Lương Trì không muốn để cậu biết, lắc lắc đầu. Muốn đem câu Thẩm Âm Hòa nói thích mình ném ra sau đầu, nhưng hiệu quả lại không được như mong muốn của hắn.
Lương Tự cười nhạo, “Quên mất, đồ tàn tật như anh làm sao mà chạy được.”
Cậu tự nói tự nghe, đợi mãi cũng chẳng thấy Lương Trì đáp trả.
Lương Trì cho tới bây giờ chưa từng nói thích với cô gái nào, hắn âm thầm đặt câu hỏi cho bản thân, “Thích anh” hai chữ chẳng lẽ thật sự có thể dễ dàng nói ra miệng sao?
Hắn theo bản năng học theo giọng Thẩm Âm Hòa khẽ thì thầm: “Em thích anh, em thích anh.”
Lương Tự đứng ở trước mặt hắn sợ hãi lùi lại vài bước, hai tay che ở trước ngực, biểu cảm vô cùng chán ghét, “Cút ngay, không phải tôi mới chỉ mắng ông có một câu thôi sao? Ông lại dùng cách ghê tởm này đáp lại tôi… Đúng là giết người mà...”
Đáng sợ là cử chỉ của Lương Trì cứ như bị điên vậy, trạng thái cứ như người mất hồn, không những không có chửi lại mà còn chẳng thèm nhìn hắn.
Lúc ăn cơm chiều, cũng chẳng chuyên tâm mà ăn. Suốt cả bữa cơm cứ bới bới bát cơm của mình, ánh mắt trống rỗng, cứng ngắc nhai cơm mà như nhai rơm vậy.
Thẩm Âm Hòa vốn đang ngồi ở bên cạnh hắn nhưng hắn không biết lại trúng cái khỉ gió gì mà lại dời ghế sang đầu bàn bên kia, thất hồn lạc phách.
Lông mi vừa dày vừa dài rủ xuống che đi tâm tư trong đôi mắt hắn.
Mồ hôi trên trán Lương Trì càng lúc càng nhiều, gò má nóng hẳn lên, trong lúc đó trái tim trong ngực hắn cũng cứ đập bumb bumb mãi chẳng chịu ngừng, không có một chút dấu hiệu ổn định nào.
Thẩm Âm Hòa hơi vươn người đến bên cạnh hắn, dùng ánh mắt thân thiết nhìn hắn, hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Lương Trì ngước mắt nhìn thẳng vào mặt cô, hắn nuốt nuốt nước miếng, giơ hai tay lên che trước ngực, cả người ngửa về phía sau cố gắng muốn tránh xa cô, “Cô đừng có tới đây! Đừng tới gần tôi! Đi ra!”
Trái tim trong lồng ngực hắn sắp nhảy ra ngoài mất rồi, chuyện này chắc chắn là có liên quan đến cô ta rồi, cứ tránh xa một chút cho an toàn.
“Em thấy anh có chút gì đó không ổn, chỉ đinh hỏi thăm một chút thôi. Không định làm gì anh đâu.” Thẩm Âm Hòa không lùi xuống mà còn tiến gần hơn, vô tội nói.
Lỗ tai Lương Trì nóng bỏng hẳn lên, ánh mắt chợt lóe lên, hắn nói: “Đúng, tôi bị cảm đấy. Chắc là lúc nãy bị gió độc thổi trúng nên mới bị như vậy”
Thẩm Âm Hòa cũng không nghi ngờ chút nào. Thật ra cô vẫn luôn không bao giờ nghi ngờ lời hắn nói, hắn nói gì cô cũng tin.
“Anh đợi em một lát, em đem nhiệt kế qua cho anh.”
Lương Tự ngồi xem toàn bộ diễn biến mà không nói câu nào, chỉ cười cười kiểu rõ như lòng bàn tay. Cậu bắt chéo chân, cười tủm tỉm nói: “Anh trai, cơ thể này của anh đúng là mảnh mai thật đấy, gió thổi có một chút đã bị cảm rồi. Nếu như tôi mà đá một cái cho anh rơi xuống nước, không chừng anh cũng nhiễm bệnh mà chết cũng nên.”
Lương Trì liếc nhìn cậu, “Đừng có mà đang yên đang lành động vào tao.”
“Rồi, tôi ngậm miệng.”
Hai người chẳng ai nhìn hai, đều tự cúi đầu chơi di động.
Thẩm Âm Hòa đi tới, đem trong tay nhiệt kế đưa cho Lương Trì, “Ngậm ở miệng hoặc là kẹp dưới nách nhé, kiểm tra một chút xem có sốt không.”
Lương Trì ngậm nhiệt kế vào miệng, từ trong lỗ mũi phát ra hai tiếng hừ hừ, không ngẩng mặt lên, tiếp tục nghịch điện thoại.
Mấy phút sau, Thẩm Âm Hòa lấy nhiệt kế ra nhìn nhìn, ngạc nhiên kêu “Hả” một tiếng. “Ba bảy độ hai, không hề sốt.”
Cô lại hỏi: “Anh còn chỗ nào không thoải mái không?”
Thẩm Âm Hòa có chút kiến thức y tế cơ bản là do học được ở Từ Kha Nhiên.
Lương Tự tận dụng thời cơ nói: “Chị Tiểu Hòa, lúc nãy em thấy anh trai ôm ngực. Hay là chị xem tim anh ấy có đập bình thường không? Không bình thường thì mau đến bệnh viện mà chữa đi, trẻ tuổi thế này mà mất sớm thì tiếc lắm.”
Lương Trì ném ra một câu, “Cút.”
“Hay là kiểm tra đo nhịp tim đi.” Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, sức khỏe hắn trở nên không tốt lắm, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?
Lương Trì không muốn để Thẩm Âm Hòa đo nhịp tim, bực mình mắng mấy câu.
“Nhịp tim của anh những 140, Lương Trì, sao anh lại phấn khích như vậy? Uống nhầm thuốc à?” Thẩm Âm Hòa thề cô không hề có ý mắng ai hết, Lương Trì hiện tại ngày nào cũng phải uống thuốc nên thỉnh thoảng uống nhầm cũng không phải chuyện lạ gì.
Hắn đột nhiên không hiểu sao thấy bực mình, vội vàng giơ chân, “Không muốn nói chuyện với cô nữa, tôi đi xem TV, tối nay chiếu phim truyền hình cô đóng đúng không? Tôi muốn xem thử xem cô diễn thành có quỷ vớ vẩn gì.”
Thẩm Âm Hòa mím môi cười, “Xem đi, em còn tự thấy em diễn tốt lắm đấy.”
Bảy giờ bốn mươi phút tối, 《 Sủng phi truyền kì 》 đúng giờ phát sóng.
Triệu Uẩn Trác tối nay tâm trạng không được tốt, cơm nước xong liền lên lầu nghỉ ngơi.
Lương Tự ở trong phòng của mình nấu cháo điện thoại với Tống Từ, sau khi hỏi han ân cần xong thì lại nói mấy chuyện nhàm chán trong sách.
Chỉ có Lương Trì đúng giờ ngồi sẵn trước TV, hắn nắm chặt điều khiển trong tay, nhìn không chuyển mắt.
Thẩm Âm Hòa ở ngay tập 1 đã xuất hiện, đóng vai một nhân vật tâm địa ác độc, nhưng lại xinh đẹp phi thường.
Lương Trì đỡ chân, bưng chén trà, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, bình luận: “Chậc, nữ phụ vạn năm.”
Thẩm Âm Hòa vì là lần đầu tiên cùng hắn ngồi xem phim mình đóng nên cảm thấy có chút kì lạ, đối với việc nói đểu của hắn cô không những không để ý mà còn rất tri kỷ nói: “Nếu anh không thích xem thì chuyển qua kênh thể thao đi, tối nay có trận chung kết giữa Barcelona và Real Madrid đấy.”
Lương Trì yên lặng không nói câu nào càng nắm chặt điều khiển trong tay, bộ dạng như kiểu sợ người ta lấy mất.
“Hừ, cô quản được tôi à.” Lương Trì chỉ trỏ, “Cô xem đồ cô mặc trên kia là cái thứ gì vậy, trang điểm xinh đẹp gì mà miệng đỏ như là trúng độc vậy, xấu chết đi được.”
“Lương Trì, anh yên lặng một chút đi.” Thẩm Âm Hòa đã có phần tức giận.
Lương Trì rất thích cãi nhau với cô, cô càng nhường thì hắn càng khó chịu, “Đã xấu còn không cho người ta nói, đúng là đanh đá.”
Hắn cứ mồm năm miệng mười không nghỉ, “Cô xem cô diễn kìa, cũng chỉ tốt hơn mấy cô diễn viên chỉ biết chu miệng cắn môi một chút thôi. Mãi mãi cũng chỉ đóng mấy cái phim não tàn thế này thôi, chẳng có ý nghĩa gì.”
Thẩm Âm Hòa thực sự cảm thấy mình chiều hắn đến hỏng rồi, mới nhường hắn chút mà hắn lại càng được thể lấn tới, cô không thể nhịn được nữa gằn giọng nói: “Vậy anh đổi kênh đi!”
“Cô quát tôi?!” Lương Trì không tin nổi.
Thẩm Âm Hòa lạnh giọng nói: “Cũng vì không muốn trình độ và đầu óc của anh bị hạ thấp xuống thôi, đừng làm khổ chính mình. Đừng xem nữa, đổi kênh đi.”
“Thế mà cô lại dám quát tôi đấy à?! Cô dám quát tôi? Thẩm Âm Hòa! Cô lại dám quát tôi!?” Hắn nói tận ba lần.
Cô đứng dậy, thần sắc lạnh lùng, “Do anh thôi.”
Đây là giới hạn cuối cùng không thể chạm đến, cô tự nhận mình là người đối với công việc luôn tận tâm tận lực, tuyệt đối không thể đển hắn tùy tiện giẫm đạp, chê bai.
Lương Trì thấy cô đi một mạch lên tầng không quay đầu lại, mới ý thức là mình đã thực sự chọc giận cô rồi. Thật ra hắn không hề cố ý, cứ hễ ở trước mặt cô là không thể nào khống chế được bản thân, nói ra mấy câu khiến người khác tổn thương.
Lương Tự lặng yên không một tiếng động đụng vào lưng hắn, “Anh trai, anh vẫn còn ngồi như phỗng ở đây à? Đi lên mà dỗ chị ấy đi.”
Lương Trì hất cằm, “Không đi.”
Lương Tự ngồi xuống, gác chân, vừa ăn táo vừa nói: “Đây chính là nguyên nhân lúc mà tôi có bạn gái còn anh vẫn là xử nam bé nhỏ ngây thơ đấy.”
Anh trai cậu, chỉ có thể tổng kết bằng mấy chữ: EQ quá thấp.
Lương Trì tâm trạng không vui, cọ chân đứng dậy, “Tao đi lên phòng nghỉ.”
“Ấy, anh đi dỗ chị Tiểu Hòa tôi không cười anh mà.”
“Đã nói không đi rồi, có phải không nghe hiểu tiếng người không.”
“Rõ ràng là anh không muốn làm người trước mà.”
Chân Lương Trì không nghe lời đi đến phòng Âm Hòa, sau một lúc đấu tranh tư tưởng, hắn quyết định cắn chặt rang, giơ tay lên gõ cửa.
Không có ai đáp lại hắn.
Hắn gõ tới gõ lui trước cửa, bắt đầu mất kiên nhẫn.
Một lát sau, bên trong vẫn không hề có chút động tĩnh, hắn rốt cuộc cũng không kiềm chế nổi nữa, đập bùm bụp vào cửa phòng, “Mở cửa.”
“Thẩm Âm Hòa, cô mở cửa ra, tôi có lời muốn nói cho cô nghe.”
“Cô có nghe thấy không? Tôi nói cô phải mở cửa ra, sao cô bây giờ lại chẳng có chút lễ phép nào vậy? Cô dựa cái gì mà bắt tôi đứng ở ngoài này hả? Tôi nói cho cô biết, đây là nhà tôi.”
Tâm trí Lương Trì bỗng nhiên hoang mang rối loạn, không ngừng trầm xuống, vốn đang lửa giận ngút trời bỗng nhiên trở nên lo sợ, cô ta sẽ không nghĩ quẩn mà xảy ra chuyện gì chứ?
Hắn dùng sức lật khe cửa, tuy lộ ra khe nhưng cũng không hoàn toàn nhìn thấy được tình hình bên trong, cảm thấy càng sốt ruột, “Nếu cô không ra mở cửa, tôi sẽ đá văng cái cửa này ra đấy.”
Lương Trì là ai chứ? Có thể ở ngoài cửa nói “Lời hay ý đẹp” lâu như vậy cũng đã tới cực hạn của hắn rồi, nói được thì sẽ làm được. Hắn nâng lên chân phải lên, đá mạnh một cái lên cửa phòng, trực tiếp đá văng cửa ra.
Thẩm Âm Hòa mới từ trong phòng tắm đi ra, không nghe thấy hắn ồn ào nãy giờ. Vừa mới cởi áo tắm, nội y còn chưa cài xong, đã bị này đã bị tiếng đổ lớn làm giật mình.
“A a a!” Lương Trì thét chói tai, vẻ mặt hoảng sợ cực độ.
Thẩm Âm Hòa ngược lại bình tĩnh hơn hắn rất nhiều, không chút hoang mang nhặt áo ngủ lên, buộc dây lưng cẩn thận, đi chân trần đến trước mặt hắn.
“Anh gào thét cái gì?” Cô hỏi.
Lương Trì ánh mắt nhìn thẳng, nuốt nước miếng, máu dồn hết lên não.
“Không phải gào, tôi đang luyện giọng.”
Vừa tắm rửa xong, trên người cô còn có mùi sữa tắm thơm ngát, áo ngủ bằng tơ rộng rãi nửa che nửa đậy, càng dễ khiến cho người ta suy nghĩ viển vông.
“Anh thấy hết rồi?” Cô cười.
Lương Trì nhớ đến biệt danh Lương Tự dùng trước kia để chế nhạo hắn, liền cũng cảm thấy cô đang cười hắn “Chưa từng trải đời ”
Hắn quyết định sẽ không để cô được thắng thế, giả vờ lạnh nhạt, “Có thấy, còn rất lớn.”
Thẩm Âm Hòa ý cười bên môi trở nên càng sâu, “Anh vừa lòng không?”
Lương Trì lui về sau mấy bước, xoay người đưa lưng về phía cô, chuyển đề tài, “Nếu cô không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài đây.”
Lương Trì quay đầu, nghe lời như vậy chẳng qua vừa nãy cảm thấy mình đã khiến cô chịu thiệt.
Hắn nhắm hai mắt, bởi vì lo lắng mà mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Hắn nghẹn cổ, tức giận hỏi: “Có chuyện nói mau, đừng có làm chậm trễ thời gian quý báu của tôi.”
Thẩm Âm Hòa kéo tay hắn đang giấu ở sau lưng ra phía trước, sau đó thả một chiếc khăn vào tay hắn, “Lau máu mũi đi.”
Lương Trì tự thấy không còn mặt mũi nào đứng đây tiếp, cầm lấy khăn tay xoay người chạy ra ngoài. Không chú ý dưới chân, vấp vào cửa ngã bổ nhào xuống đất.
Thẩm Âm Hòa ở trước mặt hắn cười thành tiếng.
Lương Trì vẻ mặt tủi thân, quát cô, “Không cho cười.”
Có cái gì buồn cười!? Cô đúng là đang bắt nạt hắn.
Mẹ nó, thật đáng ghét.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lương đáng yêu: Vừa lòng vừa lòng vừa lòng, vợ ơi, anh rất vừa lòng!