Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 44: U15, Gặp Gỡ




“Bóng đá nếu các cậu chơi với nhau ở nhà thì đó là một môn thể thao, nhưng nếu ở sân vận động, thì đó là một nghề nghiệp. Đã là nghề nghiệp thì yêu cầu phải chuyên nghiệp, phải có quy hoạch, phải có kỹ thuật, phải rèn luyện hằng ngày. Đó là những yêu cầu tối thiểu của một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Câu lạc bộ chỉ tạo cho các cậu nơi để các cậu phát triển, còn đạt được thành tựu như thế nào đó là do khả năng của các cậu. Do đó, yêu cầu của tôi hiện tại là các cậu phải chấp hành đầy đủ các yêu cầu huấn luyện hằng ngày. Tất cả những biểu hiện của các cậu đều sẽ được ghi nhận. Trong 5 tháng đào tạo tiếp theo, ai biểu hiện tốt nhất, tôi sẽ cân nhắc đưa lên đội U17 để tham gia vào giải trẻ toàn Lisbon. Đối với tôi, ai có khả năng, người ấy sẽ được ưu tiên. Do đó, nếu không muốn phải cúi đầu mà rời khỏi học viện, thì hãy thể hiện cho tôi thấy nỗ lực của các cậu, rõ chưa?”

Jaime Pacheco bắt đầu buổi tập đầu tiên với những cầu thủ trẻ vừa mới vào học viện bằng một bài diễn thuyết ngắn gọn. Tùng thấy mắt đứa nào đứa nấy bốc lên hừng hực sức mạnh chiến đấu, cảm thấy khá nhàm chán. Cậu đương nhiên sẽ toàn lực huấn luyện rồi. Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội được đào tạo trong môi trường chuyên nghiệp như vầy. Mặc dù, có vẻ như ở Lisbon, Belenenses cũng không được chào đón cho lắm.

Tùng vừa nghĩ như vậy, vừa lướt nhìn toàn trường. Tính toán thêm 5 người Tùng mới vào nữa, đội U15 hiện cũng chỉ có 9 người, còn chưa đủ thành lập một team đá nữa. Cũng đúng thôi, năm nay mới là năm đầu tiên Belenenses tiến hành đào tạo cho lứa U15, trước đây họ cũng chỉ mới đào tạo đến lứa U17, 4 người còn lại được chiêu mộ từ các đội trẻ của câu lạc bộ nhỏ khác về.

Sau bài phát biểu, Jaime Pacheco bỏ lại đám trẻ cho trợ lý huấn luyện viên đội trẻ Marco Paulo, còn ông tiếp tục sự nghiệp diễn thuyết của mình với lứa U17 vừa được tập trung lại sau đợt nghỉ mùa đông, đồng thời cũng chuẩn bị cho giải U17 toàn thành Lisbon hàng năm.

“Ông ấy có vẻ thích diễn thuyết nhỉ?”, Tùng nói nhỏ với Pele đang vẻ mặt đờ đẫn nhìn về phía trước. Rõ ràng những lời ông Jaime Pacheco không để lại tí ấn tượng gì với cậu ta cả.

Marco Paulo từng là một cầu thủ Bồ Đào Nha, vừa giải nghệ không lâu và vẫn đang trên con đường tìm thêm một công việc huấn luyện viên sau khi rời khỏi ghế trợ lý huấn luyện ở câu lạc bộ Pacos Ferreira, đã đến Belenenses để tìm kiếm cơ hội, cùng lúc với đội U15 vừa được phát triển, thế là ông ngay lập tức được nhận vào và trở thành trợ lý huấn luyện viên cho đội trẻ, chịu trách nhiệm cho lứa U15. Ông ho nhẹ để một lần nữa thu hồi sự chú ý của đám trẻ, vừa nói lớn :”Như các cậu cũng thấy, huấn luyện viên Jaime Pacheco rất xem trọng các cậu. Do đó, kể từ hôm nay, các cậu sẽ nhận được lịch tập luyện căn cứ vào những thông tin đã thu thập được từ buổi thử huấn, kết hợp với những dữ liệu có từ việc thu thập biểu hiện của các cậu hằng ngày, từ đó mỗi tiến bộ của các cậu đều sẽ được chúng tôi chú ý mật thiết.

Kể từ ngày mai, buổi sáng chúng ta sẽ cùng nhau tiến hành chạy bộ 2km vòng quanh sân bóng, sau đó tiến hành tập kỹ thuật cho từng vị trí. Buổi chiều tiến hành huấn luyện chiến thuật và rèn luyện 2 vs 2. Tối sẽ là thời gian nghỉ ngơi và học tập ngoại khóa của các cậu. Chủ nhật các cậu sẽ được nghỉ buổi chiều. Bài tập của từng người tôi đã chuyển để phòng của các cậu, căn cứ vào biểu hiện của các cậu sẽ có sự điều chỉnh, do đó, liệu mà luyện tập nghiêm túc cho tôi. Còn bây giờ, cùng tôi ra sân chạy thôi”

Sau một tiếng hét của Marco Paulo, toàn đội bắt đầu tiến hành luyện tập. Ngoài Pele, Tùng còn làm quen được với Diogo Oliveira, Fredy, Fabio Marques và Pias, đều được chuyển lên từ các đội bóng nhỏ có liên kết với Belenenses, giống như cách mà Tùng đã từng dự tính thực hiện trước khi quen biết với Domingos Jose. Hiện nay chưa phân chia vị trí trong sân một cách rạch ròi như các cầu thủ đội U19 hoặc đội hình chính, do đó, bọn trẻ tỏ vẻ khá hòa thuận với nhau, không hề có sự ngăn cách hay toan tính gì. Ngoài Pele và Tùng đi đến Belenenses với mong ước được đá bóng chuyên nghiệp, thì 3 người đồng bạn của hai cậu đá bóng ở đây chỉ vì yêu thích, nên chỉ sau buổi luyện tập đầu tiên, ba đứa trẻ cảm thấy không thể chịu đựng nổi, bèn xin phép lui trận. Marco Paulo không nói gì mà chuyển ba đứa đến văn phòng chính, sau đó không biết có chuyện gì xảy ra, ba đứa thu dọn đồ đạc và ra về với vẻ mặt đưa đám.

Tùng nhìn tụi nó ra khỏi khuôn viên của câu lạc bộ, cảm khái không thôi. Đúng là nơi thì không có, kẻ tìm không ra. Ở Việt Nam có biết bao cầu thủ mong muốn được môi trường huấn luyện chuyên nghiệp như thế này mà không được, ở đây thì có người đã được nhận rồi lại muốn từ bỏ. Tùng nắm chặt tay, quyết tâm sẽ phải cố gắng hơn nữa để nắm bắt cơ hội không dễ có này.

Cuối ngày, dù những đứa khác đã hoàn thành buổi tập đầu và ra về, Tùng vẫn ở lại thêm 1 giờ nữa để tiến hành luyện tập chuyền bóng một mình. Điều kiện ở Belenenses quả nhiên là ổn hơn rất nhiều so với ở Việt Nam, có rất nhiều thiết bị hỗ trợ mà trước giờ cậu chưa từng được tiếp xúc, phải đến khi trợ lý huấn luyện viên hướng dẫn tận tình thì cậu mới biết được. Nhờ vậy, những bài tập cơ bản trước giờ của Tùng được thực hiện một cách dễ dàng hơn, đồng thời hiệu quả cũng tốt hơn, chỉ cần nhìn vào những điểm kinh nghiệm vừa có được của cậu thì đủ hiểu được cơ hội huấn luyện này là khó có được như thế nào.

Kết thúc khóa huấn luyện buổi chiều, Tùng cũng không về ngay kí túc xá, mà tiếp tục dẫn bóng chạy thêm một vòng nữa. Marco Paulo cũng vừa đi vừa báo cáo với Jaime Pacheco về tình hình lúc sáng này, bỗng trông thấy một bóng người quen thuộc còn ở đường chạy. Thấy trợ lý của mình bỗng dừng lời nói, Jaime Pacheco ngước nhìn theo, chợt sững sờ khi bắt gặp hình ảnh của Tùng đang vừa chạy vừa dẫn bóng. Ông quay sang Marco Paulo, hỏi thăm :” Cậu yêu cầu thêm huấn luyện hả?”

Marco Paulo cười khổ nói :”Mới huấn luyện có một chút thế mà đã ba người không chịu nổi xin rút lui rồi, giờ mà thêm luyện chắc cả đám nghỉ hết quá, có thể là cậu ta thích chạy bộ thôi”, ông vừa nói vừa cười khổ lắc lắc đầu. Chuyện hồi sáng đúng là dở khóc dở cười, bọn trẻ ngày nay coi bộ không phải ai cũng đủ bản lĩnh và kiên trì để bước lên nghề nghiệp cầu thủ.
Jaime Pacheco cười cười không nói gì, nhìn chăm chú vào bóng lưng của Tùng. Ông cũng từng nghe Domingos Jose nói cậu nhóc này làm một người điên cuồng huấn luyện. Thật không ngờ ngày đầu tiên đã được chứng kiến rồi. Thú vị, thật là thú vị lắm

“Chăm chú theo dõi tiến bộ của cậu ta, tùy thời báo cáo cho tôi biết. Từ ngày Tiago Figueired lên đội U19, tôi vẫn chưa tìm được một người thay thế cậu ta. Hi vọng là lần này sẽ có một bất ngờ lớn.”

Jaime Pacheco vừa cười vừa đi ra khỏi khu vực huấn luyện, để lại Marco Paulo vẻ mặt đờ đẫn. Cậu nhóc này ngày đầu tiên đã gây được ấn tượng với huấn luyện viên rồi, tiền đồ vô lượng a. Không giống như tụi nhóc kia, lúc nào cũng tìm cách lười biếng. Lần này phải nặng tay với tụi nó mới được.

Pele đang ngồi xem tivi nhìn mỹ nữ, đột nhiên hắt hơi một cái, cả người rùng mình, nó quay sang Pias hỏi :”Ngươi có cảm giác hơi lạnh không?”

Pias vẻ mặt tức cười nhìn Pele như nhìn một đồ ngốc

Chưa xong còn tiếp!!!


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
— QUẢNG CÁO —