Ngôi Làng Ma Quái

Chương 11: Nhà Hát (3)



Với vết thương trên vai, việc leo thang dây khó khăn hơn hẳn nhưng vẫn không đến nổi cản bước được Hạ Vĩnh Thành. Anh cất điện thoại vào túi. Việc leo thang này đòi hỏi cần dùng hai tay nên không tiện cho việc rọi đèn.

Lúc này mà bọn rối tấn công thì cũng đành chịu. Hạ Vĩnh Thành bắt đầu leo lên, việc này cần hết sức cẩn thận, do phải mò mẫm trong bóng tối. Được một lúc, cuối cùng Hạ Vĩnh Thành cũng thấy ánh sáng.

Anh liền tăng tốc leo lên. Đó là một ban công lớn, bên cạnh lối ra mà anh vừa đi qua là một căn phòng. Hạ Vĩnh Thành đưa tay kiểm tra lan can, khi thấy nó vẫn vững chắc thì tựa lưng vào nghỉ ngơi.

Kim của la bàn chỉ vào căn phòng đó, xét về vị trí thì nó nằm phía trên cánh gà. Hạ Vĩnh Thành có thể thấy được suy đoán của mình đã đúng. Tư Mã Luân đang trong căn phòng đó.

Nhìn xuống từ ban công này, Hạ Vĩnh Thành thấy được toàn cảnh một góc rộng của ngôi làng, Có thể thấy cả ngôi nhà của Sử Bá và ngôi nhà mà Tô Quyên đang nấp. Chú ý quan sát một chút, anh thấy được cả con rối võ sĩ đã gây ra vết thương cho mình. Con rối đỏ ở cách đó không xa. Xem ra bọn chúng đã không đuổi theo anh đến tận nhà hát.

Ngoài ra, trên đường còn có lác đác vài con rối khác. Lúc mới đến chúng đông hơn thế này, nhưng bây giờ đã tập trung ở trước cửa nhà hát này.

Làng Bồng Lâm, không còn người, chỉ còn rối.

Hạ Vĩnh Thành bỗng thấy ban công này như một khán đài còn cả ngôi làng là sân khấu vậy. Bỗng nhiên anh thấy mình hiểu được phần nào tâm lý của Tư Mã Luân. Đối với nghệ sĩ rối thì còn gì thích thú hơn việc có một sân khấu lớn thế này.

Bây giờ suy nghĩ về tâm lý tội phạm không phải là điều nên làm, Hạ Vĩnh Thành đứng dậy, đi về phía căn phòng.

Có lẽ do không khí ma mị, Hạ Vĩnh Thành cảm giác như mình cũng có thể cảm nhận được âm khí phát ra từ trong phòng. Anh kéo cửa ra, bên trong là một căn phòng rộng, chứa đầy dụng cụ làm rối, có một bàn làm việc và hai con rối chiến bình. Một cửa sổ hướng về phía khán đài.

Hạ Vĩnh Thành lại nhìn la bàn, xác nhận lại việc Tư Mã Luân ở trong phòng này. Anh không vội vã xông vào mà quan sát kĩ, có thể có bẫy nào đó quanh đây. Đặc biệt cần phải để mắt đến hai con rối kia.

Có vài lá bùa trong phòng, anh lập tức nhận ra chúng. Vào gần một năm trước, khi anh xâm nhập vào nhà của một tà sư tên là Quan Tử Vân, hắn cũng xếp loại trận pháp này.



Đây là trận pháp dùng để hút dương khí ra khỏi cơ thể người sống, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đủ để khiến người mắc bẫy ngất xỉu. Đã có trải nghiệm tồi tệ đó một lần, anh quyết không để mình dính bẫy lần hai.

Vươn tay về phía trước, anh nắm lấy một lá bùa và giật nó ra, xé thành từng mảnh vụn. Trong lúc thực hiện những việc đó, ánh mắt anh vẫn không rời hai con rối.

Lúc này, một bóng ma hiện ra. So với Sử Bá thì Tư Mã Luân dễ coi hơn hẳn, hắn ta có vẻ ngoài nho nhã, thân hình cao lớn, nếu không nghe kể về việc hắn ta là một tà sư đem linh hồn người nhét vào những con rối, anh có thể đã nghĩ hắn là một hồn ma lương thiện.

“Ra cậu cũng biết về trận pháp. Nhìn thì có vẻ cậu không phải tà sư hay thầy trừ ma.” Tư Mã Luân nhận xét.

“Phải, nhưng tôi có tiếp xúc với cả hai kiểu người đó.” Hạ Vĩnh Thành đáp, mắt vừa quan sát Tư Mã Luân vừa quan sát hai con rối.

Hắn cũng quan sát lại Hạ Vĩnh Thành, mỉm cười trấn an. Khác với Sử Bá, nụ cười của hắn mang vẻ hiền lành, nhưng với tình hình hiện tại thì Hạ Vĩnh Thành khó có thiện cảm được.

“Tôi đã biết tại sao cậu lại đến đây rồi. Trước khi động thủ thì sao không nói chuyện với nhau chút nhỉ?” Tư Mã Luân bước đến bên cửa sổ. “Cậu cũng tới đây đi. Đừng sợ, hai con rối kia không có linh hồn đâu.”

Có nên tin hắn hay không? Hạ Vĩnh Thành đắn đo. Nếu bây giờ rút ngay lá bùa ra thì có thể hắn đã đề phòng và phản kháng. Chi bằng giả vờ nói chuyện với hắn, tìm ra sơ hở và ra tay.

Nghĩ vậy, Hạ Vĩnh Thành bước tới và cùng nhìn xuống khán đài. Anh bắt chuyện “Căn phòng này chắc là dùng để quan sát nét mặt hài lòng của khán giả phải không? Là một nghệ sĩ, còn gì vui hơn là kiệt tác của mình được công nhận. Giống như tôi là cảnh sát, tôi cũng rất thích nhìn vẻ mặt hạnh phúc của người dân.”

“Ủy mị quá nhỉ? Chúng chỉ là những con rối thôi mà.” Tư Mã Luân đáp.

“Đúng là với tình hình hiện tại thì dưới đó toàn là những con rối. Sao ông lại để chúng ở đó, có phải ông nhớ khán giả của mình không?” Hạ Vĩnh Thành cố gợi lại quá khứ, lúc con người chìm đắm vào hoài niệm thường là lúc sơ hở nhất.

“Cậu lại không hiểu rồi, con người vốn là những con rối.”