Ngôi Sao Bầu Trời Đều Hái Cho Em

Chương 14: Xuất Ngoại



Cô lặng lẽ hít thở sâu vài lần mới bình tĩnh lại được.

Ôn Bảo Tứ nhìn họ lắc xúc xắc, động tác thực sự rất đẹp, cô lại xem một lúc, không thể không thắc mắc:

"Anh giấu em thường xuyên tới đây chơi phải không?" Cô nhẹ giọng phàn nàn, Thiệu Ngọc nghe được giọng cô liền dừng lại, cười liếc cô một cái.

"Không, anh mới đến đây vài lần."

"Thật ạ?"

"Thật." Thiệu Ngọc khẳng định gật đầu, rõ ràng là rất nghiêm túc, nhưng Ôn Bảo Tứ luôn cảm thấy anh đang nói dối trẻ con.

"Ồ." Cô nhỏ giọng đáp lại, nhưng lại nghe được một giai điệu quen thuộc, Đường Nghiêu ở phía đối diện đưa cho cô một chiếc micro.

"Tứ Tứ, anh chọn cho em một bài hát."

Đây là bài mà cô thường hay nghe, cũng rất thích, Ôn Bảo Tứ cầm lấy micro, vừa nhìn phụ đề vừa bắt đầu hát.

Giọng nói của cô gái mềm mại trong trẻo, hát những bản tình ca nhẹ nhàng rất dễ chịu, Thiệu Ngọc lắc xúc xắc chậm hơn, lắng nghe thật cẩn thận.

Sau khi hát vài bài, những tiếng cổ vũ khoa trương vang lên, Ôn Bảo Tứ mím môi cười, đưa micro cho người khác.

"Muốn chơi cái này không?" Kỳ Nguyên đẩy một cặp xúc xắc tới, Ôn Bảo Tứ thấy bọn họ chơi cũng không nhịn được, lập tức kích động gật đầu.

Họ chơi trò đoán đơn giản nhất mà người thua cuộc sẽ phải uống rượu, Thiệu Ngọc được bác sĩ dặn không được uống đồ có cồn nên đã thay bằng nước.

Ôn Bảo Tứ là người mới, mặc dù Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên đã cố tình che chở cô, nhưng cô vẫn thua ngay vòng thứ hai.

Tưởng Siêu nhiệt tình đưa ly rượu cho cô, trên mặt tràn đầy phấn khích xem náo nhiệt.

"Lại đây, anh đặc biệt gọi một ly Margarita* màu xanh lam cho em rồi..."



*Margarita là một món cocktail Mexico bao gồm rượu tequila, rượu mùi cam, và nước cốt chanh thường được rải muối trên vành ly.

Ôn Bảo Tứ nhìn chất lỏng màu lam nhạt trong ly thủy tinh trước mặt, mê người như đại dương, bên mép còn có một lát chanh., trông giống như Đó là một thức uống, không có tính ngăn cản.

Cô tò mò đưa nó lên môi nhấp một ngụm.

Vị cay của rượu mạnh được pha loãng ngay lập tức bởi chanh, hơi mặn, dư vị vẫn có thể cảm nhận được một chút hương cam.

Ôn Bảo Tứ mở to mắt ngạc nhiên, như thể vừa phát hiện ra một lục địa mới.

"Oa, ngon quá!"

Hơn nữa còn rất mới lạ, một hớp có thể mang đến cho người ta cảm giác choáng váng, thêm chút hưng phấn tuyệt vời.

Cô giống như một đứa trẻ háo hức bước vào thế giới người lớn, cố gắng làm những việc của người lớn.

Cuối bữa tiệc, trước mặt Ôn Bảo Tứ đã cạn năm sáu chén, Thiệu Ngọc giữa chừng ngăn cản cô mấy lần, nhưng đều bị Đường Nghiêu khuyên can.

"Tứ Tứ thích uống rượu, để em ấy uống thêm vài ly đi, con nhóc này rất ít tới đây, tửu lượng cũng không cao, yên tâm đi!"

Nhưng mà, lúc đứng dậy, đã thấy tư thế đứng của cô lung la lung lay, đầu người cũng chia ra mấy cái.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu chúng ta mang em ấy về có phải sẽ bị chú Ôn đánh chết không?" Đường Nghiêu giật giật tóc mình phát điên, Thiệu Ngọc lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, bình tĩnh nói: "Cho dù có bị đánh chết cũng phải đưa em ấy về."

Vừa nói anh vừa đỡ nửa người Ôn Bảo Tứ bước ra ngoài.

Cô gái rất nghe lời, một mực ngoan ngoãn dựa vào trong lòng anh, đi theo bước chân của anh đi ra ngoài, nhưng hai tay hơi không an phận ôm chặt eo anh khiến Thiệu Ngọc có chút mất tập trung.

Một mùi hương nữ tính cứ quanh quẩn.

Thiệu Ngọc kìm lòng không được nghĩ tại sao thân thể con gái lại mềm mại như vậy.

Bên ngoài trời đã tối, Ôn Bảo Tứ một đường ngủ ở trong lòng anh, rượu ngon ngược lại cũng tốt, uống nhiều quá thì ngủ thiếp đi.

Thiệu Ngọc đưa tay vén mái tóc bị gió thổi tung trên má cô ra sau tai, khuôn mặt vô thức lộ ra vẻ dịu dàng.

Đường Nghiêu đang lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu đánh giá anh, đột nhiên nói: "A Ngọc, cậu thích Tứ Tứ sao?"

Thiệu Ngọc nghe vậy dời mắt khỏi Ôn Bảo Tứ, khẽ liếc nhìn cậu ta, đôi mắt đen như ngọn núi xa khuất trong sương.

Đường Nghiêu giải thích với vẻ mặt không tự nhiên.

"Ý tớ là kiểu con trai thích con gái, không phải giống như bọn tớ coi con bé như em gái..."

Cậu ta đang định nói gì đó, Thiệu Ngọc đã cắt ngang.

"Ừ." Một chữ rất ngắn, nhưng lại ẩn chứa nhiều điều, Đường Nghiêu do dự vài giây, mới nói: "Vậy chuyện cậu chuẩn bị ra nước ngoài..."



"Tớ sẽ nói với em ấy."

Thiệu Ngọc nói xong, không lên tiếng nữa, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt tóc cô gái trong ngực, động tác hết lần này đến lần khác dịu dàng cưng chiều, Ôn Bảo Tứ thoải mái cọ cọ vào người anh.

Lúc đưa cô trở về Ôn gia, Đường Nghiêu một mực trốn sau lưng Thiệu Ngọc, quả nhiên sắc mặt Ôn Mẫn Hành không được tốt cho lắm, Địch Thu thay Thiệu Ngọc đỡ Ôn Bảo Tứ, bất mãn trách mắng bọn họ.

"Sao lại uống nhiều như vậy? Say như thế này rồi"

"Này, này, là không ngờ tửu lượng Tứ Tứ lại tệ như vậy ạ, dì Địch, cháu thề! Em ấy chỉ uống hai ly thôi!" Đường Nghiêu gãi đầu, mặt không đỏ tim không đập mà giải thích.

Thiệu Ngọc cũng nói xin lỗi với hai người họ: "Chú Ôn và dì Địch, cháu xin lỗi, là cháu không để ý kỹ Tứ Tứ."

"Không có việc gì không có việc gì, người an toàn về đến nhà là tốt rồi." Hai người vội vàng khoát tay, sắc mặt trong nháy mắt chuyến biến tốt hơn.

Thiệu Ngọc từ trước đến nay trầm ổn hiểu chuyện, lần trước cũng là bởi vì anh mới có thể tìm được Ôn Bảo Tứ, phần tình cảm cùng quan tâm này bọn họ đều nhìn ở trong mắt.

Vì vậy, cả hai đều rất yên tâm về Thiệu Ngọc.

Ôn Bảo Tứ hôm sau tỉnh lại, giống như thể vừa mơ một giấc mơ, trong mơ cô đã đến một quán bar rực rỡ xa hoa, còn uống thứ đồ uống xanh lam ngon tuyệt.

Mãi cho đến khi đánh răng xong, tất cả những ký ức đồng loạt quay trở về.

Cô chớp mắt ngạc nhiên, cảm thấy thoải mái và hạnh phúc không thể giải thích được.

Hôm qua là một trải nghiệm rất đặc biệt.

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, giữa mùa hè, khi kết quả thi vào đại học được công bố, Ôn Bảo Tứ lo lắng nắm chặt góc của Địch Thu, nhắm chặt mắt không dám nhìn máy tính, Ôn Anh ở bên cạnh liếc nhìn cô một cái, nhưng lực chú ý cũng tập trung lên thứ trên tay Địch Thu

Tiếng gõ cạch cạch trên bàn phím, kết thúc là một tiếng cạch nặng nề của enter

Cạch

Điểm số xuất hiện trên màn hình.

Bên tai truyền đến tiếng hô phấn khích.

"Mau mau! Tứ Tứ! Con đã đậu rồi!"

Địch Thu, người luôn trang nhã và dịu dàng, giờ đây nắm lấy tay cô và cổ vũ, nhảy lên như một đứa trẻ. Ôn Bảo Tứ nhìn chăm chú lên màn hình, xác định không có hoa mắt thì ngay lập tức phát ra tiếng thét chói tai.

"A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!

Sau khi phấn khích qua đi, cô lập tức chạy đến nhà A Ngọc.

Tim cô đập nhanh hơn, đầu óc vô cùng hưng phấn, nóng lòng muốn chia sẻ tin vui này với Thiệu Ngọc.

Người ra mở cửa là Thiệu Viễn Sơn, cô có chút kinh ngạc, còn chưa kịp mở miệng đã nghe ông ấy cười giải thích: "Dì Thường cùng những người khác đang giúp A Ngọc thu dọn đồ đạc, bận rộn không thể phân thân được"



"Thu dọn đồ đạc?" Ôn Bảo Tứ ngạc nhiên, "A Ngọc sẽ đi đâu sao ạ?"

"Thằng bé chưa nói với cháu sao?" Thiệu Viễn Sơn bối rối, sau đó nói: "A Ngọc sẽ xuất ngoại sau hai ngày nữa."

Từ cái lần bệnh của anh tái phát lần trước, một mực đút quãng tái lại, vốn đã được kiểm soát, nhưng sau khi tái phát lại bắt đầu như vậy."

"Không khí ở Bắc Thành quá tệ, tháng 4, tháng 5 hàng năm có cả sương mù, bão cát và bông liễu, không thích hợp để thằng bé sinh sống, cho nên bọn chú dự định để thằng bé ra nước ngoài định cư, nếu không với thân thể của A Ngọc, sẽ không chịu nổi mấy lần giày vò."

Giọng nói của Thiệu Viễn Sơn cảm thán lại đầy phiền muộn, giọng điệu bất đắc dĩ, tràn đầy bất lực cùng đau khổ của một người cha, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Nhưng giờ phút này, Ôn Bảo Tứ không có thời gian quan tâm ông ấy, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Thiệu Ngọc sẽ ra nước ngoài định cư.

Sẽ rất lâu, rất lâu nữa cô mới có thể gặp lại anh.

Người luôn quan tâm và bảo vệ cô kể từ khi cô đến nhà Ôn gia đã sắp đi.

Sẽ không ai đối xử với cô tốt như anh.

Sẽ không có ai đợi cô ngoài ga tàu lúc 4 giờ sáng, không có ai luôn kiên nhẫn giảng bài cho cô nữa, cũng không có ai ôm cô vào lúc đau khổ mà nói rằng 'không sao cả, công chúa thì nên để người ta mang thứ tốt nhất mà đến trước mặt mình.'

A Ngọc tốt nhất và tốt nhất trên thế giới đang rời khỏi cuộc sống của cô.

Ôn Bảo Tứ lập tức bật khóc, đứng đó khóc như mưa, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

'A Ngọc, anh nhất định phải khỏe mạnh... phải khỏe mạnh và luôn ở bên cạnh em.'

'Được, anh hứa với em.'

Đồ lừa gạt