Đêm, một mảnh đen tối.
Trong một gian phòng của Thẩm gia ở kinh thành, lại có ánh đuốc lóe ra.
"Đáng chết! Tiện nhân kia làm sao có thể, làm sao có thể.." Trong phòng, Thẩm Vân Song không ngừng đi qua đi lại, mặt mày nhăn nhó, như có như không lộ ra khẩn trương cùng..
sợ hãi!
Đúng vậy, Thẩm Vân Song là đang sợ hãi! Bởi vì cho dù thế nào nàng ta cũng không nghĩ tới, Diệp Tịch Dao lại lợi hại như thế! Nếu không có Lý công tử lúc đó có khó ló cái khôn, thả ra khói mê, hiện tại hai người bọn hắn đã sớm rơi vào trong tay của Diệp Tịch Dao!
Đồng thời, càng làm cho nàng ta nghĩ không ra chính là, ngay cả linh mạch Diệp Tịch Dao cũng không có, như thế nào lại có thể..
Mà Lý công tử lúc này đang ngồi ở một bên, liếc nhìn nàng ta một cái, nói:
"Nhị tiểu thư, việc hôm qua, tốt nhất là không cần lộ ra.
Bất quá, trước có nghe nói Đại tiểu thư của quý phủ lập hạ lời thề máu, ở sơ tuyển cổ mã sẽ làm cho Diệp Tịch Dao đẹp mặt! Nhưng trước mắt xem ra, Diệp Tịch Dao kia cũng không phải là quả hồng mềm, cho nên Nhị tiểu thư có phải là nên nhắc nhở Đại tiểu thư một chút? Cũng nên có cái mà đề phòng?
" Nhắc nhở? A, Đại tỷ nàng cũng không cần ta phải nhắc nhở! Lại nói, Lý công tử lẽ nào đã quên? Đại tỷ chính là thiên tài tứ giai hệ hỏa, cũng không phải là người bình thường có thể so sánh.
"Thẩm Vân Song tức giận nói.
Hừ! Nàng ta mới không có lòng tốt đi nhắc nhở con tiện nhân Thẩm Phi Yến kia đâu! Tự cho là mình có bao nhiêu tài giỏi, nơi nơi không đem nàng ta đặt vào mắt, nàng ta còn ước gì nàng sớm chết, làm cho người của Thẩm gia nhìn một cái, Đại tiểu thư mà bọn họ tâng bốc lên tận trời, rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại!
Nghĩ đến đây, nhất thời tâm tình của Thẩm Vân Song liền tốt lên.
Thế nên căn bản cũng đã quên, nàng ta cũng là người của Thẩm gia!
Mà tâm tư nhỏ mọn này của nàng, Lý công tử làm sao lại không nhận ra? Lập tức đáy mắt hiện lên một mạt hèn mọn cùng khinh thường, theo sau vừa muốn nói chuyện, nhưng trực giác cảm thấy phía sau nổi lên một đạo rét lạnh, theo phản xạ tính toán quay đầu nhìn lại, sau đó nhất thời sợ hãi kêu to ra tiếng:
" Ngươi, ngươi làm sao lại ở trong này? "
Thân hình thon dài thẳng đứng, một thân trắng như tuyết, khuôn mặt tựa như thần linh..
không phải là Lạc Cửu Thiên thì còn có ai vào đây?
" Ha hả~, vậy hai vị đây cảm thấy như thế nào? "Môi lạnh nhạt khẽ mở, trên mặt Lạc Cửu Thiên như trước mang theo nụ cười, nhưng lại làm cho Lý công tử cùng Thẩm Vân Song kinh hồn bạt vía!
" Ngươi, ngươi muốn làm gì? Nói cho ngươi biết, nơi này là Thẩm gia, ngươi nếu dám hành động thiếu suy nghĩ, Thẩm gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! "Thẩm Vân Song giọng nói run run thét chói tai, liền làm bộ sẽ lập tức chạy ra ngoài, nhưng vừa chạy được hai bước, lại bị một cỗ lực lượng kỳ quái ném quăng ra ngoài, rơi trên mặt bàn ngã xuống đất!
Phanh!
Một tiếng nổ, cái bàn bị nện đến dập nát, trong nháy mắt Thẩm Vân Song khí huyết cuồn cuộn, máu tươi trực tiếp từ trong miệng phun ra!
Càng đáng sợ hơn chính là, Lạc Cửu Thiên đối diện, thậm chí ngay cả tay cũng không động một chút!
Nháy mắt sắc mặt của Lý công tử liền đại biến, nhưng cũng không có vọng động.
Tay thì lặng lẽ dò xét trong lòng ngực, đồng thời cố nén trấn tĩnh, đối với Lạc Cửu Thiên nói:
" Vị công tử này, có phải hay không hiểu lầm cái gì? Chúng ta không có thù oán gì, hà cớ chi lại hạ thủ ngoan độc như vậy? Không bằng công tử lùi một bước, coi như Vân đỉnh sơn trang của ta nợ công tử một cái nhân tình, ý công tử như thế nào? "
Sợ thân phận của chính mình không đủ, Lý công tử lập tức đem cả Vân đỉnh sơn trang ra làm bia đỡ.
Sau khi nghe như vậy, Lạc Cửu Thiên lại nở nụ cười.
" Nga? Mặt mũi của Vân đỉnh sơn trang thật đúng là lớn, đáng tiếc nó còn chưa đủ tư cách! "
" Kia, kia rốt cuộc công tử muốn như thế nào? "
" Ha hả..
cũng không muốn gì, chỉ là muốn cho các ngươi biết, người của bản tôn, không phải ai cũng có thể động vào.
Bất quá hai vị cứ yên tâm, bản tôn sẽ không giết các ngươi, mà sẽ làm cho các ngươi sống thật lâu, thật lâu.."
Dứt lời, mấy hắc y nhân giống như quỷ mị tiến vào trong phòng.
Đợi một lúc sau, người của Thẩm gia nghe được âm thanh liền tiến tới đây, đã thấy trong phòng sớm không có một bóng người!.