Ngôi Làng Ma Quái

Chương 7: Làng Bồng Lâm (4)



“Đi đâu vậy, cô bé?” Người vừa hiện ra cất tiếng nói.

Đó là một người cao, gầy, mặt mũi hốc hác trông vô cùng đáng sợ, đặc biệt là ông ta mặc một bộ trang phục giống như đến từ thế kỉ trước. Triệu Giai Nhân nhanh chóng nghĩ đây là một hồn ma.

Hạ Vĩnh Thành ghé sát lại cửa sổ gọi “Em quay lại đi, không cần chứng minh đâu. Anh và Tô Quyên đều tin em mà.”

Dường như Hạ Vĩnh Thành không thấy người đàn ông này. Ông ta nở nụ cười, không những không thân thiện hơn mà nhìn còn đáng sợ hơn. “Pháp lực của ta không đủ để hiện hình trước hai người phàm tục một lúc. Xấu hổ quá, xấu hổ quá.”

Triệu Giai Nhân muốn chạy xuyên qua ông ta để nhảy ra ngoài cửa sổ. Cô biết một hồn ma khi chết đi sẽ phải liên kết với một thứ gì đó, thường là nơi chết hoặc thi thể của bản thân. Nghĩa là nếu thoát khỏi ngôi nhà này thì cô sẽ không lo về hồn ma quái đản này.

Nhưng có một sức ép vô hình giữ cô bất động.

“Sợ quá không cử động nổi à? Ha ha, đừng lo, cô không phải kẻ nhát gan thế đâu, hãy ngủ đi nhé.” Hắn ta cười nhếch mép, khuôn mặt trông quỷ dị vô cùng.

Triệu Giai Nhân nghĩ bây giờ mới đích thực là chuyện kinh dị ở làng ma, nó đã đi quá những gì cô có thể tưởng tượng ra. Tuy lòng đầy sợ hãi nhưng không biết cảm giác buồn ngủ từ đâu ập tới, cô khuỵu xuống và chìm vào giấc ngủ.

Hạ Vĩnh Thành không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội nhảy vào trong. Bóng ma kia hiện hình trước mặt Hạ Vĩnh Thành khiến anh giật mình, theo phản xạ làm động tác khống chế đối tượng nhưng tay anh xuyên qua người hắn.

Cánh cửa sổ sau lưng đóng sầm lại một cái, bên trong lập tức tối đen như mực. Nhưng Hạ Vĩnh Thành vẫn nhìn thấy rõ bóng ma kia, chắc có lẽ hình ảnh đó được truyền trực tiếp vào não anh.



“Chắc là cậu bé đang nghĩ là tại sao tối thế này vẫn còn thấy được ta phải không? Và nhóc đúng rồi đấy, hình ảnh của ta được dùng pháp thuật để đưa thẳng vào đầu nhóc.” Hắn ta cười nói.

“Tôi không phải cậu bé hay nhóc.” Hạ Vĩnh Thành tỏ ra cứng rắn trước đối thủ.

“Nhóc sinh năm bao nhiêu hả? Biết ta đã tồn tại trên đời bao lâu rồi không? Đối với ta thì nhóc là cậu bé, hiểu chứ?” Hắn ta giải thích, Hạ Vĩnh Thành không biết nói gì hơn về việc này.

“Chúng tôi không cố ý mạo phạm chỗ của ông, tôi sẽ đưa cô ấy ra khỏi đây.” Hạ Vĩnh Thành nhã nhặn nói chuyện, anh biết mình không phải đối thủ của các hồn ma.

“Không cố tình à? Cũng phải, tại vì ta là người lừa cô bé ấy vào đây mà.” Hắn ta nói, vẻ rất khoái trá.

“Cái gì?” Hạ Vĩnh Thành ngạc nhiên. “Vậy bóng người cô ấy nhìn thấy là do ông sắp đặt ư?”

“Tất nhiên, ngoài ra, ta còn gửi đến cô bé một luồng suy nghĩ tiêu cực. Lúc thấy ba người đi vào làng, ta đã nghĩ đến kế hoạch này, và khi cô bé đi ngang qua, ta liền thực hiện nó.” Hồn ma đó nói.

“Ông có thể khiến người ta hành động theo ý mình sao?” Hạ Vĩnh Thành cảm thấy kế hoạch này có chút gì đó kì quặc, không chắc chắn.

“Thường là vậy, thỉnh thoảng vẫn có thất bại. Để ta giới thiệu nhé, ta là Sứ Bá. Chuyên môn của ta là về tâm lý và thôi miên, nhưng đừng thần thánh nó quá, đấy vẫn chỉ là phạm trù của con người, mà con người thì bị giới hạn rất nhiều.”

“Thế khả năng của ông có được là nhờ pháp thuật?” Hạ Vĩnh Thành hỏi.



Sử Bá nở nụ cười lớn, gần như là ngoác tới mang tai. Hạ Vĩnh Thành thầm nghĩ không biết người này còn sống trông thế nào nhưng lúc chết trông thật sự kinh khủng. Hắn ngừng cười và nói “Xem ra cậu bé có chút hiểu biết đấy. Nhưng không phải pháp thuật mà là tà thuật. Lạc Thiếu Hoa đã mang nó đến cho bọn ta.”

Bọn ta? Vậy là còn nhiều hồn ma khác trong ngôi làng này, Hạ Vĩnh Thành cảm thấy lo lắng hơn.

“Có phải nhóc để ý hai chữ bọn ta không? Đúng vậy, còn nhiều hồn ma khác ở đây. Nhưng đừng sợ, họ chỉ ở trong nhà của mình thôi, ở bên ngoài họ không thể làm hại nhóc đâu.”

“Thế còn ông, bây giờ chúng tôi ở trong nhà của ông, thế ông có làm hại chúng tôi không?”

Sứ Bá lại cười, nụ cười chỉ khiến người ta thêm khó chịu “Có phải nhóc nghĩ rằng nếu thằng cha Sử Bá này muốn ra tay thì đã làm luôn rồi. Chắc chắn là có gì khúc mắc đúng không?”

Lại bị đối phương nói trúng suy nghĩ, Hạ Vĩnh Thành im lặng gật đầu.

Cánh cửa sổ lại mở ra để ánh trăng chiếu vào. Sứ Bá hất mặt về phía Triệu Giai Nhân và bảo “Cô bé đó đáng yêu đấy, chắc nhóc sẽ làm mọi thứ để cứu nó đúng không?”

Hạ Vĩnh Thành suy tính kĩ lưỡng, tất nhiên là anh sẽ làm mọi thứ để cứu cô nhưng cần phải cẩn thận xem đối phương có muốn chơi chiêu gì không.

“Đừng đa nghi quá, đây chỉ là câu hỏi bình thường thôi.” Sứ Bá nói, tỏ ý thúc giục.

Hạ Vĩnh Thành gật đầu. Sử Bá cười đắc ý, hắn bảo “Tốt, tốt. Chúng ta sẽ làm một giao kèo.”