Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 37: Gặp lại Vô Song





Tống Ngâm Tuyết chậm rãi nhấc chân đi về căn phòng phía trước, trong lòng suy tư. Sau khi đến gần, khi nàng nhìn thấy y độc công tử Vân Vô Song một thân bạch y, tuấn mỹ không tì vết, đang dùng hai con ngươi ẩn chứa sự vui vẻ nhìn mặt mình thì lòng của nàng, trong lúc đó nhảy loạn mấy nhịp.

Cái ánh mắt này. . . . . .

Nhắm hai mắt lại, Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng nhìn Vân Vô Song. Thấy vậy, Vân Vô Song nhẹ nhàng cười, cặp môi mỏng hơi mở ra, như gió mát thổi qua đất trời, vạn vật trong nháy mắt dường như mất đi màu sắc, chỉ có ánh sáng chậm rãi quanh quẩn chung quanh hắn.

Vô Song công tử, quả nhiên tuổi trẻ phong lưu!

Tống Ngâm Tuyết âm thầm thở dài, vì Vô Song tao nhã, cũng vì lựa chọn của Nhữ Dương quận chúa. Lúc trước rốt cuộc là cái dạng ước định gì, làm cho người tướng mạo thật tốt trước mắt tuân thủ hứa hẹn như thế, ở trong phủ chậm rãi đợi ba năm.

“Quận chúa, lâu như vậy không gặp, chẳng lẽ không nhớ đến Vô Song sao?” Một câu nhẹ nhàng mà trêu tức vang lên, Vân Vô Song lúc này đứng thẳng người, tóc dài đen như mực phiêu động trong gió, vung lên những sợi tóc mềm mại như tơ.

Cặp mát sáng như sao mở to, khóe miệng mỉm cười, tươi đẹp nhu hòa tiến đến, “Quận chúa mấy ngày nay, biến hóa thật đúng là không nhỏ . . . . . .”

Chuyên chú nhìn gương mặt Tống Ngâm Tuyết dù trang diểm dày đậm, nhưng vẫn để lộ ra dung nhan khuynh thành tuyệt sắc, Vân Vô Song nhẹ nâng tay lên, chậm rãi xoa gò má, ở đó không ngừng vuốt ve,“Vốn là giai nhân. . . . . .”

Vốn là giai nhân, sao theo kẻ trộm! A, hắn đây là đang mắng nàng!

Một lời đơn giản mà châm chọc , nghe xong Tống Ngâm Tuyết vô thức nhếch đầu lên, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm vào vệt son nhiễm đỏ trên tay hắn, khẽ mĩm cười nói: “Giai nhân hay kẻ trộm, chỉ cần ta vui vẻ, quan trọng là bản thân ta, những chuyện còn lại không quan trọng.”

Khiêu khích nhìn, không để ý lớp trang điểm đậm đặc trên mặt đã bị hắn bôi mất một nửa, Tống Ngâm Tuyết cười sáng lạng, đáy mắt, mơ hồ có mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.

Vô Song này, ngoài mặt tuấn nhã vô hại, nhưng ai biết sau một khắc hắn sẽ ra tay như thế nào?

Chậm rãi lui về phía sau ba bước, bảo trì khoảng cách lần trước hắn nói qua, Tống Ngâm Tuyết nhẹ mở miệng nói: “Vô Song, ta đây cũng gặp ngươi rồi, cho nên phải đi về.”

“Quận chúa làm gì vội vã như vậy ? Người trước kia, sẽ không đối xử với ta như vậy đâu!” Nhẹ nhàng cười, nhìn gương mặt hơi lộ ra dung nhan vốn có, một chân Vân Vô Song điểm nhẹ, thân thể chợt bay lên, sau đó một tay tiến lên ôm vòng eo Tống Ngâm Tuyết, thân hình chợt lóe, cả người liền nhảy lên phía trên đại thụ chọc trời.

“A –” bởi vì thân thể mạnh mẽ bay lên không, hai mắt Tống Ngâm Tuyết nhắm nghiền, bị hù dọa gắt gao lôi kéo quần áo Vô Song. Thấy vậy, Vân Vô Song nhẹ nhàng cười, hai tay ôm nàng thật chặt, chậm rãi ngồi ở đầu cành.

“Quận chúa trước kia không phải rất thích đến nơi đây nhìn bầu trời mênh mông sao? Tại sao nay lại khẩn trương như vậy!” Nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn mây bay, khóe môi Vô Song nhếch lên nhàn nhạt trào phúng.

Rất thích? Tới nơi này?

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết nửa mở tròng mắt, nhìn thoáng xuống dưới, lập tức cảm thấy thân thể vô lực, tay chân xụi lơ: không thể nào, cao như vậy. . . . . . Đầu óc Nhữ Dương quận chúa trước kia có phải bị bệnh hay không a?

Thân thể cứng còng, cơ hồ một cử động cũng không dám, sợ sau một khắc té xuống ngã mặt nở đầy hoa, lúc này Tống Ngâm Tuyết ở trong ngực Vân Vô Song, yếu ớt còn giống một con cừu nhỏ đợi làm thịt.

” Quận chúa hôm nay, trên người cũng không có hương vị của người khác!” Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng xẹt qua cặp môi đỏ mọng của Tống Ngâm Tuyết, ở đó lưu luyến không thôi.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết thật muốn há miệng cắn rơi ngón tay xinh đẹp kia, mà khi nàng tiếp xúc với con mắt đầy thâm ý của Vân Vô Song, nàng vẫn quyết định tạm thời nhịn một chút. Con gái tốt không chấp thiệt thòi trước mắt, khoản nợ nần này, ngày khác nàng nhất định xin trả!

Căm giận trừng mắt liếc hắn, nhếch môi, không nói một câu nhắm mắt lại, Tống Ngâm Tuyết lúc này, trong nội tâm ngàn lần không muốn để ý cái tên Vô Song công tử sau một khắc sẽ không biết rốt cuộc muốn làm gì này.

Dùng bất biến ứng vạn biến, là lựa chọn của nàng lúc này, chỉ có không nhìn tới chuyện trước mắt, nàng mới có thể đối mặt thật tốt với hết thảy.

“Quận chúa đây là đang mời ta sao?” Thấy vậy, khí tức nhẹ nhàng dần dần thổi tới trên mặt của nàng, khi Tống Ngâm Tuyết mạnh mẽ mở mắt ra, muốn phản bác câu “Mời” kia thì đầu của nàng thoáng cái bị người ép chặt, trên môi một mảnh lạnh buốt ướt át gặm cắn liền tập kích mà đến.

“Ngô. . . . . .” Cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi trói buộc của Vân Vô Song, nhưng khi hàm răng khẽ mở thì đầu lưỡi trơn ướt của Vô Song, liền bá đạo mà lại linh hoạt lợi dụng thời cơ mà vào, dây dưa cái lưỡi đinh hương của Tống Ngâm Tuyết.

“Ngô. . . . . .” Miệng, hoàn toàn bị chiếm cứ, mang theo nóng bỏng, mang theo cuồng dã! Mặt đỏ lên, thân thể cứng còng của Tống Ngâm Tuyết không thể không rung động theo động tác xâm lược của Vô Song.

Một nụ hôn sâu, mềm mại ngọt ngào, khi Vân Vô Song thiếu một chút nữa sa vào trong nụ hôn môi ngây ngô trẻ trung của Tống Ngâm Tuyết thì hắn chậm rãi thả nàng ra: “Quận chúa hôn tựa hồ lui bước rồi sao, thậm chí ngay cả thở cũng quên.”

Nhìn Tống Ngâm Tuyết nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, phong tình vô hạn, vô cùng đáng yêu, trong mắt Vô Song lộ ra một tia chán ghét nồng đậm: “Quận chúa kinh nghiệm hoan ái phong phú, làm gì diễn trò trước mặt người khác, đem chính mình giả trang ngây ngô như thế? Phải biết càng rằng như vậy, Vô Song càng không thích. . . . . .”

Lời nói trào phúng, nghe vậy Tống Ngâm Tuyết đang thở hổn hển, sắc mặt còn chưa khôi phục, mạnh mẽ trừng mắt liếc hắn một cái, trong cái nhìn kia, có phẫn nộ, có cảnh cáo, nhưng càng nhiều sự lạnh lùng. TMD, nàng giả bộ? Nàng cần giả bộ sao! Nàng thật sự là một chút kinh nghiệm cũng không có!

“Thả ta xuống dưới!” Lạnh lùng nói, một bộ dáng ngạo mạn thanh cao, Tống Ngâm Tuyết lúc này, xuất ra khí thế khiếp người nàng chưa từng có, nhìn chằm chằm vào hắn.

Khí thế cao ngạo tuyệt trần như vậy, hắn trước kia chưa bao giờ thấy qua! Trước mắt, Vân Vô Song hơi sững sờ, trái tim không khỏi mãnh liệt rạo rực, toàn thân có một dòng điện tê tê dại dại chảy qua, nhưng lập tức nghĩ Tống Ngâm Tuyết vốn giỏi vui đùa, ánh mắt không khỏi lạnh xuống.

“Ở đây bốn bề vắng lặng, quận chúa cần gì phải làm bộ làm tịch như thế? Trước kia quận chúa không phải vẫn muốn Vô Song hôn người sao? Hôm nay đạt được ước muốn, rồi lại làm bộ làm tịch, làm cho người ta nhìn thực vô vị !” Ôn hoà châm chọc như trước, biểu hiện ra như gió tháng ba nhẹ thổi, nhưng kì thực vô cùng lạnh lùng.

Tống Ngâm Tuyết liếc mắt nhìn, mặt không biểu tình lập lại một lần:“Thả ta xuống dưới!”

Nghe vậy, Vô Song nhíu mày, bộ dạng thờ ơ nói: “Quận chúa thẹn quá hoá giận rồi? Là không thích Vô Song hôn, hay là do bị Vô Song chọc thủng mặt nạ? Ha ha!”

Nắm tay che miệng cười khẽ, dung nhan Vô Song quyến rũ nhã nhặn như gió mát đùa nghịch đất trời, dư vị lay động thật lâu.

“Quận chúa, Vô Song lần này, là muốn đa tạ quận chúa làm sáng tỏ! Bằng không chuyện độc hại Tử Sở, cũng sẽ không nhanh như vậy đã bị đè xuống.”

Vân Vô Song thâm ý nói, nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết hừ lạnh một tiếng, tựa đầu uốn éo qua một bên: a, đa tạ nàng? Nàng thấy không giống a! Theo cá tính tùy ý của Vô Song, sẽ không vì loại việc nhỏ không đáng để ý chút nào này mà cảm tạ nàng, chỉ sợ là còn muốn châm chọc thôi!

Mặt trắng không còn chút máu liếc hắn, trong lòng vừa chuyển, lập tức mỉm cười một bả kéo Vô Song, thân thể mạnh mẽ nhảy xuống phía dưới! NND, nàng có ngã, cũng muốn kéo theo một người làm đệm lưng!

Thân thể đột nhiên trầm xuống, mắt thấy Tống Ngâm Tuyết lôi kéo chính mình nhảy xuống, trái tim Vô Song nao nao, đề khí một cái, mang nàng bình an rơi xuống đất.

“Quận chúa, vẫn vô lại như trước!” Cười nhạt nhìn người trước mắt rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu lên, Vân Vô Song khẽ vuốt ống tay áo bị kéo nhíu của mình, động tác ưu nhã đến cực điểm.

“Cũng vậy!” Cao ngạo quét mắt liếc hắn, vỗ xiêm y xoay người rời đi, nhưng ở sau người, lại vang lên lời nói nhàn nhạt của Vô Song: “Quận chúa, người nên lo lắng hai năm sau, người, làm sao mà thắng ta. . . . . .”

Thắng ngươi? Thân hình nao nao, nhưng mà thủy chung không ngừng lại, Tống Ngâm Tuyết thờ ơ khoát khoát tay, tỏ vẻ chẳng hề để ý đi xa đần: “Đến lúc đó nói sau!”

“Đến lúc đó nói sau? A! Nhữ Dương quận chúa, cái này hình như không phải phong cách của người . . . . . .” Nhìn thân ảnh càng lúc càng xa, khóe miệng duyên dáng của Vân Vô Song có chút cong lên, trong mắt lộ vẻ lơ đễnh: “Thu vị! Không phải trước kia rất sợ chết sao? Vì sao hiện tại. . . . . .”

Thân ảnh nhẹ nhàng thon dài đứng thẳng trong gió, tu mỹ mà thoát tục, ánh sáng sau giờ ngọ kéo dài, Vân Vô Song chậm rãi nhìn, biểu hiện trên mặt là một mảnh thâm trầm.