Ngôi Nhà Rác

Chương 51: Song sinh



Quan Hử và Tần Thiên Hạo ra cửa phòng, đi men theo hành lang, tập trung chú ý nghe ngóng tiếng động ở gần, đề phòng có ai đó ẩn náu xung quanh, họ phải cực kỳ cẩn thận quan sát xem quanh đây có an toàn hay không.

Đi được một đoạn mà chẳng gặp ai, hai người ước tính, cũng sắp ra ngoài rồi. Vì theo trí nhớ của họ thì chỉ cần rẽ thêm hai khúc ngoặt nữa thôi là sắp đến chỗ cánh cửa lúc xuống rồi. Nếu tìm được nơi đó sẽ có thể lên cầu thang một cách thuận lợi, về lại phía trên căn biệt thự.

Khi hai người rẽ vào lối đầu tiên, chưa đi được vài bước, cánh cửa phòng ở sát bên trái phía trước Quan Hử chợt bị đẩy mạnh ra, Quan Hử và Tần Thiên Hạo không kịp trốn nên đụng ngay người mở cửa ra ngoài. Tầm mắt hai bên đối diện nhau giữa không trung, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, vì hai kẻ đi ra từ cánh cửa nọ chính là đôi anh em song sinh đã bị Quan Hử và Tần Thiên Hạo đánh bị thương ban nãy, Trâu Văn và Trâu Võ…

Đôi song sinh trông giống hệt nhau, bấy giờ cánh tay bị thương nặng đã được xử lý băng bó xong. Tay trái của một người được băng lớp vải dày, còn người kia không lâu trước cánh tay bị vặn trật khớp nên bấy giờ cũng miễn cưỡng xem như đã cố định xong, tuy không băng lại nhưng vẫn yếu đi rất nhiều. Lúc này cánh tay hắn gần như không ra sức mạnh được, cũng hoàn toàn không dám huơ cánh tay với biên độ quá lớn, sợ nhỡ như quá lố sẽ khiến cánh tay vừa xử lý xong bị trật khớp lần nữa.

Khi nghe nói hai kẻ làm họ bị thương đã chạy trốn, Trâu Văn và Trâu Võ đang xử lý vết thương lập tức đẩy nhanh tốc độ, được gọi xuống lầu vào hành lang dài dưới lòng đất.

Họ về lại phòng mình định tìm một ít ‘công cụ’ để nhiệt liệt chào đón hai cậu chàng trẻ tuổi đã chạy trốn nọ. Biết thiết kế và phòng thủ nghiêm ngặt của tòa biệt thự, nên Quan Hử và Tần Thiên Hạo không thể dễ dàng trốn thoát ra được đâu, khi ấy nếu bị họ bắt được, họ chắc chắn phải đối xử thật “tốt” với hai tên này.

Do ban đầu khinh địch nên rơi vào tình cảnh đau đớn thế này đây, Trâu Văn và Trâu Võ vô cùng tức giận, sau khi về phòng mình, họ nhanh chóng lục lọi tìm đủ loại vũ khí công cụ để tra tấn giết người.

Trong quá trình tìm kiếm, họ đã thấy một vài món vũ khí hung mãnh có sức sát thương lớn, nhưng đáng tiếc là tay của hai người họ bây giờ đã chẳng tào nào cầm những công cụ loại to được. Nhưng đôi song sinh lại chê bai những thứ vũ khí loại nhỏ có thể dùng để tấn công, cảm thấy không đủ cho mình hả giận.

Vứt bừa bãi một đống đồ lên mặt đất không bao giờ dọn dẹp, thậm chí còn chẳng rửa lại nên máu khô và thịt vụn dính đầy trên những món vũ khí hung ác khủng bố nọ, đôi song sinh lục lọi trong phấn khởi một lúc lâu, cuốii cùng Trâu Võ chỉ có một cánh tay hoạt động linh hoạt đã tìm ra được một thứ hình tròn trong đống dụng cụ quá tầm thường như lưỡi liềm, rìu cán dài, chỉa nhổ cỏ.

Tạo hình hình tròn lóe ánh bạc khiến Trâu Võ nhớ đến tên gọi của nó. Đây là dụng cụ mà chính bản thân Trâu Võ đã mô phỏng tạo ra sau khi kết hợp giữa món vũ khí lạnh thời cổ xưa và món vũ khí hắn từng nhìn thấy trong phim. Lúc làm ra, hắn đã phấn khích nhốt những người bị hắn bắt lại để tra tấn làm thí nghiệm, hiệu quả cực tốt, chỉ cần ném nó lên đầu người khác, nó sẽ cắm phập vào đầu người nọ, nếu dùng sức nhấn bật công tắc điều khiển, thứ hình tròn này sẽ cắt phăng ngay cái đầu của kẻ đó, khiến nó đứt lìa xuống, người đứng cạnh kẻ bị cắt đầu thì bị máu tươi bắn đầy người, nhìn sướng chết được.

Trong ấn tượng của hắn, dường như thứ này không nặng lắm, Trâu Võ khom lưng dùng cánh tay phải hoạt động được còn lại của mình để cầm xích sắt phía trên dụng cụ hình tròn đó, nâng lên một chút.

Rõ ràng nhớ là thứ này khá nhẹ, nhưng Trâu Võ không ngờ khi cầm lên lại nặng trịch, còn vương mùi hôi thối nồng nặc nữa chứ. Cầm dụng cụ hình tròn trong tay, Trâu Võ chuyển sang hướng khác xem kỹ, và rồi hắn phát hiện bên trong thứ này còn dính một cái đầu người?!

Đầu người đã thối rữa biến dạng, sưng phù cả lên, theo động tác huơ qua huơ lại của Trâu Võ, một mảng thịt nát khá lớn trên cái đầu người kia không còn kết dính nữa, rơi “bịch” xuống mảng đất bên cạnh, còn chảy ra một mảng nước màu xanh đục. May mà thiết bị khử trùng diệt khuẩn của căn phòng dưới lòng đất khá tốt, nếu không thì cái đầu người này chẳng những bị phân hủy thối nát, mà sẽ lúc nhúc đầy giòi bọ mất…

“Mẹ nó!” Thấy đầu người, Trâu Võ mới sực nhớ lần trước sau khi tra tấn một người xong, hắn đã tiện tay ném dụng cụ xuống đất, chẳng hề xử lý phần xác bị kẹp bên trong. Thế nên lúc này tìm lại mới phát hiện vấn đề khiến hắn chửi thề liên tục.

Không sử dụng được dụng cụ mà mình hài lòng nữa, đang tiếc nuối thì Trâu Văn đứng bên kia dường như tìm thấy dụng cụ thích hợp hơn, bèn quay đầu nhìn Trâu Võ, chỉ vào thứ dưới đất nhưng vẫn không nói chuyện.

Trâu Võ cúi đầu nhìn dụng cụ mà Trâu Văn chọn, cũng nở nụ cười hài lòng, khá đấy, thứ này mà được sử dụng chắc hiệu quả sẽ tốt lắm đây.

Bấy giờ, trên mặt đất là hai chiếc cưa điện trông sạch sẽ hơn đống dụng cụ khác, khiến Trâu Võ muốn lập tức mang chúng ra ngoài chém giết.

Trâu Văn và Trâu Võ mỗi người cầm một chiếc cưa điện trong tay, vừa ra ngoài thì không ngờ lại may mắn đến mức gặp ngay luôn người mà họ muốn tìm. Họ cũng không sốt ruột hò hét: Tìm thấy người rồi, bởi họ đã bị ngọn lửa báo thù làm mờ mắt, muốn tự mình cưa chết Quan Hử và Tần Thiên Hạo – hai kẻ dám khiến họ bị thương.

Nhìn thấy đôi anh em song sinh vừa thấy mình đã trở nên hung tợn, nâng chiếc cưa điện đang vang brừ brừ trong tay chạy đến chỗ mình, Quan Hử và Tần Thiên Hạo lập tức phản ứng xông đến đón địch. Nếu chạy nữa, e là sẽ chỉ thu hút thêm những người khác đến mà thôi, chi bằng giải quyết luôn hai người trước mặt.

“Brừ brừ brừ brừ”

Cưa điện liên tục vang lên những âm thanh gây bực bội, chúng chém thẳng lên người Quan Hử và Tần Thiên Hạo dưới sự khống chế của cánh tay đôi song sinh, nhưng đều bị Quan Hử và Tần Thiên Hạo tránh đi. Bấy giờ đều chỉ có tay không lại phải chống chọi với cưa điện đầy những gai nhọn lởm chởm đang chuyển động không ngừng, hai người chỉ có thể cố hết sức tránh đi không để bị chém trúng rồi tập kích chủ của chiếc cưa điện. Dù sao thì nếu chỉ dựa vào đôi tay sẽ không thể bắt được cưa điện đâu.

“Xoẹt!!!”

Quan Hử và Tần Thiên Hạo vốn đang đứng cùng một chỗ đã tự lách sang hai bên để tránh cú chém cưa điện của đôi song sinh. Ban nãy Quan Hử hạ người ngồi xổm xuống tránh đi chiếc cưa điện suýt đã chạm trúng người mình. Cưa điện huơ qua đỉnh đầu y, cắm thẳng lên bức tường trên hành lang dài sau lưng, răng cưa chuyển động quá nhanh tiếp xúc với tường gạch vang lên tiếng xèn xẹt khiến một chuỗi tia lửa vàng bắn tung tóe ra ngoài.

Thấy không chém trúng Quan Hử, Trâu Võ cầm cưa điện bằng một tay nâng nhẹ tay lên một chút, đổi góc độ khác ghim thẳng lên đầu Quan Hử. May mà Quan Hử phản ứng rất nhanh, y lộn người sang bên cạnh tránh đi nhát cưa chí mạng này. Đồng thời, Quan Hử cũng mượn tư thế khom lưng của mình để duỗi chân gạt ngang mắt cá chân của Trâu Võ đang định đến gần và chém y thêm lần nữa.

Bị gạt chân, Trâu Võ đứng không vững vội dựa người lên tường, vì tay lành lặn đang cầm cưa điện, bấy giờ thấy mặt tường đang phóng đại trước mặt, Trâu Võ lập tức dùng cánh tay đang bị thương định vịn lên theo phản xạ để người và mặt mình không bị va vào tường. Nhưng ngay khi cánh tay bị thương vừa được khâu lại của hắn chạm vào tường, Trâu Võ dường như nghe thấy tiếng rách trên đường may vết thương của mình.

Cơn đau điếng từ cánh tay xộc thẳng lên não Trâu Võ khiến người hắn bỗng chốc nhũn ra. Chiếc cưa điện được cầm trên cánh tay còn lại cũng suýt rơi xuống vì không còn sức.

Nhịn thật lâu, Trâu Võ mới gắng gượng vượt qua cơn đau, tiếp tục nâng cưa điện bám sát theo Quan Hử. Không khiến hai tên này thảm hơn họ thì sao mà nuốt nổi cục tức này chứ?

Ngay khi Quan Hử tránh đi cưa điện sượt qua người mình, thấy Tần Thiên Hạo bên kia giơ tay ra hiệu với cậu, sau đó chỉ vào Trâu Văn và Trâu Võ đang chém hai người. Quan Hử hiểu ngay ý của Tần Thiên Hạo, y gật đậu, đứng thẳng người, sau đó quay đầu nhìn Trâu Võ đã cầm vững lại cưa điện, một tay nâng nó chém về phía mình. Không đón đỡ trực diện hòng tìm cơ hội tấn công nữa, bấy giờ Quan Hử bắt đầu né ra sau, trông như muốn bỏ chạy.

Càng thấy Quan Hử né, Trâu Võ đang cầm cưa điện càng phấn khích. Chỉ cần nhìn thấy kẻ khác chạy trốn, dáng vẻ trơ trọi bất lực đến đáng thương ấy khiến hắn không nén được cơn hưng phấn. Dường như vết thương trên tay đã không còn đau lắm nữa, Trâu Võ chạy một mạch đuổi sát theo Quan Hử.