Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 47: Phẫn nộ ( 1 )





“Lục ca ca, ai là tiện nhân? Huynh đây là muốn tìm ai báo thù a. . . . . .” Lờí nói thanh nhã mà hơi châm chọc, theo thân ảnh bước vào càng thêm rõ ràng.

Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi mang vẻ mặt xem kịch vui giương mặt lên, sau lại nghĩ mình không nên biểu lộ quá mức rõ ràng mà cúi đầu xuống.



“Tống Ngâm Tuyết, ngươi tới đúng lúc lắm! Ta có lời muốn hỏi ngươi!” Đang vô cùng tức giận, Tống Vũ Kiệt đã hoàn toàn bị tình sắc mê mẩn, lúc này vừa thấy Tống Ngâm Tuyết tới, vỗ mạnh cái bàn, làm bộ làm tịch hét lớn một tiếng.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt xuyên qua Kiều Mạt Nhi sau lưng hắn, sau khi ngừng một lát ở đằng kia, lại chậm rì rì thu trở về.

“Lục ca ca, chuyện gì mà tức giận dữ như vậy a? Thậm chí mang cả tên cả họ muội ra gọi !” Thầm cười lạnh, xoay người ưu nhã ngồi trên ghế, bắt đầu không nhanh không chậm thưởng thức trà.

Tống Vũ Kiệt vừa thấy thái độ chậm rãi lúc này của Tống Ngâm Tuyết, tức giận không biết trút vào đâu, không khỏi tiến lên mạnh mẽ đứng trước mặt nàng, bực bội nói: “Tống Ngâm Tuyết, ngươi đã quên ngươi đáp ứng nhị ca thế nào rồi sao?”

“Không có a! Đối với lời mà Nhị ca ca nói…, Ngâm Tuyết vẫn một mực để ở trong lòng!” Thản nhiên uống trà, cử chỉ đẹp đẽ, lời nói không nóng không lạnh càng làm Tống Vũ Kiệt nghẹn đỏ mặt.

“Không có?” Một tiếng hét cường độ cao, mạnh mẽ vang lên trong phòng, Tống Vũ Kiệt nhảy dựng lên, quát chói tai: “Ngươi, đồ tiện nhân lòng dạ rắn rết! Ngươi căn bản chính là không chấp nhận có người hơn ngươi! Ngươi hại Mạt Nhi thành như vậy, cư nhiên còn bày ra bộ dạng yên tâm thoải mái? Ngươi nói xem, lương tâm của ngươi có phải đã bị chó ăn rồi không!”

Tiếng mắng căm giận bất bình, làm cho trong mắt Tống Ngâm Tuyết lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nghe vậy, nàng chậm rãi đứng lên, cười giả lả: “Hừ, tiện nhân? Thì ra người Lục ca ca mắng chính là ta?”

Mặt cười sáng lạng, nhưng đáy mắt lại lạnh như băng, Tống Ngâm Tuyết tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào hắn nói: “Lục ca ca là tới bới lông tìm vết sao? Vừa thấy mặt đã hỏi tội, còn luôn miệng nói Ngâm Tuyết hại người? Xin hỏi, huynh có chứng cớ gì chứng minh a?”

“Chứng cớ? Còn cần chứng cớ gì! Trên người Mạt nhi có nhiều vết bầm như vậy, không phải quận chúa điêu ngoa ngươi gây nên, còn có ai có lá gan lớn như vậy!” Tống Vũ Kiệt lớn tiếng nói, trên mặt lộ vẻ khinh thường.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhíu mày lại, trào phúng thì thầm: “A, Mạt Nhi? Ta cũng không biết quan hệ hai người đã thân thiết đến như vậy! Lục ca ca vừa vào Vương Phủ, cũng không thèm đánh tiếng với chủ nhân là ta đây, không thể chờ đợi được mà chạy tới đây xem Mạt Nhi của huynh rồi Hơn nữa còn đem cái mũ lớn như vậy chụp lên đầu ta, thử hỏi nỗi oan khuất này, ta nên đi đâu đòi lại công bằng a!”

Đầy thâm ý nhìn Mạt Nhi bên cạnh một chút, sau đó lại chuyển hướng Tống Vũ Kiệt, lúc này, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết, hết thảy đều đã sáng tỏ.

“Kêu oan? Ngươi oan khuất cái gì? Ai mà không biết ngươi chua ngoa thành tánh, từ trước đến nay chỉ có ngươi khi dễ người khác, nào có bao giờ để ình oan khuất? Đừng có nói mà không biết xấu hổ!” Mạnh mẽ hất tay áo lên, châm chọc hung hăng hỏi lại, quay lưng lại, Tống Vũ Kiệt làm cho không khí trong phòng lúc này càng lúc càng hừng hực, đầy mùi thuốc súng.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt ngoài cười mà trong lòng không cười mở miệng nói: “Ta không chịu ủy khuất, nhưng cũng không hại người, sự thật bày ra trước mắt, Lục ca ca chỉ cần hỏi liền biết ngay! Cho dù đến chỗ Nhị ca ca, Ngâm Tuyết cũng không chùn chân! Chỉ là cái hành vi tùy ý can thiệp vào chuyện nhà người khác, tùy ý chửi mắng người trong tộc của Lục ca ca, đến lúc đó phải giải thích thế nào a?”

“Cái này. . . . . .” Vừa nghe mấy lời chắc chắn này, Tống Vũ Kiệt nhất thời cảm thấy có chút nghi hoặc, nhíu mày, không khỏi quay cổ lai: Ngâm Tuyết này, từ khi nào thì biến thành móng sắc răng nhọn như vậy? Hơn nữa lời nói thái độ cường thế như vậy, quả thực áp chế khiến người ta thở không nổi.

Giương mắt lên, muốn nói cái gì đó, lúc này, ở ngoài cửa, Mân Côi lo lắng, cùng Kỳ Nguyệt không thể khống chế tình cảm chạy tới, nhấc chân bước vào cửa.

“Kỳ Nguyệt. . . . . .” Mở to hai mắt, miệng há hốc, toàn thân Tống Vũ Kiệt lúc này có chút sững sờ, dùng đôi mắt nhỏ mê đắm của hắn, tham lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú thanh mỹ nho nhã của Kỳ Nguyệt, nhìn chằm chằm nháy cũng không nháy mắt.

“Kỳ Nguyệt, một năm không thấy, ngươi vẫn đẹp như vậy. . . . . . Ta vừa nhìn lòng liền ngứa ngáy rồi!” Ánh mắt si mê, không ngừng nuốt nước miếng, thân thể không khỏi xê dịch về phía trước, muốn gần một bước chạm đến người đẹp trong lòng.

Kỳ Nguyệt vốn chỉ hoảng hốt mà theo tới, đợi hắn hoàn toàn ý thức được thì liền xụ mặt xuống, trong nội tâm mơ hồ có chút hối hận. Đúng lúc này, hắn nghe được mấy lời gần như đùa giỡn của Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt, hai mắt đột nhiên trợn tròn, há miệng phẫn nộ kêu lên:“Là ngươi, Tống Vũ Kiệt! Ta muốn giết ngươi!”

Phẫn nộ muốn bổ nhào tới phía trước, Mân Côi đứng một bên mạnh mẽ lôi kéo hắn, không cho hắn bởi vì quá xúc động mà đắc tội Lục hoàng tử.



“Buông tay, ta muốn thay Thanh nhi báo thù!” Một bả đẩy Mân Côi ra, liều mạng xông lên trước muốn liều mạng một phen, nhưng hắn vốn hào hoa phong nhã, làm sao là đối thủ của Tống Vũ Kiệt mập mạp, giao thủ chưa đến vài chiêu, hai tay đã vững vàng bị trói gập lại.

“Ôi, xem cái khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi này, làn da này. . . . . quả thực trơn bóng chẳng khác gì một đại cô nương, làm cho người ta yêu thích không nỡ buông tay . . . . . .” Lưu luyến vươn tay, chậm rãi sờ lên mặt bên tuấn mỹ của Kỳ Nguyệt, Tống Vũ Kiệt lúc này hai mắt dày đặc dâm quang, cũng không để ý đến khung cảnh, bắt đầu miệng đầy ô ngôn uế ngữ kêu lên: “Bổn hoàng tử chơi nhiều nam nhân như vậy, còn chưa bao giờ gặp một kẻ mê người như ngươi vậy! Lần trước có một tên chết tiệt nói tặng cho ta một luyến sủng còn đẹp hơn cả ngươi, ai ngờ vừa nhìn, quả thực TMD chó má! Xấu muốn chết, so với một đầu ngón tay của ngươi cũng còn kém xa, làm ta tức giận chém cho chó ăn ngay tại chỗ! Kỳ Nguyệt a Kỳ Nguyệt, ngươi nói bổn hoàng tử làm sao mà không nhớ mãi chẳng quên ngươi cho được?”

Phi lễ giở trò, trên mặt vô cùng thèm thuồng, thấy vậy, Kỳ Nguyệt xấu hổ và giận dữ sử xuất khí lực toàn thân, mạnh mẽ đẩy hắn ra, từ trong tay áo móc ra môt cây chủy thủ, thẳng tắp chỉ vào hắn đâm tới.

“Ai, tiểu tâm can* nhi của ta tức giận rồi!” Vươn cánh tay dài rộng, mạnh mẽ đánh rớt chủy thủ của Kỳ Nguyệt, sau đó tay kia lại thò ra muốn chụp hắn.

(*tâm can:Tim gan)

Thấy vậy, Kỳ Nguyệt lúc trước đã bị nhục nhã qua một lần, làm sao còn nguyện ý để cho hắn đụng vào, xoay người một cái lui về phía sau, cũng không cẩn thận đụng phải chân bàn, trọng tâm cả người nghiêng đi liền té xuống.

“Ai nha, tiểu tâm can của ta, sao ngươi phải khổ vậy chứ?” Thấy Kỳ Nguyệt ngã xuống đất, Tống Vũ Kiệt vô cùng đau lòng kêu lên, tiến lên một bước muốn đỡ hắn.

“Đứng lại!” Vừa thấy hắn muốn bước lên trước, Kỳ Nguyệt giận dữ quát một tiếng, đứng lên, ngực không ngừng phập phồng : “Tống Vũ Kiệt, tên súc sinh này! Ngươi làm nhục Thanh nhi, làm hại nàng xấu hổ mà chết! Hiện tại, ngươi lại cầm thú đến mức nam nhân cũng không buông tha! Ta cho ngươi biết, ngươi đừng mơ tưởng, dù cho ta có chết, cũng sẽ không để ngươi đụng vào người!”

Tình cảnh như thế, khiến những người ở hiện trường líu lưỡi một hồi! Bọn họ ngẫm lại, đường đường là Lục hoàng tử Đại Tụng, lại hoang dâm vô sỉ đến nông nỗi như thế, làm cho người người phẫn nộ giận sôi gan.

Tiếng xì xào bàn tán, tiếng nghị luận đều vang lên, Nhữ Dương Vương phủ này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ! Trong phủ đầy người tụ tập, chỉ chốc lát sau, tin tức liền lan truyền bay đầy trời.

Kiều Mạt Nhi một bộ dáng nhàn nhã xem kịch vui, đắc ý sợ thiên hạ bất loạn. Mà Tống Ngâm Tuyết, thì mặt lạnh lùng, con mắt lạnh như băng đang lóe lên.

“Hừ! Ta không tin, thứ bổn hoàng tử nhìn trúng có thể đào thoát!”Khinh thường cười nhạo một tiếng, Tống Vũ Kiệt cúi xuống, nhìn qua Kỳ Nguyệt lúc này tuy phẫn hận, nhưng mà càng tuấn mỹ không tỳ vết, lập tức nổi tính ngang ngược lên, quơ chủy thủ sáng ngời vừa đoạt tới, muốn tiến lên cường thế bức ép.

“Tống Vũ Kiệt, ngươi quá làm càn! Đây là phủ Nhữ Dương quận chúa của ta! Không phải Lục Vương Phủ của ngươi! Lúc này ngươi còn giương oai như thế nữa, chớ trách ta trở mặt vô tình!”

Một phát bắt được chủy thủ đang quơ quơ khiêu khích, mặc kệ máu đang chảy ra, Tống Ngâm Tuyết lúc này, đáy mắt một mảnh lạnh lùng, ngữ khí lạnh như trời đông giá rét.