Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 18: 18





Sương mù kia rất kỳ quái, phiêu phiêu mênh mông mờ ảo, bụi mù mịt, sau đó càng ngày càng lớn, tiếp theo một trận nổ mạnh, lòe ra một trận ánh sáng, một cỗ lực lượng dời non lấp biển, làm chấn động cả người Diệp Tịch Dao, đặc biệt là lục phủ ngũ tạng!
Song song cùng với đó là linh hồn như bị xé rách, lập tức làm cho Diệp Tịch Dao đau đớn muốn ngất đi.
**
Đau đớn tới mau, đi cũng mau, Diệp Tịch Dao cũng không có thời gian lo lắng, vội vàng bình tĩnh ngưng thần, lại đi tra xét thần thức.

Tại ngay lúc này, chỉ thấy một trận ánh sáng lóe lên, sau đó phù phù một tiếng, một người nho nhỏ xuất hiện trước mắt Diệp Tịch Dao!
Diệp Tịch Dao ngẩn ra, theo sau nhìn kỹ, lại phát hiện đứng trước mặt mình, dĩ nhiên là một tiểu nam hài!
Tiểu nam hài vóc dáng không cao, nhìn trái phải bất quá cũng chỉ mới sáu, bảy tuổi.

Ngũ quan vô cùng đáng yêu, nhất là cặp mắt đang chớp chớp vừa to vừa sáng long lanh kia.


Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, làm người ta liếc mắt một cái hận không thể nhào nặn một phen!
Mà trên mặt của hắn, vừa soái lại vừa tàn bạo.

Trên thân mặc một cái áo sơ mi màu đen bó sát người, còn có áo khoác màu đen bằng da khoác bên ngoài; phía thân dưới cũng được mặc bởi một cái quần màu đen, đai lưng trên eo lại là một dây xích được trang trí bởi một bộ xương khô, thậm chí đôi tay cũng được bao bọc bởi một đôi bao tay màu đen..
Nhưng so sánh với những cái đó, dọa người hơn nữa là, trên đầu của tiểu nam hài, lại mang lê một vương miện màu đen vô cùng khí phách.

Bốn phía của vương miệng lại được khảm bởi nhiều đá quý hoa mỹ, chỉ ở giữa vương miệng, lại có một cái trứng phượng hoàng đỏ đứng sừng sững.
"Ngươi là ai?" Diệp Tịch Dao hỏi.
Âm thanh của Diệp Tịch Dao thực bình tĩnh, nhưng một đôi mắt gắt gao lại nhìn tên tiểu tử trước mắt, nháy mắt cũng không nháy mắt.

Nhưng vừa nhe lời này, tiểu nam hài lại dương dương đắc ý tươi cười, sau đó ôm cánh tay, nâng cằm lên vênh váo đến hai trăm năm mươi tám vạn lần, hỏi lại:
"Ngươi hỏi tên của tiểu gia ta sao?"
Diệp Tịch Dao: "..."
"Hảo~! Xem ngươi thành tâm như vậy, ta đây tính tình tốt sẽ hảo ý nói cho ngươi biết.."
Nói tới đây, tiểu nam hài còn cố ý dừng một chút, sau đó xoay xoay thân mình, càng phát ra khí thế ngất trời, nói:
"Nghe cho thật kỹ, ta tên gọi: Cáp, Địch, Tư!"
Diệp Tịch Dao: "..."
Một trận yên tĩnh!
"..


Ngươi là ai?" Diệp Tịch Dao hỏi lại lần nữa.
Tiểu nam hài giờ đây liền phát hỏa.

Đôi mắt long lanh trừng lên, đối diện với Diệp Tịch Dao liền lặp lại một lần nữa:
"Cáp Địch Tư, ta gọi là Cáp Địch Tư!"
Diệp Tịch Dao lúc này mới có phản ứng, lập tức từ trên giường xuống, đi tới trước mặt tiểu nam hài, sau đó một phen nắm lấy cổ áo tiểu nam hài, đi tới cửa, tiếp theo chính là một cước, nháy mắt đem tiểu nam hài đá bay ra bên ngoài!
"Ta xem ngươi chính là cáp sĩ kì!"
Dứt lời, Diệp Tịch Dao liền muốn xoay người vào trong.

Mà bị đá bay ra ngoài, tiểu nam hài giờ đây đang ở một tư thế chó gặm phân, nhất thời liền bùng nổ, chà xát từ trên mặt đất nhảy dậy, sau đó tức đến sùi bọt mép, quát:
"Ngươi là đồ nữ nhân chết tiệt, thế nhưng gọi ta là cáp sĩ kỳ? Ta là Cáp Địch Tư, Cáp Địch Tư đó biết không? Cáp Địch Tư! Không phải cáp sĩ kỳ!"
Tiểu nam hài tức giận đến điên rồi.


Hắn đường đường là Ám hoàng linh giới, thế nhưng bị một nữ nhân nói thành cẩu? Thật sự là, thật sự là..

A, tức chết hắn!
Diệp Tịch Dao chỉ hừ lạnh một tiếng, theo sau tiểu nam hài vừa muốn rít gào, liền một phen nắm lấy hai má của hắn, tạo thành miệng cá vàng.
"Tiểu tử kia, ta có hay không chết, nhưng dù ta có chết, cũng nhất định mang ngươi theo, không tin ngươi cứ thử xem."
"Ươi uông ay, ươi à ồ ữ ân ông ó ương âm, ế ưng ược ãi ẻ on.." (ngươi buông tay, ngươi là đồ nữ nhân không có lương tâm, thế nhưng ngược đãi trẻ con)
"Ngược đãi trẻ con? A..

Ngươi nói ta!".