Trải qua lần này, rốt cuộc Tống Ngâm Tuyết có thể xác định chắc chắn là Tuyệt thánh đã động tay động chân, bằng không thân thể của nàng sẽ không đến mức không thể khống chế như thế.
Hừ, có phải người này ăn no rửng mỡ không? Ngay cả chuyện này ông ấy cũng muốn nhúng tay! Thật không thẹn với hai chữ “Tuyệt thánh”, quả nhiên đủ tuyệt! Tuyệt thánh!
Nghĩ tới tình cảnh ngày hôm trước, Tống Ngâm Tuyết không khỏi đỏ mặt, trong lòng vô cùng xấu hổ. Trời ạ, nàng đã làm gì? Rõ ràng đang mang thai còn chơi 3P? Xem ra thật sự nàng điên mất rồi!
Tống Ngâm Tuyết cúi đầu, mặc dù nàng là người hiện đại đến từ thế kỷ hai mươi mốt, nhưng có một số việc, nàng vẫn hơi kín đáo, rụt rè.
Kể từ khi biết mình đã hoài thai, tính tình Tống Ngâm Tuyết dường như tốt hơn không ít, nhưng tốt thì tốt, không có nghĩa là những nam nhân kia có thể được một tấc lại muốn tiến một thước!
Chuyện lần này, nàng có chút bận tâm, vì vậy hạ quyết định cấm dục lần nữa, khiến cho bốn nam nhân còn lại nhíu mày, ánh mắt cực kỳ u oán.
Không thể khinh thường người khác như vậy, đều là tướng công, sao có thể phân biệt đối xử? Không được, không được!
“Không được? Coi chừng ta bỏ ngươi!” Tống Ngâm Tuyết nhướn mày, hung dữ nói, thấy vậy, bốn người kia lập tức câm như hến, không dám cự nự thêm tiếng nào.
“Ha ha, ha ha ha ha. . . . . .” Lâm Phong ngửa đầu cười to, rốt cuộc cũng cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là ‘ tiên hạ thủ vi cường ’, vì vậy hắn không kiềm chế được, biểu lộ ra thần thái đắc ý.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi bóng ma quá khứ, dù sao phía sau mình cũng còn bốn cục đá kê chân mà, một kẻ trong đó còn là Vô Song, lúc trước đã từng lấy lần đầu tiên của Tuyết Nhi! Loại cảm giác thỏa mãn không ngừng dâng lên trong lòng này, bảo hắn làm sao có thể không vui vẻ? Hắc hắc, hắc hắc hắc, tốt! Qúa tốt!
Tiếng cười không kiêng nể gì cả của Lâm Phong, khiến Vô Song, Tử Sở, Thư Ly, Kỳ Nguyệt nhất trí khinh khỉnh!
Kỳ thật có đôi khi, làm người cần phải an phận khiêm tốn một chút, bằng không sẽ giống như người nào đó, trước một khắc còn đang không ngừng cười to, nhưng một khắc sau lại ôm bụng chạy thằng vào nhà vệ sinh. . . .
. . . . . .
Thấm thoát lại qua mấy ngày, đảo mắt Tống Ngâm Tuyết đã mang thai bốn tháng rồi. Mang thai bốn tháng, bé cưng bắt đầu lớn rồi, cho nên bụng của Tống Ngâm Tuyết cũng bắt đầu lồi lên.
Có người nói khi nữ nhân mang thai là đẹp nhất, bởi vì toàn thân đều tản mát ra hào quang của người mẹ, làm cho người ta không thể rời mắt! Chính là Tống Ngâm Tuyết nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy mình tròn như trái banh, cực kỳ khó coi.
Kỳ thật đâu có đến nỗi tròn như trái banh, nàng vẫn cực kỳ xinh đẹp, chẳng qua là được Vô Song tỉ mỉ điều trị nên có hơi đẫy đà một chút thôi, nhưng loại đẫy đà này, lại vừa vặn thể hiện toàn bộ ý nhị của nàng, xinh đẹp không ai sánh bằng!
Hôm nay, Tống Ngâm Tuyết đang xem sổ sách trong phòng, đột nhiên một tiếng phịch tử bên ngoài truyền tới, giương mắt xem xét, đúng là Thải nhi.
“Thải nhi.” Giơ cánh tay lên, để nó đậu xuống, nhẹ nàng cởi bỏ cuộn thư trên chân nó, Tống Ngâm Tuyết mở ra, chậm rãi đọc.
Là thư do Lãnh Hoài Vũ gửi đến.
Trên thư nói hắn đang trên đường trở lại Tây thần, vô tình gặp được Thủy Miểu, phụ thân của Thủy Nhược mai đang lẩn trốn, đã bắt giữ ông ta, cũng sai người hộ tống về Đại Tụng.
Còn có một chuyện, về Nhị phò mã Kiều quốc Phùng Tử Chương, nghe nói ngày đó tại võ lâm trên đại hội hắn biến thành thái giám rồi mà cái nết đánh chết vẫn không chừa, không chơi được nữ nhân thì đổi thành chơi nam nhân, nhưng lại thuộc loại “Thụ”!
Về sau Nhị công chúa Kiều quốc rốt cuộc cũng không thể chịu nổi loại hành vi súc sinh này của hắn, trong cơn tức giận bẩm báo cho Kiều vương, Kiều vương nghe xong giận tím mặt, lập tức muốn lôi hắn ra chém đầu thị chúng.
Phùng Tử Chương vừa nghe thấy tin này, sợ đến chân mềm nhũn, đi suốt đêm trốn ra khỏi Kiều quốc, nhưng hắn xui xẻo đụng phải Lãnh Hoài Vũ tại biên giới Tây thần, lập tức bị áp giải trục xuất về nước, hoàn thành hình phạt mà hắn chưa nhận.
Nói thế nào Kiều vương người ta cũng đã từng hào phóng đem nữ nhi của mình tặng cho hắn làm thị thiếp, hôm nay hắn có qua có lại giao nộp Phùng Tử Chương, coi như là trả ân tình của Kiều vương.
” Lãnh Hoài Vũ này, trả ân tình của người khác đồng thời còn muốn để cho người ta thiếu nợ ân tình của mình, cái loại buôn bán một vốn bốn lời này, hắn làm rất tốt.”
Vò thư, Tống Ngâm Tuyết cười trêu ghẹo, không biết vì sao, trong lòng nàng cảm giác được, cảm thấy lần này Lãnh Hoài Vũ tạo cho nàng một cảm giác rất khác, dường như có cái gì đó đã thay đổi? Giống như giữa những hàng chữ mơ hồ lộ ra một loại ý vị rất khác.
Ý vị rất khác? Rốt cuộc là cái gì? Hình như là. . . . . . xuân ý?
Xuân ý! Làm sao có thể. . . . . .
Ngay cả Tống Ngâm Tuyết mình cũng bị suy nghĩ này hù dọa, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng lại cười như như hồ ly, nheo mắt lại, bộ dạng bí hiểm: a, thú vị! Xem ra Lãnh Hoài Vũ từ trước đến nay không gần nữ sắc, lúc này, cũng đã thay đổi rồi . . . . . .
Tống Ngâm Tuyết tiện tay bỏ lá thư đi, cầm lấy sổ sách trên bàn tiếp tục xem, tuy nàng biết rõ Kỳ Nguyệt quản lý của sổ sách Vương Phủ rất tốt, nhưng nàng vẫn nhịn không được muốn xem lại, mặc dù biết rõ chắc chắn không có sai sót gì. Ai, hết cách, ai bảo gần đây nàng quá rảnh rỗi? Không làm chuyện này thì cũng chẳng còn gì để làm, cho nên đành phải ở đây nhìn đông nhìn tây. . . . . .
Yên lặng xem, ánh mắt chuyên chú, ai cũng nói khi nữ nhân nghiêm túc là xinh đẹp nhất, huống chi giờ phút này còn là một nữ nhân đang mang thai?
Tống Ngâm Tuyết nhẹ giở trang sách, khuôn mặt tuyệt mỹ dưới ánh nắng mùa xuân càng có vẻ xinh đẹp tuyệt trần, vô cùng động lòng người, giống như tiên tử không nhiễm bụi trần, tắm rửa dưới vầng thái dương ấm áp.
Tiết tháng ba, trăm hoa nở rộ, đua nhau khoe sắc, ngoài Ngâm Tuyết các là cảnh xuân mỹ lệ. Lúc này, một tiếng đàn du dương phá vỡ sự yên tĩnh, làn điệu nhẹ nhàng tâm tình, khiến cho Tống Ngâm Tuyết đang tập trung cũng phải dừng lại, tiếp đó buông sổ sách, nhấc váy đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Thư Ly hắn. . . . . .
Bàn tay thon dài vịn lan can, gò má ửng hồng, Tống Ngâm Tuyết nghe ra tình ý tương tư trần trụi bao hàm trong khúc nhạc này, không khỏi nhớ tới tràng cảnh triền miên cuồng dã đêm qua, trong lòng rung động một hồi.
Thư Ly này, từ khi nào thì cũng bắt đầu biến thành “Không đứng đắn” như vậy rồi? Rõ ràng đêm qua vừa mới triền miên cùng hắn, hôm nay lại nghênh ngang đàn khúc nhạc này cho nàng nghe? Lại còn đàn ngang nhiên như vậy? Trực tiếp như vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự đã bị mấy tên kia dạy hư rồi?
Bài hát đang đàn này, Thư Ly làm dựa theo những cảm xúc về Tống Ngâm Tuyết, biểu đạt tình yêu say đắm của mình dành cho nàng! Nhưng Tống Ngâm Tuyết lại thích làm chuyện xấu, viết cho ca khúc của hắn những ca từ cấm kỵ, bạo lực, làm cho Thư Ly xấu hổ, mặt đỏ đến nhỏ ra máu.
Lúc ấy Tống Ngâm Tuyết chỉ hứng lên, vui đùa mà thôi, giỡn rồi thì coi như xong, nhưng ai biết “Người nói vô tâm, người nghe cố ý” , ngày hôm sau, Thư Ly chỉnh sửa toàn bộ ca khúc lại một lần, sau đó ôm đàn, rất chân thành, rất nghiêm túc vừa đàn khúc nhạc với ca từ rất cấm kỵ *, rất bạo lực vừa hát cho nàng nghe, bộ dạng thâm tình rất buồn cười, khiến Tống Ngâm Tuyết cười ngặt nghẽo một trận!
(* Nguyên văn là rất vàng. Từ triều Đường, màu vàng bắt đầu trở thành màu sắc cấm kỵ. Bắt đầu là do Đường Cao tổ mặc thường phục màu vàng sáng, từ đó hoàng bào trở thành loại quần áo ngự dụng của đế vương phong kiến, dân chúng không được dùng, nên màu vàng biểu trưng cho sự cấm kỵ.)
OMG, thật sự không thể tưởng tượng nổi một nam tử lịch sự tao nhã tuấn tú thế này, lại vừa thâm tình chân thành đàn, vừa lẩm bẩm hát những ca từ “ mặn “** cấm kỵ , dọa chết người không đền mạng như thế? Hình ảnh tương phản thế này, đúng là khiến người ta phải cười sặc sụa!
(**Nguyên văn là Hoàng tiểu đoạn: Những câu chuyện cười có nội dung hơi bậy, tục của Trung Quốc, giống như truyện tiếu lâm mặn của Việt Nam, nên mình dùng chữ mặn để thay thế chỗ này.)
Ngày xuân nồng nàn, hoa xuân rực rỡ, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt, xấu hổ lắng nghe.
Đối với Thư Ly, từ trước đến nay nàng vẫn cảm thấy hắn là một người văn nhã lạnh nhạt, chính là không nghĩ tới ở trên giường, biểu hiện của hắn lại chăm chú, cuồng dã như vậy.
Mỗi một lần Thư Ly tiến vào đều sâu, đều hoàn toàn đến tận cùng, khiến cho cả người nàng bị xỏ xuyên qua, nhồi đầy, căng chặt không còn một khe hở!
Nàng có thể cảm giác được bộ phận cực nóng của hắn, biểu hiện trầm luân chăm chú mà ra sức kia, giống như mỗi một lần muốn nàng, hắn đều liều chết triền miên, không đạt được khoái lạc tột đỉnh sẽ không chịu bỏ qua!
Ở phương diện này, biểu hiện của Thư Ly cũng không tính là mạnh mẽ, nhưng cách hắn nắm giữ tần suất rút ra đâm vào một cách dịu dàng tinh tế, vừa có thể nhồi vào nàng thật sâu, khiến nàng cảm giác được khoái cảm mãnh liệt, lại có thể cẩn thận bảo vệ bé cưng trong bụng nàng, không để bé chịu thương tổn vì tần suất tiến công của hắn.
Đêm qua mới triền miên, liều chết quấn giao, hôm nay lại công nhiên đàn tình ca, hàm nghĩa quá rõ ràng, Tống Ngâm Tuyết nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên, lập tức cúi đầu, im lặng ngẫm nghĩ.
Nàng muốn không thèm để ý đến hắn, lần nào hắn cũng “Tra tấn” nàng đến không còn ra hình người, ngẫm lại liền bực bội trong lòng, nhưng nàng lại không có cách nào cự tuyệt, luôn mẫn cảm hùa theo một lần lại một lần trêu chọc! Tuyệt thánh chết tiệt, rốt cuộc hắn đã động tay động chân gì? Lần sau gặp lại hắn nhất định cẩn thận”Hỏi thăm một chút”, phát tiết nỗi phẫn hận trong lòng!
Đóng cửa sổ, ngồi trở lại vị trí cũ, Tống Ngâm Tuyết cố gắng không hồi tưởng lại trận trận khoái cảm khi mình bị tiến vào đêm qua, tĩnh tâm xem sổ sách, chính là lúc này, thân thể đột nhiên bị người ta ôm lấy từ đằng sau, ngay sau đó một mùi thuốc nhàn nhạt quen thuộc liền truyền vào mũi.
Vô Song! Hắn đến đây từ lúc nào?
“Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy? Thậm chí ta tới nãy giờ cũng không phát giác?” Ôm người ngọc, Vô Song nhẹ nhàng nói, mùi dược thảo nhàn nhạt, khiến người cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chuyện này rất kỳ quái, với võ công của Tuyết Nhi, lại không phát hiện hắn đẩy cửa đi vào? Xem ra nàng đang suy nghĩ chuyện gì đó, nghĩ đến thất thần.
“Tuyết Nhi, không phải nàng đang nhớ Thư Ly chứ? Ngày hôm qua nàng vừa triền miên cùng hắn mà?” Nghe tiếng đàn mơ hồ bên ngoài, Vô Song thổi nhẹ bên tai Tống Ngâm Tuyết, hành động mập mờ, thái độ thân mật.
“Đúng vậy a, ta đang nhớ Thư Ly đó, á. . . . . .”
Định trêu đùa, không ngờlại bị Vô Song trả thù, chỉ thấy hắn há miệng hung hăng cắn vành tai Tống Ngâm Tuyết, tức giận nói: “Nàng vô lương tâm lắm, biết hết bụng dạ người ta.”
“Đương nhiên là ghen tị rồi, ngày hôm qua cũng đã thân mật rồi, hôm nay còn nhớ tới hắn, Tuyết Nhi, nàng như vậy làm sao ta chịu nổi?”
Khẽ cười kéo bàn tay người ngọc đang bịt lỗ tai xuống, Vô Song vừa yêu chiều vừa bất mãn há miệng ngậm lấy vành tai của nàng lần nữa, sau đó không khẽ cắn như vừa rồi, lúc này, lại đổi thành dịu dàng liếm mút.
“Tuyết Nhi, ta nhớ nàng lắm.”
“Ưm. . . . . . Vô Song.”
“Tuyết Nhi, hai tên hỗn đản Minh Tịnh và Mặc Lương liên hợp lại tính toán ta, còn có Lâm Phong, luôn cố ý gây chuyện, làm hại đã lâu rồi ta không được đụng vào nàng, cho nên ta bất kể, hôm nay nàng nhất định phải đền bù tổn thất cho ta.”
Vô Song kéo Tống Ngâm Tuyết đứng thẳng dậy, một tay vòng quanh eo nàng, một tay từ sau mò tới trước, thăm dò vào trong vạt áo, sau đó cầm lấy phần đẫy đà của nàng, chậm rãi xoa nắn.
“Tuyết Nhi, nàng biết không? Tiếng kêu của nàng thật sự là càng ngày càng mất hồn, làm hại cả đêm qua ta ngủ không ngon, trong đầu đều là bộ dạng nàng động tình. . . . . .”
Vô Song hôn cổ Tống Ngâm Tuyết, trong mắt tràn đầy tình dục nói, lực đạo trong tay cũng tăng thêm, khiến đối phương khẽ run một hồi.
Đối với Vô Song, Tống Ngâm Tuyết có một loại tình cảm rất khác, đây là người đàn ông đầu tiên của thân thể nàng kiếp này, cho dù lúc đó nàng đầy dẫy tiếng xấu cũng không chút chần chờ lựa chọn sánh bước bên nàng, khiến lòng nàng vừa cảm kích, vừa rung động!
“Vô Song. . . . . .” Quay đầu lại, Tống Ngâm Tuyết nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Vô Song, nàng khẽ nhắm mắt, đáp lại làn môi ẩm ướt mềm mại của hắn.
Đang dây dưa, Vô Song bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, ra sức mút hết sự ngọt ngào trong miệng người ngọc, sau đó một tay cố định thân thể của nàng, tay kia tùy ý cướp đoạt trước ngực nàng, thủ pháp khiêu khích cuồng nhiệt, linh hoạt, khiến Tống Ngâm Tuyết nhẹ kêu ra tiếng.
Cái tên vô lại Vô Song này, hắn biết rõ điểm mẫn cảm trí mạng nhất của nàng, cho nên hắn không ngừng tiến công, làm cho toàn thân nàng mềm yếu vô lực.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Thân thể cảm nhận được Tống Ngâm Tuyết đang dựa sát vào, Vô Song khẽ cười một tiếng, xoay người ngồi trên ghế, sau đó ôm lấy nàng, khiến nàng dạng chân ở trên đùi hắn, tư thế mập mờ, thân mật khăng khít.
Vẫn ôm từ đằng sau, Vô Song buông môi người ngọc ra, một đường tiếp tục đi xuống, từ cổ hôn đến vai, sau đó há miệng, cắn y phục của nàng kéo xuống.
Quần áo kéo được một nửa, lộ ra bờ vai trắng trẻo nõn nà, mắt Vô Song mê ly, cúi đầu thâm tình hôn lên từng tấc da thịt.
Đôi gò mềm mại trước ngực, không ngừng biến dạng trong tay Vô Song, nhất là nụ hoa hồng hào phía trên, đứng thẳng trêu đùa thần kinh Vô Song, trong nháy mắt đã làm cho hô hấp của hắn càng nặng nề thêm.
“Tuyết Nhi, nàng thật mẫn cảm. . . . . .” Cảm thụ được thân thể người ngọc chấn động vì khoái cảm do mình mang đến, Vô Song khẽ cười một tiếng, nhẹ nâng thân thể của nàng lên, làm cho chỗ tư mật của hai người không ngừng ma xát tiếp xúc.
“Vô Song. . . . . .” Cắn môi, Tống Ngâm Tuyết ráng nhịn ham muốn bắt đầu rầm rĩ khởi động trong cơ thể xuống, hai tay vô lực bắt lấy mép bàn, miệng không ngừng thở dốc.
Trên người, bàn tay Vô Song không ngừng đốt lửa, khiến Tống Ngâm Tuyết rung động một hồi, quần áo rộng mở dựa vào trong ngực của hắn, gương mặt ửng hồng.
Môi, còn đang lưu luyến trên vai thơm của người ngọc, chính là bàn tay phủ trên khỏa mềm mại rất tròn kia cũng đã không an phận trườn xuống phía dưới, một đường xâm phạm, đi vào vùng đất tuyệt đẹp giữa hai chân.
“Tuyết Nhi, thì ra nàng đã chuẩn bị xong?” Vô Song cười khẽ, giương môi cắn vành tai Tống Ngâm Tuyết, tiếp đó buông ra, ngón tay thon dài chậm rãi thăm dò vào thì cảm thấy mật kính đã ẩm ướt.
“Ư, Vô Song!”
Cơ thể đột nhiên bị xâm nhập, Tống Ngâm Tuyết mắc cỡ đỏ mặt, hai chân vô thức muốn kẹp chặt lại, chính là Vô Song lanh tay lẹ mắt, sớm biết nàng nhất định sẽ phản ứng như thế, cho nên đã nhanh hơn một bước chen giữa hai chân nàng, không cho nàng khép lại.
“Tuyết Nhi, đừng nhúc nhích, để ta yêu nàng.” Lời nói thấp mị…, khàn khàn vang lên bên tai Tống Ngâm Tuyết, Vô Song duỗi lưỡi khẽ liếm vành tai của nàng, tiếp đó ngón tay đưa đẩy, nhẹ nhàng khiêu khích trong cơ thể nàng.
Khi thì cạo nhẹ, khi thì rút ra đâm vào, kỹ thuật linh hoạt của Vô Song làm cho Tống Ngâm Tuyết không ngừng rên rỉ, hai mắt nhắm chặt, ngẩng đầu lên, đường cong duyên dáng ngưỡng về phía sau.
“Tuyết Nhi, ta. . . . . .” Vô Song thở hổn hển, động tác trong tay không ngừng tăng nhanh, tiếp đó rút ngón tay ra, khẽ nhấc mông nàng lên, sau đó nhắm ngay phân thân của mình sớm đã đứng lên cao ngất, chậm rãi, từng chút từng chút đi vào.
“A a!”
“Ô!”
Chỗ tư mật chặt chẽ kết hợp, khiến cho hai người đồng thời chấn động, sau đó một loại cảm giác mỹ diệu khó có thể nói thành lời dâng tràn trong lòng, làm cho bọn họ trầm luân.
Giữ chặt chiếc eo nhỏ nhắn của Tống Ngâm Tuyết, thân dưới của Vô Song bắt đầu chậm rãi chuyển động, chín cạn một sâu, một sâu mãnh liệt đâm vào, mấy phen như thế, bàn tay nắm chặt mép bàn của Tống Ngâm Tuyết bắt đầu dùng sức đến trắng bệch, môi nhếch lên, thân thể cảm nhận được dục vọng của hắn, đồng thời cũng nhiệt liệt co rút lại, lặng yên hoan nghênh, thừa nhận động tác của hắn, mềm mại và sâu thẳm siết chặt lấy hắn, một lần lại một lần phập phồng theo sự xâm nhập của hắn.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Ngồi trên ghế, nắm eo nhỏ của người ngọc thật chặt, Vô Song đi vào rất sâu, sâu đến làm cho Tống Ngâm Tuyết run rẩy, quăng mũ cởi giáp không ngừng rên rỉ.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ khép hờ, chiếu vào trong phòng, bên trong là một quang cảnh kiều diễm, mọi nơi đều tràn ngập khí tức yêu mị thuộc về hai người.
Trên người Vô Song tản mát ra mùi thuốc, vốn là tươi mát, nhàn nhạt, chính là lúc này, mùi thuốc kia lại trở thành một loại thuốc thôi tình trí mạng của hắn, khiến cho Tống Ngâm Tuyết nhộn nhạo trong lòng, nhiệt độ trên người không ngừng tăng cao.
Mạnh mẽ vùi sâu vào, tận tình cố gắng, khi Tống Ngâm Tuyết cảm thấy mình sắp không chịu nổi thì Vô Song đột nhiên rút khỏi, tạm ngừng một lát, sau đó lại xông thẳng vào lần nữa, hồn nhiên mà động tình.
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi!” Mở miệng gọi tên Tống Ngâm Tuyết, Vô Song nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ hồng vì lửa dục, biểu lộ mất hồn.
Ngồi trên người hắn, mặc dù Tống Ngâm Tuyết không nhìn thấy nét mặt của hắn, nhưng từ tiếng kêu mê loạn kia cũng có thể biết được giờ phút này hắn hưng phấn đến cỡ nào! Vì vậy nàng ngượng ngùng thở gấp không thôi.
Vui thích đến mất hồn, từ chỗ sâu nhất trong thân thể tuôn ra khoái cảm cực hạn, hai người đều nóng hầm hập như muốn hòa tan vào nhau, cuối cùng chỉ còn niềm vui sướng, niềm vui sướng thuần túy, quên hết tất cả, giống như bị lạc tại một nơi mông lung mơ hồ, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập như trống.
Đột nhiên Vô Song hừ nhẹ một tiếng, hai tay ôm người ngọc đứng lên, sau đó nhanh chóng đi về hướng giường lớn trong phòng, khi thân thể người ngọc tiếp xúc với mép giường, thì hắn lập tức ập xuống, nhẹ lẩm bẩm: “Tuyết Nhi, loại chuyện này, ta vẫn thích làm trên giường.”
Vừa nghe câu đó, khuôn mặt Tống Ngâm Tuyết đỏ lên, sau đó quay mặt đi, hờn dỗi: “Sao hôm nay chàng lại nói nhiều như vậy!”
Vô Song nghe vậy, cười tà mị, hai tay mạnh mẽ nâng eo của nàng lên, khiến cho nàng hoảng hốt trong lòng, âm thầm kinh hãi, tranh thủ thời gian quấn lấy cổ của hắn, đảo mắt nhìn hắn.
“Tuyết Nhi, mới vừa rồi ta còn chưa ăn no, hiện tại chúng ta tiếp tục nhé.”
Trên người Vô Song, áo xống rộng mở, lộ ra một mảng da thịt lõa lồ trên lồng ngực xinh đẹp tuyệt trần, thân thể cực nóng hắn khẽ tựa trên người Tống Ngâm Tuyết, đôi mắt đen như mực tràn ngập khát vọng và tình dục say đắm lướt trên người nàng, anh tuấn quyến rũ, toàn thân tản mát ra mị lực khêu gợi.
Hai tay nhẹ nâng hai chân người ngọc lên, gác từng chân lên đầu vai của mình, sau đó thân thể đẩy một cái, chôn bản thân vào thật sâu, mãnh liệt xỏ xuyên qua.
Tiếng rên rỉ của Tống Ngâm Tuyết càng ngày càng không thể kiềm chế, trong vô lực, hai tay nàng gắt gao lôi kéo áo ngủ bằng gấm dưới thân, thấp giọng cầu khẩn.
Vô Song nghe xong run lên một cái, hai tay nâng người ngọc, thân dưới vận động mãnh liệt.
Bị hắn kích thích dữ dội Tống Ngâm Tuyết nghẹn ngào kêu gọi, theo động tác càng lúc càng nhanh, khi cả người nàng mơ màng trong khoái cảm, đột nhiên bị Vô Song gắt gao đè lại, sau đó thân thể hắn dừng lại, sau một tiếng kêu rên thỏa mãn mà hạnh phúc, một luồng sóng nhiệt cực nóng bỏng chui vào chỗ sâu trong thân thể nàng. . . . . .
Tình cảm mãnh liệt qua đi, toàn thân Tống Ngâm Tuyết vô lực mệt mỏi ngã vào lồng ngực Vô Song, để hắn tùy ý nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, ồ ồ thở dốc.
“Tuyết Nhi, ta yêu nàng, dùng cả tánh mạng của ta yêu nàng. . . . . .” Đưa tay vuốt vuốt đầu tóc bị vò đến rối bời của người ngọc, Vô Song dịu dàng in nụ hôn của mình lên đó, ánh mắt yêu chiều.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết tựa đầu vào trong ngực của hắn, nhẹ nhàng lên tiếng, “Ừ, ta cũng yêu chàng, yêu các chàng. . . . . .”
“Cám ơn nàng, Tuyết Nhi, cám ơn nàng nhé!”
Vươn tay ôm nàng thật chặt, Vô Song nhắm hai mắt lại, một loại cảm động lấp đầy trái tim hắn. Tuy Tuyết Nhi cũng không nói gì, lại thương hắn như vậy, nhưng hắn thủy chung vẫn không cách nào quên tội lỗi của cha mẹ mình, cho nên cả đời này, hắn muốn dùng cả tánh mạng của hắn để chuộc tội, hết lòng thương nàng, yêu nàng!
“Tuyết Nhi, nàng đã nghĩ ra tên cho tiểu tử kia chưa?” Tay xoa nhẹ phần bụng hơi gồ lên của nàng, hai mắt Vô Song thâm tình, dịu dàng nói, bộ dạng lưu luyến thanh nhã như vậy, thật sự cực kỳ tuấn mỹ.
“Không có, còn chưa biết là của ai.” Lắc đầu, Tống Ngâm Tuyết nói nhỏ, nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc cha của đứa bé này là ai?
“Mặc kệ bé cưng là của ai, đều là do Tuyết Nhi sinh, cho nên chúng ta không quan tâm dòng họ, chỉ một chữ ‘ Tống ’ là có thể giải quyết vấn đề rồi.”
“Họ ‘ Tống ’? Như vậy có được không? Bọn họ. . . . . .”
“Bọn họ không có gì dị nghị , bởi vì đây là quyết định chúng ta đã bàn bạc nhất trí.” Vô Song cười khẽ, ngón tay thon dài mà xinh đẹp nhẹ nhàng phủ lên môi Tống Ngâm Tuyết , không cho nàng tiếp tục nghi hoặc.
“Quyết định của các ngươi? Chính là. . . . . .” Khẽ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt tràn ngập vui sướng kia, Tống Ngâm Tuyết sững sờ, trong miệng còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng lại bị Vô Song dịu dàng cúi đầu hôn, lời nói còn đọng lại bên môi.
“Tuyết Nhi, không có chính là, bởi vì chỉ có như vậy, sau này đứa nhỏ mới không bị tranh đoạt? Bằng không với tâm lý chiếm hữu của bọn ta, còn không ồn ào đến gà bay chó chạy, người ngã ngựa đổ sao?”
Vô Song cười nhạt, yêu chiều vuốt ve gò má người ngọc, nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết hơi đăm chiêu, chậm rãi gật đầu, “Ừ, chàng nói có lý.”
Ngộ nhỡ xem tướng mạo cũng không xác định được đứa nhỏ này là con ai, vậy sau này với tính tình của mấy nam nhân đáng chết kia, còn không quậy rầm trời trời sao? Ừ, cho nên dứt khoát để bé mang họ Tống, về sau khỏi phiền toái!
Cái chủ ý này rất hay, Tống Ngâm Tuyết vui vẻ trong lòng, thấy vậy, Vô Song rung động, đôi môi không khỏi lại áp lên, chậm rãi mút vào.
Trong phòng ấm áp, tràn ngập xuân ý, mà ngoài phòng Tử Sở mặt đỏ tai hồng đứng yên, khẽ cắn môi mỏng, biểu lộ chấn động, nhìn ra giờ phút này hắn đang đấu tranh dữ dội với chính bản thân mình, liều mạng nhịn xuống khát vọng vô hạn trong nội tâm, không tiếp tục tiến lên nữa. . . . . .