Mắt Thượng Quan Tây Nguyệt lóe lên vẻ châm chọc, đi lên trước tới gần nam tử, mở miệng "Tôn tử tốt, không phải vừa rồi ngươi nói sẽ gọi ta là tổ mẫu sao?"
Thấy Thượng Quan Tây Nguyệt tới gần, trong lòng nam tử rất kích động, nhưng khi lời nói vang lên, đùng một cái, sắc mặt nam tử trở nên tái nhợt.
"Ha ha, ha ha " Rốt cuộc mọi người nhịn không nổi nữa, tất cả đều cười phá lên, nước mắt đều chảy ra.
Nghe đám người chế nhạo, nam tử tức giận trừng mắt nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt "Cô nương, ta thấy ngươi là nữ tử, nên tôn trọng ngươi, vì sao ngươi lại nói năng lỗ mãng như vậy."
Thượng Quan Tây Nguyệt cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng vào nam tử "Sao lại thành ta nói năng lỗ mãng vậy, vừa rồi mọi người đều nghe thấy ngươi muốn gọi ta là tổ mẫu!"
"Phụt.. Ha ha "Đám người cười càng vui vẻ hơn.
"Lúc nào mà ta...."Nam tử đang chuẩn bị phản biện, đột nhiên nghĩ đến câu nói trước khi Thượng Quan Tây Nguyệt đến trước mặt mình, nhưng rõ ràng hắn...
Ầm một cái, nam tử mở to hai mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt tao nhã tài hoa, chẳng lẽ nàng là... Nàng...
Giống như để khẳng định suy đoán của nam tử, khóe môi Thượng Quan Tây Nguyệt khẽ cong, lộ ra nụ cười mê đảo chúng sinh "Không sai, ta chính là nãi nãi trong miệng ngươi, Thượng Quan Tây Nguyệt!"
Bốn chữ Thượng Quan Tây Nguyệt vang lên, tất cả mọi người đứng im không động đậy, dù cho có ít người đã đoán được, nhưng vẫn không dám tin, diễn(daffn[lle,/quy11d00n không phải nói Thượng Quan Tây Nguyệt xấu xí không chịu nổi sao, dung nhan như này mà là xấu xí, vậy tất cả các quốc gia đều không có mỹ nhân rồi.
"Ngươi.. Ngươi.. Ta.."Nam tử chỉ tay vào Thượng Quan Tây Nguyệt vừa mới chỉ mình, nhưng không biết nói cái gì!
"Tôn tử, sau cuộc tranh tài ta sẽ đợi ngươi đến kính trà."Thượng Quan Tây Nguyệt không thèm nhìn nam tử, sau khi nói xong liền nhẹ nhàng chậm rãi đi thẳng về phía trước.
"A, đúng rồi "Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên quay đầu lại nhìn, mọi người lại hoa mắt một lần nữa, đều nói ngoái đầu lại nhìn thì vẻ đẹp tăng thêm trăm lần, đúng là không sai.
"Ngươi nói xem với dung mạo của ta sao có thể có một tôn tử hèn mọn như ngươi, xem ra thật sự là gien có vấn đề."Nói xong không để ý đám người cười to, vui sướng đi tới võ đài.
Để lại sắc nam tử với mặt khó coi và một đám người đang cười to.
"Nguyệt nhi, muội thật sự quá nghịch ngợm!"Thượng Quan Minh Tuyên đi ở bên cạnh nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt nhí nha nhí nhảnh.
"Ca, huynh..."Thượng Quan Tây Nguyệt muốn nói cái gì đó, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Thượng Quan Lưu Phong và Thượng Quan Lâm đi tới.
Từ sau chuyện lần trước, Thượng Quan Tây Nguyệt liền bế quan, tương đương với ba tháng không gặp bọn họ, lần này nghĩ đến Thượng Quan Lâm cũng báo danh tham gia trận đấu, cho nên Thượng Quan Lưu Phong cùng đi với nàng.
"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi đứng lại đó cho ta " Đồng thời Thượng Quan Lâm cũng nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt, trông thấy dung mạo của nàng đẹp hơn mình, ghen ghét dâng lên đầy đầu như thủy triều, nàng hận không thể lấy thanh đao trong tay mình chém mấy nhát lên khuôn mặt của nàng ta, nhìn xem nàng ta còn tỏ vẻ hay không!
Mắt Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thẳng đi qua Thượng Quan Lâm, không định để ý đến bọn họ, coi như Thượng Quan Lâm đang tru lên như sói, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không bố thí cho nàng một ánh mắt. Trong mắt Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng như tro bụi, chỉ là hạt nhỏ bé. Không đáng để nàng chú ý quá nhiều.
"Dừng lại, ngươi đứng lại đó cho ta "Thượng Quan Lâm chạy tới trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt, coi như hận nàng, nhưng Thượng Quan Lâm lại không thể không thừa nhận, quan sát ở khoảng cách gần, Thượng Quan Tây Nguyệt đẹp đến thoát tục.
"Chó ngoan không cản đường, Nhị muội, ngươi không làm người, vì sao cứ muốn làm súc sinh khiến người người chán ghét vứt bỏ vậy!"Thượng Quan Tây Nguyệt mở mắt ra, trong mắt đầy ý lạnh
"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi..."Thượng Quan Lâm giận chỉ tay về phía nàng, muốn mắng nàng lại không biết nên mắng cái gì, ngây ngốc đứng đấy, đến khi trông thấy vẻ đùa cợt trong mắt Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng thả tay xuống lắc lắc cánh tay Thượng Quan Lưu Phong.
"Phụ thân, người xem nàng ta đi, sao người cũng không giúp nữ nhi!"
Thượng Quan Lưu Phong bị Thượng Quan Lâm đong đưa cánh tay, nhìn dung nhan quen thuộc kia, mặt đầy phức tạp, nhưng có lẽ là ba tháng này bị Giang Phỉ và Thượng Quan Lâm tẩy não ngày đêm, hắn không còn ngây người trước dung nhan của Thượng Quan Tây Nguyệt nữa, hơn nữa hắn nhìn thấy Bách Lý Thần đã ba tháng rồi chưa từng xuất hiện, khẳng định là chê Thượng Quan Tây Nguyệt, nghĩ như vậy, hắn càng không thấy sợ hãi.
Khi nhìn nữ nhi mình thích bị ức hiếp, hắn xụ mặt răn dạy Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Nàng là muội muội của ngươi, tại sao ngươi nói lời như vậy, thật không ra gì!"
Thượng Quan Tây Nguyệt cười xùy một tiếng, nhìn sắc mặt Thượng Quan Lưu Phong, trong lòng đầy phản cảm "Nếu không muốn để cho ta nói như vậy, thì nên trông coi con chó của ngươi đi, miễn cho gọi bậy ảnh hưởng đến tâm tình của người ta."
Thượng Quan Tây Nguyệt nói chuyện cũng không cho ai thể diện, không thèm để ý đám người đang chỉ trỏ bọn họ, cứ vui vẻ sống như chính mình là tốt rồi, làm gì phải quan tâm cái nhìn của người khác.
Thượng Quan Lưu Phong tức đến không nói nên lời, trong nháy mắt chỉa mũi tên về phía Thượng Quan Minh Tuyên "Minh Tuyên, ngươi nhìn muội muội ngươi nói cái gì kìa!"
Mặt Thượng Quan Minh Tuyên không quan tâm nói "Nói cái gì? Sao ta lại không biết?"
Nhìn thái độ của hai người, Thượng Quan Lưu Phong chuẩn bị hô lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt dò xét mình của mọi người, hắn liền nuốt cơn tức này xuống.
Thượng Quan Lưu Phong tức giận không có chỗ phát tiết, liền đổi chủ đề.
"Hôm nay ngươi tới đây làm gì, nơi này không phải chỗ ngươi nên tới."
Nhìn Thượng Quan Lưu Phong không che giấu vẻ khinh thường trong mắt, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không để ý, ngữ điệu thanh đạm "Các ngươi tới đây làm gì thì ta tới làm cái đó."
Chữ cuối cùng của Thượng Quan Tây Nguyệt vang lên, Thượng Quan Lưu Phong và Thượng Quan Lâm đều không thể tin trừng lớn hai mắt, bọn họ nghe thấy cái gì, phế vật này, thế mà.. Thế mà cũng muốn tới tham gia giải thi đấu, đúng là buồn cười chết người.
Bởi vì Thượng Quan Dục qua đời mà Thượng Quan Lưu Phong đóng cửa không ra ngoài, cho nên cũng không biết chuyện ba tháng trước Thượng Quan Tây Nguyệt đã đánh Hồ Triệt đến nỗi hoa rơi nước chảy, cho đến nay, bọn họ vẫn còn tưởng rằng Thượng Quan Tây Nguyệt là phế vật không biết gì cả.
"Ngươi cũng tới tham gia sao? Ngươi đi về nhanh cho ta, đừng ở đây làm ta mất mặt xấu hổ."Thượng Quan Lưu Phong ghét bỏ vẫy tay, trong lòng oán giận Thượng Quan Tây Nguyệt, một phế vật, vì sao không ngoan ngoãn đợi trong nhà, nhất định phải ra ngoài để bêu xấu, chẳng lẽ nàng cứ phải đối nghịch với mình mới được? Để cho mình mất mặt mới được sao?
"Ha ha "Thượng Quan Lâm cúi người cười lớn "Ngươi không sợ chết cũng tới tham gia, ngươi có biết tham gia giải thi đấu đều là cao thủ không, một phế vật như ngươi ra sân chỉ có thể bị bọn họ bóp chết như bóp con kiến, ta khuyên ngươi đừng tự tìm đường chết nữa."
Lúc này không ai phát hiện, ở một trà lâu cách đó không xa, có một đôi mắt hung hăng trừng mắt nhìn cha con Thượng Quan Lưu Phong.
Quân đại sư tức giận uống một ly trà, đặt chén trà xuống bàn một cái phịch, đủ để thấy lửa giận của hắn lớn bao nhiêu.
Những người đáng chết này, dám nói đồ đệ thân thiết của mình như vậy, phế vật, nếu đồ đệ của mình là phế vật, như vậy còn mình thì sao, là phế vật cao cấp sao?
Những người này thật sự khiến cho người ta không thể nhịn được nữa, dám nói một thiên tài thành phế vật, nếu Nguyệt nhi là phế vật, như vậy trên đời này không có ai là thiên tài.
Quân đại sư lại nhấp một ngụm trà, cười lạnh một tiếng "Thượng Quan Lưu Phong, ngươi dám xua đuổi nữ nhi thiên tài của mình như rác, nhưng cũng tốt, vừa vặn ta nhặt được tiện nghi, làm sư phụ Nguyệt nhi!"
Vừa nghĩ như thế, Quân đại sư liền cảm thấy trong lòng mình dễ chịu hơn nhiều, diễ[email protected]<lle3/quy1do0n còn thấy may mắn vì Thượng Quan Lưu Phong đối xử không tốt với Thượng Quan Tây Nguyệt!
"Ngươi..."Thượng Quan Minh Tuyên nghe Thượng Quan Lâm khinh thường, muốn bước lên trước bảo vệ muội muội, nhưng lại bị Thượng Quan Tây Nguyệt ngăn cản.
"Đã như vậy, vậy chúng ta rửa mắt mà đợi đi, ca ca, chúng ta đi, nói nhiều với súc sinh như vậy làm gì!"
Thượng Quan Tây Nguyệt kéo Thượng Quan Minh Tuyên cao ngạo bỏ đi, tuyệt không thèm quan tâm Thượng Quan Lâm đang dữ tợn nhìn mình chằm chằm.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn biển người trước mặt, suy nghĩ bay rất xa, đã ba tháng không nhìn thấy Bách Lý Thần, không biết hắn thế nào, không biết mọi chuyện có xử lý tốt không, nói hôm nay sẽ trở về, nhưng cũng không biết là có đến không!
Nghĩ như vậy, Thượng Quan Tây Nguyệt ngẩng đầu hi vọng nhìn chung quanh, nhưng dạo qua một vòng cũng không có phát hiện bóng dáng của hắn, ngay lúc nàng tiếc nuối chuẩn bị thu hồi ánh mắt lại, khóe mắt liếc về một gốc đại thụ phía xa xa.
Trên cành cây đại thụ, một người mặc trường bào màu tím đang đứng đấy, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu bạc chói mắt, như phát giác được Thượng Quan Tây Nguyệt đang nhìn chăm chú, hắn quay đầu nhìn thẳng vào mắt Thượng Quan Tây Nguyệt, khóe môi lộ ra một ý cười duyên dáng nhàn nhạt.
Là hắn!
Thượng Quan Tây Nguyệt nhịn sự kích động trong lòng, thiếu chút không reo hò thành tiếng, nàng cũng mỉm cười tuyệt mỹ với Bách Lý Thần. Hai người cứ giữ khoảng cách như vậy mà nhìn nhau cười.
Cái nhìn này, dài đằng đẵng, tận chân trời góc biển, đến chết cũng không đổi...
"Nguyệt nhi, muội đang nhìn cái gì!"Thượng Quan Minh Tuyên nhìn theo ánh mắt của Thượng Quan Tây Nguyệt, dạo qua một vòng, phát hiện không có gì cả, liền tò mò hỏi.
Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu lại "Không có gì. "
Nói xong lúc quay đầu lại đã phát hiện Bách Lý Thần không còn ở đó nữa, trong mắt không khỏi thoáng hiện một tia thất vọng.
Đi đến đấu trường, tất cả mọi người đều sốt ruột thảo luận ai sẽ thắng ai sẽ thua, khi Thượng Quan Tây Nguyệt xuất hiện trước mắt mọi người, tất cả đều dừng nói chuyện, duy trì động tác lúc đầu mà không hề nhúc nhích, cứ chăm chú nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt như vậy.
Đẹp, quá đẹp, đây là cảm giác đầu tiên của tất cả mọi người!
Từ trước tới nay bọn họ chưa từng gặp qua ai đẹp hơn người trước mắt này, khí chất cao ngạo lạnh lùng, dung nhan thoát tục khiến người khác chấn động.
Khi Bách Lý Hành đi tới nhìn thấy một cảnh như vậy, đấu trường lớn an tĩnh đến nỗi một cây châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy, tiếng hít thở của mọi người chập trùng, tiết tấu ngay ngắn trật tự chợt cao chợt thấp, hắn cau mày không biết chuyện gì xảy ra, đang muốn tiến lên, đột nhiên thấy được Thượng Quan Tây Nguyệt.
Một khắc này, hắn như ngừng thở, cũng ngây ngốc đứng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt như đám người ở đó.