Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 111: Suy ngẫm





Tiếng cười lạnh vang vọng trong Ngũ độc cốc, mà trong hoàng cung Đại Tụng, minh hoàng Tống Vũ Thiên một tay bưng chén rượu, vẻ mặt bình tĩnh ngồi bên cạnh bàn, trầm ngâm tự hỏi, sau lưng Lăng Mị phong tình vạn chủng, dây dưa vươn tay, không ngừng chạy loạn bốn phía.(Myu :Ta bó phép, chương trước là Vô Độc cốc, chương này tác giả lại biến thành Ngũ độc cốc a @.@)

“Thiên, đang suy nghĩ gì vậy?”

Thân thể, như rắn nước dán lên minh hoàng. Vươn tay chậm rãi xoa cặp lông mày hơi nhíu của Tống Vũ Thiên, chậm rãi khiến cho nó bằng phẳng lại”Làm sao vậy sao? Hôm nay kẻ địch trong lòng đã trừ, cả Đại Tụng đều đều ở trong lòng bàn tay chàng, chàng còn gì phải phiền lòng ?”

Yêu kiều nói, lập tức dâng môi thơm của mình lên, Tống Vũ Thiên mặt không biểu tình mặc cho Lăng Mị hôn, đột nhiên có chút suy tư nói:“Rốt cuộc để nó ở đâu?”



“Cái gì để ở đâu?” Không rõ cái câu không đầu không đuôi này là ý gì, Lăng Mị trừng mắt khó hiểu mà hỏi.

Nghe vậy, Tống Vũ Thiên quay đầu, đối mặt cùng nàng, “Hổ Phù a! Hổ Phù thống lĩnh một phần tư binh lực Đại Tụng của Nhữ Dương! Vì cái gì tìm suốt ba tháng, một chút tin tức cũng không có?”

Khó hiểu nhìn Lăng Mị, vẻ mặt hoang mang, xem ra vấn đề này quấy nhiễu trong lòng hắn đã lâu!

“Rốt cuộc nó ở chỗ nào? Ngâm Tuyết không mang theo bên người, bởi vì không có tìm được trên người nàng! Đã không mang trên người, vậy nhất định là đặt trong phủ! Chính là vì sao mình lật cả Nhữ Dương Vương phủ, lại vẫn tìm không thấy khối Hổ Phù? Chẳng lẽ Ngâm Tuyết vừa không mang nó trên người, vừa không đặt nó trong phủ, mà chuyển giao cho người khác? Chính là không có khả năng a! Đồ vật trọng yếu như vậy, nàng có thể giao cho ai đây? Đám lão già kia? Không! Không đúng!”

Lầm bầm lầu bầu nói, Tống Vũ Thiên lúc thì tự mình giả thiết, lúc lại tự mình chối bỏ, lắc đầu gật đầu, hồn nhiên không để ý.

Thấy vậy, Lăng Mị thầm liếc mắt xem thường, hai tay bưng lấy đầu hắn, không cho là đúng nói: “Thiên, chàng làm sao vậy? Tìm không thấy thì chậm rãi mà tìm! Hơn nữa cho dù chúng ta thật sự tìm không thấy Hổ Phù thì có sao? Tống Ngâm Tuyết đã chết lâu như vậy, cũng đã không thể chấn hưng danh hào Nhữ Dương Vương rồi, hôm nay toàn bộ binh quyền Đại Tụng cơ hồ đều nằm trong tay chàng, dưới loại tình thế tốt đẹp này, chàng còn có cái gì phải lo!”

Hai mắt nhìn thẳng Tống Vũ Thiên, một bộ dạng trách cứ hắn buồn lo vô cớ! Thấy vậy, Tống Vũ Thiên kéo cái tay nàng đang đặt trên mặt mình xuống, mở miệng thản nhiên nói: “Trẫm biết nàng ta đã chết rồi, không còn khả năng gây sóng gió! Chính là không biết vì cái gì, trong lòng trẫm, cứ luôn. . . . . .”



“Cứ luôn cái gì?” Nghe vậy nhíu mày lại, trên gương mặt yêu mị của Lăng Mị lộ vẻ bất mãn! Nàng khẽ mân mê cặp môi đỏ mọng, không vui nói: “Chẳng lẽ Thiên chàng đang hoài nghi ta lừa gạt chàng sao? Phải biết rằng, thi thể Tống Ngâm Tuyết là do chính chàng tự mình kiểm nghiệm thấy không có vấn đề a!”



“Mị nhi, trẫm có nói rằng nàng lừa gạt ta sao?” Vừa thấy Lăng Mị có chút mất hứng, Tống Vũ Thiên lập tức cười ôm cổ nàng, kéo nàng ôm vào trong ngực trấn an nói, “Trẫm chỉ là đang nghĩ, thi thể ngày đó chúng ta nhìn thấy, rốt cuộc nó có vấn đề hay không? Dù sao lúc ấy khi chúng ta tìm được nàng ta, thi thể đã hoàn toàn thay đổi, căn bản nhìn không ra nguyên dạng rồi!”

Chậm rãi cầm tay Lăng Mị, kéo lại trước ngực, Tống Vũ Thiên nhíu mày chậm rãi mà nói: “Mị nhi, nàng nói Ngâm Tuyết có khả năng chơi trò giả chết với trẫm hay không? Trước đó sắp xếp đường lui xong xuôi, sau đó lại tìm một bộ thi thể thế thân, cho vào một ít vật phẩm của mình, để cho chúng ta tưởng rằng người chết là nàng?”



“A, giả chết? Có thể sao? Chẳng lẽ Thiên cho rằng Tống Ngâm Tuyết kia, nàng thông minh như vậy sao?” Miệng đầy châm chọc, chuyển động mị nhãn, vẻ mặt Lăng Mị đầy vẻ phủ định.

“Trẫm cũng hiểu là không có khả năng! Chính là nhắc tới cũng kỳ quái, Ngâm Tuyết này mới chết không lâu, trên giang hồ liền đột nhiên nhảy ra một Tuyết công tử, quá trùng hợp, thật là khiến người có chút lo lắng. . . . . .”



“Thiên chàng đang lo lắng cái gì đây? Cho rằng Tuyết công tử chính là Tống Ngâm Tuyết? Nói cho chàng biết, tuyệt đối không có khả năng! Đầu tiên, Tống Ngâm Tuyết không biết chúng ta lựa chọn ra tay với nàng vào ngày nào, ở đâu, cho nên căn bản không thể có chuyện chuẩn bị trước gì cả! Tiếp theo, vách núi kia ta đã từng đã kiểm tra, độ cao, độ dốc rất khó xoay mình, mà ngay cả ta nhảy xuống cũng không thể cam đoan không mảy may tổn thương, chớ nói chi là Tống Ngâm Tuyết tiểu nha đầu một chút võ công cũng không biết kia! Cuối cùng, cho dù thật sự là Tống Ngâm Tuyết biết chúng ta ra tay với nàng khi nào, trước đó đã sắp xếp xong xuôi trò giả chết chạy trốn! Nhưng mà, với hạng nữ lưu không có bản lãnh gì kia, làm thế nào có khả năng hô mưa gọi gió, thanh danh đại chấn trên giang hồ?”

Lăng Mị khinh rẻ nói ra vài điểm không có khả năng mà nàng cho rằng như thế, sau khi nghe vậy, Tống Vũ Thiên trầm tư một chút, cuối cùng gật gật đầu đồng ý nói: “Ừ, Mị nhi nàng nói đúng, với tính tình của Ngâm Tuyết, thật sự nàng không có khả năng có loại bản sự này!”



“Vốn là vậy mà!” Vừa nghe Tống Vũ Thiên có vẻ thả lỏng, Lăng Mị yêu kiều kêu một tiếng dựa vào trong lồng ngực của hắn, hết sức ôn nhu triền miên! Nàng thủy chung không có đem bộ mặt thật của Tống Ngâm Tuyết trên vách núi nói cho Tống Vũ Thiên, đến nay, nàng cho rằng Tống Ngâm Tuyết đã chết rồi, nói những chuyện này cũng không còn ý nghĩa; thứ hai, nữ nhân xinh đẹp còn có tâm kế như vậy, cũng đã vượt xa nàng, vì vậy xuất phát từ lòng ghen ghét cùng hâm mộ, nàng không hề đề cập tới, để ngăn ngừa địa vị của mình bị giảm xuống trong lòng Tống Vũ Thiên!

Tống Vũ Thiên vuốt ve thân thể mềm mại của Lăng Mị, lông mày vẫn nhăn như trước, cuối cùng sau khi suy tư một phen, nói: “Chính là tuy nói như vậy, nhưng trong lòng trẫm . . . . .”

Chần chờ vẫn là có chút do dự, Tống Vũ Thiên thấp giọng mà nói, nghe vậy, hai tay Lăng Mị vòng qua cổ của hắn, sóng mắt như nước, “Thiên, chàng quá cẩn thận rồi. . . . . .”

“Không cẩn thận không được a! Cái ngôi vị hoàng đế này, không phải dễ dàng mới ngồi lên được, tuyệt đối không cho phép có bất kỳ sơ xuất nào!” Trong mắt, lộ ra ánh sáng hung ác nham hiểm , có một loại kiên định do tình thế bắt buộc! Tống Vũ Thiên giờ phút này, sau khi hồi tưởng con đường máu tanh mà hắn đã từng đi qua, sắc mặt biến thành lạnh lẽo như băng!

Hắn không thể thua, tuyệt đối không thể thua! Vì cái ngôi vị hoàng đế này, hắn đã mất đi quá nhiều, trả giá quá nhiều! Cho nên hôm nay, hắn chỉ có thể một mực hướng về phía trước, vĩnh viễn không quay đầu lại!

” Tuyết công tử này, mặc dù chỉ là trùng hợp, nhưng trẫm vừa nghe đến tên của hắn, liền đứng ngồi không yên, cả ngày ăn ngủ vô vị. . . . . .”

Chậm rãi nói ra ý nghĩ trong lòng, biểu lộ Tống Vũ Thiên âm u. Thấy vậy, có kinh nghiệm về biểu lộ cùng lời nói khi Tống Vũ Thiên nảy sinh lòng ác độc, hai tay Lăng Mị vòng ra sau lưng của hắn, không ngừng vuốt ve an ủi: “Thiên, hôm nay không ai có thể khiến chàng như thế. . . . . . Nếu thật sự chịu không được cái kẻ gọi là Tuyết công tử kia, không bằng đơn giản phái sát thủ đi thu thập hắn, chấm dứt hậu hoạn! Miễn cho cả ngày bàng hoàng, ảnh hưởng tới hào hứng cuộc sống . . . . . .”

Yêu mị cười cười, ngón tay lướt qua da thịt, cặp môi đỏ mọng khẻ mở, Lăng Mị trầm giọng mà nói.

Nghe vậy, gật gật đầu, Tống Vũ Thiên đáp: “Đúng! Người này không giữ lại được! Nhất định phải giết hắn để an lòng trẫm!”



“Tốt lắm a, phái tuần tra đi thôi! Vừa vặn gần đây trên giang hồ Huyền Mặc lệnh có động tĩnh, phái tuần tra tiến đến, thuận tiện dò xét cho ta chút tin tức xác thực!” Vừa nghe Tống Vũ Thiên nói như vậy, trong đôi mắt Lăng Mị tỏa ánh sáng, khóe miệng khẽ nhếch thành một đường cong.

“Huyền Mặc lệnh có động tĩnh kì lạ? Đây là chuyện xảy ra lúc nào?”Tựa hồ có chút nghi hoặc, Tống Vũ Thiên không khỏi nhíu mày mà hỏi.

“Đại khái là mấy tháng này a! Ta cũng không rõ lắm. . . . . .” Thoáng suy tư một chút, sắc mặt Lăng Mị lúc này cũng có chút nghiêm túc, nàng giương mắt đối diện với Tống Vũ Thiên, trầm trọng nói: ” Huyền Mặc lệnh này từ sau khi bị Tuyệt thánh đoạt được, đã biến mất trên giang hồ vài chục năm, bây giờ đột nhiên có động tĩnh kì lạ, chắc hẳn sẽ gây nên một mảnh huyết vũ phân tranh. . . . . .”



“Vậy không phải rất đúng lúc sao? Giang hồ nhất định sẽ tử thương vô số, đến lúc đó chúng ta ra tay, đoạt lấy nó, dùng nó hiệu lệnh quần hùng thiên hạ!”

Tống Vũ Thiên gian tà nói, nghe vậy lông mày Lăng Mị nhếch lên, hỏi ngược lại: “Thế nào? Chẳng lẽ Thiên cảm thấy hứng thú với vị trí bá chủ giang hồ?”



“Đương nhiên!” Cười lạnh, Tống Vũ Thiên âm trầm nói: “Có cẫu ‘Người được Huyền Mặc Lệnh được cả giang hồ ’! Nếu như Mị nhi có được khối lệnh bài này, mà trẫm lại ngồi vững trên giang sơn này, đến lúc đó với hai người chúng ta, phóng mắt khắp toàn bộ thiên hạ, còn có ai là địch thủ của chúng ta nữa? Hừ! Đến lúc đó, cho dù Hổ Phù của Nhữ Dương Vương thật sự rơi vào tay người khác, muốn mượn binh nâng thế, trẫm cũng sẽ không sợ bọn họ nữa!”

Ước mơ vẽ ra tương lai tốt đẹp, tựa hồ thấy được viễn cảnh kia ngay trước mắt, Tống Vũ Thiên cười sáng lạng chưa từng có ! Thấy vậy, Lăng Mị yêu kiều nói: “Thiên nghĩ thật đúng là rất tốt đẹp! Chỉ có điều sau khi chàng tiêu trừ sự uy hiếp đến từ Hổ Phù của Nhữ Dương, bước tiếp theo có phải là muốn bắt tay vào chinh phục năm nước khác không?”

Một câu nói toạc ra thiên cơ, Lăng Mị ngước mắt nhìn, thấy vậy, Tống Vũ Thiên vẻ mặt âm hiểm cười nói: “Mị nhi, đàn ông chí dưới trời! Cho dù trẫm thật sự có ý nghĩ này, vậy cũng không tính là gì a!”

“Tiện nghi gì đều để cho chàng chiếm! Nhưng kết quả là, ta thì được cái gì?”

Làm nũng tựa trong ngực Tống Vũ Thiên, tay lúc có lúc không mơn trớn bộ ngực của hắn, thấy vậy, một phát bắt được cánh tay quyến rũ của nàng, Tống Vũ Thiên thấp giọng mà nói: “Làm sao lại không được gì? Chờ Mị nhi làm cái chức minh chủ võ lâm này, cả giang hồ còn không phải nghe nàng hô mưa gọi gió? Còn có Mị nhi giúp trẫm như thế, trẫm làm sao lại bạc đãi nàng?”

“Không bạc đãi? Thiên chàng định sắp sếp ta như thế nào? Cho ta vị trí hoàng hậu sao? Ta ở bên cạnh chàng đã lâu như vậy, vẫn một mực không danh không phận! Chẳng lẽ đây là không bạc đãi như lời chàng nói sao?”

“Mị nhi, coi nàng kìa! Tuy bây giờ trẫm còn chưa cho nàng danh phận, nhưng mà địa vị nàng hôm nay, còn cao hơn so với bất kỳ một phi tần nào trong nội cung này, mà ngay cả hoàng hậu trông thấy nàng, cũng phải nhân nhượng ba phần ? Hơn nữa, cả ngày trẫm độc sủng nàng, không có thời gian đi sủng hạnh những người khác, chỉ riêng một điểm này, đã khiến những nữ nhân kia cầu mà không được đấy!”

Tay, chậm rãi vuốt ve tấm lưng trơn bóng, có ý an ủi, nghe vậy, Lăng Mị liếc mắt nhìn, vẻ mặt bất mãn bĩu môi: “Độc sủng ta? Chính là sao ta nhớ mấy ngày hôm trước, chàng còn chạy tới sủng hạnh Mai Phi? Chàng giải thích chuyện này như thế nào?”

“Mị nhi, nàng đây là cố ý làm khó dễ trẫm. Chẵng lẽ, mục đích thực sự khiến trẫm sủng hạnh Mai Phi nàng lại không biết? Phụ thân Mai Phi trong triều, chính là đại thần ủng hộ trẫm, nếu như trẫm không mượn sức hắn, lừa gạt hắn, sau này ở trên triều, làm sao dùng hắn đi đối phó những lão gia hỏa kia ? Hơn nữa, chúng ta không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Mị nhi nàng không thể sinh con, mà trẫm lại phải có hậu duệ, không tìm nữ nhân vì trẫm thụ thai sinh con, trẫm có được non sông vạn dặm này, cũng không có người kế tục?” Bất đắc dĩ lắc đầu, Tống Vũ Thiên mở miệng giải thích.

Nghe xong chuyện đó, Lăng Mị mỉm cười suy tư, cuối cùng giả bộ tâm không cam lòng không nguyện miễn cưỡng nói: “Được rồi, ta cho phép chàng ngẫu nhiên chạm qua các nàng một chút! Bất quá ta có hai cái điều kiện, chàng phải đáp ứng ta!”



“A, nói nghe một chút?”



“Thứ nhất, lúc chàng chung đụng với những nữ nhân kia, trước đó phải nói cho ta biết! Thứ hai, một khi những nữ nhân kia sinh hạ hoàng tử, chàng đều phải giao cho ta nuôi dưỡng!” Có lẽ là bởi vì chính mình không thể sinh con, nên Lăng Mị lúc này tính chuyện đoạt người, thử cảm giác làm mẫu thân một hồi, cũng là để củng cố thế lực vì vị trí hoàng hậu của nàng sau này.

Tống Vũ Thiên nhìn ra dụng ý của nàng, cười tà tà, lập tức đồng ý:“Yên tâm đi, Mị nhi! Ngày sau lúc chúng ta nhất thống, ta nhất định phong nàng là hoàng hậu, đem tất cả hoàng tử quỳ dưới gối nàng, bảo bọn chúng gọi nàng là mẫu hậu!”



“Ha ha, Thiên, lời này chính là do chàng nói đó nha? Chúng ta một lời đã định!” Nghe được lời hứa của Tống Vũ Thiên, Lăng Mị yêu mị cười, trên mặt thần thái vô hạn.

“Đương nhiên! Trẫm có khi nào lừa gạt Mị nhi a?” Cười gian một bả ôm lấy nàng, bàn tay dọc theo đường cong một đường đi từ dưới lên,“Mị nhi, võ công của nàng cao như vậy, muốn đoạt Huyền Mặc lệnh, đại khái sẽ có mấy thành nắm chắc?”



“Ừm, nếu như tuyệt thánh không xuất hiện, vậy hẳn là không có vấn đề gì! Nhưng nếu như hắn muốn tới phá rối, quá trình, có khả năng sẽ phiền toái chút ít. . . . . .” Hưởng thụ trận trận trêu chọc trên thân thể, Lăng Mị nhắm mắt lại chậm rãi mà nói.

Nghe vậy, Tống Vũ Thiên ngẩng đầu lên nói: “Tuyệt thánh thật sự lợi hại như vậy sao?”

” Võ công đệ nhất thiên hạ, tính cách quái đản tà nịnh, cũng không hành động theo lẽ thường, làm cho người ta vĩnh viễn cũng đoán không ra sau một khắc hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì! Giống như năm đó, hắn trấn áp quần hùng, chiếm Huyền Mặc lệnh, hẳn vốn nên đảm nhiệm chức minh chủ võ lâm, chính là hắn lại hất bỏ tất cả, từ đó về sau mai danh ẩn tích! Trên giang hồ đồn đãi về số phần Huyền Mặc lệnh, có người nói là bị Tuyệt thánh đưa cho người người khác, cũng có người nói là bị hắn tiện tay ném đi, tóm lại kiểu gì cũng có, mỗi người nói một kiểu! Ta một mực theo dõi tung tích của Huyền Mặc lệnh, giờ đây nó tái xuất giang hồ, ta liền vừa vặn mượn cơ hội này xem xem, rốt cuộc là ai đang giữ nó gây ra sóng gió trên giang hồ!”

Hai mắt Lăng Mị lấp lánh ánh sáng hung ác, bộ dạng cao ngạo như nắm chắc thắng lợi trong tay. Thấy vậy, Tống Vũ Thiên cười gian: “ Trẫm xin cung chúc Mị nhi mã đáo thành công!” (*Mã đáo thành công:Chiến mã đi đến đâu là thành công đến đó)

“Chàng cũng vậy!” Tiếng cười tà mị, xen lẫn thần thái đắc ý, hai người ôm nhau, thích ý ngã xuống giường.

Lúc này, Lăng Mị vốn đang ôn hòa, chợt nhớ tới một chuyện, lập tức nghiêm mặt mà nói: “Thiên, chàng còn nói không lừa gạt ta? Nhưng vì sao có một chuyện lại không chịu nói cho ta?”



“Chuyện gì?” Híp nửa mắt, nằm ngửa mà nói.

“Chính là chuyện Ngũ Độc cốc a! Ta vốn không biết, chàng rõ ràng lại biết Ngũ độc cốc? Hơn nữa còn có giao tình rất sâu với cốc chủ bọn họ. A! Ta nghe nói cốc chủ Ngũ độc cốc Vân Độc Nhất là mỹ nhân nổi danh! Có phải là hai người các ngươi có cái tình cũ gì, cố ý không có nói cho ta biết không?” Lăng Mị ghen tuông nói, đầy mùi giấm chua.

Nghe vậy, Tống Vũ Thiên lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói ra: “Mị nhi, nàng quá lo lắng rồi! Trẫm cùng Vân Độc Nhất, nào có cái tình cũ gì?”

“Không có tình cũ? Bằng không việc này giải thích thế nào! Ngũ độc cốc địa thế bí mật, ít lui tới cùng thế giới bên ngoài, người có địa vị cao như Thiên, theo đạo lý mà nói, căn bản là không có khả năng có cơ hội quen biết với Vân Độc Nhất, chứ đừng nói chi là khiến nàng ta làm việc cho chàng! Phải biết rằng ta từng gặp qua Vân Độc Nhất, cái gì gọi là mỹ nhân rắn rết, âm tàn độc ác, đều thể hiện vô cùng tinh tế trên người nàng ta! Cho nên, trừ phi là hai ngươi có tình, chàng dùng tình cảm ràng buộc nàng ta, bằng không với tính tình lãnh ngạo của nàng ta, làm sao có thể đáp ứng ra tay giúp chàng tranh đoạt phương thuốc chữa thương của Hàn phủ?”

Lăng Mị nói rất có lý, giống như là thật! Nghe vậy, Tống Vũ Thiên ôm chầm lấy nàng, thấp giọng mà an ủi: “Mị nhi, đừng có đoán mò, sự tình không phải như nàng nghĩ! Trong lòng trẫm, có cũng chỉ có một mình nàng, căn bản không có nửa điểm tình cảm với Vân Độc Nhất! Đúng là như lời nàng nói, trẫm có địa vị cao, làm sao có cơ hội cấu kết cùng một nữ tử ít lui tới với thế giới bên ngoài như nàng ta?”

“Vậy chàng nói đi! Nếu không phải như thế, tại sao nàng ta phải đáp ứng giúp chàng?” Không chịu buông tha, Lăng Mị bắt đầu phát huy máu ghen rất đàn bà của mình, quyết truy hỏi kỹ càng sự việc.

Thấy vậy, trong mắt Tống Vũ Thiên hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhưng vì quan hệ đến lợi ích, hắn cũng che dấu rất tốt, “Mị nhi, trẫm quen biết Vân Độc Nhất, đều là vì quan hệ của đời trước! Nhưng về phần nguyên nhân như thế nào? Thứ cho trẫm không tiện nhiều lời! Nàng chỉ cần biết rằng, trẫm cùng nàng ta, thật sự là nửa điểm quan hệ cũng không có!”

Đã nói đến nước này, thì không có gì để nói nữa rồi! Lăng Mị nghe thế, biết Tống Vũ Thiên thân là vua của một nước, có thể giải thích với nàng như thế đã là không dễ rồi! Hơn nữa, hoàng gia đều có bí mật của hoàng gia! Không phải từng bí mật Lăng Mị nàng đều cần biết, cho nên lập tức đổi giọng, vẻ mặt mềm mại đáng yêu nũng nịu nói: “Được rồi! Được rồi! Người ta tin tưởng chàng mà!”



“Đúng rồi, Thiên! Tại sao chàng phải khiến cho Vân Độc Nhất giúp chàng đoạt phương thuốc cuả Hàn phủ a? Là muốn nhờ nàng chế thuốc sao?”



“Ừ! Có phương thuốc Ngưng linh tán của Hàn phủ, Vân Độc Nhất sẽ thay trẫm luyện chế ra thuốc trị thương thượng đẳng, như vậy từ nay về sau hành quân chiến tranh thì trẫm có thể không lo tai nạn, bình chân như vại rồi!”

“Ha ha, Thiên! Ta không thể không nói, vì cái vị trí này, chàng thực là quá nhọc lòng, tính toán tường tận . . . . . .” Ghé vào trên người Tống Vũ Thiên, Lăng Mị kiều mỵ nói.

Nghe vậy, Tống Vũ Thiên nhíu mày nhắm mắt, không khỏi cảm khái vạn phần nói: “Đúng vậy a, cẩn thận không bao giờ thừa! Thế cục hôm nay, không thể không khiến ta hao tâm tổn trí a. . . . . .”

“Ha ha, đừng lo lắng, không phải còn có ta sao? Chỉ cần Thiên muốn, Mị nhi nhất định sẽ dốc sức giúp chàng hoàn thành!”



“Ưà, Mị nhi thật tốt!” Một bả kéo nàng xuống, xoay người đè lên, trong tiếng kinh hô cố ý của Lăng Mị, Tống Vũ Thiên bắt đầu động tác.



“Thiên, chàng cũng đừng trách ta hỏi nhiều! Tất cả đều bởi vì ta quá mê luyến chàng, không muốn chàng bị người ta đoạt đi mà thôi. . . . . . Người của Tống gia các ngươi, chính là quá xuất sắc! Ngoại trừ Tống lão Lục, mỗi người đều ưu tú như vậy, thật sự là làm cho người ta lo lắng a! Một mình Tống Ngâm Tuyết còn khiến mấy phu quân của nàng mê muội đến thần hồn điên đảo, huống chi là người chạm tay vào là có thể bỏng như chàng . . . . . .” Trong tiếng thở gấp liên tục, Lăng Mị bắt đầu giải thích thái độ của mình vừa rồi, hết sức mềm mại đáng yêu!

Nghe vậy, Tống Vũ Thiên không nói gì, chỉ tăng tốc động tác của mình, trong trầm luân, cùng nhau mất phương hướng. . . . . . Bên trong Vân Thủy hiên ở Hoa quốc, sắc trời đã tối, bầu trời xanh ngắt đã hoàn toàn bị bóng đêm thay thế.

Trong phòng, Dực Tu nghiêm mặt chắp tay hành lễ với Tống Ngâm Tuyết hỏi: “Các chủ, chẳng lẽ hôm nay chúng ta vẫn ngồi đợi, không có bất kỳ động tác gì sao?”

“Dực Tu, ca ca bảo chúng ta chờ, chúng ta tạm thời chờ một thời gian! Dù sao thế lực Tống Vũ Thiên kiên cố, nếu như không hoàn toàn chuẩn bị tốt, căn bản là không mảy may động đến hắn được!”Nghe Dực Tu nói…, Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt trả lời, thần sắc bình tĩnh!

“Chính là Các chủ, dù cho như vậy, chúng ta cũng không thể một mực chờ ở chỗ này a? Hôm nay giang hồ chú ý đến Tuyết công tử rất nhiều, khắp nơi đều nghị luận, chúng ta cũng đã dừng lại tại Vân Thủy hiên được mấy ngày rồi, hành tung có chút bại lộ! Cho nên, vì phòng ngừa có người cố ý tiến đến gây chuyện khiêu khích, dẫn đến phiền toái, thuộc hạ cho rằng –”



“Dực Tu, ý của ngươi ta hiểu được.” Không đợi Dực Tu nói xong, Tống Ngâm Tuyết liền cười cười đứng lên, nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ nói: “Dực Tu, không đến bao lâu, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này thôi.”



“Các chủ, ý của ngài là. . . . . .” Tựa hồ có chút không rõ, Dực Tu Tu nhíu mày, vẻ mặt hoang mang: nghe ý tứ của Các chủ, giống như không đến vài ngày bọn họ sẽ rời đi! Chính là sau khi rời đi, bọn họ muốn đi đâu? Cái này chung quy cũng nên nói ra, để cho hắn sớm có thể đi chuẩn bị nha?

“Không, Dực Tu, cái chỗ này ngươi không cần đi chuẩn bị! Bởi vì lúc này ngay cả ta cũng không biết nó ở đâu? Làm sao có thể nói cho ngươi biết trước?” Hiểu ý tứ của Dực Tu, Tống Ngâm Tuyết giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thẳng tắp nói.

Nghe vậy, Dực Tu nghi hoặc, cảm giác được đêm nay Tống Ngâm Tuyết có chút kỳ quái, bởi vì nếu như là trước kia, nàng sẽ không mơ hồ như thế! Chính là không biết vì cái gì tối nay nàng lại…“Được rồi, Dực Tu, ngươi đi xuống trước đi! Có một số việc ta cần một mình hảo hảo suy nghĩ một chút!”



“Dạ! Thuộc hạ cáo lui!” Hiểu được lúc này trong lòng Tống Ngâm Tuyết chắc chắn có tâm sự, Dực Tu xoay người đi ra. Khi hắn đi rồi, Tống Ngâm Tuyết xoay người, chậm rãi ngồi cạnh bàn, ngón tay lúc có lúc không gõ trên mặt bàn.

Ngũ độc cốc? Ngũ độc cốc! Thật sự là Ngũ Độc cốc à. . . . . . Suy nghĩ, chậm rãi nghĩ, ngước mắt nhìn thẳng phía trước, trong u ám hình như có một tia nghi hoặc.

Vô Song, ngày ấy chàng cùng Si nói chuyện, ta cũng nghe được toàn bộ, về Ngũ Độc cốc có quan hệ với Tống Vũ Thiên, cũng đã từng nghe qua. Ta từng cho chàng cơ hội, hi vọng chàng có thể thẳng thắn nói cho ta biết, chính là vì cái gì dù chàng biết rất rõ ân oán giữa ta cùng Tống Vũ Thiên, lại hoàn toàn không hề đề cập tới chuyện này?

Vô Song, Dực Tu từng nói, muốn ta chậm rãi thử đi tin tưởng chàng, mở rộng ta lòng mình với chàng! Vì vậy hiện tại, ta sẽ tin tưởng chàng, sẽ cố gắng nói với bản thân, chàng không nói, nhất định là có nguyên nhân, không phải muốn phản bội ta! Cho nên Vô Song, ta đã quyết định tin tưởng chàng rồi, xin chàng cũng nhất định, nhất định đừng khiến ta thất vọng. .