Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 27: Tranh biện





“Lâm Phong công tử thật hăng hái, lại muốn biểu diễn xuân cung sống trước mặt người khác a!” Trêu tức một tiếng, lấy quạt tranh che mặt, Tống Ngâm Tuyết thanh lệ xuất trần như thần tiên đi ra.

“Vị công tử này. . . . . .” Khiếp sợ nhìn Tống Ngâm Tuyết toàn thân phát ra hương vị phong nhã cùng tuấn mỹ, Phượng Sơ nằm trên giường,trong lúc nhất thời quên cả phản ứng, cứ như vậy lộ ra nửa vai, sững sờ, ngẩn người nhìn.

“Phượng Sơ cô nương có vẻ rất chung tình với vị công tử này a.”Bởi vì quạt tranh ngăn trở một nửa gương mặt tinh xảo của Tống Ngâm Tuyết, chỉ lộ ra cặp mắt xinh đẹp câu hồn kia, lại thêm một thân nam trang, cho nên Lâm Phong nhất thời không nhận ra, không ngừng cười trừng mắt nhìn vị khách không mời mà đến này.

“Phong công tử nói cái gì vậy.” Hô một tiếng yêu kiều, cố ý không kéo quần áo đã chảy xuống nửa người lên, Phượng Sơ cô nương như rắn nước quấn lên Lâm Phong, có ý trấn an hắn, không để cho hắn vì vậy mà tức giận, nhưng hai con mắt nàng thủy chung lại nhìn chằm chằm vào Tống Ngâm Tuyết, trong đó có sự ái mộ thật sâu đậm.

Thật là một công tử phong nhã nhẹ nhàng! Hơi đỏ mặt, vừa cực lực nịnh nọt Lâm Phong, vừa chăm chú nhìn Tống Ngâm Tuyết, ánh mắt Phượng Sơ, cứ như là một thiếu nữ ngây thơ rơi vào mối tình đầu.

Lâm Phong là loại người nào, tung hoành trên chốn trăng gió bao nhiêu năm, há lại nhìn không ra tâm tư của Phượng Sơ? Hắn nhẹ nhàng đẩy nàng ra, vẻ mặt thâm ý nhìn Tống Ngâm Tuyết nói: ” Người Lục hoàng tử mang đến, chẳng lẽ không dám dùng gương mặt thật gặp người khác sao?”

Một câu nói châm chọc truyền đến, nghe vậy Tống Ngâm Tuyết cũng không tức giận, mà chỉ mỉm cười, dùng giọng nói ôn nhu nhất, hấp dẫn nhất của nàng trả lời: “Cũng không phải! Tại hạ không phải không dám dùng gương mặt thật gặp người, chỉ là lo lắng có người tự ti mặc cảm, cho nên lúc này mới che nửa mặt.”

“A, tự ti mặc cảm?” Kêu lên một tiếng buồn cười, Lâm Phong miễn cưỡng khởi động thân thể to lớn mà khêu gợi của mình, yêu mỵ cười nói: “Yên tâm đi, các hạ! Người ở đây, đều rất là biết mình biết ta!”

Hừ, khẩu khí thật lớn! Hắn cũng không tin, tên này có thể đẹp đến đâu! Nhìn chằm chằm vào hắn, bên môi Lâm Phong gợi lên một nụ cười lạnh nhạt, cực kỳ châm chọc.

Thấy vậy, trong lòng Tống Ngâm Tuyết cười lạnh một tiếng, bàn tay thon dài trắng trẻo chậm rãi cầm quạt tranh, từng chút từng chút dời ra khỏi mặt.

Như gió xuân thổi qua lòng người, như ánh sáng của vì sao vụt qua, Tống Ngâm Tuyết lộ ra cả gương mặt, tuấn tú giống như là hồng nhạn trong gió trong sát na xẹt qua lòng người, lưu lại một ấn ký sâu đậm làm cho người ta thẫn thờ thật lâu mới bình tĩnh lại.



“Ngươi. . . . . .”



“Ngươi. . . . . .”

Vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt Dạ Lâm Phong, chỉ thấy lúc này mắt hắn trợn tròn, vẻ mặt khó có thể tin nhìn cảnh trước mắt, một câu cũng nói không nên lời.

Trời ạ, đây là nàng sao? Là quận chúa dung tục tính cách cực kỳ điêu ngoa kia sao? Nàng tại sao, tại sao có thể có khí chất không nhiễm bụi trần như vậy? Là mình nhìn lầm rồi ư.

Mạnh mẽ nháy mắt phượng, trong đôi mắt hoa đào yêu dã lộ vẻ không thể tin được, Lâm Phong lúc này, nâng khuôn mặt tuấn tú căng cứng lên, thân thể vẫn không nhúc nhích chằm chằm vào phía trước.

Sau lưng hắn, Phượng Sơ cô nương sau khi nhìn đến gương mặt thật của Tống Ngâm Tuyết, mặt đỏ bừng, yêu kiều thẹn thùng kéo nhẹ góc áo của mình.

“Vị công tử này mời ngồi, Lục hoàng tử mời ngồi!” Quyến rũ nịnh nọt hô, kéo của mình y phục lên, Phượng Sơ bày ra một bộ dạng phụ nữ đàng hoàng nhu thuận, bắt đầu rót rượu cho ba người.

“Tiểu nữ tử Phượng Sơ, xin hỏi công tử xưng hô như thế nào?” Xấu hổ đưa tay nâng chén rượu, dâng đến trước mặt Tống Ngâm Tuyết, Phượng Sơ cười vô cùng thẹn thùng.

Thấy vậy, Lục hoàng tử mập mạp lập tức lớn tiếng ồn ào kêu gào:“Phượng Sơ, nàng làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?”

Cho tới bây giờ chỉ là kẻ lưu luyến chốn phong lưu, làm sao chính thức hiểu được tâm tư nữ tử, Tống Vũ Kiệt vừa gào thét ồn ào, làm cho Lâm Phong bên cạnh cũng hồi thần lại.

Hắn lúc này nhìn chằm chằm Phượng Sơ, đôi mắt phượng tinh xảo nửa khép, khóe miệng nhếch lên không nói lời nào.

“Tại hạ Tống Doãn, ra mắt cô nương!” Mặt cười tao nhã, khí chất như gió mát, Tống Ngâm Tuyết đưa tay đón chén rượu, cố tình giả bộ lơ đãng nhẹ nhàng đụng vào tay nàng.

Đầu ngón tay cùng đầu ngón tay đụng vào, tê tê dại dại, như một dòng điện trong nháy mắt lan ra toàn thân, chỉ thấy Phượng Sơ kinh hãi rút tay về, ánh mắt ngơ ngác nhìn phía trước, sau đó mê luyến, ái mộ, không thể ngăn chặn từ trong nội tâm tràn ra.

“Thì ra công tử cũng họ Tống. . . . . .” Tại Đại Tụng, Tống là quốc họ, là biểu tượng cho thân phận cao quý! Nghe nói như thế, trái tim Phượng Sơ vốn tung tăng như chim sẻ không thôi , không khỏi bắt đầu phanh rầm, phanh oành nhảy theo tiết tấu rối loạn!

Công tử đã ôn nhu lại tuấn mỹ, trên đời có thể có mấy nữ nhân không thích. Nhìn Phượng Sơ đã hoàn toàn đắm chìm trong vẻ đẹp của mình, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười trong lòng, không có biện pháp mà nghĩ: ai, người này lớn lên cũng thật đẹp, nhưng cũng đành chịu nha!

“Nào, Lục hoàng tử, Lâm Phong công tử, Phượng Sơ cô nương, Tống Doãn mời các vị một ly!” Tiêu sái bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, động tác hoàn mỹ liên tục, hoàn toàn không mang theo bất cứ tỳ vết nào.

Lâm Phong cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Tống Ngâm Tuyết, mí mắt hạ xuống, nhìn rượu ngon trong chén, trên gương mặt tuấn tú yêu nghiệt chậm rãi lộ ra một nụ cười ý tứ sâu xa: Nhữ Dương quận chúa, ngươi, rất thú vị. . . . . .

“Nghe nói Lâm Phong công tử là phu quân của Nhữ Dương quận chúa! Làm sao có thể cả ngày lưu luyến nơi bướm hoa, còn không chút khách khí định biểu diễn xuân cung sống?” Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nói ra một câu châm chọc lại khiến người nghe không đoán nổi tâm tình.

Nghe vậy, Dạ Lâm Phong cười châm biết, đôi mắt câu hồn không ngừng nhìn Tống Ngâm Tuyết từ trên xuống dưới. Thì ra nàng tới chỗ này là vì mục đích này! Hừ, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cho dù nàng thay đổi cách ăn mặc, ngụy trang thế nào, lòng của nàng, cũng vẫn xấu xí thế thôi!

“Trò xuân cung sống này luôn luôn có người muốn thưởng thức ! Chẳng lẽ Tống huynh không biết, quận chúa nhà ta rất thích trước mặt mọi người biểu diễn đấy sao? Nàng đã từng buộc hộ vệ của nàng cùng nàng làm trong rừng hoa đào!” Híp mắt, cặp mắt tràn đầy khinh thường, Lâm Phong ôm Phượng Sơ vào trong ngực, bàn tay không an phận cũng bắt đầu chạy loạn.

“Lâm Phong, quận chúa này thật đúng là cùng hộ vệ hắn ở trong rừng hoa đào . . . . .” Lục hoàng tử ở bên này vừa nghe thấy lời này, mắt nhỏ mê đắm lập tức đảo quanh trên người Tống Ngâm Tuyết,“Chậc chậc, thật không nghĩ tới, vị đường muội của ta còn có loại ham mê này!”

Thấy Lâm Phong thành công đả kích chính mình, Tống Ngâm Tuyết lúc này híp mắt lại, cười mỉm mở miệng nói: “Bởi vì có cái gọi là phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, thì ra tiêu sái như Lâm Phong công tử, cũng là loại nam nhân nhiều chuyện nói huyên thuyên sau lưng người khác!”

“Nam nhân nhiều chuyện?” Lông mày anh tuấn tức giận nhíu lại, Lâm Phong nghe vậy chậm rãi nhìn Tống Ngâm Tuyết, trong mắt mơ hồ có chút bất mãn, “Tống huynh bảo vệ quận chúa như vậy, chẵng lẽ là đã từng làm khách của nàng? Quận chúa nhà ta cũng không có gì khác thường, chỉ là trông thấy mỹ nam thì hai mắt sáng lên, ta thấy Tống huynh tuấn nhã như vậy, chắc hẳn quận chúa thế nào cũng sẽ không bỏ qua !”

Trào phúng nói, làm cho Phượng Sơ một bên cười khanh khách , chỉ thấy nàng ta lúc này che miệng, gương mặt đầy vẻ xem thường, như là đang cực lực khắc chế cái gì.

Thấy vậy, trong lòng Tống Ngâm Tuyết thầm mắng một hồi: NN ! Nàng còn dám khinh thường ta? Có lộn hay không! Nàng chính là kỹ nữ , dù thế nào là bị người đè, dùtrước kia mình dâm loạn thế nào, đó cũng là đè người khác! Một cái công một cái thụ, địa vị so với nàng không biết cao hơn bao nhiêu lần, cũng không đến phiên nàng khinh khi ta đâu!(Myu: ai không hiểu công thụ là gì thì PM riêng với ta :))

Bất mãn nghĩ thầm, nhìn hai người trước mắt, Tống Ngâm Tuyết nhất thời cất cao giọng nói: “Đây là nói cái gì vậy? Tống Doãn ta sao có thể công nhiên cho Lâm Phong công tử đội nón xanh*? Dù là muốn, cũng phải tìm. . . . . .”(Đội nón xanh*: tương đương với bị cắm sừng ở VN)

Thâm ý liếc qua Phượng Sơ bên cạnh, thần sắc lạnh nhạt tới cực điểm, nhưng Phượng Sơ vốn bị sự ái mộ làm cho hôn mê đầu óc choáng váng, lúc này thấy Tống Ngâm Tuyết nhìn nàng, cũng không trông nom lời người ta nói có ý tứ gì, liền mất hồn mất vía tươi cười đầy mặt nói:“Đúng vậy a đúng vậy a, Tống công tử làm sao lại mang nón xanh cho người khác chứ, Lâm Phong công tử cứ nói đùa!”

Quả nhiên là mặt nữ nhân, đổi còn nhanh hơn thời tiết tháng sáu! Tốc độ biến ảo nhanh như vậy, thật là khiến người ta phải than thở mà xem! Tống Ngâm Tuyết khiêu khích nhìn Lâm Phong, nhìn vẻ mặt hắn tức nghẹn, trong lòng vui vẻ, vừa định nói thêm cái gì thì ngoài cửa chạy tới một gia đinh, sau khi nói vài câu bên tai Tống Vũ Kiệt, chỉ thấy Tống Vũ Kiệt vỗ đùi, vui vẻ nói câu “Tốt”, sau đó đứng lên vội vàng nói với bọn họ “Các vị, bổn hoàng tử có chuyện quan trọng, do đó xin đi trước một bước!”

Xoay người rời đi, khi Tống Vũ Kiệt đi ngang qua Tống Ngâm Tuyết thì hắn trầm giọng nói với nàng một câu: “Ngâm Tuyết muội muội, lần trước bị ngươi đoạt Kỳ Nguyệt trước, làm hại ta vài buổi tối cũng ngủ không ngon, lúc này, ta nhất định phải tìm người tốt hơn hắn cho ngươi đỏ mắt đỏ mắt*!” (* đỏ mắt:nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng)

Hắc hắc cười hai tiếng phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại Tống Ngâm Tuyết sững sờ nghĩ: tên mập mạp kia nói những lời này là có ý gì? Tại sao lại liên quan tới Kỳ Nguyệt? Nghe lời hắn nói hình như là cảm thấy hứng thú với Kỳ Nguyệt, chính là không phải lúc trước người hắn làm nhục là vị hôn thê của Kỳ Nguyệt sao? Vậy đây là chuyện gì?

Khó hiểu lắc lắc đầu, quyết định tạm thời không nghĩ nhiều nữa, nhưng vào lúc này, Lâm Phong đứng dậy một bả kéo nàng, cười cười nói: ” Lục hoàng tử đã đi, không bằng chúng ta cũng đi thôi! Tống huynh ở đâu, Lâm Phong có thể tiện đường tiễn huynh một đoạn!”