Bởi cậu phát hiện, vất vả lắm mới không còn cố kỵ khác biệt AO, Bạch thiếu tướng bắt đầu cùng vào cùng ra với mình, thì lại về trạng thái trước đây.
Thậm chí còn nghiêm trọng hơn trước kia, hiện tại hắn đi sớm về trễ, từ chối bất luận tiếp xúc cơ thể hay ánh mắt với Cận Minh Cốt, mỗi ngày nói với cậu không quá năm chữ.
Sớm, tạm biệt, ngủ ngon.
...
Sự xuất khác thường tất có yêu, sauu khi Cận Minh Cốt trầm tư thật lâu, cảm thấy bản thân đã hiểu.
Thiếu tướng đây là... nghĩ thông rồi!
Hắn liên tục phóng tin tức tố trong phạm vi an toàn, chính là để Bạch Tiêu không xem cậu như đứa trẻ, mà coi cậu là một Omega trưởng thành, có thể ngắt, có thể chiếm hữu. Chỉ khi Bạch Tiêu hiểu được bản thân, cậu mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Mà hiện giờ xem ra... hắn dường như đã ý thức được rồi.
Vành tai Cận Minh Cốt nhuộm màu đỏ rực, cậu mím môi, trái tim từ trước đến nay luôn bình tĩnh bắt đầu đập không theo quy tắc. truyện tiên hiệp hay
*
Nghiệp lớn coi mắt được triển khai rầm rộ, từ khi Bạch Tiêu thả tin đồng ý gặp mặt, những gia đình quân nhân tại Thủ đô tinh vừa nghe tin liền sôi trào lập tức hành động.
Kia là Bạch Tiêu đó!
Xuất thân thấp → bối cảnh đơn giản, không có kẻ thù.
Không cha không mẹ → không có vấn đề ba mẹ chồng.
Tính tình chất phác → toàn bộ vũ trụ không người cũ, không cần lo ngoại tình sau kết hôn.
Quân hàm thiếu tướng → Có thể đánh lại có thể kiếm tiền, nói không chừng còn chết sớm.
Nói tóm lại, đây quả thật là người chồng Alpha mọi người có nằm mơ cũng muốn! Nếu có thể tóm được, vậy nửa đời sau của con trai/ con gái mình không cần lo!
Người có mục đích gần như nhắn nổ quang não của phó quan, còn những kẻ có quan hệ thì tự đến cửa nói chuyện, may mà phó quan không bị những người đó lừa đầu óc mơ màng, vẫn nhớ rõ tính cách thiếu tướng nhà mình là cái dạng gì.
Hiện tại hắn nhả ra, chính bởi bị tin tức tố của đứa nhỏ trong nhà kích thích đến, nên mới bằng lòng gặp một người, nếu thật sự giới thiệu hết những người nọ cho hắn, e rằng hắn sẽ chịu thêm kích thích, nói không chừng xúc động một cái liền chủ động chạy về chỗ đóng quân trước kia.
Ngàn chọn vạn tuyển, phó quan cuối cùng cũng tìm được một Omega dịu dàng nhã nhặn lịch sự, gia đình đơn giản, có tri thức hiểu lễ nghĩa, các phương diện đều rất phù hợp với Bạch Tiêu, cậu ta là trợ lý giáo sư tại học viện cao đẳng hoàng gia đế quốc, năm nay 24, vừa mới đi làm, tính cách hào phóng lại nghiêm cẩn, trọng điểm là, cậu ta còn rất thích trẻ con.
Đứng trong văn phòng của Bạch Tiêu, phó quan đã khen Omega này thành một đóa hoa, Bạch Tiêu đang ngẩn người rốt cuộc cũng hoàn hồn.
Chưa nghe rõ phía trước nói gì, đã chợt nghe thấy câu cuối cùng ngài có muốn xem mắt với cậu ấy không, Bạch Tiêu sững sờ, gật gật đầu, "Ừ, quyết định được thời gian nào chưa?"
Phó quan nét mặt tươi như hoa, "Hẹn chắc rồi, 12 giờ trưa mai, nhà hàng vườn hoa Phí Gia Nhĩ."
Nhà hàng vườn hoa Phí Gia Nhĩ được nhóm Omega tại Thủ đô tinh điên cuồng tôn sùng là thánh địa hẹn hò, nghe nói cách trang trí chỗ đó vô cùng đẹp, đồ ăn cũng rất ngon, khi trước Bạch Tiêu còn định chờ đến cuối tuần đưa Cận Minh Cốt đến nếm thử, lúc ấy không thấy ý tưởng này có vấn đề gì, giờ hắn mới phát hiện, hóa ra từ lâu hắn đã xuất hiện ý nghĩ tày đình như vậy.
Trời trời, mang đứa nhỏ đến thánh địa hẹn hò làm quái gì!
Biểu tình vặn vẹo trong phút chốc, kỳ thật sâu trong lòng, Bạch Tiêu vẫn rất kháng cự gặp mặt Omega khác, hắn không muốn đi xem mắt, không muốn đi ăn với Omega khác ở nhà hàng mà hắn chờ mong.
Im lặng một lát, Bạch Tiêu mở miệng: "Ok, cậu có thể tan ca."
Phó quan mỉm cười, lập tức cung kính chào kiểu lính: "Vâng thưa thiếu tướng, chúc ngày mai ngài đi ăn vui vẻ."
Phó quan tan ca, Bạch Tiêu cũng vậy, ngày này mỗi tuần, trường Cận Minh Cốt chỉ học sáng, bởi vậy khi Bạch Tiêu về nhà, cậu đã làm xong bài tập, đang đọc sách trong phòng.
Thấy Bạch Tiêu vào đây, cậu lập tức đặt sách xuống, mỉm cười ngọt ngào đi qua, "Thiếu tướng, ngài về rồi."
Đảo mắt thiếu niên đã ở nhà hắn hơn nửa năm, thế nhưng chiều cao của cậu không hề thay đổi, Bạch Tiêu cao 1m88, trong đám Alpha không tính là cao, nhưng cũng chẳng coi là lùn, mà Cận Minh Cốt cao tận 1m75, trong nhóm người Omega trung bình 1m5 - 1m7, cậu như một người khổng lồ, vốn dĩ Bạch Tiêu còn lo cậu sẽ cao thêm, dẫu sao cậu đang trong giai đoạn trưởng thành, nhưng hiện tại xem ra sự lo lắng này là dư thừa.
Khẽ rũ mắt, nhìn nụ cười vui vẻ xuất phát từ nội tâm trên mặt thiếu niên, Bạch Tiêu bỗng cảm thấy cuống phổi hơi nghẽn.
Dạo gần đây hắn đối xử không tốt với Cận Minh Cốt bao nhiêu, bản thân hắn rõ nhất, mà mặc kệ hắn làm cái gì, thiếu niên đều luôn là bộ dáng này, bao dung hắn vô hạn.
Rõ ràng hắn mới là người lớn, Cận Minh Cốt mới là người có thể tùy hứng kia.
Tâm áy náy, cộng thêm phần mất mát không rõ nào đó quấy phá, Bạch Tiêu bỏ mũ quân đội, cởi hai chiếc cúc trên cùng đồng phục, thấp giọng nói: "Mai cuối tuần, có muốn đi đâu chơi không?"
Bạch Tiêu cũng không biết vì gì mình lại hỏi vấn đề này, dường như mở miệng, câu hỏi này liền tự nhảy ra.
Kinh ngạc một giây, Bạch Tiêu nghĩ, nếu Cận Minh Cốt nói cậu có chỗ nào muốn đi, vậy hắn sẽ không đi coi mắt nữa, trực tiếp mang đứa nhỏ ra ngoài chơi, suy cho cùng trời đất bao la, đứa nhỏ lớn nhất nha.
...
Cận Minh Cốt đương nhiên muốn ra ngoài cùng Bạch Tiêu, nhưng nhìn đáy mắt hắn hiện màu xanh đen nhàn nhạt, thêm cả thần sắc ngày càng mệt mỏi nữa, cậu bèn săn sóc lắc đầu: "Không có, cuối tuần em muốn ở nhà nghỉ ngơi, thiếu tướng thì sao? Cuối tuần này, có phải anh cũng được nghỉ không?"
"... Ừm."
Tiếng ừm này, Bạch Tiêu ừm mà tâm không cam, tình không chịu.
...
Hai vị chủ nhân đã lâu không cùng ăn tối, người máy quản gia làm thêm vài món, có điều trong quá trình ăn, Bạch Tiêu không nói câu nào, tuy vẫn là vẻ mặt bình thường, nhưng cho dù là Cận Minh Cốt hay người máy quản gia đều cảm nhận được từ đầu đến chân hắn đều viết một chữ "tang" chà bá.
Cận Minh Cốt vừa định hỏi đã thấy Bạch Tiêu đứng dậy, hắn vào nhà vệ sinh, quang não thì bị hắn tháo xuống đặt trên bàn ăn.
Cận Minh Cốt cũng đứng lên, múc cho Bạch Tiêu bát canh.
Đột nhiên, tin nhắn hiện thoáng qua trên quang não.
Bạch Tiêu không đặt chế độ riêng tư, dù sao cuộc sống hằng ngày của hắn không có chuyện riêng tư gì đáng nói, thuộc cái loại mà paparazzi chụp lén cũng thấy vô vị, mà thông tin trong quân đội đã có kênh mã hóa, hắn không cần lo sẽ để lộ bí mật.
Ngày thường phó quan liên hệ với hắn qua kênh mã hóa, nhưng trước mắt là việc tư, không thể để nhóm lão nhân trong quân bộ đều biết ngày mai Bạch Tiêu phải ra ngoài xem mắt được, vì vậy anh liền nhắn trên box cá nhân.
Sau đó, tin nhắn anh gửi liền xuất hiên trước mắt Cận Minh Cốt.
Phó quan: "Thiếu tướng, quên nói với anh, mai nhớ mua một đóa hồng nhé, đây là ám hiệu coi mắt của hai người. Đối phương sẽ cài một cặp khuy măng sét ruby, truyền đạt xong, chúc ngài ngày mai mã đáo thành công."
Cận Minh Cốt nhìn chằm chằm quang não cỡ cúc áo to, nhìn quang não chòng chọc suýt thì chết máy.
Người máy quản gia cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của tiểu chủ nhân bất thường, mơ hồ có cảm giác muốn hủy cả phòng, nó đang tự hỏi nên phun thuốc hòa hoãn cảm xúc, hay trước tiên nên thiết lập trạng thái dự phòng động đất cấp 8 thì cửa phòng vệ sinh mở ra.
Bạch Tiêu ra ngoài, Cận Minh Cốt khôi phục dáng vẻ vân đạm phong khinh trong vòng một giây, đặt bát canh xuống, cậu trở lại chỗ ngồi, còn nhẹ nhàng cười với Bạch Tiêu.
Nụ cười này, xém tí khiến khí quản bị nghẹn của hắn trực tiếp tắc nghẽn, hắn càng ngày càng buồn bực, tuy nói phó quan đã giải thích qua, nhưng hắn đã độc thân lâu lắm rồi, lại có di chứng việc ngửi quá nhiều pheromone, cảm giác trong lòng không tháo gỡ được trong khoảng thời gian ngắn.
Dù có ăn cơm, hắn cũng không có tâm trạng, chỉ uống hết bát canh kia rồi xoay người lên tầng.
Người máy quản gia nghe tiếng gọi, vội vàng đi tới.
Cận Minh Cốt hơi nâng mắt, "Tao dùng quyền hạn chủ nhân thứ hai ra lệnh cho mi, mở chế độ lọc khép kín tất cả các phòng lên, ba ngày sau hẵng đóng lại, nếu thiếu tướng không hỏi, mi không được nói chuyện này cho anh ấy."
Lão nhị nhanh chóng gật đầu, đồng thời dùng một bộ phận xử lí khác hỏi chút về chế độ lọc khép kín mà nó chưa từng mở từ khi hoạt động rốt cuộc là thế nào.
Sau khi tra xong, CPU trung tâm của Lão Nhị biến thành vàng*.
*Vàng ở đây có thể hiểu những gì đồi trụy, suy nghĩ bẩn thỉu