Ngôi Nhà Rác

Chương 29: Cuộc gặp gỡ tình cờ



Hiện đang là giờ tan học của lớp bổ túc gần đó, từng tốp những chàng trai cô gái đương tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống bước vào cổng công viên, định đi tắt sang cổng bên khác.

Cô gái đi sau cùng đang nói cười với nhau với bạn thì vô tình trông thấy Quan Hử và Tần Thiên Hạo đang ngồi trên ghế gỗ, đôi mắt của cô lập tức sáng ngời. Cô vươn tay kéo nhẹ góc áo của những người bạn đi bên cạnh mình, thế là cả bọn phấn khởi châu đầu ghé tai nhau nhỏ giọng cười đùa bàn tán.

Khác với những cô gái càng lớn sẽ càng hiểu hơn về đời sống hiện thực và trở nên sống thực tế, những cô thiếu nữ đương tuổi thanh xuân thiếu thời sẽ có thiện cảm với người khác chỉ vì vẻ ngoài chứ không phải vì quần áo và nhà cửa của người đó. Tuy họ cũng trông thấy quần áo giản dị tạm bợ của Quan Hử và Tần Thiên Hạo, nhưng họ vẫn chú ý đến gương mặt của hai người hơn.

Chàng thanh niên trông rất nam tính rất ngầu và cậu thiếu niên đẹp trai năng động đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ màu tối. Có một cái cây sum suê cành lá đằng sau họ, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống để lại từng vết loang lỗ trên bộ quần áo trông không hề bắt mắt, bức tranh mùa hạ này mang đến cho người xem một sắc thái thoải mái biết nhường nào.

Các cô gái không nghĩ gì quá nhiều, chỉ hình ảnh trước mắt thôi đã đủ thu hút ánh nhìn của các cô rồi. Khi thấy cậu thiếu niên kia cũng nhìn sang, còn cười với họ, để lộ hai má lúm đồng tiền rạng rỡ, gương mặt các cô bất giác đỏ bừng, các cô vội quay đầu đi, trái tim loạn nhịp, để rồi cuối cùng chỉ biết dùng tiếng cười trong trẻo của mình để che lấp cho sự ngượng ngùng.

Khi Tần Thiên Hạo chú ý đến họ, các cô gái cũng lễ phép vẫy tay với Tần Thiên Hạo và Quan Hử xem như chào hỏi. Sau đó ngượng ngùng kéo tay bạn mình bước vội đi. Đi được một quãng khá xa rồi, các cô mới bàn với nhau, “Hai người lúc nãy đều đẹp trai quá đi.”

“Đúng thế, tớ thích nhất cậu chàng có hai lúm đồng tiền đó, đẹp trai chết mất~” Một cô gái nhỏ xinh tiếp lời, cô nâng tay che hai má mình, nói với giọng phấn khích.

“Ế, cậu lên cơn mê trai rồi à, tớ thì thích anh chàng không nhìn chúng ta hơn, ngầu ghê nơi.”

“Còn dám bảo tớ mê trai á? Rõ ràng cậu cũng mê trai như tớ thôi!”

“Hai người họ là anh em nhỉ? Trông có vẻ rất thân thiết~”

“Không biết nữa, nếu thật sự là anh em thì với ngoại hình của họ, chắc chắn mẹ họ phải đắc ý lắm.”

Tiếng nghị luận của các cô gái ngày càng nhỏ, còn Quan Hử, người hoàn toàn không biết mình đang trở thành một nhân vật trong đề tài trò chuyện của những người xa lạ, lúc này chợt đứng lên định tiếp tục đi dạo với Tần Thiên Hạo.

Hai người vừa đến trước cửa một công viên thì bất chợt có một bóng người lao đến từ bên cạnh, Tần Thiên Hạo chỉ đứng sau Quan Hử một bước nhanh chóng vươn tay ngăn lại, để người kia không phải va vào Quan Hử, sau khi giơ tay ngăn cản, người kia dừng lại bên cạnh tay Tần Thiên Hạo.

Tần Thiên Hạo giơ tay đỡ mới thấy người này thấp hơn mình và anh Hử rất nhiều, nhìn kỹ lại, cậu thấy người đó là một bà cụ tóc đã bạc phơ?

Dù đang là mùa hạ, nhưng bà cụ vẫn mặc một cái áo dài bằng vải nhung màu đen dài từ cổ xuống chân. Trang sức điểm xuyết duy nhất trên người bà chỉ có chiếc vòng cổ bằng trân châu và cái túi da được thiết kế đơn giản có dây đeo bằng vàng. Tần Thiên Hạo đánh giá một lượt, nhìn nhãn hiệu của cái túi đó, nghe nói nhãn hiệu này rất nổi tiếng, giá cả bằng với phí sinh hoạt vài năm của cậu và anh Hử…

“Cảm ơn, cảm ơn, cậu trai trẻ à, rất cảm ơn con đã đỡ bà. Nếu không thì không biết bộ xương già cả này của bà sẽ bị ngã thành dạng gì nữa.” Mang vẻ hoảng hốt chưa kịp hoàn hồn, bà cụ căng thẳng nâng tay ôm ngực mình. Đây là một bà cụ hơi mập có vóc dáng sang trọng, bà ngẩng đầu, liên hồi cảm ơn Tần Thiên Hạo đã đỡ bà.

“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Híp mắt lại, Tần Thiên Hạo nói lời khách sáo. Thật ra, nếu không phải bà lão này đụng vào anh Hử thì cậu hơi đâu mà đi đỡ bà ta.

“Aiz… chỉ có mỗi mình bà cụ này, lỡ như gặp nguy hiểm gì là xong đời ngay. Nếu cứ chết như thế thì bao nhiêu gia sản còn lại cũng chẳng có chỗ mà dùng. Đúng rồi, tài xế của bà đậu xe ở đằng trước, bây giờ hai con có rảnh rỗi không? Đi uống trà với bà nhé?”

“Không cần đâu, cảm ơn. Bọn con không dám làm phiền bà.” Tự dưng đi uống trà với một bà lão không quen? Đúng là vô lý, Tần Thiên Hạo lắc đầu từ chối, sau đó vươn tay kéo cánh tay Quan Hử đang đứng bên cạnh, định xoay người đi.

“Con đừng khách sáo. Ngày thường bà chỉ có một mình, không có ai bên cạnh, bà cô đơn lắm. Hay là các con đỡ bà đi một lát, bộ xương già này của bà sắp rụng rời cả rồi, con là đại ân nhân đã cứu mạng bà, bà phải cảm ơn con mới đúng chứ đúng không?” Bà cụ vừa nói vừa nâng tay mình lên vẫy vài cái, không bao lâu sau, một chiếc xe hơi dài màu đen sang trọng chạy chậm từ dưới bóng râm đằng trước đến.

Dù Tần Thiên Hạo và Quan Hử chỉ thỉnh thoảng mới thấy những chiếc xe hơi tầm thường cũng biết rõ rằng, chiếc xe đang chạy đến chẳng phải thứ rẻ rúng gì.

Một lúc sau, chiếc xe đã dừng bên cạnh bọn họ. Cửa trước của xe bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên cường tráng mặc đồ vest và đeo đôi găng tay màu trắng giữa trời hè nóng bức bước ra. Sau khi ra ngoài, người đàn ông đó lập tức mở cửa sau xe, rồi kính cẩn đứng bên cạnh chờ bọn họ.

“Nào nào nào, lên xe đi.”

Có nhiệt tình cỡ nào chăng nữa cũng không thể khiến Quan Hử và Tần Thiên Hạo dao động. Bà cụ thở ra thật dài, tựa như nhớ đến ký ức nào đấy, bà tự lẩm bẩm, “Thật ra trước đây nhà bà náo nhiệt lắm, nếu không phải cháu bà còn nhỏ đã bị người ta bắt cóc, thì bây giờ có lẽ đã lớn cỡ cháu rồi…”

Nghe thế, sắc mặt Tần Thiên Hạo bỗng thay đổi, cậu lặp lại với giọng hoài nghi, “Bị bắt cóc?”

“Đúng thế, cháu của bà bị bắt cóc hồi còn nhỏ lắm, làm nhà cửa bây giờ chẳng còn được gọi là nhà nữa, con trai và con dâu bà ngày ngày đau buồn, được vài năm cũng gặp tai nạn qua đời…”

“Đã… mất rồi? Người, người nhà bà… không phải họ Tần chứ?” Đã lâu không gặp chuyện tình cờ như thế, Tần Thiên Hạo bất giác hỏi thêm.

“Con… con họ Tần sao?” Sắc mặt bà cụ thoắt chốc thay đổi, mang vẻ mặt hoảng hốt và bất ngờ, bà bắt đầu quan sát kỹ ngũ quan của Tần Thiên Hạo.

“Đúng.”

“… Đúng thế, nhà chồng bà họ Tần. Con, đừng nói con là?” Vừa xúc động vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, ánh mắt bà cụ thay đổi liên tục, tay bà gần như run lên vì mừng. Bà muốn chạm vào gương mặt trông ngày càng thân quen của Tần Thiên Hạo, nhưng nghĩ lại thấy họ bây giờ không thân đến thế, cánh tay đã vươn ra lại thả xuống, bỏ đi ý định chạm vào cậu. Sau đó bà mừng rỡ bảo hai người lên xe rồi nói, “Xem ra tất cả đều là số trời cả. Ngoài trời nóng lắm, nào, chúng ta lên xe trước rồi nói tiếp.”

Sự tò mò về thân thế của mình khiến Tần Thiên Hạo không chút do dự ngồi vào xe, mà Quan Hử đằng sau cũng im lặng khom lưng ngồi vào theo. Không ngờ rằng họ lại có cơ hội gặp được người nhà Tần Thiên Hạo trong thành phố V, chuyến đi đến thành phố V này quả thật là sự tình cờ trời định.