Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 187: Thử xem?





Vân Thủy sơn trang, Tống Ngâm Tuyết thẳng lưng mà đứng một mình trên núi, hướng về phía phần mộ Tống Vũ Kiệt. Không tới gần, chỉ đứng xa xa nhìn, trong đầu không ngừng lặp lạ từng màn đã qua. Tuy nói Tống Vũ Huyền mới là ca ca ruột thịt, chính là vì ngụy trang, che dấu chính mình, người nàng tiếp xúc nhiều nhất, vẫn là Tống Vũ Kiệt.

Tác dụng của Tống Vũ Kiệt, nằm ở chỗ thiên tính của hắn, cùng hắn đi náo loạn, cùng nhau điên khùng, có thể hủy thanh danh rất tốt, nhờ đó mà che mắt Tống Vũ Thiên. Kỳ thật nàng biết Tống Vũ Kiệt luôn yêu mến Kỳ Nguyệt, đã từng vì bảo vệ Kỳ Nguyệt, nàng đưa hắn vào trong phủ. Vốn tưởng rằng Tống Vũ Kiệt yêu mến Kỳ Nguyệt, chỉ là muốn dâm loạn hắn, chính là không nghĩ đến kết quả tình yêu hắn dành cho Kỳ Nguyệt, lại thuần khiết, sạch sẽ như nước suối trên nguồn.

Một phần cảm tình, bất luận có bị trời đất không dung hay không, nhưng chỉ cần hắn trả giá cả tánh mạng, cái phần tình cảm này cũng đáng được tôn trọng. Tống Vũ Kiệt trước khi chết, luôn mồm muốn nàng mở rộng cửa lòng, kỳ thật điểm này, nàng vẫn biết.

Tình yêu của Vô Song, chưa bao giờ thay đổi, cho tới nay, hắn thủy chung vẫn luôn đứng bên cạnh nàng, lẳng lặng nhìn nàng, không rời không bỏ, như chim liền cánh, như cây liền cành.

Tình yêu của Minh Tịnh là cùng sinh cộng tử, vì nàng, hắn buông tha cho tự do cùng tín ngưỡng mà hắn truy đuổi nhiều năm, tình nguyện dứt bỏ tất cả, cam nguyện canh giữ ở bên người nàng.

Thượng Quan Huyền Ngọc, người đứng đầu Đại nghĩa kia, vì nàng, thà rằng vứt bỏ hết thảy, dùng thân phận hai bàn tay trắng, để đổi lấy quyền lợi được truy đuổi nàng.

Dạ Lâm Phong, cái tên đã lãng mạn lại yêu nghiệt kia, khi hắn dâng lên nàng bó hoa bách hợp tự tay trồng thì lòng của nàng, trong lúc nhất thời đã dao động. Không có nữ tử nào không khát vọng tình yêu lãng mạn mà tràn đầy che chở như thế, huống chi đối phương còn là người tuấn mỹ si tình? Dạ Lâm Phong từng nói, chỉ cần Vân Vô Song làm được, Minh Tịnh làm được, vậy hắn, có cái gì làm không được?

Đối với Ứng Thư Ly, ban đầu nàng chỉ muốn làm cho hắn hối hận, ai bảo hắn đã từng lạnh lùng với nàng như vậy? Chính là trong tiếng đàn dịu dàng của hắn hàng đêm, không biết rốt cuộc là hắn bị lạc mất trái tim, hay là ngay cả nàng, cũng dần mê man không rõ.

Tiêu Kỳ Nguyệt, người từng làm nàng cực kỳ phẫn nộ này, bởi vì hắn lấy oán trả ơn, bởi vì hắn thấy chết mà không cứu, khiến nàng quyết định giữ một khoảng cách với hắn. Nhưng hắn lại là người đầu tiên động tâm thay đổi vì nàng, khi nhìn đến hắn cùng với Thư Ly tranh nhau đỡ kiếm thì lòng của nàng, lại do dự.

Quân Tử Sở lại khiến nàng chấn động, một người mà ngôi vị hoàng đế gần ngay trước mắt, muốn có hậu cung ba nghìn dễ như trở bàn tay,lại quyết tuyệt xoay người buông tha, tình nguyện cùng bọn họ chia xẻ một tình yêu không hoàn chỉnh, cũng không hề hối hận, phần nhân tình này, không cần nhiều lời, tình ý đậm đặc bao hàm trong đó đủ để hòa tan người ta.

Tịch Mặc Lương, người mà nàng vốn cho là từ nay về sau ai đi đường nấy, không thể tưởng tượng được hắn lại là ẩn tôn của Huyền Mặc lệnh, hắn bá đạo, hắn vô lại, hắn cứ mở miệng ra là bảo phải bảo vệ Huyền Mặc lệnh thật tốt, cho nên cả cuộc đời này, hắn nhất định phải đi cùng với nàng, giữa hai người có ngàn mối liên hệ chồng chất quấn giao.

Đứng ở đỉnh núi, bạch y trắng như tuyết, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, lại có chút châm chọc. Nàng vốn vô tâm vô lương, phúc hắc gian trá, có cơ duyên xuyên không đến đây, không nghĩ lại chọc tới bọn họ? Vốn tưởng rằng Nhữ Dương quận chúa có năm vị phu quân đã đủ nhiều rồi, nhưng lại ai ngờ đến hôm nay lại trở thành tám cái?

Tám cái a tám cái. . . . . .

Tống Ngâm Tuyết lắc đầu, không biết làm gì đành nhắm mắt lại, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mở miệng lên tiếng.

“Ngươi tới thăm hắn.”

Câu nói này vang vọng trong màn đêm trống trải, lời nói của Tống Ngâm Tuyết vừa dứt, thân ảnh tuấn mỹ của Kỳ Nguyệt chậm rãi đi ra, toàn thân từ cao xuống thấp để lộ ra một cỗ khí chất nho nhã.

“Ừ.”

Gật gật đầu, không dám tới quá gần, sợ nàng sẽ chán ghét hắn, cho nên đành phải cẩn thận lẳng lặng nhìn nàng.

“Tuyết Nhi. . . . . .” Cất lời, muốn nói lại thôi, trên gương mặt tuấn tú của Kỳ Nguyệt có một tia cay đắng. “Cái gì.” Khó có được một lần tiếp xúc gần gũi yên lặng như vậy, Tống Ngâm Tuyết ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt bình tĩnh.

Có lẽ là bị loại ánh mắt thâm ý này của người ngọc nhìn đến làm cho bối rối, Kỳ Nguyệt mấp máy môi, trong lòng âm thầm động viên mình. “Tuyết Nhi, về chuyện Tống Vũ Kiệt, ta thật xin lỗi. . . . . .” Tiến lên một bước, biểu lộ Kỳ Nguyệt đầy cay đắng, hắn lấy hết dũng khí, hai mắt nhìn nàng, trong lòng có một loại cảm giác sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Dù sao bất kể là sớm hãy muộn, những lời dấu ở trong lòng này cuối cùng hắn cũng có thể nói ra.

“Vì cái gì.” Vẫn luôn là ngữ khí nhàn nhạt, không phải hỏi lại, chỉ như lời thầm thì, nghe xong lời mà Kỳ Nguyệt nói…, Tống Ngâm Tuyết thấp giọng mở miệng.

“Tuyết Nhi, thực xin lỗi, ta biết Tống Vũ Kiệt là đường ca của nàng, huynh muội hai người có tình cảm gia đình với nhau, nhưng vì ta mà hại hắn mất đi tánh mạng.”

“Ta đã từng rất hận Tống Vũ Kiệt, hận không thể giết chết hắn! Bởi vì hắn hại chết Thanh nhi, làm hại ta mất đi tự do. Nhưng khi ta phát hiện ta nhờ mất đi tự do mà được yêu nàng thì trong lòng của ta lại muốn cảm tạ hắn.”

“Bất quá mặc dù có chút cảm tạ, nhưng ta vẫn một mực vô cùng chán ghét hắn, bởi vì hắn cứ dây dưa bám lấy ta, điều này làm cho ta rất khó chịu. Nam tử cùng nam tử làm sao có thể mến nhau? Loại chuyện kinh thế hãi tục này, cũng chỉ có người phong lưu như Tống Vũ Kiệt mới có thể nghĩ ra.”

“Ta chán ghét hắn, thậm chí chán ghét đến tận xương tủy, chính là thẳng đến khi hắn vì ta mà ngăn cản một kiếm, ta mới giật mình phát hiện, kỳ thật ta hoàn toàn không muốn hắn chết.”

“Hắn nói hắn không hối hận, dù cho không nhận được sự hồi đáp của ta, dù cho vì ta mà mất đi tánh mạng, nhưng hắn vẫn sẽ không hối hận, Tuyết Nhi, nàng biết không? Thẳng đến một khắc này, ta mới thình lình phát hiện, hóa ra trong lòng vẫn tôn trọng hắn.” Kỳ Nguyệt một câu lại một câu bày tỏ nỗi lòng, hắn thu hết dũng khí, đi từ từ về hướng nàng.

“Tuyết Nhi, ta đứng yên thật lâu trước mộ phần của Tống Vũ Kiệt, đối với tình yêu của hắn, cả đời ta cũng không thể tiếp nhận, nhưng lại tràn đầy lòng kính nể đối với tinh thần hắn.” “Tuyết Nhi, trước khi lâm chung Tống Vũ Kiệt muốn nàng tiếp nhận ta, đối với câu này, ta suy tư rất lâu rồi. Ta không biết đối với ta, có phải nàng cũng cảm thấy như vậy, cảm thấy ta là gánh nặng, không thể tiếp nhận hay không. . . . . .”

Rốt cuộc Kỳ Nguyệt cũng gian nan đi đến trước mặt Ngâm Tuyết, ngọc thân đứng lại, hai mắt thâm tình, Kỳ Nguyệt giơ tay lên đụng vào khuôn mặt người ngọc, chính là tay lại dừng giữa không trung, thủy chung vẫn không buông xuống. “Tuyết Nhi, thực xin lỗi, ta không nên để Tống Vũ Kiệt đỡ kiếm cho ta, nếu như lúc ấy ta không bị hắn đẩy ra, có lẽ hết thảy đã──”

Kỳ Nguyệt còn chưa nói hết, đột nhiên đôi mắt của hắn mở ra thật to, tựa hồ gặp được một chuyện không thể tưởng tượng nổi khiến hắn vô cùng khiếp sợ.

“Tuyết Nhi. . . . . .”

Ánh mắt đã rơi vào bàn tay nàng trên tay của mình, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên nàng chủ động nắm tay hắn, loại cảm giác này, làm cho hắn kích động không thôi. Nhìn nam tử tâm tình phập phồng trước mặt, Tống Ngâm Tuyết nhẹ nắm lấy bàn tay hắn còn đang nâng trên không trung, sau đó mười ngón giao cài, sắc mặt trầm tĩnh.

Nàng còn muốn cái gì? Không có ai biết, nhưng trước mắt nàng muốn làm rõ chuyện này.

“Nếu như lúc ấy hắn không đẩy chàng ra, kết quả người chết sẽ chính là chàng . . . . . . Lục ca ca muốn cho chàng sống, cho dù chàng không hoàn toàn sống vì hắn, cũng có thể sống thật tốt trên đời, cho nên từ nay về sau, không cho chàng nói những lời như vậy nữa.” Cầm tay nhìn nhau, thủ thỉ nói nhỏ, nhìn thấy người ngọc như thế, đôi mắt chói lọi, mười ngón tay thon dài giao cài, trong lòng Kỳ Nguyệt gắt gao rung động, không khỏi kéo nàng vào lòng.

Thân thể tiếp xúc, Kỳ Nguyệt chấn động mạnh! Hắn không nghĩ đến nàng lại thuận thế tới gần hắn như vậy, vốn tưởng rằng sẽ bị cự tuyệt, nhưng kết quả nàng lại thuận theo, lần đầu tiên hắn kích động thế này, làm tim hắn đập nhanh hơn, hô hấp gấp gáp.

“Kỳ Nguyệt, chàng yêu ta sao?”

Không biết vì cái gì, người ngọc trong ngực đột nhiên hỏi câu này, khiến Kỳ Nguyệt kinh hãi há to miệng.

“Yêu! Rất yêu!”

“Yêu bao nhiêu?” Nhận được câu trả lời kiên định thuyết phục của Kỳ Nguyệt, Tống Ngâm Tuyết không trợn mắt, chỉ lặng yên tựa ở trong lồng ngực ấm áp của đối phương, nói thật nhỏ. “Núi không mòn, sông không cạn, tình yêu này không dứt!”

“. . . . . .”

Lần đầu tiên, nghe được Kỳ Nguyệt nói ra những lời khí phách như vậy, nguyên nhân bởi vì rất yêu nàng, trong lòng Tống Ngâm Tuyết ấm áp, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt như hoa lê.

Trong lòng tựa hồ đã quyết định, hai tay Tống Ngâm Tuyết ôm lấy hắn, nhẹ nhàng mà nói: “Kỳ Nguyệt, Lục ca ca bảo ta tiếp nhận chàng, Tiêu Băng cùng Vô Song cũng bảo ta phải rộng mở cửa lòng, ta nghĩ thật lâu, có lẽ trước kia là do ta đề phòng quá nhiều, cho nên hiện tại. . . . . . Ta muốn thay đổi.”

“Tuyết Nhi. . . . . .” Giống như rất kích động, xen lẫn sự hưng phấn, nghe người ngọc nói như vậy, Kỳ Nguyệt thật sự được sủng ái mà kinh sợ, cả người rơi vào một loại trạng thái trống rỗng mờ mịt.

“Tuyết Nhi, nàng, nàng. . . . . .” Tựa hồ nói không nên lời, nhưng kỳ thật có thật nhiều lời muốn nói, thân thể Kỳ Nguyệt cứng còng, đôi mắt cũng không khỏi trợn to.

“Kỳ Nguyệt, ta muốn thử xem. . . . . .” Thấp giọng thủ thỉ, hai chân không khỏi tiến sát lại, hai tay vòng trên cổ của đối phương, cặp môi đỏ mọng kiều nộn ướt át không khỏi tới gần.

“Ưm ──”

Vừa đụng vào đôi đôi môi ôn nhu của người ngọc, toàn thân Kỳ Nguyệt mạnh mẽ chấn động, sau đó một dòng điện cấp tốc chảy khắp toàn thân, khuếch tán khiến cả toàn thân tê tê dại dại!

“Tuyết Nhi. . . . . .” Mang theo hưng phấn, hai tay Kỳ Nguyệt vô thức gắt gao ôm lấy người ngọc, hắn không có bất kỳ kinh nghiệm hoan ái nào, mặc dù biết kích tình đã sản sinh, nhưng lại không biết rốt cuộc nên thổ lộ như thế nào.

Làn môi người ngọc, ngọt ngào như chứa ma lực ở hắn trên môi đốt lên từng đám lửa tình, Kỳ Nguyệt nhìn khuôn mặt tuyệt sắc đang nhắm mắt phía trước, không khỏi cũng gắt gao nhắm mắt lại theo.

Một câu”Thử xem”, còn vang vọng bên tai, đây là người ngọc đang biểu đạt tiếng lòng với mình, nàng đang vì bọn họ mà cố gắng, cho nên hắn, tuyệt đối không thể buông tha.

Trở môi hôn lại người ngọc, mặc dù không có kỹ xảo, nhưng xuất phát từ bản năng của nam tử , hắn biết phải dùng sức mút vào, liều mạng cố gắng.

Trằn trọc gặm cắn, xâm chiếm cướp đoạt, thật không ngờ Văn công tử ngày thường nhìn có vẻ hào hoa phong nhã, lúc này cũng có một mặt cuồng dã như thế.

Có lẽ là yêu sâu sắc, có lẽ là yêu cuồng nhiệt rồi, Kỳ Nguyệt thở gấp, hào hển, nhưng thế công trong miệng vẫn không chịu đình chỉ.

Hai thân thể gắt gao quấn lấy nhau, dưới sự dẫn dắt của Tống Ngâm Tuyết, vốn chỉ dừng lại ở hai môi gắn bó, giờ khắc này lại đẩy sâu thêm một bước. Khẽ mở hàm răng, vốn là muốn trêu chọc, nào ngờ đâu đầu lưỡi vừa mới tiếp xúc với đối phương, liền bị gắt gao vây chặt, gặm cắn không chịu nhả ra.

Tham lam mút vào tất cả ngọt lành, đầu lưỡi Kỳ Nguyệt quấy qua mỗi một tấc trong miệng người ngọc, cảm giác tê dại, làm hai người say mê. Vốn là công, hôm nay biến thành thụ, không biết là do thiên tính Kỳ Nguyệt quá cao tự thông hiểu? Hay là chính cô ta thật sự quá vô dụng? Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu, cố gắng hưởng ứng, để Kỳ Nguyệt dần dần nắm giữ thế cục .

Kỳ Nguyệt tận tình cố gắng hưởng thụ sự sự ngọt ngào cùng tuyệt vời do người ngọc mang lại, dục vọng trong cơ thể không ngừng kêu gào, hai tay của hắn không khỏi bưng lấy mặt nàng, sợ hãi sau một khắc, những kinh nghiệm của hắn sẽ biến thành ảo ảnh.

Hàm răng đụng nhau, môi lưỡi quấn quanh, từ không lưu loát đến biến thành chủ động, đầu lưỡi Kỳ Nguyệt nhẹ lướt, truyền lại tình yêu tràn đầy cùng thâm tình vô biên.

Kiều môi vì dây dưa trở nên sưng đỏ, thậm chí còn có chút chút đau nhức, rốt cuộc Kỳ Nguyệt vì khí tức không thông mà buông ra, trong lúc thở dốc, hai mắt gắt gao khóa lại trên hai mảnh môi bởi vì nụ hôn của mình mà trở nên đỏ tươi dị thường, diêm dúa lẳng lơ để lộ ra sự gợi cảm trí mạng, khiến hắn không khỏi nhớ lại cảm giác mềm mại cùng tê dại khi đụng chạm vào làn môi kia vừa rồi, trong nội tâm Kỳ Nguyệt chấn động, nhộn nhạo cùng mất hồn giao thoa cùng một chỗ.

“Tuyết Nhi, ta, ta. . . . . .” Cà lăm muốn biểu đạt dục vọng trong lòng ra, nhưng làm thế nào cũng không dám nói ra miệng, Kỳ Nguyệt khẩn trương nhìn nữ nhân bé nhỏ làm tâm thần hắn lay động phía trước, thừa nhận cảm giác run run lạ lẫm mà quen thuộc cùng với sóng nhiệt ngất trời khiến hắn miệng đắng lưỡi khô, nói năng có chút lộn xộn.

“Tuyết Nhi, ta, ta. . . . . . nóng.”

Một chữ nóng, nói rất nhẹ rất nhẹ, bởi vì sợ bị cự tuyệt, bởi vì sợ không được chấp thuận, cho nên trái tim Kỳ Nguyệt tràn đầy khẩn trương mà chờ mong, gắt gao rút lại, hai tay bất giác hơi run rẩy. Tống Ngâm Tuyết tựa mặt trong ngực Kỳ Nguyệt, hai tay vòng quanh hắn, trầm mặc không nói chuyện.

Tuy lồng ngực Kỳ Nguyệt cũng không tính là to lớn, thậm chí hơi gầy, nhưng vẫn làm cho nàng cảm thấy thật ấm áp, ấm áp đến muốn sa vào. Hết thảy hẳn là nước chảy đá mòn, huống chi không phải nàng sớm đã hạ quyết tâm sao? Vì vậy sau khi nhắm mắt một lúc, đầu nàng gật nhẹ,miệng nhẹ nhàng hộc ra mấy chữ: “Đi vào trong phòng ta. . . . . .”

“Tuyết Nhi!” Như bị sét đánh, toàn thân Kỳ Nguyệt cứng ngắc dừng lại, cơ hồ không có một tia chần chờ, thân thể hắn khom xuống, ôm lấy người ngọc, cước bộ ổn định mà kiên quyết đi xuống dưới núi.

Khi cửa bị mở ra, vào một khắc thân thể tiếp xúc với giường kia, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi nhắm mắt lại, bình tĩnh mà lạnh nhạt chờ đợi.

Không cho phép mình có bất kỳ sự lùi bước nào, Kỳ Nguyệt nghiêng người, ôn nhu đặt người ngọc xuống giường, sau đó cả người không dám quá dùng sức đè ép lên.

Lẳng lặng nhìn người ngọc trong chốc lát, không hề có cử động gì, lúc này, có lẽ là thấy hắn không hề động đậy, Tống Ngâm Tuyết không khỏi mở mắt. Chính là trong nháy mắt nàng mở mắt ra, nụ hôn của Kỳ Nguyệt như mưa phùn hạ xuống, hôn tên trán, lông mi, chóp mũi, hai má của nàng. . . . . .

“Tuyết. . . . . .”

Hừ nhẹ một tiếng, hai mắt Kỳ Nguyệt mê ly, hai tay mị hoặc gắt gao đan xen cùng mười ngón tay của người ngọc, hắn nói“Khắc khế ước sinh tử, cùng người thề nguyện, nắm tay cả đời, bên nhau đến già”.

Rốt cuộc lại ngậm lấy đôi môi anh đào của Tống Ngâm Tuyết, Kỳ Nguyệt nhẹ nhàng mút vào, không cuồng dã giống như vừa rồi, lúc này đây, hắn tận lực thả chậm tốc độ. Không muốn bởi vì sự vội vàng của mình mà phá hủy giờ phút tốt đẹp này, Kỳ Nguyệt tận lực cẩn thận, muốn cho đêm đầu của bọn họ, phải tràn ngập dấu ấn.

Chậm rãi gặm cắn đôi môi Tống Ngâm Tuyết nay đã sưng đỏ, đầu lưỡi nạy ra, liền thuận thế trượt vào trong miệng người ngọc, cùng chơi đùa với cái lưỡi đinh hương.

Cái lưỡi đinh hương này lúc thì dịu dàng, khi thì sắc bén, khi thì ác độc, khi thì vô tình, khi thì quyết tuyệt. . . . . . Chính là bất kể thế nào, lúc này nàng đang dịu dàng nhu thuận gắt gao quấn lấy hắn, loại cảm giác kỳ diệu mà mất hồn này, làm toàn thân Kỳ Nguyệt chấn động đến run lên.

Trong cơ thể chấn động mãnh liệt, dục vọng kêu gào đánh úp lại, đánh sâu vào cơ thể Kỳ Nguyệt, hầu kết không khỏi giật giật một cái, hắn nhẹ mở đôi tay đang nắm tay người ngọc, theo đường cong uyển chuyển của người ngọc mà chậm rãi khẽ vuốt xuống, đôi môi tuấn mỹ, cũng theo cần cổ đẹp đẽ trắng như tuyết chậm rãi dời xuống.

“Tuyết Nhi. . . . . .”

“Ừ?” Bị Kỳ Nguyệt gọi, Tống Ngâm Tuyết trầm giọng lên tiếng, giọng nói có chút mơ hồ không rõ. Tuy kỹ xảo Kỳ Nguyệt rất trúc trắc, nhưng nàng trời sinh mẫn cảm, đã dần dần bắt đầu có phản ứng.

“Ta yêu nàng.” Nhìn da thịt trắng như ngọc của Tống Ngâm Tuyết ẩn hiện trong cổ áo rộng mở, Kỳ Nguyệt ngừng thở, lại một lần nữa kiên định thổ lộ của tiếng lòng của mình, sau đó nhẹ nhàng cúi người, dán bên tai người ngọc nói, “Tuyết Nhi, ta yêu nàng, kiếp này chỉ yêu một mình nàng! Cho nên hiện tại, ta. . . . . .”

Một chữ “Ta” còn chưa nói hết, Tống Ngâm Tuyết đã cảm giác được tay Kỳ Nguyệt từ ngoài quần áo dò xét vào, vì vậy sau khi nàng hiểu ra hắn là đang nhắc nhở nàng bước hành động kế tiếp, khóe miệng khẽ cong lên một cái.

Vừa tiếp xúc với da thịt trơn bóng nõn nà của người ngọc, trái tim Kỳ Nguyệt đột nhiên run rẩy, sau khi cảm giác được sự chấn động mất hồn ùn ùn đánh úp lại, động tác trên tay không khỏi nhanh hơn.

Một hồi tiếng xột xoạt, xiêm y Kỳ Nguyệt rơi xuống đất, hắn chỉ mặc quần lót, xấu hổ đỏ mặt, trong mắt có sự ham muốn cùng ngượng ngùng nồng đậm.

Khẽ run nhẹ nhàng cởi bỏ dây thắt lưng của Tống Ngâm Tuyết, sau đó kéo ra, quần áo tận mở, chiếc yếm mềm mại phấn hồng thình lình hiện ra trước mặt.

Dáng người có lồi có lõm, hai vú ngạo nghễ rất tròn, vòng eo mảnh khảnh, bụng bằng phẳng mà trắng như tuyết, còn có chiếc rốn đáng yêu mà tinh xảo, không chỗ nào không để lộ ra phong thái mê người của nàng

“Tuyết Nhi, nàng thật đẹp. . . . . .”

Cổ họng bất giác chuyển động, đồng tử cũng đột nhiên co rút lại, sau một tiếng kêu rên, Kỳ Nguyệt cúi người, hôn xương quai xanh nàng, bắt đầu di chuyển từ dưới lên trên.

Muốn chụp mà không dám chụp, Kỳ Nguyệt rung động lắc lắc cánh tay, chần chờ trước ngực người ngọc, nhưng bởi vì ngượng ngùng không thắng nổi dục vọng, vì vậy hắn bỏ qua sự xấu hổ, vươn chưởng nắm lấy.

Cách áo ngực, xoa nắn khỏa rất tròn kiêu ngạo mà mê người của Ngâm Tuyết, Kỳ Nguyệt thở hổn hển, hô hấp dần dần bắt đầu hỗn loạn.

Hắn kích động, dùng miệng cắn yếm của Tống Ngâm Tuyết, sau đó dùng lực kéo, hai con thỏ trắng mềm mại vốn được bao bọc kỹ càng liền lập tức nhảy cà tưng xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn. “Hô ──” hít sâu một hơi, bị sắc đẹp trước mắt làm chấn kinh, Kỳ Nguyệt thật không ngờ mình lại được thấy cảnh tượng xinh đẹp cực hạn như thế, khiến cơ thể hắn dâng lên một hồi huyết khí.

“Tuyết Nhi!”

Dồn dập tê dại kêu to một tiếng, Kỳ Nguyệt cúi đầu, mạnh mẽ ngậm lấy một viên hồng anh mềm mại, sau đó nhẹ nhàng mút vào khẽ cắn hai cái, bắt đầu không ngừng cắn, mút, liếm, hút.

Tống Ngâm Tuyết lúc này, hai gò má ửng đỏ, cặp môi đỏ mọng hơi sưng, mang theo một loại kiều diễm cùng kiều mỵ ướt át. Dưới sự trêu đùa của Kỳ Nguyệt, thân thể nàng căng thẳng, môi son không khỏi nhẹ trương. Toàn thân tựa hồ biến thành khô nóng, trong lúc vô tình nhấc chân, không nghĩ đến lại ma xát trúng thân dưới của Kỳ Nguyệt, hành động này, khiến toàn thân Kỳ Nguyệt đột nhiên run rẩy một hồi, trong miệng không khống chế nổi phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Kỳ Nguyệt hưng phấn vùi đầu trước ngực Tống Ngâm Tuyết, lúc này hắn tựa hồ đã dứt bỏ hết ngượng ngùng, miệng không chỉ ngậm lấy một quả hồng anh, một tay còn chậm rãi chụp lên một khỏa mềm mại khác.

Khỏa mềm mại ngạo nghễ kia, hoàn toàn bị Kỳ Nguyệt nắm giữ ở trong tay, mặc hắn nắn bóp, chà xát, vê, cầm. Trong phòng lúc này, hô hấp càng ngày càng nặng, trong đó không chỉ bao hàm tiếng hít thở ồ ồ của Kỳ Nguyệt, còn có tiếng ngâm khẽ khi có khi không của Tống Ngâm Tuyết.

Một mảng lớn băng cơ da ngọc, tản ra một loại mùi thơm nhàn nhạt, vừa liếm vừa mút, sau khi ấn xuống vô số dâu tây, hai tay Kỳ Nguyệt chậm rãi bắt đầu trướn xuống phía dưới.

Xẹt qua phần bụng bằng phẳng không tỳ vết, một loạt hôn khẽ ào ạt rơi xuống, sau một hồi run rẩy, thân thể hai người đều biến thành ửng hồng.

Vừa rồi cú đụng chạm vô ý của nàng, đã khiến thân dưới Kỳ Nguyệt hết sức căng cứng, hắn mất thật lớn khí lực mới khắc chế dục vọng muốn xỏ xuyên qua một cái của mình, chậm rãi tạo nên lần đầu tiên tuyệt diệu thuộc về hắn và nàng.

Ngực Tống Ngâm Tuyết, có một vết bớt xinh đẹp hình bươm bướm, lúc này được thân thể ửng hồng làm nổi bật, lại tươi sống giống như vỗ cánh muốn bay. Nhìn thấy người ngọc như thế, trong nội tâm Kỳ Nguyệt tràn đầy ý nghĩ yêu thương, nhịn không được dâng tràn ra ngoài.

Tay, vuốt ve đùi ngọc trơn bóng cân xứng của Tống Ngâm Tuyết, cảm giác rung động từ thị giác đánh sâu vào, rốt cuộc Kỳ Nguyệt khắc chế không được vươn tay cởi nốt quần lót của nàng.

Khi quần lót màu hồng phấn nhẹ nhàng rơi xuống thì cảnh sắc tươi đẹp hoàn toàn lộ ra, nhìn một cái không xót gì, Tống Ngâm Tuyết ngượng ngùng khẽ cắn môi nghiêng mặt qua một bên, mà Kỳ Nguyệt hắn, thì hô hấp càng thêm thô, hai mắt đỏ bừng.

Sau nửa ngày si ngốc nhìn, hắn cúi đầu, môi áp lên một mảnh cỏ thơm xanh mướt này.

Trong nháy mắt hắn chụp lên đó, Tống Ngâm Tuyết kinh ngạc nhanh chóng quay đầu, sau đó tràn đầy xấu hổ kêu nhỏ: “Kỳ Nguyệt, đừng, đừng hôn chỗ đó. . . . . .”

“Tuyết Nhi, nàng thật đẹp, đẹp quá đẹp quá. . . . . .” Tựa hồ không để ý tới lời nói của người ngọc, trong lúc giật mình Kỳ Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy mê ly cùng dục vọng nói: “Tuyết Nhi, ta muốn lần đầu tiên của chúng ta là một kỷ niệm thật đẹp, ta muốn cẩn thận hôn khắp toàn thân nàng, nhưng bây giờ ta, ta không khống chế nổi rồi, ta muốn đi vào, ta muốn đi vào. . . . . .”

Giọng nói mang theo tình dục của Kỳ Nguyệt, đột nhiên biến thành khàn khàn, hắn tách hai chân người ngọc ra, đặt mình vào trong đó, sau đó thốt lên một câu thâm tình “Ta yêu nàng”, thân thể hơi dùng sức.

“Ư!”

Trong nháy mắt thân thể bị nhồi đầy, trên mặt Tống Ngâm Tuyết lại đỏ bừng một hồi, thân thể không khỏi giật nhẹ, mà loại giật nhẹ này, càng làm cho Kỳ Nguyệt vốn đã hưng phấn càng thêm điên cuồng.

Có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên của hai người, hoặc là Tống Ngâm Tuyết đã lâu chưa trải qua mây mưa, cho nên vừa mới bắt đầu, nàng cảm thấy có chút chút đau nhức, nhưng càng về sau, dần dần bị cảm giác thực cốt tiêu hồn này vây lấy, vì vậy trong mê loạn, cũng chầm chậm hòa theo.

Trong động tác ra vào theo quy luật, hai mắt Kỳ Nguyệt thẳng tắp nhìn những biểu lộ người ngọc chưa bao giờ thể hiện, trong sự thỏa mãn, lòng hắn tràn đầy vui sướng hạnh phúc, rốt cuộc hắn không thể tiếp tục khống chế nữa, mà làm càn tận tình phóng thích.

Hai tay mười ngón, gắt gao bám lấy bả vai Kỳ Nguyệt, dấu tay thật sâu, kéo lê từng đạo vết máu, nhưng dưới tình cảm mãnh liệt, không ai để ý tới việc này, bọn họ chỉ quan tâm đến sự kết hợp giữa thân thể, trái tim và linh hồn cùng nhau trầm luân. . . . . . . . . . . .

Trời dần sáng, một đêm cố gắng, Kỳ Nguyệt nghiêng thân, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào người ngọc trong ngực. Hết thảy mọi chuyện tối hôm qua, vẫn còn rõ mồn một trước mắt, hắn không biết mình đã muốn nàng bao nhiêu lần, nhưng mỗi một lần, hắn đều nhớ rất rõ ràng, rất sâu sắc.

Đêm qua nét mặt của nàng, hoàn toàn khác với vẻ mặt từ khi hắn nhận thức nàng đến nay, mang đến một sự rung động khác hắn, khiến cho niềm hạnh phúc lấp đầy nội tâm của hắn.

Kỳ thật nàng cũng là một cô gái nhỏ, vốn tưởng rằng nàng sớm đã không còn là xử nữ, sẽ biểu hiện mười phần lão luyện cùng kinh nghiệm, chính là chính thức vào cuộc mới biết được, bất luận hắn ôm nàng bao nhiêu lần, nàng luôn ngượng ngùng đỏ mặt, bị động phối hợp cùng hắn.

Nàng không biết biểu lộ của mình xinh đẹp bao nhiêu, đẹp đến làm cho hắn không cách nào khống chế được! Hắn cũng không muốn biểu hiện quá háo sắc, hắn muốn nói cho nàng biết, thứ hắn yêu là con người của nàng, tiếp theo mới là thân thể của nàng. Chính là ai biết chỉ cần hắn vừa nhìn thấy thân thể uyển chuyển làm cho người ta mơ màng của nàng, hắn liền nhịn không được đè ép lên.

Nàng thật sự kỳ lạ, võ công cao như vậy, năng lực mạnh như vậy, lại chống cự không nổi bị hắn lần lượt đánh sâu vào mà hôn mê bất tỉnh, kỳ thật hắn cũng biết không phải nàng hôn mê, mà là quá mệt mỏi, chính là vì sao nàng lại mệt đến thế, mà hắn thoạt nhìn có vẻ rất văn nhược, sau nhiều lần mây mưa, vẫn có thể thần thái sáng láng?

Cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của người ngọc, thật sự đã sưng cực kỳ cao, nhưng sưng như vậy, cũng không tổn hại đến vẻ đẹp của nàng, lại thêm một phần gợi cảm cùng xinh đẹp.

Nhìn toàn thân người ngọc hiện đầy dấu vết xanh xanh tím tím, nghĩ tới đêm qua điên cuồng đến cỡ nào, Kỳ Nguyệt nở một nụ cười hạnh phúc sâu sắc.

Nhớ tới đêm qua, mặt đỏ tim đập một hồi, Kỳ Nguyệt vụng trộm vén chăn lên, nhìn lén xuân phong vô hạn trong chăn, lập tức trên mặt ửng hồng khô nóng.

Vội vàng khép chăn lại, liều mạng hít vào, thở ra, muốn bình phục dòng suy nghĩ của mình, chính là bất luận hắn làm như thế nào, thân thể khiến người ta chảy máu mũi của nàng, đã khắc sâu trong đầu hắn, lái đi không được.

Vừa nghĩ tới đêm qua bị người ngọc bao quanh, cảm giác nhỏ hẹp chặt chẽ, mỹ diệu làm cho bây giờ hắn nghĩ lại, toàn thân vẫn mất hồn tê dại từng đợt, vì vậy dưới tình cảm mãnh liệt bành trướng, hắn nắm chặt nắm tay, vẻ mặt khó chịu buồn bực: xong rồi, hắn lại muốn rồi. . . . . .

Có chút chán ghét bản thân mình, Kỳ Nguyệt tận lực hít sâu, muốn bỏ đi ý niệm trong đầu, chính là hắn vừa trải qua việc đời, mới nếm thử trái cấm, làm sao biết được đây thật ra là phản ứng sinh lý của nam tử huyết khí phương cương bình thường?

Kỳ Nguyệt vừa hít thở sâu, vừa nhìn chằm chằm người ngọc đang ngủ say, nghĩ đến giờ phút này hắn đã hoàn toàn, chân chân chính chính có nàng, sự chán ghét bản thân vừa hiện lên dưới đáy lòng, lại biến thành hạnh phúc ngọt ngào.

“Chàng đừng hít sâu nữa, dưỡng khí đều bị chàng hít sạch.” Lúc này, Tống Ngâm Tuyết vốn dựa vào trong ngực Kỳ Nguyệt, chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng bất mãn nói. Thiệt là, nàng đang ngủ ngon giấc, lại đánh thức nàng dậy.

“Tuyết Nhi, nàng đã tỉnh?” Vừa nghe thấy người ngọc nói chuyện, sắc mặt Kỳ Nguyệt lập tức ửng hồng, bởi vì quá ngượng ngùng, nên cũng không để ý “Dưỡng khí” theo lời đối phương là vật gì?

“Ừ.”

Vốn đang dùng thái độ bình thản nói chuyện, chính là vừa nghĩ tới tư thế lúc này của bọn hắn, cùng với cuộc quấn giao thân mật điên cuồng mà liều chết đêm qua, mặt Tống Ngâm Tuyết cũng hồng hồng, thân thể không khỏi bắt đầu nóng lên như bị phỏng.

Nói đến hoan ái, so với Kỳ Nguyệt nàng có kinh nghiệm hơn, chính là vì cái gì nàng đang là công lại biến thành thụ? Buồn bực!

Nhớ tới đêm qua một lần lại một lần hoan ái, nàng rõ ràng rất vô dụng vào cao triều một lần cuối cùng không chịu đựng nổi nữa, điều này làm cho nàng hiện tại rất là ngượng ngùng.

Kỳ Nguyệt thằng nhãi này, bình thường thoạt nhìn văn nhược yếu ớt, bộ dạng thư sinh trói gà không chặt, chính là không nghĩ tới rõ ràng lại. . . . . .

Nghĩ đến liền buồn bực, với thế công của Kỳ Nguyệt, hoàn toàn không kém hơn Vô Song, Minh Tịnh, trước kia chẳng phải nàng đã thể nghiệm qua rồi sao?

Ba cái đã như thế, huống chi đến năm tên, không biết bọn họ có thể cũng đều như vậy hay không đây. . . . . .

Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ trong lòng, nhưng khi nàng phát hiện mình đang cân nhắc loại sự tình này, lập tức lúng túng, thầm mắng to mình dâm đãng!

Ai!

Tống Ngâm Tuyết a Tống Ngâm Tuyết, ngươi bất quá vừa mới hạ quyết định, đi một bước đầu tiên này, làm sao lại bắt đầu nghĩ xa xôi như vậy chứ? Thật là mắc cỡ chết người!

Đỏ mặt, thân thể hơi động đậy một chút, muốn rời khỏi lồng ngực Kỳ Nguyệt, chính là trong lơ đãng thân thể ma sát một hồi, bụng Tống Ngâm Tuyết, lại lướt sát qua nơi cương cứng cực nóng nào đó của Kỳ Nguyệt, không khỏi khiến hắn thấp giọng hô một hồi.

“Tuyết Nhi. . . . . .” Nhếch đôi môi tuấn mỹ, Kỳ Nguyệt ra sức khắc chế dục vọng, hai tay ôm nàng, cũng không khỏi buộc chặt lần nữa.

“Đừng mà. . . . . .” Bởi vì sự cuồng dã đêm qua, nơi nào đó còn ran rát đau nhức, hai tay Tống Ngâm Tuyết chống trên lồng ngực lõa lồ của Kỳ Nguyệt, thân thể khẽ giãy dụa.

“Tuyết Nhi, đừng nhúc nhích, bằng không ta khống chế không nổi đâu.” Bởi vì hai người đều trần truồng lộ thể, da thịt tiếp xúc thân mật cùng da thịt, lúc này Tống Ngâm Tuyết uốn éo như vậy, càng thêm gia tăng kích thích, khiến Kỳ Nguyệt kêu lên một tiếng đau đớn mở miệng nói ra.

Nghe hiểu ý tứ của Kỳ Nguyệt, Tống Ngâm Tuyết liền thật sự không dám động đậy nữa, chính là tuy hôm nay bọn họ đã rất thân mật, nhưng là sắc trời đã sáng trắng, bảo nàng lõa thể nằm trong ngực một người nam nhân, nàng tựa hồ không muốn.

“Chàng cũng trở về đi, thừa dịp bọn họ chưa dậy.”

“Ừ.”

Nghe Tống Ngâm Tuyết nói như vậy, Kỳ Nguyệt gật nhẹ đầu, trong lòng cũng biết vạn nhất hắn bị những người khác chứng kiến tình cảnh này, Tuyết Nhi sẽ phiền lòng. Mấy nam tử bên ngoài kia, đều khăng khăng một mực với Tuyết Nhi, nếu để cho bọn họ biết hắn và Tuyết Nhi đã xảy ra quan hệ, nhưng không có phần của bọn hắn, phỏng chừng mấy lời phàn nàn càm ràm cũng đủ bay cả nóc nhà.

Không muốn người ngọc vất vả, nhưng cũng có một tia bá đạo nho nhỏ, Kỳ Nguyệt nặng nề ôm sát người ngọc, sau đó cúi đầu, chuẩn xác chụp lên đôi môi anh đào sưng đỏ, tùy ý mút hôn gặm nhẹ, tay cũng xoa khỏa mềm mại trước ngực người ngọc, không ngừng cầm nắm vuốt ve, muốn hung hăng dung nhập đối phương vào trong thân thể của mình.

Sau một hồi hôn môi triền miên mà tình cảm mãnh liệt, Kỳ Nguyệt luyến tiếc buông người ngọc ra, xuống giường mặc quần áo, thâm tình mà yêu say đắm nhìn nàng.

Trước khi đi, nhìn thoáng qua Tống Ngâm Tuyết dùng chăn mền che kín cả thân thể, không khỏi cười một tiếng, vì sự đáng yêu, vì sự ngượng ngùng của nàng.

“Tuyết Nhi, ta đi. . . . . .”

Kéo cửa ra, không được người ngọc trả lời, Kỳ Nguyệt nhìn nhìn trời, thời gian còn sớm, vì vậy lòng tràn đầy ngọt ngào, lưu luyến mở cửa rời đi.

Nàng vốn định thử mở rộng cửa lòng, cho rằng không có ai trông thấy, chính là không nghĩ tới, sau khi thân ảnh Kỳ Nguyệt rời đi, thân ảnh thon dài của Tịch Mặc Lương đi vào, sau đó vẻ mặt không vui, ghen ghét bĩu môi.