Bờ môi non mịn hơi nhếch lên, như đang mơ thấy một giấc mộng đẹp.
Đưa tay sờ vào quầng thâm dưới mắt Thượng Quan Tây Nguyệt, Bách Lý Thần thấy rất đau lòng, tối hôm qua đôi mắt này vì mình mà khóc. Nếu có thể đổi với Thượng Quan Tây Nguyệt, Bách Lý Thần tình nguyện chính mình bị thương.
Bị thương! Bách Lý Thần đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua mình bị thương không nhẹ, vì sao lúc này không có bất kỳ cảm giác không thoải mái nào, hắn dùng bàn tay nhàn rỗi sờ mò ra sau lưng, cảm thấy bóng loáng, một chút vết thương cũng không có.
Hắn nghi hoặc nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại, tối hôm qua trước khi mất đi ý thức, hình như Nguyệt nhi đã trị liệu cho mình, Nguyệt nhi chữa thương thế nào, vậy mà lại không để lại một chút vết tích nào.
"Chủ tử" Đông Nhật từ cửa hang đi vào.
Kỳ thật hôm qua lúc chủ tử rớt xuống vách núi, hắn cũng ẩn núp trong bóng tối, nhìn thấy chủ tử rơi xuống, lúc ấy hắn đã muốn lao ra, nhưng chủ tử lại ra hiệu cho hắn, cho nên hắn mới không xuất hiện.
Bách Lý Thần ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Đông Nhật đến gần, hắn cúi đầu nhìn cánh tay trần của Thượng Quan Tây Nguyệt để ở bên ngoài, nhanh chóng phủ toàn bộ quần áo lên người nàng, gầm nhẹ một tiếng với Đông Nhật "Ra ngoài!"
Đông Nhật không hiểu tại sao Bách Lý Thần lại hét lên, khi nhìn thấy chủ tử luống cuống phủ quần áo lên người Thượng Quan Tây Nguyệt, chính hắn không chú ý cũng nhìn thấy bả vai bóng loáng trắng nõn của Thượng Quan Tây Nguyệt, hốt hoảng ngó qua chỗ khác, miệng lẩm bẩm "Chủ tử, ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy bất cứ gì cả!"
Bách Lý Thần quay đầu lại nhìn thấy Đông Nhật đang cúi đầu không ngừng thầm thì, nếu không phải sợ đánh thức Nguyệt nhi, Bách Lý Thần đã sớm đã hắn ra ngoài.
"Ngươi ra ngoài chờ cho ta!"
Nghe thấy Bách Lý Thần phân phó, Đông Nhật hoảng hốt chạy bừa ra ngoài, chủ tử quá thần tốc, nhanh như vậy đã bắt được đại tiểu thư Thượng Quan gia rồi, diẽn/<dànn;]lle3quy1doon hai người còn ngủ chung như vậy nữa, xem ra từ giờ đến ngày thành thân của chủ tử cũng không còn xa nữa.
Bách Lý Thần trông thấy Đông Nhật rời khỏi, nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt một chút, thấy mình không đánh thức nàng, thận trọng rút cánh tay ra, đặt đầu Thượng Quan Tây Nguyệt xuống, đứng dậy, nhìn quần áo của mình đã rách không chịu nổi, Bách Lý Thần lấy một bộ quần áo khác từ trong không gian giới ra mặc vào.
Thay quần áo xong, Bách Lý Thần hôn lên trán Thượng Quan Tây Nguyệt một cái, liền đi ra ngoài.
Lúc hắn vừa mới chuyển động, Thượng Quan Tây Nguyệt vốn nên ngủ say đã mở hai mắt ra, trong mắt không hề có dáng vẻ vừa tỉnh ngủ.
Nhìn bóng lưng Bách Lý Thần biến mất khỏi cửa hang, Thượng Quan Tây Nguyệt đưa tay sờ sờ cái trán vừa mới bị hôn.
Nhớ tới chỗ bị hôn, mặt nàng liền đỏ bừng, nàng nhẹ cắn môi, cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới Bách Lý Thần đang giả ngu, như vậy lần này hắn vì mình mới bại lộ thân phận sao?
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy cánh tay của mình lộ ra ngoài, Thượng Quan Tây Nguyệt lại nghĩ tới mình để bộ dạng này ngủ với Bách Lý Thần một đêm, sắc mặt càng thêm đỏ, giống như bị lửa thiêu.
Nàng cầm lấy quần áo nhanh chóng mặc vào, sau đó ngồi trên tảng đá bên cạnh.
"Chủ tử" nhìn thấy Bách Lý Thần đã mặc chỉnh tề đi ra ngoài, Đông Nhật điều chỉnh biểu cảm, cung kính ôm quyền.
Tâm tình lúc này Bách Lý Thần rất tốt, vừa nghĩ tới tối hôm qua mình và Nguyệt nhi âu yếm ở chung một chỗ, hắn cảm thấy mình bị thương cũng đáng.
"Chuyện gì "
Bách Lý Thần không nhịn được nhìn Đông Nhật, nếu không phải hắn tới, mình và Nguyệt nhi còn có thể nằm thêm một lát nữa.
Đông Nhật cũng biết mình quấy rầy chủ tử, nhưng chuyện này hắn nhất định phải lập tức nói cho chủ tử biết, nếu không lỡ xảy ra chuyện gì, nhất định chủ tử sẽ giết mình.
"Chủ tử, vừa rồi thuộc hạ nhận được tin Nam Nhật truyền đến, nói là thái tử điện hạ ra mười vạn lượng hoàng kim muốn minh điện chúng ta giúp hắn giết một người."
Bách Lý Thần nhìn vào sơn động, hững hờ hỏi "A, mười vạn lượng hoàng kim, lần này Bách Lý Hành lại dám bỏ hết cả tiền vốn, sao, hắn muốn giết ai!"
Thấy rốt cục Bách Lý Thần cũng hỏi vào chủ đề, Đông Nhật nhìn hắn một cái rồi lập tức cúi đầu, liếm liếm bờ môi khô nứt, nhỏ giọng nói "Giết... Giết Thượng Quan tiểu thư "
Bách Lý Thần không nghe thấy Đông Nhật nói cái gì, hắn cau mày "Nói to hơn một chút."
Đông Nhật hít sâu một hơi, nhanh chóng nói hết những gì muốn nói ra "Thái tử điện hạ muốn chúng ta giúp hắn giết Thượng Quan đại tiểu thư!"
"Ngươi nói cái gì!" Rốt cục Bách Lý Thần cũng nhìn thẳng vào hắn, lông mày càng nhăn chặt lại, Bách Lý Hành ăn gan hùm mật gấu rồi sao? Nữ nhân của ta cũng dám động, mà lại tìm đến ngay minh điện mà hắn thành lập?
"Vậy các ngươi có nhận không!"
Đông Nhật lắc đầu "Không có, Thượng Quan đại tiểu thư là người của ngươi, sao chúng ta dám nhận.
Nghe Đông Nhật trả lời, Bách Lý Thần rất hài lòng với câu nói Thượng Quan Tây Nguyệt là nữ nhân của mình.
"Ngươi trở về nói với đám Nam Nhật, nói nhiệm vụ này chúng ta nhận, nhưng mười vạn lượng hoàng kim thực sự không đáng giá, Nguyệt nhi của ta là bảo vật vô giá, nói cho Bách Lý Hành biết, một ngàn lượng hoàng kim, được thì được, không được thì cút cho ta!"
"Vâng, thuộc hạ hiểu rồi." Đông Nhật nói xong cũng rời đi.
Bách Lý Hành, xem ra gần đây ngươi quá nhàn nhã rồi, dám tìm sát thủ tới giết Nguyệt nhi, Nguyệt nhi không sao thì thôi, nhưng nếu mất một sợi tóc, ta nhất định sẽ khiến ngươi nợ máu phải trả bằng máu, mắt Bách Lý Thần lóe lên một tia tàn ác.
Khi Bách Lý Thần trở lại sơn động, đã nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt ôm hai chân ngẩn người.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thượng Quan Tây Nguyệt ngẩng đầu, cùng lúc nhìn thẳng vào Bách Lý Thần, giờ khắc này, hai người không nói gì cả, cứ như vậy mà nhìn nhau, đến khi Bách Lý Thần phá vỡ không khí trầm tĩnh này.
"Nguyệt nhi, nàng đã tỉnh."
"Đúng" Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu qua hướng khác, lúc này nàng không biết nên đối mặt với hắn thế nào, cảm thấy rất xấu hổ.
Bây giờ nàng đã biết Bách Lý Thần đều giả ngu, tối hôm qua còn thổ lộ với mình, lúc ấy cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, ở chung với hắn lại thấy không được tự nhiên
Tuy ở hiện đại cũng không ít người thổ lộ với mình, nhưng cũng không có cảm giác mất tự nhiên như vậy, chẳng lẽ lần này là vì mình cũng có tình cảm với Bách Lý Thần, cho nên mới cảm thấy lúng túng sao?
Như vậy mình có tình cảm với hắn từ lúc nào, rõ ràng Bách Lý Thần cũng nhìn ra Thượng Quan Tây Nguyệt không được tự nhiên, hắn biết hắn chính là nguyên nhân, nhưng hắn lựa chọn để lộ trước mặt nàng, hắn làm tất cả không phải là vì để nàng xa lánh mình.
Vì để cho Nguyệt nhi có thể thoải mái một chút, Bách Lý Thần nói với Thượng Quan Tây Nguyệt chuyện vừa rồi Đông Nhật nói cho mình nghe, chỉ vì muốn nàng chuyển lực chú ý qua chuyện khác, không nghĩ mãi về chuyện đó nữa.
"Nguyệt nhi, vừa rồi Đông Nhật đến đây, nàng biết hắn nói với cái gì không."
Quả nhiên Thượng Quan Tây Nguyệt có hứng thú, quay đầu nhìn về phía hắn, mắt sáng ngời nhìn hắn "Nói cái gì."
Nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt không còn vẻ lúng túng nữa, khóe miệng Bách Lý Thần nhếch lên "Vừa rồi có người bỏ mười vạn lượng hoàng kim muốn mạng của nàng."
Nghĩ đến chuyện này, Bách Lý Thần lại nổi nóng, lần này trùng hợp Bách Lý Hành tìm đến Minh điện của mình, nếu tìm tới những tổ chức sát thủ khác, chẳng phải Nguyệt nhi sẽ gặp nguy hiểm sao?
"Mười vạn lượng hoàng kim?" Thượng Quan Tây Nguyệt kinh ngạc, lại có người bỏ ra khối tài sản kếch xù như vậy chỉ vì muốn mạng của mình, quá xa xỉ rồi!
Nghe được tin tức này, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không có cảm giác phẫn nộ, diễn-{dànn<lle3;quys/d00n nàng chỉ đơn thuần cho rằng không ngờ nàng lại đáng tiền như thế, nếu như sau này không có tiền, nói không chừng còn có thể mang mình đi bán!
Nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt không nói lời nào, Bách Lý Thần cho là nàng tức giận, liền an ủi "Không sao đâu, Nguyệt nhi, mọi thứ đều có ta, sau này ta sẽ bảo hộ nàng, nàng đừng nóng giận!"
Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không nghe thấy nửa câu đầu của Bách Lý Thần, chỉ nghe thấy hắn nói mình đừng nóng giận, kỳ quái, sao ta phải tức giận.
"Không có, ta không có tức giận, ta chỉ không ngờ mình lại đáng tiền như thế!"
Nghe thấy câu trả lời này, Bách Lý Thần cảm thấy mình vốn không đoán được trong đầu Thượng Quan Tây Nguyệt đang nghĩ cái gì.
Nghe thấy có người muốn giết mình, lại không lo lắng, không tức giận, ngược lại còn bất ngờ vì mình lại đáng tiền như thế, câu trả lời quái dị như thế chỉ có Nguyệt nhi mới nghĩ ra.
"Đúng rồi, làm sao ngươi biết chuyện này!" Thượng Quan Tây Nguyệt đứng lên đi đến trước mặt Bách Lý Thần, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ đứng tới bả vai của mình, nàng ở trước mặt mình nhỏ nhắn xinh xắn như thế, khuôn mặt xinh đẹp khiến Bách Lý Thần chỉ muốn ôm nàng thật chặt vào trong ngực cẩn thận che chở.
"Bởi vì hắn tìm đúng ngay tổ chức do ta lập nên, Minh điện." Bách Lý Thần không chút giấu diếm nói hết mọi chuyện về mình cho nàng nghe, hắn hi vọng mình ở trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt như một tờ giấy trắng, không có chút tạp chất, không chút bí mật nào.
Thượng Quan Tây Nguyệt không ngờ Bách Lý Thần sẽ tín nhiệm mình như vậy, nói hết mọi thứ cho mình nghe.
Minh điện, cái tên vừ nghe thấy đã khiến người ta sợ mất mật, bách chiến bách thắng, một khi tiếp nhận nhiệm vụ thì chưa từng thất bại, Minh điện có bốn đường chủ, xếp theo thứ tự, tu vi võ công cũng rất cao.
Nghe nói chủ nhân của bọn họ như rồng thần chỉ thấy đuôi không người, xưa nay không tuỳ tiện lộ diện trước mặt người đời, cả ngày đeo một cái mặt nạ màu bạc, độc lai độc vãng, mà tu vi của hắn từ xưa tới nay không một ai biết được, hình như đã đạt đến Hoàng Linh.
Không ngờ ngốc vương mà người đời ghét bỏ xem thường lại chính là chủ nhân Minh điện, Thượng Quan Tây Nguyệt kinh ngạc nhìn Bách Lý Thần.
Lúc này hắn mặc một bộ trường sam màu đen, làm tôn lên thân thể vạm vỡ cao lớn, khuôn mặt càng tuấn mỹ hơn, cả người phát ra một khí thế vương giả uy chấn thiên hạ, đường cong góc cạnh rõ ràng, con mắt sắc bén sâu thẳm, vô tình cho người ta một cảm giác áp bách!