Ngọc Thạch Phi Ngọc

Chương 2: Chương 2





Chương thứ hai
Báo danh Đại học
☆ ☆ ☆
Vương Mân ở trong sổ đăng ký tìm được gian phòng của mình số 208, nhìn lướt qua danh sách, thấy trong ô ký túc xá đã có một người ký tên, Dụ Niên.

"Tề Huy Thành, Mục Đào, Dụ Niên, mấy người này là bạn cùng phòng sắp tới của anh ha." Tiếu Lang đứng một bên chen vô góp vui.

Quản lý ký túc xá liếc mắt nhìn Tiếu Lang hỏi, "Em ở học viện nào?"
Vương Mân giải thích, "Đây là em trai của em, em ấy đến giúp em thôi ạ."
Quản lý ký túc xá đem một bản danh sách đăng ký khác đưa qua bảo Tiếu Lang ký tên, Tiếu Lang vừa nhìn thấy ô Người nhà của tân sinh, bỗng cảm thấy vui vẻ rạo rực vô cùng.

Vương Mân nhận chăn đệm và drap giường rồi đi lên lầu, thuận tiện gọi điện thoại nói cho lái xe địa chỉ ký túc xá của mình, để ông mang hành lý đến giùm.

Ký túc xá của Kinh Đại điều kiện không được tốt lắm, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy bốn cái bàn học đơn sơ giản dị, giường ngủ được ráp bằng mấy khung sắt lót ván gỗ, mỗi giường có hai tầng.

Trời hè nóng nực, trong ký túc xá cũng không có điều hòa, chỉ lắp quạt điện trên vách tường bên cạnh mỗi đầu giường, thoạt nhìn cũng rất cũ kỹ.

Tiếu Lang nói, "Sao lại kém dữ vậy trời, cảm giác còn không tốt bằng Hoa Hải nữa..."
Vương Mân suỵt một tiếng, nhỏ giọng nói, "Có người ngủ."
Tiếu Lang lúc này mới phát hiện, trên tầng của một cái giường trong phòng có một người đang nằm ngủ.

Người nó nằm hướng mặt vào vách tường, Tiếu Lang rón ra rón rén nhón chân đi qua nhìn lén, thấy đối phương ôm chặt túi sách của mình, phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ, nhìn có vẻ ngủ rất trầm.

"Cậu ấy là Dụ Niên hả?" Tiếu Lan nhỏ giọng hỏi.

Vương Mân: "Có lẽ là vậy."
Tiếu Lang: "Lần đầu tiên em nhìn thấy có người họ Dụ đó."
Vương Mân cười cười nói, "Chờ thêm vài ngày người trong ký túc xá đến đông đủ, sẽ giới thiệu bọn họ cho em làm quen."
Tiếu Lang: "Được á!"
Hai người nhẹ giọng thì thầm thảo luận về người bạn mới này, nói quần ngủ của cậu ấy hình như có chút bẩn, còn nói cậu ấy sao lại ôm túi sách đi ngủ, lại nói thân hình cậu ta không tệ, nhưng tiếc là quay mặt vào trong ngủ, nếu không có thể nhìn xem lớn lên bộ dạng như thế nào rồi...!
Đúng lúc này, di động của Vương Mân đột nhiên vang lên hai hồi chuông, hai người nhanh chóng quay đầu nhìn Dụ Niên, thấy cậu không bị đánh thức mới lại hai mặt nhìn nhau, sau đó phá lên cười, cảm thấy bản thân hành động tựa như ăn trộm như vậy chơi rất thú vị.

"Ai nhắn tin vậy?" Tiếu Lang hỏi.

Vương Mân: "Cố Thước Di."
Cố Thước Di là người liên hệ giữa bọn họ và hội đồng hương C thị lần này, cũng là bạn học của hai người tại Hoa Hải, quen biết nhau lúc Hoa Hải tổ chức buổi họp mặt học sinh trước khi nhập học tại Khoa Đại và Kinh Đại.


"Nhỏ bảo buổi tối nếu không bận việc gì, thì đến căn tin số ba tham dự buổi họp mặt tân sinh của Hoa Hải, em đi không?"
"Phùng Hoằng Khải cũng hẹn em nè!" Phùng Hoằng Khải và Tiếu Lang vốn là thành viên của câu lạc bộ mô hình máy bay và tàu thuyền ở Hoa Hải, hồi trung học quan hệ giữa hai người cũng không có gì đặc biệt, hiện tại cùng đậu vào Khoa Đại liền trở nên thân thiết.

Hôm nay vừa mới đặt chân đến thủ đô, cu cậu đã đi Khoa Đại báo danh từ sớm, giữa trưa gọi điện hẹn Tiếu Lang đi ra ngoài cùng nhau ăn bữa cơm.

Vương Mân: "Vậy chúng ta chia nhau hành động?"
Tiếu Lang: "Được đó, điện thoại liên hệ sau há!"
***
Phàm là tân sinh mới đến đại học, lúc ban đầu thân nhất không phải là bạn cùng phòng mới vừa quen biết, mà chính là đồng hương đến cùng một nơi.

Buổi tối, Tiếu Lang và Phùng Hoằng Khải hẹn gặp mặt ở một nhà ăn nhỏ bên ngoài Khoa Đại.

"Ông biết không, cố vấn cho đội mô hình máy bay và tàu thuyền của Khoa Đại là Hoa đại sư (nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực chuyên ngành), trên tạp chí mô hình máy bay và tàu thuyền xuất bản tháng trước có đăng lại chi tiết trận đấu giữa Khoa Đại và Hàng Đại đó..." Phùng Hoằng Khải hưng phấn khoe tin tức mà mình vừa đọc được.

"Wow, ông mua tạp chí đó luôn hả? Mau cho tui mượn xem đi!" Tiếu Lang kích động nói.

Phùng Hoằng Khải: "Không có mua, hôm nay lúc đi dạo mấy vòng trong thư viện của Khoa Đại, ở đó gần như có đủ bộ sách về mô hình máy bay và tàu thuyền luôn, còn có tạp chí quân sự nước ngoài, đều là số mới nhất..."
Tiếu Lang: "A a a ông đừng có kích thích tui nha! Tui cũng muốn đi xem!"
"Tui kích thích ông hồi nào, có mà ông kích thích tui thì có!" Phùng Hoằng Khải đậu vào chính là khoa kiến trúc công trình, không thể giống như Tiếu Lang có thể đậu vào chuyện ngành đúng với đam mê của mình.

"Ể, mà nói nghe nè, kiến trúc công trình là làm cái gì vậy? Thiết kế nhà ở sao?" Tiếu Lang hỏi.

Phùng Hoằng Khải: "Đó là việc của tụi học bên viện Kiến trúc, bọn này là học xây dựng nhà ở, nói khó nghe một chút chính là công nhân cao cấp!"
Tiếu Lang: "Ha ha, vậy thôi ông dứt khoát làm một cái mô hình kiến trúc chơi cũng được đó! Thầy Thẩm không phải đã nói rồi sao, máy bay chính là kiến trúc có thể bay, mô hình kiến trúc với mô hình, chỉ khác nhau có chút xíu thôi chứ mấy!"
Phùng Hoằng Khải cười mắng, "Ông cút đi..."
Vương Mân ở hội đồng hương gặp lại bạn học cùng lớp hồi trung học ― Trần Dư Lâm.

Mới có một kỳ nghỉ không gặp, cô nàng này nhìn có vẻ rực rỡ hẳn lên.

Bỏ đi đồng phục khô khan, mặc T-shirt cổ tròn cùng váy hoa mà nữ sinh đại học đương thời ưa chuộng nhất, hơn nữa còn thêm hào quang do thân phận sinh viên Kinh Đại mang đến, cả người Trần Dư Lâm đều có vẻ tươi trẻ sáng lạn hẳn lên.

Hai người hàn huyên vài câu, Trần Dư Lâm quả nhiên hỏi đến Tiếu Lang, nói lúc nào đó có dịp hẹn gặp một lần, cùng nhau ăn bữa cơm.

Vương Mân đối với cô nàng vẫn rất cảnh giác, ngoài miệng thì đáp Được, nhưng trong lòng lại cực kỳ không phúc hậu nghĩ ― Đừng có mơ gặp lại Tiểu Tiểu của ta!
Tán gẫu với Trần Dư Lâm xong, Vương Mân lại làm quen với một đàn anh trong hội học sinh, người nọ ở ban thể dục, sau khi biết được chiến tích của Vương Mân trong đại hội thể thao ở Hoa Hải (quán quân 1.000m, quán quân một số hạng mục chạy cự ly ngắn), lập tức nhiệt tình mời cậu tham gia hội học sinh của Kinh Đại.


Vương Mân lại không muốn bị ràng buộc với mấy loại quần thể cán bộ thế này, liền uyển chuyển cự tuyệt nói, "Hiện tại em cùng chưa suy xét rõ ràng, nghe nói chương trình học của học viện Quản lý rất nhiều, em định thích ứng trước một đoạn thời gian rồi mới tính sau."
...!Đây chính là câu nói điển hình của mấy dạng mọt sách, học đại học rồi còn đứa nào đem việc đọc sách học bài treo ở cửa miệng chứ!
Vương Mân nói xong cũng thấy có chút ngu ngốc, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Bất quá vị đàn anh kia ngược lại không chút nào để ý, cười ha ha nói, "Vậy chú em suy nghĩ cho kỹ rồi liên hệ lại với anh nhá."
***
Buổi liên hoan họp mặt kết thúc khá sớm, Vương Mân trở về ký túc xá thu dọn hành lý, người tên Dụ Niên kia đã thức dậy.

Sau khi Vương Mân nhìn thấy cậu ta thì sửng sốt, nghĩ thầm sau khi trở về nhất định phải nói cho Tiểu Tiểu biết anh chàng Dụ Niên này xinh đẹp như thế nào!
Người đẹp trai Vương Mân gặp không ít, anh ruột Vương Kỳ nhà mình chính là điển hình của một anh đẹp trai, Tiếu Lang trong đám nam sinh cũng được xem là bộ dạng xinh đẹp, nhưng Tiếu Lang chỉ là thanh tú, đường nét gương mặt không quá tinh xảo, thời điểm trung học bị bắt mặc nữ trang mấy lần, cũng đều là sau khi hóa trang một hồi mới khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm.

Mà anh chàng Dụ Niên ở trước mắt này, gương mặt xinh đẹp khiến người ta nhìn phải sửng sốt, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc.

Ngũ quan rõ ràng, đường nét phân minh.

Chỉ là cậu ta nhìn qua có chút nhỏ tuổi, thiếu mấy phần cương dương, cho nên thay vì nói là tuấn suất, thì dùng từ tuấn mỹ có vẻ thích hợp hơn.

"Xin chào, tớ là Vương Mân." Vương Mân không kiêu ngạo không siểm nịnh chào hỏi với cậu.

"Dụ Niên." Người nọ tự giới thiệu tên mình, thanh âm trong trẻo dễ nghe, khiến Vương Mân nghĩ tới cụm từ Châu lạc ngọc bàn(*).

(*) Trích trong bài thơ Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị – Tao tao thiết thiết thác tạp đàn/Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn (Tiếng đàn cao thấp xen lẫn vào nhau/Tựa như tiếng trân châu rơi trên mân ngọc)
Sau đó Vương Mân thu dọn hành lý của mình, Dụ Niên ngồi trước bàn học lật sách, câu có câu không cùng cậu nói chuyện phiếm.

Vương Mân mới biết được cậu ta là thủ khoa khoa Văn năm nay của tỉnh A, năm nay 16 tuổi, so với Tiếu Lang còn nhỏ hơn hai tuổi, khó trách nhìn mặt non choẹt như vậy.

Lại biết được ngày hôm qua cậu ta ngồi xe lửa gần một ngày một đêm, rạng sáng hôm nay mới đến Bắc
Kinh, vì canh chừng hành lý mà cả một đêm không ngủ, cho nên ban ngày vừa về đến ký túc xá đã lăn ra ngủ.

Về phương diện bối cảnh gia đình cậu ta không muốn đề cập, nhưng có thể cảm giác gia cảnh có vẻ bình thường, hơn nữa kinh tế tỉnh A cũng không phát triển, cho dù là gia đình thường thường bậc trung, so sánh với gia đình phổ thông của tỉnh J cũng có chút chênh lệch.

Vương Mân thu dọn đồ đạc xong rồi, xoay người lại thì bắt gặp tầm mắt đang đánh giá mình của Dụ Niên, liền cười hỏi, "Cậu có di động không? Cho tớ số lưu lại đi."
"Còn chưa kịp mua, cũng định mấy ngày nữa đi mua một cái." Dụ Niên hỏi, "Điện thoại di động của cậu là hiệu gì vậy, mua hết bao nhiêu tiền?"

Vương Mân: "Nokia, khoảng hơn ba ngàn."
Dụ Niên À một tiếng, không tiếp tục nói chuyện nữa.

Vương Mân lưu lại dãy số cố định của ký túc xá, sau đó ghi lại số di động của mình cho Dụ Niên rồi nói, "Lúc nào mua di động rồi thì nhắn tin cho tớ, buổi tối tớ đi ra ngoài ngủ một đêm, ngày mai mới trở về, trong trường học nếu có việc gì gấp, làm phiền cậu thông báo cho tớ một tiếng." Nói xong lại tặng một ít đặc sản của C thị cho Dụ Niên, "Đây là đặc sản quê nhà của tớ, cậu nếm thử một chút, xem như quà gặp mặt đi."
Dụ Niên gật đầu nói cảm ơn, trên mặt lại không có biểu tình gì.

Một trận tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Vương Mân nhìn Dụ Niên tỏ vẻ xin lỗi, sau đó tiếp nhận cuộc gọi, là Tiếu Lang gọi tới.

Tiếu Lang: "Anh, em ăn xong rồi, bây giờ đang trên đường trở về khách sạn, anh đang ở đâu?"
Vương Mân: "Ở ký túc xá thu dọn đồ đạc."
Tiếu Lang: "Thu dọn xong chưa?"
Vương Mân: "Ừm, cũng sắp xong rồi."
Tiếu Lang: "Vậy em chờ anh trở lại ha!"
Vương Mân cười nói, "Được, anh về liền..."
Chào tạm biệt Dụ Niên rồi trở về khách sạn, hai người tắm rửa sạch sẽ, lại ôm nhau thân thiết, hưởng thụ đêm cuối cùng của cuộc sống đồng giường cộng chẩm.

Sau đó, Vương Mân nói cho Tiếu Lang biết về diện mạo của Dụ Niên, Tiếu Lang khó chịu mà nhéo thắt lưng của Vương Mân, "Nói người ta bộ dạng đẹp hơn em, anh không phải là để ý cậu ta rồi chứ!"
Vương Mân: "Anh không có, nhưng mà cậu ta quả thực lớn lên rất đẹp, em mà thấy tận mắt sẽ..."
Tiếu Lang xoay người đè Vương Mân xuống, cưỡi lên trên người Vương Mân, nhéo nhéo mặt cậu nói, "Anh còn dám nói!"
Vương Mân: "..."
Tiếu Lang hung thần ác sát nói, "Anh là của em!"
Mặt Vương Mân đỏ bừng, "...Ờ."
Tiếu Lang hừ một tiếng, vô cùng ngạo kiều thưởng cho Vương Mân một cái KISS.

Nhà có vợ hung dữ hay ghen, Vương Mân thiệt là không còn gì để nói.

***
Ngày hôm sau đến phiên Vương Mân cùng Tiếu Lang đi báo danh, bởi vì hôm qua đã trải nghiệm hết một lần, cho nên hôm nay biểu hiện của Tiếu Lang cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là lúc nhìn thấy học sinh ở chung quanh thì hai mắt vẫn sáng lên.

"Wow~ Wow~ Wow~ Quá trời siêu nhân luôn ~ Siêu nhân ~ Siêu nhân ~!" Trước kia được quen biết một sinh viên Khoa Đại đã là chuyện oách lắm rồi, hiện giờ tùy tùy tiện tiện ở trên đường cũng có thể nhìn thấy kẻ cỡi xe đạp, kẻ mua điểm tâm, kẻ đi quăng rác...!Toàn bộ đều là sinh viên Khoa Đại, trái tim nhỏ bé của Tiếu Lang cảm thấy thích ứng không kịp! Thật giống như người đi đào vàng lại lọt vào một mỏ vàng thật, mỗi lần nghĩ tới mình đang ở Khoa Đại, liền kích động đến không còn lời nào có thể diễn tả được!
Báo danh ngày thứ hai Tiếu Lang mới đến, cho nên bạn ở cùng ký túc xá của cậu đều đã đến trước hết rồi.

Ký túc xá của Khoa Đại xây theo kiểu dãy trọ, chia thành hai dãi phòng AB, mỗi phòng ngủ bốn người, tám người một nhóm, dùng chung một phòng họp công cộng.

Điều kiện so với Kinh Đại tốt hơn rất nhiều.

Trong phòng có điều hòa, bàn học và giường ngủ cũng rất mới, phòng họp giống một phòng khách nho nhỏ, bên trong còn có TV, bất quá nghe nói chỉ bắt được kênh của trường và CCTV-1....!
Tiếu Lang được phân vào phòng túc xá 313, cậu ở phòng A, bạn cùng phòng với cậu có Vu Trí Chí đến từ Cát Lâm, Đặng Bân đến từ Tô Châu, cùng với Hoàng Vũ đến từ Vũ Hán.

Phòng 313B có bốn người bao gồm Thiệu Anh ở Bắc Kinh, Tần Lâm đến từ Trùng Khánh, La Tinh Độn đến từ Quảng Đông, còn có một người tự xưng là người Trường Bạch Sơn, Triệu Bách.

Nghe nói ba của Triệu Bách là người Trường Sa (Trường), mẹ là người Bắc Kinh (Bạch), khi cậu ta còn bé thì lớn lên ở Trường Sa, vào học tiểu học thì chuyển đến Bắc Kinh, lên sơ trung lại bởi vì ba mẹ chuyển công tác mà đến Thượng Hải (Sơn), vì thế cậu ta cũng đi theo đến Thượng Hải, hiện tại cậu ta lại trở về Bắc Kinh, mọi người tặng cậu ta thêm một chữ Bạch nữa, thành ra cậu ta luôn được mọi người thân thiết gọi là người Trường Bạch Sơn Bạch...!

(*) Chỗ này giải thích thêm một chút, mấy chữ trong ngoặc có lẽ là cách gọi hoặc biệt danh của Trường Sa, Bắc Kinh và Thượng Hải.

Triệu Bách do chuyển từ Trường Sa à Bắc Kinh à Thượng Hải à Bắc Kinh nên được đặt biệt danh là Trường Bạch Sơn Bạch.

Một đám thiếu niên anh tài đến từ ngũ hồ tứ hải rất nhanh đã xưng anh gọi em, trộn lẫn thành một đoàn.

Ngoại trừ Vương Mân không thuộc về Khoa Đại còn có bạn gái của Vu Trí Chí, đôi tình nhân này cũng là bạn học thời trung học, hiện tại là sinh viên của Đại học Kinh Tế Bắc Kinh.

Vương Mân đề nghị tổ chức liên hoan, xem như là tăng tiến tình cảm giữa mọi người, cảm đám liền nhiệt liệt tán thành.

Vì thế một đám mười người chậm rãi càn quét đến quán ăn Hỉ Lai Tụ của Khoa Đại (một trong ba nơi tụ hội đứng đầu trong trường), bao một phòng, gọi một bàn thức ăn ngon, kèm theo hai kết bia, lại thêm hai chai nửa cân rượu lạt!
Người to con nhất trong nhóm là Vu Trí Chí, năm thứ hai mới thi đậu vào Khoa Đại, cũng là người lớn tuổi nhất trong đám.

Nhỏ con nhất là La Tinh Độn người Quảng Đông, thân cao mới được 1m65, anh chàng mà đứng chung một chỗ với Vu Trí Chí tựa như một đôi cha con, hai người quả thực là điển hình tốt nhất cho câu nói khác biệt trời đất giữa Nam và Bắc.

Hai người bọn họ một người Chí một người Độn, vừa vặn kết hợp thành Đại trệ tiểu đồn (lợn lớn lợn bé), ngay ngày đầu tiên quen biết liền bị cả đám gán cho một cái biệt danh thiệt bi kịch!
Trên bàn cơm mọi người dùng khẩu âm khác nhau nói tiếng phổ thông, trêu chọc giễu cợt nhau không ngớt.

Vu Trí Chí nói, "Mấy người ở phía Nam sao mà nói tiếng ẻo ẻo lả lả quá vậy, anh mày nghe khó chịu muốn chết!" Nhất là Đặng Bân người Tô Châu, nói chuyện y như ca hát vậy, khiến Vu Trí Chí tóc gáy dựng đứng.

La Tinh Độn phản bác, "Có ông mới khiến cho người ta không chịu nổi ý, li học thì nói là đi hợt(đi học), ăn cum thì nói là en kơm (ăn cơm)!"
Hoàng Vũ nói, "Là đi học không phải là li học, là ăn cơm chứ không phải là ăn cum!"
Cả đám cười vang.

Vu Trí Chí: "Hôm qua thằng nhóc quỷ này liên tục hỏi anh mày cái gì mà Uống ca-phì không uống caphì không, mẹ ơi! Nghe nửa ngày mới biết hóa ra nó nói uống ca-phì là uống cà-phơ, cười muốn chết luôn!"
Hoàng Vũ: "Là uống cà phê, không phải cà-phơ!"
Cả đám: "A ha ha ha~~ ha ha~ ha ha..."
"Còn có hai người!" Vu Trí Chí chỉ vào Tiếu Lang và Vương Mân nói, "Nói chuyện chẳng phân biệt được cái gì là âm mũi trước âm mũi sau hết, có cái từ gì để miêu tả ấy nhỉ...!À, uốn éo!"
Vương Mân, Tiếu Lang: "..."
Má nó lớn như vậy rồi mới lần đầu tiên bị người ta nói mình nói chuyện thanh âm uốn éo! Thiệt muốn đập đầu vào tường một phát!
Tần Lâm nói, "Uốn éo là hình dung lữ nhân, không phải để hình dung lam nhân đâu cha!"
Triệu Bách nghi hoặc hỏi, "Cái gì người xanh lá người xanh dương?"
(*) Ở đây Tần Lâm đọc chữ n thành l, nên chữ nǚ (nữ) bị đọc thành lǚ (lữ), phát âm gần giống chữ lǜ (lục) nên bạn Bách không hiểu.

Tiếu Lang nói, "Chắc là nói nam nhân với nữ nhân..." Cậu nhớ tới hồi trung học Lý Siêu Kiện bị người ta gọi thành Lý Siêu Tiện, nhịnh không được đập bàn bò lăn ra cười, Vương Mân cũng nhịn không được, cũng không thể giữ được biểu tình bình tĩnh tự nhiên như mọi khi, lấy tay che miệng, cười đến đau dạ dày!
Mọi người tán gẫu đến cao hứng, Vương Mân tự rót một ly rượu trắng, nói với cả đám, "Mọi người, sau này em trai của tớ đành phải nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn, ly này tớ cạn trước, mọi người tùy ý."
Vu Trí Chí nói, "Khách sáo làm gì, ra bên ngoài thì đâu đâu cũng là anh em một nhà, ông yên tâm!"
Đặng Bân: "Nói đúng lắm, chiếu cố lẫn nhau là chuyện phải làm mà."
La Tinh Độn: "Có nước cùng hưởng!" (phước)
Tần Lâm: "Có lạn cùng chia!" (nạn)
Cả đám: "Ha ha ha...".