Tuy hai tay và hai chân đã bị trói, nhưng Quan Hử đang ngồi trên ghế không hề cảm thấy khủng hoảng hay sợ hãi. Những cảm xúc hỉ nộ ái ố mà một con người thường có gần như đều trở nên khá nhạt nhòa với y, y chẳng có phản ứng quá khích nào của người thường cả. Có lẽ vì y hơi tự kỷ, luôn kìm nén cảm xúc trong quá trình trưởng thành.
Thử nâng tay lên, Quan Hử ra sức xoay phần cổ tay đang bị trói, quả thật đã bị cố định rất chặt, không biết phải làm sao để giãy thoát được. Y bất giác quay đầu nhìn Tần Thiên Hạo cũng đang bị trói bên cạnh, nghĩ bụng không biết Tần Thiên Hạo định làm gì tiếp đây.
Tần Thiên Hạo bấy giờ đang bị Quan Hử nhìn tất nhiên cũng có dự tính riêng. Tuy họng súng vẫn đang hướng về phía hai người họ, nhưng người cầm súng đã thay đổi, tỷ lệ họ thoát được gần như cũng đã cao hơn.
May mà nhờ có sợi dây thừng cố định quanh cổ tay mới khiến vòng tay hạt gỗ trên cổ tay cậu được cố định trong phạm vi ngón tay chạm tới và kiểm soát được. Hơi ra sức xoay cổ tay, cảm thấy vẫn có thể động đậy, Tần Thiên Hạo ngước mắt nhìn hai người đang giám sát họ một cách cẩn thận, bấy giờ vẻ mặt hai người nọ thả lỏng hơn nhiều, không quá chú ý đến tình hình bên này nữa. Tần Thiên Hạo chầm chậm tiếp tục động tác của mình để khởi động kim nhọn trong vòng tay bằng hạt gỗ.
Kim nhọn chẳng những để thử xem thức ăn có vấn đề hay không, mà vật liệu làm nên nó cũng rất cứng và sắc. Có lẽ dùng nó để đâm đứt dây thừng trói trên cổ tay cũng không thành vấn đề gì. Chạm mắt với Quan Hử cũng đang nhìn mình, hai người ăn ý giao lưu ánh mắt một lúc rồi biết rõ tiếp theo nên làm gì. Dời mắt đi, Tần Thiên Hạo tiếp tục ra sức dùng kim nhọn vừa lấy ra cứa đứt sợi dây thừng đang trói quanh tay. Còn Quan Hử thì nhìn chằm chằm về phía trước quan sát kỹ hai người đang đứng trước họ, nhằm chuẩn bị phản ứng cho bất kỳ tình huống nào.
Khi Tần Thiên Hạo đang cứa dây thừng trên cổ tay, Lưu Quản, người nghĩ rằng sẽ chẳng có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra nên không để ý đến động tác ngầm của hai người họ, và Phùng Trù, người cứ đứng im quan sát những bộ da mặt được treo xung quanh, bấy giờ mới dời lại sự chú ý đến chỗ Quan Hử và Tần Thiên Hạo. Lúc này Tần Thiên Hạo đã cứa đứt được hơn một nửa sợi.
“Ầm!” Tiếng động lớn vang lên lập tức thu hút sự chú ý của Lưu Quản và Phùng Trù.
Họ đưa mắt nhìn sang, phát hiện Quan Hử đã ngã xuống cùng chiếc ghế nặng trịch sau lưng? Nhìn Quan Hử đang bị trói chặt đang ngã nhoài trên đất cùng chiếc ghế, không tài nào giãy giụa được nữa, Phùng Trù cười nhạo: “Mày bị trói thành như vậy mà còn muốn chạy sao? Mày bị ngu rồi à? Có cái ghế nặng như vậy, mày nghĩ mày chạy được bao xa? Muốn ăn đập phải không?”
“Đừng nói nhảm nữa, chúng ta mau dìu cậu ta dậy.” Tuy không muốn để tâm đến người đang nằm trên đất, nhưng Lưu Quản lại sợ đại ca Giang về rồi thấy chuyện xảy ra sẽ trách tội họ. Cô vội bước đến định dìu Quan Hử và chiếc ghế dậy.
Chính lúc này, Phùng Trù và Lưu Quản đều không để ý rằng khi hai người họ đặt hết sự chú ý trên người Quan Hử, kẻ ‘định chạy trốn nhưng bị ngã’, thì sau lưng họ, Tần Thiên Hạo đã rút được một tay ra khỏi sợi dây thừng đang trói chặt.
Ngay sau đó, Tần Thiên Hạo nhanh chóng ngậm vòng tay kéo ra rồi dùng bàn tay đã được tự do cầm lấy, cứa tiếp đầu nhọn của nó lên sợi dây thừng đang trói tay còn lại. Khi hai tay đều được thả rồi, cậu dùng tốc độ nhanh nhất cắt luôn dây thừng ở hai chân và trên cổ mình. Nhân lúc Lưu Quản và Phùng Trù không để ý, Tần Thiên Hạo đã giải quyết tất cả thứ trói buộc người mình, đứng khỏi ghế sắt.
Khó khăn lắm mới dựng dậy được cái ghế nặng trịch kèm một người sống, bấy giờ Phùng Trù đã mệt bở hơi tai, chỉ muốn tát thẳng một bạt tai lên mặt Quan Hử, người khiến gã chướng mắt, nhưng tay còn chưa giơ được lên cao, Phùng Trù đột nhiên cảm giác được tiếng gió phía sau.
“Bốp!”
Cây gỗ to cỡ cánh tay người lớn đập thẳng lên ót Phùng Trù rồi vỡ ra làm hai, mảnh gỗ văng tung tóe, Tần Thiên Hạo cầm cây gỗ chỉ còn nửa dưới đang đứng nhàn nhã sau lưng Phùng Trù.
Lưu Quản còn đang vịn lên lưng ghế của Quan Hử với vẻ mặt không dám tin, cô kinh ngạc nhìn người vốn đã bị trói chặt giờ đây bỗng dưng được tự do đứng thẳng, trên tay còn cầm một thanh của giá gỗ mà cô dùng để phơi da người, đánh cho Phùng Trù đang đứng trước mặt cô ngã xuống đất.
“Sao mày thoát được?” Hoảng hốt nâng súng trên tay lên, Lưu Quản định hướng họng súng về phía Tần Thiên Hạo.
“Bốp!”
“Cạch.”
Bỗng thấy hoa mắt, đến khi Lưu Quản phản ứng lại kịp thì cây súng cô đang cầm trong tay đã bị cây gỗ mà Tần Thiên Hạo vung qua đập trúng, bàn tay đau đớn khiến Lưu Quản bất giác buông thõng cây súng làm nó rơi xuống đất. Còn cô bị Tần Thiên Hạo nhanh chóng tiếp cận, dùng một tay bóp chặt cổ đẩy mạnh ra sau. Lưu Quản bị đẩy phải liên tục lùi bước, lưng đập mạnh lên mép thùng gỗ chứa nước thuốc khiến cô đau đến mức không thốt nổi nên lời.
Khi Lưu Quản đang hít sâu, định giãy giụa bò dậy thì bấy giờ Tần Thiên Hạo nhặt cây súng bị cô làm rơi trên đất, lần lượt giúp Quan Hử cởi hết dây trói trên người.
Lưu Quản đang chầm chậm đứng dậy không hề lớn tiếng hét những đồng bọn bên ngoài vào. Một là vì căn phòng trong hành lang dài dưới lòng đất cách âm cực tốt, sau khi đã đóng cửa thì bên ngoài chẳng tài nào nghe thấy tiếng động bên trong, có hét to cỡ nào chăng nữa cũng phí sức mà thôi. Hai là vì cô sợ hãi trước tình huống lộn xộn hiện tại, sợ đại ca Giang thấy rồi sẽ giận dữ, trách họ làm hỏng việc. Ba là vì cô thấy Phùng Trù vốn bị Tần Thiên Hạo cho ăn một gậy đã chầm chậm bò dậy, vừa nâng một tay bưng cái ót đang chảy máu, vừa rút con dao trượt giắt bên hông ra định đâm Tần Thiên Hạo đang quay lưng về phía gã cởi sợi dây trói cuối cùng trên người Quan Hử.
“Bịch!!” Nào ngờ rằng Tần Thiên Hạo vốn không hề quay đầu sang nhưng dường như nhìn thấy được cảnh tượng sau lưng, cậu chẳng hề xoay người đã giơ chân ra sau đạp một cú cực mạnh lên người Phùng Trù đang lao về phía mình, khiến gã ngã lại xuống đất. Bấy giờ, Tần Thiên Hạo cũng đã cởi hết dây thừng trên người Quan Hử.
Xoay cổ tay, Tần Thiên Hạo cười khẽ, quay đầu nhìn tên mập đang nằm dưới đất, sau đó lại cúi đầu nghiên cứu thật kỹ cây súng đang cầm trong tay, thì thầm: “Cây súng này hơi khác với súng của Bạch Lục, nhưng chắc cũng tương tự nhỉ.” Nói đoạn, cậu nâng súng lên hướng thẳng về phía Phùng Trù.
Phùng Trù lập tức hốt hoảng giơ hai tay chặt trước người mình, hét to: “Đừng mà!”
“Cạch… cạch…”
Chỉ nghe tiếng bóp cò nhưng lại chẳng thấy viên đạn bắn ra, Tần Thiên Hạo trợn mắt đầy thất vọng, lẩm bẩm: “Tên ẻo lả giả gái kia dám giấu hết đạn đi…” Xem ra cây súng này vô dụng rồi, Tần Thiên Hạo quay đầu nhìn thùng gỗ chứa lượng lớn nước thuốc bên cạnh, ném thẳng cây súng vào trong.
“Tỏm” một tiếng, cây súng chìm lỉm xuống đáy thùng.
Chẳng biết rốt cuộc kẻ tên Giang Bồi kia quá cảnh giác hay không hề tin tưởng ‘đồng bọn’ của mình mà chỉ để lại cây súng không có đạn và rời đi, nhạt nhẽo thật.
Phùng Trù bị ngã dưới đất vốn tưởng mình chết chắc rồi, nào ngờ bên trong lại không có viên đạn nào. Thấy Tần Thiên Hạo không giết được mình, gã lập tức xoay người nhảy dựng khỏi mặt đất, định dùng cơ thể đầy thịt của mình hất ngã Tần Thiên Hạo trông có vẻ ‘nhỏ bé yếu ớt’ so với gã.
Lưu Quản vẫn không dám đứng dậy thu hút sự chú ý của mọi người, tuy những năm qua cô đã giết vô số người, nhưng chưa hề xử lý tình huống mất kiểm soát như vậy. Cách mà cô thường sử dụng chỉ là âm thầm theo dõi và đánh lén thôi, sau đó cũng có đồng bọn giúp bắt con mồi, không có chuyện gì cần cô làm cả. Cô tự biết mình sẽ không có phần thắng nếu đánh trực diện, nhất là với hai thằng nhóc trẻ tuổi khỏe khoắn này. Thấy mọi người không chú ý đến mình, Lưu Quản len lén bò ra cửa tìm đồng bọn giúp đỡ.
Cho đến khi một đôi tay xuất hiện, cản đường cô đang bò.