Thấy Tần Thiên Hạo gần như không phản kháng nữa, đứng đó không động đậy. Giang Bồi nâng tay ra hiệu cho Lưu Quản và Tôn Phổ, ý bảo hai người họ đi sang đó ghìm Tần Thiên Hạo xuống, còn hắn thì chuyển súng sang chỗ Quan Hử tiếp tục uy hiếp.
Theo lẽ thường thì tuy Giang Bồi chỉ cần lấy một bộ phận trên người hai người họ để làm đồ bổ nên nổ súng giết thẳng luôn, sau đó cắt bộ phận đó xuống là được. Nhưng ngay từ đầu, nhiều năm qua họ bắt người giết người nhưng chưa gặp sự cố ngoài ý muốn nào nên cũng dần chuyển sang thích chơi và nghiên cứu thêm nhiều trò về “những con mồi” của mình. Dù là quá trình cắt thịt hay mổ xẻ cũng đều dần trở nên phức tạp hơn. Nào ngờ cũng vì trở nên phức tạp mới để Quan Hử và Tần Thiên Hạo có cơ hội trốn chạy rồi làm vài người bị thương nặng.
Kết quả này là điều mà Giang Bồi không tài nào ngờ đến được, bây giờ một lần nữa khống chế được Quan Hử và Tần Thiên Hạo, tuy hắn cũng từng nghĩ hay là giết quách hai tên này luôn để ngừa hậu họa. Nhưng vừa nghĩ đến những việc sai lầm đã xảy ra khi quá xem thường hai tên này, để hy sinh uổng mạng vài người, điều này khiến Giang Bồi không cam lòng, không muốn giết Quan Hử và Tần Thiên Hạo dễ dàng như thế.
Phải tra tấn hai tên này, khiến chúng sống không bằng chết, như vậy mới xoa dịu được tâm trạng đang phẫn nộ của hắn.
Nghe sai bảo của Giang Bồi, Tôn Phổ bị Tần Thiên Hạo đè xuống đất tra tấn ngón tay ban nãy vội vã bò dậy. Trên bàn tay bị Thiên Thiên Hạo tra tấn ban nãy có ba ngón bị vặn ngược ra sau, trông dữ tợn đến rợn người, cả cánh tay bây giờ cũng đau đớn đến run lẩy bẩy, không dám chạm vào vết thương, Tôn Phổ nâng cánh tay lành lặn còn lại, định sang đó chế ngự Tần Thiên Hạo. Song, chỉ dựa vào một tay thì hơi khó, thế là Lưu Quản được gọi đến giúp đỡ cũng tiến gần, định cùng Tôn Phổ trói Tần Thiên Hạo lại.
Nhưng ngay khi Tôn Phổ và Lưu Quản đến vây quanh người Tần Thiên Hạo, người vốn đang cúi đầu đột nhiên ra sức xông thẳng đến chỗ Giang Bồi muốn đẩy ngã hắn để cứu Quan Hử đang nằm trên đất.
Thấy tình huống đột ngột thay đổi, Tôn Phổ và Lưu Quản cũng lập tức phản ứng lại, định khống chế và ngăn cản động tác của Tần Thiên Hạo. Lưu Quản nâng con dao dài sắc nhọn trong tay mình đuổi theo sau lưng Tần Thiên Hạo đang chạy cực nhanh, giơ dao chém xuống một cách hung hãn. Nhưng Tần Thiên Hạo đã lập tức xoay người túm lại cánh tay Lưu Quản, sau đó chỉ trong chớp mắt, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, khi hoàn hồn thì dao của Lưu Quản đã nằm trong tay Tần Thiên Hạo.
Giơ chân đá Tôn Phổ chạy đến định ngăn cản mình sang một bên, lúc này Tần Thiên Hạo chỉ muốn cứu Quan Hử ra thôi. Cậu ngước đầu nhìn, Giang Bồi thấy cậu chạy đến mà vẫn không chỉa họng súng về phía cậu, vẫn tiếp tục nhắm thẳng vào đầu của Quan Hử, nhếch mép nở nụ cười tàn ác, chuẩn bị bóp cò.
Tần Thiên Hạo không bao giờ cho phép chuyện này xảy ra, cậu nhanh chóng nâng cao con dao dài mà ban nãy mình cướp được trong tay Lưu Quản, ném thẳng nó đến chỗ cánh tay cầm súng của Giang Bồi.
Giang Bồi cũng không ngờ rằng Tần Thiên Hạo không thể tiếp cận mình trong thời gian ngắn lại dùng cách phóng dao để ngăn cản mình nổ súng. Con dao nọ bay đến, chỉ suýt chút nữa thôi là chém trúng cánh tay cầm súng của hắn rồi, nhưng vào giây phút cuối cùng, hắn nâng tay lên cao một chút mới tránh được, mà viên đạn đang nằm trong họng súng cũng sượt qua đầu Quan Hử chứ không bắn thẳng vào trong.
“Dừng tay!”
Tiếng súng thật vang lên khiến Tần Thiên Hạo gần như phát điên, cậu xông mạnh hơn về phía trước muốn khống chế Giang Bồi, vào chính lúc này, hai người bị cậu bỏ lại phía sau lần nữa vây lại, mỗi người đứng một bên ngăn cản Tần Thiên Hạo đi về phía trước. Bấy giờ Tần Thiên Hạo cũng chẳng hơi sức đâu đánh đấm nghiêm túc với người xung quanh nữa, bởi cậu nhìn thấy Giang Bồi đã chuyển họng súng lại đặt lên vị trí đỉnh đầu Quan Hử.
Nâng tay cản nắm đấm của Tôn Phổ, hai tay Tần Thiên Hạo túm chặt tay gã vặn hết cỡ sang một bên, chợt nghe tiếng “rắc”, có thể cảm nhận được cơn đau điếng người của Tôn Phổ lúc này. Còn bên kia, không biết Lưu Quản tìm đâu ra tấm ván gỗ đánh lên người Tần Thiên Hạo khiến nó gãy đôi mà sắc mặt Tần Thiên Hạo vẫn chẳng thay đổi chút nào, ngược lại còn cướp luôn nửa tấm ván gỗ còn lại đập lại lên người Lưu Quản. Lưu Quản hoảng hốt né tránh, hai cánh tay bị vụn gỗ sắc nhọn đâm trúng, máu tươi đầm đìa.
Hai người ngăn cản Tần Thiên Hạo ngày càng hoảng hốt, cảm thấy tên này hoàn toàn khác biệt với người mà mình đã bắt lúc trước. Khó nhằn đến mức hai người họ dần cảm thấy sợ hãi. Nếu không vì Tần Thiên Hạo bây giờ đều dồn tất cả sự chú ý lên người Quan Hử, không mấy quan tâm đến hai người họ, thì e là khi cậu thật sự tập trung sức lực đối phó, hai người họ lúc này đã thua từ lâu rồi.
Tay Tôn Phổ đau quá rồi nhưng vẫn phải ngăn cản chàng thiếu niên điên cuồng này, ngay khi gã đang đau đầu thì nhìn thấy một thứ ở phía bên tay trái của mình, dường như để ý đến điều gì, gã kéo lại Lưu Quản cũng đang giúp đỡ bên cạnh, đưa mắt về phía bên trái. Lưu Quản bị kéo bèn nhìn sang, hiểu ngay ý của Tôn Phổ, cô khẽ gật đầu, bắt đầu đẩy mạnh Tần Thiên Hạo sang bên trái.
Tần Thiên Hạo lần nữa vùng khỏi hai người họ, muốn xông đến chỗ Quan Hử. Ngước đầu nhìn Giang Bồi, thấy hắn đang cười với mình, nâng cánh tay không cầm súng còn lại lên, đầu tiên là chỉ vào người Qunan Hử đang nằm trên mặt đất chưa tỉnh lại, sau đó chỉ về phía Tần Thiên Hạo, khẩu hình miệng như muốn nói với cậu rằng mày hãy nói lời vĩnh biệt với người anh em của mày đi. Ngay sau đó, Giang Bồi lần nữa bóp cò súng.
“!!!”
Sững người trước phát đạn nhắm thẳng lên đầu Quan Hử lần này của Giang Bồi, nhưng Tần Thiên Hạo lại chỉ biết trợn trừng mắt nhìn, không có đủ tốc độ để ngăn cản phát súng đó. Trong cái đầu bị kích thích mãnh liệt ấy bỗng chốc chỉ còn lại sự bàng hoàng trống rỗng, khi ấy, đúng lúc này, Tần Thiên Hạo bị Lưu Quản và Tôn Phổ đứng bên cạnh nhân cơ hội đẩy mạnh sang bên trái.
“Ầm”, toàn thân Tần Thiên Hạo bị đẩy vào cái rương gỗ đứng sẫm màu đủ chứa một người, trông cứ như quan tài được dựng thẳng vậy. Sau khi Tần Thiên Hạo bị đẩy vào, một tấm ván gỗ bên hông chiếc rương bỗng chốc bật ra, chỉ nháy mắt đã giam Tần Thiên Hạo vào bên trong…
“Thùng thùng thùng thùng”, ban đầu bên trong vang lên những tiếng đấm đá và va chạm dữ dội, khiến Lưu Quản và Tôn Phổ đứng bên cạnh giật nảy người, nhìn chằm chằm chiếc thùng gỗ đã được đậy kín kẽ, nhìn nó rung lắc thật mạnh cho đến một lúc lâu sau, cuối cùng âm thanh bên trong đã dừng lại. Tôn Phổ và Lưu Quản thở phào, thiếu niên này thật sự quá khó đối phó.
Mà Giang Bồi vừa nổ súng đứng bên kia nhìn chằm chằm cây súng trong tay mình, sau đó nhìn lại Quan Hử vẫn đang nằm dưới đất. Bấy giờ trên người Quan Hử chẳng có vết máu nào cả, trông giống hệt bình thường, Giang Bồi im lặng co tay lại quan sát khẩu súng một lúc, sau đó hừ nhạt, lẩm bẩm: “Xem ra mày cũng may đấy, đúng lúc hết đạn.”
Dứt lời, Giang Bồi quay đầu nhìn Tôn Phổ và Lưu Quản đã vô cùng nhếch nhác và chiếc rương gỗ đang dựng đứng bên cạnh họ, hỏi: “Kêu trói nó lại không phải nhốt, tụi bây nhốt nó làm gì?”
“Hộc… hộc… đại ca Giang, tên nhóc này khó nhằn quá, bọn em chỉ có thể nhốt nó vào trong thôi.” Lưu Quản thở hồng hộc, đáp.
“Đại ca Giang, nó nó vào chiếc rương gỗ này là chuyện tốt đó.” Trước lời chất vấn của Giang Bồi, Tôn Phổ vẫn mang dáng vẻ chuyện nằm trong kế hoạch.
“Hửm? Tốt thế nào?” Giang Bồi đang muốn túm Tần Thiên Hạo đến trước mặt mình tra tấn một trận mới trút hết được những thù hằn trong hắn lúc này.
“Chẳng phải nó rất quan tâm đến người anh em của nó sao? Chúng ta cứ nhốt nó bên trong, để nó đứng bên cạnh nhìn cho kỹ người anh em của nó bị chúng ta tra tấn từ từ đến chết như thế nào, còn nó thì không có cách nào cứu giúp, chỉ biết trơ mắt nhìn trong đau đớn và tuyệt vọng, tiếp tục nghe người anh em của nó chết thảm như thế nào. Mà kẻ bị tra tấn tiếp theo sẽ là bản thân nó…”
Kế hoạch nham hiểm độc ác của Tôn Phổ được rút ra sau nhiều lần thực nghiệm. Bởi căn phòng này vốn là địa bàn của gã, rương gỗ này do chính gả cất công tạo nên.
Đôi khi bắt được đôi vợ chồng chị em hoặc bạn bè thân thiết, gã rất thích nhốt một đứa vào trong rương gỗ, để người bên trong không nhìn thấy gì, chỉ có thể lắng tai nghe những tiếng hét của người thân hoặc người yêu mà mình yêu thương nhất chết thảm từng chút một mà mình lại bất lực. Không những thế, trong lòng người nọ cũng sẽ chịu dằn vặt, bởi biết rằng người kế tiếp bị đối xử như vậy là chính bản thân mình.
Thông thường, khi Tôn Phổ mở nắp ra, cảnh tượng bên trong luôn khiến gã thấy vui vẻ. Nhìn người bị nhốt bên trong, ban đầu họ sẽ mắng nhiếc gào rống, nhưng sau khi hắn mở ra, họ lại mất kiểm soát vãi cả nước tiểu lẫn vật ô uế ra ngoài, miệng thì nói năng bậy bạ hoặc đập mạnh đầu và tay lên ván gỗ khiến máu me chảy đầy, vẻ mặt tan vỡ vì tuyệt vọng. Tôn Phổ thích nhìn thấy những cảnh ấy lắm, nhìn hy vọng của những kẻ đó bị mình đánh vỡ tan từng chút một…
“Ý kiến này cũng hay đấy.” Nghe thấy lời Tôn Phổ, Giang Bồi ngẫm nghĩ, quả là cách tra tấn gây sốc cả về thể xác và tinh thần, hắn rất hài lòng với cách này. Khi cúi đầu nhìn lại Quan Hử đang nằm trên đất, Giang Bồi đi đến nâng chân đá y, nói với hai người kia: “Vậy cứ đặt tên này lên bục đi, chúng ta sẽ tiếp đón đôi anh em này thật nồng nhiệt…”