậu thì có gì tốt chứ..." Cô càng mắng cảm xúc càng xộc lên não, bấm "Voice call" lúc nào không hay.

Đến khi điện thoại rung lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lục Giản: "Alo."

Cô ngẩn người, đưa di động áp vào tai, hỏi: "Ai đấy, gọi cho tôi làm gì."

Lục Giản: "..."

"Là cậu gọi tôi."

Đầu óc Châu Tố choáng váng,:Cậu là tên Lục móng heo kia à."

Lục Giản: "........."

"Rốt cuộc cậu muốn nói gì." Anh hỏi.

Châu Tố bĩu môi, tủi thân nói: "Lục Giản, mình uống say rồi."

Anh hơi sửng sốt, sau đó anh nghe thấy cô nói tiếp: "Bây giờ mình đang ở dưới ký túc xá, mình đáng thương quá "nấc"."

Lục Giản nhìn quyển sách chuyên ngành trên mặt bàn, hầu kết chuyển động, lạnh nhạt mở miệng: "Lên phòng đi."

"Hu hu hu mình muốn gặp cậu, mình mặc kệ, mình không gặp được cậu mình sẽ không lên lầu đâu..."

Đầu dây bên kia im lặng hai giây: "Vậy cậu ở đó đi."

Châu Tố sửng sốt, sau đó cao giọng: "Lục Giản mình ghét cậu!" Vừa dứt lời cô lập tức cúp máy, vùi đầu vào đầu gối.

Sao người này có thể lạnh lùng như vậy chứ!

Cô nhỏ giọng nức nở khóc.

Mấy phút sau, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói ——

"Châu Tố."

Cô ngước lên nhìn thì thấy gương mặt lạnh lùng của Lục Giản. Anh khoác một cái áo khoác màu đen, đứng trước mặt cô, từ trên nhìn xuống, ánh mắt vẫn như trước đây bình tĩnh không hề có chút gợn sóng.

"Không, không phải cậu nói không đến sao?" Cô khóc thút thít.

Anh ngước mắt lên nhìn, xung quanh có rất nhiều người tò mò nhìn về phía này, anh có hơi xấu hổ: "Cậu đứng lên trước đi."

Cô định đứng lên, nhưng rồi vươn tay về phía anh: "Chân mình tê rồi."

Cực kỳ giống tên lưu manh ăn vạ.

Lục Giản cụp mắt, đành phải kéo cô lên, vào giây phút anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, cảm xúc kỳ lạ dưới đáy lòng một lần nữa lại dâng lên.

Cô đứng trước mặt anh, ánh mắt lăm lăm nhìn chằm chằm anh: "Lục Giản, mình thật sự chán ghét cậu chết đi được."

Hốc mắt cô đỏ lên, khóe mắt còn đọng nước mắt, cả người toàn mùi rượu, lần đầu tiên Lục Giản cảm giác được chân tay mình luống cuống, cả một lúc lâu sau mới có thể nói được một câu: "Cậu đi lên lầu nghỉ đi."

"Mình không muốn."

"... Vậy cậu muốn làm gì?"

Cô mếu máo nói: "Mình đói lắm, tối nay mình còn chưa ăn cơm, cậu phải đi ăn cơm cùng mình."

"Tôi còn đang đọc sách."

Cô nghe vậy thì nước mặt dường như lại chực trào, Lục Giản lại mở miệng, hỏi cô: "Cậu muốn ăn gì?"

"Cháo ở cửa Nam."

Anh lạnh nhạt nói: "Đi thôi."

Lục Giản cũng không biết bản thân bị làm sao, vì cô mà anh đã thỏa hiệp hai lần. Loại chuyện cùng nữ sinh đi ăn trong tình cảnh này, là lần đầu tiên trong cuộc đời của anh.

Châu Tố đi theo anh ra đến cửa Nam, đi đến phố bán cháo, sau khi cô gọi đồ ăn, hỏi anh muốn anh gì, anh nói mình không ăn.

Anh ngồi cùng cô, yên lặng nhìn cô ăn cháo, ăn cháo xong hai người đi trở về cuối cùng cô cũng nói ra chuyện của mình: "Lục Giản, hôm nay tâm tình mình rất kém."

"Sao thế."

Cô kể lại chuyện hoạt động nhóm môn tiếng Anh của mình với anh, anh nói: "Cậu đã cố gắng hết sức rồi, chuyện này không liên quan gì đến cậu."

"Nhưng đây không phải chuyện khiến cho mình không vui nhất." Cô quay đầu nhìn anh, thẳng thừng kiêu ngạo than thở: “Còn nữa, hôm nay mình đến câu lạc bộ thấy cậu và Nam Vân nói chuyện với nhau, cậu cũng không để đến mình, mình ăn dấm."

"..." Anh chưa từng thấy cô gái nào thẳng thắn như cô.

Châu Tố: "Cậu nói đi, có phải cậu thích Nam Vân không?"

Cô thấy Lục Giản không trả lời, cô tưởng anh ngầm thừa nhận: Được rồi, tôi hiểu rồi, cậu thích Nam Vân, Lục Giản hóa ra cậu là người như vậy... "

Anh quay đầu nhìn cô, bất đắc dĩ: "Cậu đang nói linh tinh cái gì thế."

"Vậy có nghĩ là cậu không thích Nam Vân?"

"... Tôi còn không nói chuyện với cô ta."

Châu Tố hít mũi một cái, khóe miệng bắt đầu không giấu được nụ cười, "Vậy mình yên tâm rồi..."

Lục Giản không để ý đến cô, tiếp tục đi về phía trước, cô nói: "Lục Giản, mình có hơi say rồi, cậu có thể dìu mình đi một đoạn được không."

Tâm trạng tốt lên bắt đầu mặt dày hơn hẳn.

Châu Tố: "Mình hơi buồn ngủ rồi."

Lục Giản hỏi lại: "Sao cậu không bảo tôi cõng cậu luôn đi?"

"Ài cũng được sao, vậy cậu muốn cõng mình à?" Hai mắt cô sáng lấp lánh.

"..." Bước chân Lục Giản không ngừng lại, Châu Tố hừ một tiếng, "Sau này cậu muốn cõng mình, mình cũng không đồng ý đâu đó."

Lục Giản liếc cô một cái.

-

Buổi tối Châu Tố trở về phòng ký túc xá, Bối Doanh Doanh thấy cô đi vào thì ngạc nhiên: "Tố Tố, sao cậu lại đi uống rượu rồi?"

Bối Doanh Doanh đỡ cô ngồi xuống ghế, "Là vì... Có liên quan đến Lục Giản sao?"

"Doanh Doanh, cậu nói xem thích một người thì có thể kiên trì trong bao lâu?"

"Chuyện này... Rất khó nói, là vì Lục Giản mãi vẫn không cho cậu đáp án sao?"

"Mình cảm thấy Lục Giãn mãi vẫn không thích mình, có lẽ bây giờ cậu ấy coi mình như bạn bè bình thường, nhưng đa phần đều là mình theo đuổi cậu ấy, bám theo cậu ấy, cmn sao mình lại hèn mọn như thế chứ..."

"Có thể là vì cậu là người không muốn nói chuyện yêu đương?"

Châu Tố ôm Doanh Doanh, "Mình thật sự không muốn thích cậu ấy nữa hu hu hu..."

Bối Doanh Doanh nhẹ nhàng sờ đầu của cô: "Vậy thì không thích nữa."

-

Khi say, đôi khi người ta quá tỉnh táo, đôi khi lại vô cùng xúc động.

Châu Tố  tỉnh dậy vào ngày hôm sau, đang nằm trên giường, điều đầu tiên nghĩ đến, đó là ——

Tối hôm qua Lục Giản đã cùng cô ấy đi ăn cháo!

Cô bật dậy khỏi giường với sự phấn khích, sau đó cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, vậy mà cô bắt đầu cảm thấy một chút ngọt ngào...

Ít ra thì anh vẫn quan tâm đến cô.

Cô đứng dậy sau khi tắm rửa sạch sẽ cô gọi vào điện thoại của Lục Giản. Phải mất vài giây sau đó anh mới nhận điện thoại.

"Alo, Lục Giản?"

“Ừm.” Giọng anh vẫn lạnh nhạt như vậy.

“Tối hôm qua, cám ơn cậu.” Châu Tố cười, “Câu đi ăn cháo với mình, đưa mình trở về. Có phải mình đã làm mất thời gian của cậu không?

“Ừm.” Anh thừa nhận.

"... Vậy thì mình có thể làm gì để bồi thường cho cậu không? Hay là trưa nay mình mời cậu đi ăn nhé?" Cô cười khúc khích.

"Không cần."

"Ài, cậu đừng khách khí với mình, tối hôm qua cậu trả tiền cháo cho mình nữa mà, à mình biết rồi, chẳng lẽ cậu muốn mình thiếu nợ cậu, sau đó sẽ bám theo cậu đúng không?"

"..." Lục Giản thực sự không thể nào hiểu nổi logic quái quỷ này của cô, "Buổi trưa không có thời gian, tôi có một cuộc thi."

"Thi máy tính sao?"

"Rubik."

Châu Tố buồn bực sao cô không biết nhỉ, Lục Giản nói tối hôm qua sau khi cô rời đi thì trưởng câu lạc bộ mới thông báo. Hôm nay là cuộc thi Rubik"s Cube do Đại học Z và một số trường đại học gần đây tổ chức. Trong đại học Z có Lục Giản, trưởng câu lạc bộ và một số nam sinh khác đã đăng ký tham gia. Địa điểm nơi diễn ra cuộc thi là ở đại học Z.

Châu Tố nghe xong thì muốn cùng đi với anh, "Cậu đi thi thì tất nhiên mình muốn đi theo cổ vũ rồi, có được không? Mình sẽ làm hậu cần cho cậu."

"... Đi thi rubik không cần hậu cần đi theo."

Cô hừ hừ một tiếng: "Nếu cậu không dẫn mình đi theo, mình sẽ đi hỏi trưởng câu lạc bộ, mình vẫn sẽ đến đó thôi."

Lục Giản: "..." Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái có da mặt dày như vậy.

-

Châu Tố quấn lấy Lục Giản năn nỉ ỉ ôi một hồi, cuối cùng anh cũng nói một giờ chiều sẽ xuất phát, Châu Tố nói đúng giờ mình sẽ đứng ở cổng số bốn chờ anh.

Sau khi đến nhà ăn cơm nước xong xuôi, Châu Tố đến điểm hẹn sớm hơn ba phút, cô không muốn để anh chờ lâu, nhưng không ngờ anh đến còn sớm hơn cả cô.

"Lục Giản còn đến sớm hơn cả mình, không  muốn để mình chờ lâu."

Lục Giản thấy hôm nay cô mặc một cái áo sơ mi màu hồng, đỏ tía với một chiếc váy màu đen, làm cho làn da của cô càng trắng hơn, trông đẹp hơn nhiều so với chiếc váy thường ngày.

Đường nét trên gương mặt của Châu Tố rất duyên dáng, qua lớp trang điểm, nhìn qua mang dáng vẻ mềm mại dịu dàng, nhưng cũng rất quyến rũ thu hút người khác, giống như bất kỳ loại con trai nào cũng có thể bị cô thu phục.

Lục Giản quay mặt đi, dừng lại những suy nghĩ dư thừa: "Đi thôi."

Cô đi theo anh và hỏi anh khi nào trận đấu diễn ra, anh nói vào lúc một giờ rưỡi.

Hai người định đi xe buýt, nhưng Châu Tố nói cô đã trực tiếp đặt xe rồi, "Đi xe buýt lát nữa bị tắc đường thì làm sao bây giờ, vẫn là đi ô tô nhanh hơn, hơn nữa ngồi xe cậu có thể chợp mắt một lúc."

Sau khi xe đến, Lục Giản chỉ có thể lên xe với cô, trên xe đúng là Châu Tố rất yên lặng không làm phiền đến anh.

Anh không ngủ, nhưng Châu Tố nhắm mắt một lúc lại ngủ thiếp đi.

Lục Giản quay đầu nhìn cô, làn da cô trắng nõn, cánh môi anh đào hơi hé, Lục Giản nhớ lại tối hôm chương trình kết nối đó, cô lại gần anh, nhỏ giọng thì thầm vào tai anh nói "Cậu chiếm tiện nghi của mình".

Lúc Lục Giản tỉnh táo lại, anh phát hiện bản thân đang nghĩ đến chuyện này thì nhanh chóng cắt đứt mạnh suy nghĩ của mình, lông mày nhíu lại.

-

Xe taxi đi nhanh hơn xe buýt nhiều, hai người xuống xe, Châu Tố thấy sắc mặt của Lục Giản không tốt cho lắm, cô ngây thơ hỏi: "Có phải cậu đang căng thẳng không? Cậu không cần phải lo lắng đầu, mình tin tưởng cậu sẽ là người giỏi nhất ~"

Lục Giản nuốt nước bọt một cái, tiếp tục đi về phía trước, không nhìn cô.

Hai người đến địa điểm tổ chức cuộc thi trong đại học Z, bọn họ đẩy cửa đi vào, mấy bạn học lập tức vội vã tiến lên hỏi: "Lục Giản, cuối cùng cậu cũng đến, sắp đến lượt cậu thi rồi kia!"

Châu Tố: "Không phải một rưỡi mới bắt đầu thi sao? Bây giờ còn chưa đến hai mươi đâu."

"Các cậu không biết đã đổi thời gian rồi sao? Một giờ đã thi rồi, may Lục Giản là trận thứ ba."

Châu Tố không hiểu nhìn về phía Lục Giản, anh nhíu mày: "Tôi không nhận được thông báo."

"Bọn mình tưởng là trưởng câu lạc bộ thông báo cho cậu rồi chứ, cậu ấy đang thi rồi..."

Châu Tố kéo ống tay Lục Giản, cười cười: "Không sao, dù sao chúng ta cũng đến kịp là được rồi."

Hai người ngồi xuống ghế, Nam Vân cùng mấy người bạn ngồi ở hàng phía sau, cô ta nhìn thấy hai người cùng xuất hiện thì nhíu mày.

"Nam Vân, sao hai người bọn họ lại xuất hiện cùng nhau..."

Nam Vân nghĩ đến thái độ bao che khuyết điểm của Lục Giản đối với Châu Tố, trong lòng cô ta càng thêm khó chịu.

Trưởng câu lạc bộ giành chiến thắng với kết quả dẫn trước hai giây, cậu ta đi xuống sân khấu, lúc nhìn thấy Lục Giản thì có hơi sửng sốt, có người hỏi cậu ta có thông báo cho Lục Giản thời gian thi đấu đã đổi không, cậu ta nói: "Xin lỗi cậu, sáng nay tôi học bù, quên mất không thông báo..."

Lục Giản nói không sao. Nhưng bởi vì đến sát giờ, anh thậm chí còn không có đủ thời gian làm nóng người trước.

Người dẫn chương trình thông báo tuyển thủ vòng thứ ba lên sân khấu, Lục Giản đi lên đó, trưởng câu lạc bộ nhìn bóng lưng của Lục Giản, ánh mắt dần dần tối sầm lại.

Lục Giản vừa lên sân khấu, rất nhanh đã hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của nhiều học sinh.

Lục Giản đứng ở trên sân khấu nhìn xuống, đúng lúc thấy được Châu Tố dùng khẩu hình miệng nói cố lên với anh.

Đối thủ hôm nay của Lục Giản cũng là một đại thần chơi rubik của đại học F, bọn họ phải lắp lại hoàn chỉnh ba khối rubic, một cái 2x2, 3x3, và 4x4, ba vòng thắng hai là thắng chung cuộc.

Sau khi bắt đầu tính thời gian, Lục Giản cầm rubik lên, quan sát mấy giây rồi lập tức xoay, tốc độ tay khoảng gần ba giây là một khối rubik đã được hoàn thành.

Châu Tố vốn lo lắng cho anh chưa kịp chuẩn bị gì mà đã phải lập tức vào thi, nhưng giờ cô phát hiện bản thân đã quá lo lắng rồi.

Đây chính là thực lực tuyệt đối.

Cô ôm mặt nhìn anh, không khỏi bắt đầu bật chế độ mê trai, anh thật sự rất đẹp trai...

Trưởng câu lạc bộ ngồi xéo phía sau lưng cô, thấy cô như vậy thì tay nắm chặt thành nắm đấm.

Lúc Lục Giản đặt khối rubik cuối cùng xuống, người dẫn trương trình hô ngừng, toàn bộ hội trường vang lên tiếng vỗ tay.

Lục Giản đi xuống sân khấu, rất nhiều học sinh vui vẻ khen ngợi anh, sau khi bọn họ rời đi, Châu Tố nằm ườn người ra mặt bàn, nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt trong vắt: "Lục Giản  —— "

Anh nhìn cô.

"Vừa rồi cậu cực kỳ đẹp trai luôn đó, mình càng ngày càng thích cậu rồi."

Cô cười đến hai mắt híp cả lại.

Lục Giản cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, anh dời ánh mắt đi, không định đáp lại cô.

Sau khi tất cả vòng thi kết thúc, cuộc thi chính thức khép lại, rất nhiều học sinh từ những trường khác đến giao lưu vài câu với Lục Giản, anh rất được mọi người hoan nghênh.

Châu Tố ở bên cạnh nói với anh mình đi WC một lúc, lát nữa quay lại tìm anh, bảo anh nhất định phải chờ cô.

Cô đi vào trong phòng vệ sinh, sau khi đi ra ngoài, cô nghe thấy một giọng nam rất nhỏ: "Ài mà biết được Lục Giản sẽ đến sớm chứ, chết tiệt."

Châu Tố nghe thấy nhắc đến Lục Giản, vô thức tò mò chầm chậm đi tới, liếc nhìn hành lang không có người xung quanh, trưởng câu lạc bộ đang dựa vào tường nói chuyện điện thoại.

Hả?

Châu Tố không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trưởng câu lạc bộ không phát hiện ra cô, miệng không ngừng phàn nàn: "Cmn chứ, hôm nay đã nói với cậu ta là một giờ rưỡi bắt đầu thi rồi."

Châu Tố kinh ngạc.

Trưởng câu lạc bộ cúp điện thoại, đang định đi trở về, lại nhìn thấy Châu Tố ở sau ngã rẽ, cậu ta giật mình hét lên một tiếng, vẻ ngạc hoảng sợ.

Chỗ này xung quanh im lặng không tiếng động, chẳng lẽ Châu Tố nghe được hết rồi...

Châu Tố nhìn chằm chằm cậu ta, lạnh giọng hỏi: "Cậu cố ý muốn để Lục Giản đến muộn, suýt chút nữa là bỏ lỡ cuộc thi, đúng không?"

Trưởng câu lạc bộ tận lực che giấu tâm tình lo lắng của mình, bình tĩnh hỏi lại: "Cậu đang nói linh tinh gì thế, không phải tôi đã nói rồi sao, là do tôi quên thông báo thời gian."

"Quên thông báo thời gian? Sao cậu không quên luôn bản thân là người đi?" Châu Tố bị cậu ta chọc giận quá mà hóa cười, "Cậu cho là lỗ tai tôi điếc nên vừa rồi không nghe thấy những lời vừa rồi cậu nói với điện thoại sao? Loại hành vi cố ý nói sai thời gian này cậu lấy đâu ra mặt mũi để làm được thế?"

"Châu Tố, cậu..."

"Cậu cái rắm á! Tôi nói sai sao? Trương Sướng, không phải cậu ghen tị với Lục Giản đấy chứ. Cậu sợ Lục Giản chạy tới che mất ánh đèn sân khấu của cậu, nhưng Lục Giản lại vừa giỏi hơn vừa mạnh hơn cậu, cậu không phục cũng không thể làm gì được, chỉ có thể lén lút gọi điện thoại phàn nàn với người khác."

Trương Sướng thẹn quá hóa giận, chỉ vào Châu Tố, bước từng bước lại gần cô, "Châu Tố, cậu đừng có mà quá đáng!"

"Này, cậu, cậu định làm gì!" Chấu Tố vốn đang tức giận có chút sợ cậu ta thật sự muốn đánh cô.

Trương Sướng chỉ định dọa cô một chút, ai ngờ bóng dáng của Lục Giản đột nhiên xuất hiện đằng sau lưng cô. Mặt Lục Giản lạnh tanh nhìn cậu ta, Trương Sương lập tức hoảng sợ, những lời chửi mắng chuẩn bị vuột ra khỏi miệng thì bị nghẹn lại trong cổ họng.

Châu Tố quay đầu nhìn thấy anh, "Lục Giản!"

Cô lập tức chạy đến bên cạnh anh, Trương Sướng đứng lại chỗ, cả mặt xanh lét không dám hó hé gì, co chân chạy đi.

"Cậu chạy cái gì hả, không phải cậu còn muốn cãi lại sao! Trương Sương cậu là tên t*ng trùng lên não..." Châu Tố vẫn không ngừng chửi mắng cậu ta, cô tức giận quay lại nhìn về phía Lục Giản, "Vừa rồi cậu có nghe thấy không? Tên Trương Sướng đó, cậu ta cố ý không nói thời gian với cậu..."

"Tôi nghe thấy rồi." Anh cụp mắt nhìn cô, đáy mắt vẫn còn cuồn cuộn cảm xúc.

Lúc nãy anh đợi cô một lúc lâu không thấy cô quay lại, nên anh đã đi tìm cô. Dáng vẻ cô tức giận thay anh, anh đều nhìn thấy được.

"Cậu ta quá đáng thật đấy, may mà hôm nay mình cơ trí gọi taxi cho chúng ta đến đây, nếu không suýt chút nữa là cậu không thi được rồi."

Anh dịu dàng cắt ngang lời cô: "Đừng tức giận."

Cô xụ miệng, bất mãn thay cho anh: "Nhìn thấy người khác đối với cậu như vậy, mình rất tức giận."

"Không sao, nhìn ra cậu ta là loại người gì là được rồi."

Châu Tố gật đầu, bỗng nở nụ cười, bước lại gần anh thêm một bước, "Hôm nay mình có công lao lớn như vậy, cậu có cái gì muốn thưởng cho mình không?"

Anh nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, ho khan hai tiếng, sau đó lùi về sau hai bước, nhìn đi chỗ khác: "Mời cậu đi ăn cơm."

"Được đó." Cô cười.

Anh còn chủ động hẹn cô đi ăn cơm.

Cô đi theo anh đi ra ngoài, tiếp tục ghé bên tai anh ríu rít không ngừng, "Vậy mình muốn ăn..."

-

Châu Tố lại bắt đầu quấn lấy bên cạnh Lục Giản, cô cảm thấy thích là một chuyện không thể kiểm soát được, ít nhất Lục Giản đã không từ chối cô một cách rõ ràng, cô vẫn hy vọng nước chảy đá sẽ mòn.

Nhưng nhiều khi, cô thấy bản thân vì anh mà cực kỳ xúc động.

Buổi chiều thứ tư, cô cùng Bối Doanh Doanh đi xem một trận bóng rổ, hôm nay có Du Hàn và một bạn cùng phòng tên là Tề Dịch tham gia thi đấu. Châu Tố nói không chừng hôm nay đến đây có thể gặp được Lục Giản, nên dứt khoát đi theo Bối Doanh Doanh.

Hôm nay là màn PK của khoa máy tính và khoa điện tử, không chỉ có học sinh của hai khoa đến xem, còn có rất nhiều nữ sinh hâm mộ đội bóng đến xem.

Châu Tố và Bối Doanh Doanh tìm đến chỗ Du Hàn giữ sẵn cho hai người họ ngồi. Bối Doanh Doanh vui vẻ lấy máy ảnh ra chụp mấy tấm cảnh sân bóng, Châu Tố nhìn dòm ngó khắp nơi kiếm bóng dáng của Lục Giản, đã ba, bốn ngày không gặp anh rồi.

"Cậu nói hôm nay Lục Giản sẽ đến sao?" Châu Tố chống cằm, nhìn cô lúc này giống như một hòn vọng phu.

"Du Hàn nói với mình Lục Giản sẽ đến, chắn hẳn cậu ấy sẽ đến thôi?" Bối Doanh Doanh quay đầu nhìn lại, đột nhiên chỉ về một hướng: "Ê, cậu nhìn xem, kia không phải cậu ấy sao?"

Châu Tố vui vẻ nhìn qua, lại nhìn thấy anh đang đi cùng một nữ sinh khác.

Hai người bọn họ đang nói chuyện, vừa đi vừa tìm chỗ ngồi, nữ sinh kia lấy ra một quyển sách, Lục Giản ngồi bên cạnh cùng nữ sinh đó xem sách.

Châu Tố không nhìn nữa, Bối Doanh Doanh thấy sắc mặt này của cô, không khỏi bật cười: "Lại ăn dấm rồi?"

"Cậu xem kia, cả ngày cậu ấy có không biết bao nhiêu nữ sinh bao vây xung quanh..."

"Không phải đâu, Lục Giản không giống loại người như vậy."

Châu Tố bĩu môi, một lúc sau kiêu ngạo đứng lên, "Doanh Doanh, mình muốn qua đó."

Cũng không để Lục Giản bị người khác bắt mất được.

Châu Tố ưỡn ngực ngẩng đầu đi qua đó, Lục Giản đang thảo luận đề tài nghiên cứu, khóe mắt liếc thấy một bóng dáng, ngẩng đầu lên thì thấy cô đang đi về phía này, không nói hai lời ngồi xuống bên trái anh.

Anh có chút ngạc nhiên.

"Lục Giản  ——" Cô gọi anh.

"Có chuyện gì không?"

"Không có gì đâu, mình muốn cùng cậu ngồi xem trận đấu này thôi, không được sao?"

Bên cạnh Lục Giản còn có một cô gái khác, cô ấy nhìn Châu Tố đột nhiên xuất hiện cũng có chút choáng váng.

Lục Giản cụp mắt, lạnh nhạt nói với cô ấy: "Không có gì đâu đàn chị, chị cứ tiếp tục nói đi."

"Ừm..."

Châu Tố thấy Lục Giản nhắm mắt làm ngơ với cô, tiếp tục nói chuyện với cô gái kia, mười phút ròng rã không hề để ý đến cô.

Cô càng lúc càng ngồi không yên.

Sau đó Lục Giản cảm thấy có người giật giật tay áo mình, quay người lại thì thấy khuôn mặt đáng thương của Châu Tố: "Lục Giản, cậu sắp nói chuyện xong chưa..."

"Tôi vẫn đang nói." Giọng điệu của anh rất lạnh nhạt.

Châu Tố bĩu môi, muốn tiếp tục gọi anh, đàn chị kia thỉnh thoảng bị hành động này của cô cắt ngang hội thoại. Cuối cùng sắc mặt Lục Giản trầm xuống: "Châu Tố, tôi đang nói chuyện rất quan trọng."

Cô thấy thế biết mình thật sự chọc anh tức giận rồi.

Cô cụp mắt, "Xin lỗi cậu."

Lục Giản cụp mắt, dường như mơ hồ nghe thấy cô nói một câu gì đó rất nhỏ, nhưng sân bóng quá ồn, anh không nghe rõ cô nói gì.

Sau đó cô nói một câu cuối: "Mình đi trước đây, không quấy rầy hai người nữa."

Lục Giản không nghe thấy nửa câu đầu: "Chỉ là do mình rất nhớ cậu mà thôi."

Cô nói xong, trực tiếp đứng dậy rời khỏi khán đài, Lục Giản nhìn bóng lưng của cô, sắc mặt tối dần.

"Lục Giản, cô gái đó là ai thế?" Đàn chị hiếu kỳ hỏi.

Anh thu hồi ánh mắt, "... Không có gì, chỉ là một người bạn thôi."

Đàn chị như nghĩ đến chuyện gì đó gật đầu, "Đúng rồi, vừa rồi nói đến giáo sư Từ, thầy ấy nói..."

-

Sau khi trận bóng rổ kết thúc, Lục Giản đi đến thư viện, trên đường đi anh mở vòng bạn bè trên Wechat lên xem, thấy hai tiếng trước Châu Tố có đăng một trạng thái, "Hôm nay có thể gặp được Lục Giản nữa rồi ~"

Những trạng thái như này bình thường cô sẽ chỉ để chế độ cho một mình anh thấy. Anh thậm chí có thể tưởng tượng nếu cô ở trước mặt anh nói những lời này sẽ như thế nào.

Lục Giản nhớ lại hai tiếng trước, bọn họ không có gặp mặt.

Anh nhìn bài đăng này, nuốt xuống những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, anh tắt màn hình, cất điện thoại đi.

Anh vào trong thư viện, ngồi một lúc đã đến tối.

Lúc anh đi ra, trời đã nhá nhem tối, sương mù dày đặc che mất vầng trăng sáng, anh chậm rãi đi về ký túc xá. Anh đi đến dưới lầu ký túc xá thì thấy trước cổng có một chiếc mô tô màu đen.

Một nam sinh đang ngồi trên chiếc xe đó.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác denim màu đen, nửa khuôn mặt bị che khuất trong màn đêm, đầu ngón tay bóp nát đầu điếu thuốc trong tay.

Lý Đình quay đầu nhìn thấy Lục Giản, con ngươi đen như mực nhíu lại, sau đó dập tắt tàn thuốc, xuống xe đi về phía Lục Giản.

Lục Giản đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn anh ta.

Lý Đình bước đến trước mặt Lục Giản, giọng nói ám khói của anh ta có hơi trầm ——

"Lục Giản, đúng không?"

Lục Giản lạnh lùng nhìn anh ta, "Xin hỏi, cậu là?"

"Tôi là bạn của Châu Tố." Lý Đình nhếch môi nở nụ cười, "Cậu biết Châu Tố chứ?"

"Có chuyện gì không?"

Ý cười trên môi Lý Đình dần sâu, "Thảo nào Châu Tố vì cậu mà thỉnh thoảng sẽ tức giận cáu kỉnh, nói cậu là đầu gỗ, đúng là như vậy thật, ai nhìn cũng thấy phiền."

"Nếu cậu không có chuyện gì thì tôi đi lên lầu trước đây." Lục Giản quay đầu đang định rời đi, lại bị Lý Đình gọi lại: "Cmn cậu có phải là đàn ông không hả? Cô ấy theo đuổi cậu lâu như vậy, cậu ngay cả một cái rắm cũng không chịu thả ra? Còn muốn dây dưa không dứt với cô ấy?"

Sắc mặt Lục Giản lạnh dần, "Chuyện này có liên quan đến cậu sao?"

"Từ lúc tôi ở bên cô ấy, cậu còn chưa là cái thá gì đâu." Cơn tức giận của Lý Đình bốc lên, hận không thể trực tiếp cho Lục Giản một phát đấm, "Lục Giản, cậu đừng có mà ỷ vào cô ấy thích cậu, là cậu được... tổn thương cô ấy."

"Tôi chưa từng thấy cô ấy, đối với nam sinh nào kiên nhẫn như vậy, cậu cảm thấy bản thân mình xứng với sự yêu thích của cô ấy không? Tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ thích một người tài giỏi đến mức nào chứ, bây giờ xem ra cũng chỉ như vậy thôi."

Nắm đấm của Lục Giản siết chặt lại, không nói một tiếng.

Lý Đình: "Lục Giản, nếu như cậu còn là một người đàn ông thì hãy nói rõ ràng với cô ấy đi, thích cô ấy thì nói với cô ấy, nếu như không thích, cũng đừng cho cô ấy hy vọng. Cậu cứ như thế này, không phải cô ấy không được giải thoát mà ngay cả cậu cũng không thể thoát ra được sao?"

- -----oOo------