Figurredo trở thành phụ trách toàn bộ tìm kiếm cầu thủ của Belenenses ở toàn bộ khu vực phồn hoa nhất Bồ Đào Nha, nơi tập trung đến gần 40 câu lạc bộ ở khắp các cấp bậc thi đấu như Lisbon, ánh mắt và độ nhạy bén thì không cần phải bàn nhiều. Ngay từ khi bắt đầu trận đấu, ông ngay lập tức bị thân ảnh số 30 thu hút.
Người ta thường nói, ngồi trên khán đài trực tiếp xem thi đấu, mới là trải nghiệm tuyệt vời nhất. Còn đối với những người tìm kiếm cầu thủ như Figurredo, ngồi trên khán đài theo dõi cầu thủ mới có thể nắm bắt được tốt nhất tình trạng và thực lực của cầu thủ.
Figurredo tâm đắc nhất câu nói của Bố già Barcelona Johan Cruyff: trong một trận đấu, trung bình mỗi cầu thủ chỉ có 3 phút thời gian có bóng ở chân, cho nên, để phân biệt một cầu thủ tốt hay không, phải theo dõi trong 87 phút không có bóng, cậu ta đóng góp được gì cho đội bóng.
Chỉ trong 5 phút đầu tiên, Figurredo cực kì ngạc nhiên trước những bước di chuyển của Tùng, đặc biệt là cách cậu ta bọc lót vị trí và bổ sung chỗ trống trên sân, cứ như cậu ta có một đài rada chỉ dẫn chính xác vị trí cần đền bù để ổn định phòng tuyến. Mặc dù Louletano luôn tạo các tình huống tiến lên, nhưng hầu hết đều bị Tùng bọc lót thành công, khiến đối thủ không tìm thấy khoảng trống, buộc phải lùi thế tiến công lại và chờ đợi thời cơ khác.
Bỗng nhiên, Figurredo đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng vì kích động khi thấy pha qua người điệu nghệ của Tùng. Động tác này, ông cũng đã thấy nhiều ở những cầu thủ châu Mĩ, nhưng ở một cầu thủ châu Á thì đơn giản là lần đầu tiên. Ông còn kích động hơn khi thấy rõ cách cậu kiến tạo cho Muendo trên hàng công bằng một đường chuyền bằng má ngoài, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp xé toang hàng phòng thủ đối phương.
Vài phút sau, ông lại một lần nữa kinh ngạc vô cùng với pha cắt bóng và đứng dậy nhanh như điện của Tùng. Điều này làm ông liên tưởng đến Makelele, khiến ông vô cùng hưng phấn mà điên cuồng ghi chép vào quyển số tay của mình, điều này khiến không ít khán giả bên cạnh cảm thấy lạ lùng, nhưng họ cũng không hề để ý mà đồng loạt vỗ tay cho pha lập công vừa rồi của Godinho. Lại một pha phản công cực nhanh làm cho Louletano không tìm thấy được cách nào phá giải.
Trên sân bóng, hai bàn thắng bất ngờ liên tiếp khiến sĩ khí Louletano bị sụt giảm nghiêm trọng, mặc cho Marocas và huấn luyện viên Miguel tiến hành động viên như thế nào đi nữa. Louletano trở nên dè chừng hơn rất nhiều trước những đòn tấn công dâng cao như trước. Thế trận giằng co này bị ông Pacheco nhìn thấu và cảm thấy khá bực mình. Meireles rất vững vàng ở vị trí tiền vệ phòng ngự, nhưng khả năng tấn công và gây đột biến của cậu có vẻ không đủ, nhất là ở những tình huống giằng co cần có sự đột biến như thế này, thì lại không thấy được cậu ta phát huy sở trường.
Ông gọi Rui Jorge ra, bàn bạc lại :”Tôi dự tính đưa Tùng lên tiền vệ trung tâm, đưa Meireles lại vị trí tiền vệ phòng ngự, cậu thấy sao?”
Jorge hết hồn, vội nói :”Nhanh vậy sao, tôi nghĩ cần một quãng thời gian để cậu ta thích nghi đội hình chính đã rồi tính, tôi sợ trong đội sẽ có lời bàn tán. Ông cũng biết đó, Tùng mới chỉ 15 tuổi”.
Pacheco nghe thấy cũng có lý, bèn gật đầu, đăm chiêu nhìn vào tình huống trên sân.
Thế trận giằng co kéo dài đến hết trận đấu, cả hai đội đều không thể tìm thêm bàn thắng nào mà kết thúc với tỷ số 2-0 cho Belenenses. Khán giả chỉ cảm thấy buồn ngủ vì từ phút 20 trở đi, Louletano không dám tấn công, Belenenses thì không có sự đột phá. Cũng may có hai bàn thắng chớp nhoáng ở đầu trận, nếu không đã có sự la ó trên khán đài rồi. Khán giả châu Âu không dễ dãi như ở châu Á, họ sẵn sàng buông lời nhục mạ nếu cầu thủ thể hiện không ưng ý. Do đó, nghề nghiệp cầu thủ ở châu Âu sống với áp lực rất cao, đồng thời cũng rất nhiều cám dỗ. Và một trong số đó là ….
“Này Tùng, lát nữa đi vui vẻ một chút không ?”, Alves ôm lấy vai Tùng. Hôm nay là một trong số ít những trận anh thi đấu thư thái đến mức này. Tưởng chừng Louletano sẽ gây ra khó khăn rất nhiều cho mình, nhưng bóng cứ đến trước vòng cấm thì kiểu gì Tùng cũng sẽ xuất hiện và hỗ trợ phòng ngự, thậm chí bọc lót cho các hậu vệ làm giảm áp lực cực lớn cho hàng thủ.
Tùng lắc lắc hai bắp chân để giãn cơ. Trận này cậu chạy hơn bình thường khá nhiều, mặc dù đã có ý thức rèn luyện thể lực tốt hơn, nhưng có lẽ vẫn chưa đủ. Ngay từ tiếng còi kết thúc trận đấu, cậu cảm thấy cả người như bị rút khô sức lực. Ngồi phệt xuống được một lúc thì nghe tiếng của Alves, Tùng quái lạ liếc nhìn đội trưởng của mình, lắc đầu cười nói :”Tôi không thích quán bar, ở đó ồn ào lắm. Tôi nghĩ tôi cần nghỉ ngơi một chút trước khi huấn luyện vào ngày mai”. Tùng cười cười nói tiếp. Việc cầu thủ sau trận đấu đi quán bar không phải là điều quá bất ngờ ở Belenenses, nhất là đối với đội U19, khi các cầu thủ trẻ tinh lực tràn đầy muốn phát tiết một chút mà không muốn gây ra phiền phức, thì nhất định phải đi quán bar để giải toả tâm lý, nhất là sau những trận đấu tốn nhiều tinh lực.
Marocas liếc mắt nhìn Tùng đang ngồi trên đất, do dự vài giây, bỗng đi lại gần, bắt tay với Tùng rồi nói :”Chào cậu, tôi là Marocas, rất hân hạnh được biết cậu. Cậu đá hay thật, tôi hoàn toàn không thể vượt qua được cậu lần nào”, nói rồi, Marocas cười chua chat, có vẻ đìu hiu hẳn. Dáng vẻ này trái ngược hoàn toàn cảm giác ngạo nghễ hồi đầu trận. Quả thật, trận đấu này Tùng đã đánh bại lòng tin của Marocas, khiến cậu ta cảm thấy bối rối và lạc lõng hẳn.
Tùng nhìn thấy được vẻ chán chường trên gương mặt Marocas, không muốn cậu ta bị bóng ma tâm lý đè ép, đứng dậy bắt tay và nói :”Cậu cũng tuyệt lắm. Tôi đã nghiên cứu cậu từ trước trận rất lâu nên mới có thể có được biểu hiện tốt như vậy. Lần sau chắc chắn tôi sẽ không may mắn như lần này nữa”. Mặc dù chỉ mới đọc sơ qua về Marocas và xem 2 lần bang ghi hình cách thi đấu của cậu ta, nhưng như vậy chắc là nhiều rồi nhỉ? Tùng thầm nghĩ.
Marocas bừng tỉnh, ngạc nhiên nhìn Tùng. Có lẽ là thật, chắc hẳn cậu ta đã nghiên cứu mình rất lâu mới khắc chế mình đến như vậy chứ. Marocas bỗng thấy nhẹ nhàng hơn hẳn, nụ cười cũng trở lại trên môi. Anh ta vui vẻ lắc tay Tùng nhiều lần, còn đòi trao đổi áo với cậu. Tùng cũng vui vẻ đáp ứng và cùng đồng đội vào lại phòng nghỉ, trước khi xuất phát trở lại Lisbon.
Figurredo cảm giác đã đầy đủ, háo hức đem tư liệu cộng với đĩa ghi hình hôm nay về lại câu lạc bộ. Ông không chờ đợi được mà trực tiếp lao thẳng vào văn phòng của Carlos, miệng la to :”Chúng ta nhặt được bảo bối rồi, Carlos”
Jorginho Carlos đang đau đầu vì thành tích của đội 1. Trận đầu tiên Belenenses gặp ở giải ngoại hạng là tiếp Vitória FC trên sân nhà vào 3 ngày nữa. Với tình hình như hiện nay, không biết mục tiêu trụ hạng năm nay có vượt qua được hay không nữa. Thành tích thi đấu giao hữu đều không được khả quan cho lắm. Mancuso và Silas vẫn chưa thích nghi được với đội hình, hàng phòng ngự thì yếu kém, hàng tấn công thì không đạt hiệu suất. José Couceiro thì lại có vẻ không ổn định được phòng thay đồ. Còn có tin ông ta đang tiếp xúc với liên đoàn bóng đá Bồ Đào Nha cho chiếc ghế huấn luyện viên trưởng đội U21,… Bao nhiêu thông tin không được tốt đẹp khiến Carlos cảm thấy vô cùng phiền não. Ông sầm mặt lại nhìn Figurredo đang cười toe toét chạy vào, tự hứa với lòng sẽ đấm vào mặt cậu ta ngay lập tức nếu cậu ta không nói ra được lời hữu ích.
Figurredo chỉ cảm thấy sát khí vờn quanh căn phòng, nuốt nuốt nước bọt, nói nhỏ :”Ông bảo tôi hôm nay theo dõi đội U19 thi đấu, tôi có đem theo báo cáo và đĩa ghi hình, vội vàng chạy vào báo tin cho ông đây”. Nói rồi, vẫn không che giấu được kích động, Figurredo nói lớn hơn :”Ông biết tôi thấy gì không, một Makelele tương lai kèm với một Beckham tương lai, à không, còn phải kèm thêm Ronaldinho nữa”
Mặt của Carlos càng lúc càng đen lại, không để ý hình tượng mà đứng dậy quăng cho Figurredo quả bóng dưới chân mà ông vừa túm được, miệng quát tháo :”Cậu bị thần kinh à, cái gì mà Makelele, cái gì mà Ronaldinho. Cậu không nghiêm túc được một tí sao? Cậu có biết tôi đang đau đầu vì câu lạc bộ lắm rồi hay không mà cứ mở trò đùa vậy hả?”, Carlos gầm lên giận giữ khiến Figurredo chỉ đứng im thin thít. Sau một hồi phát tiết, ông cũng bình tĩnh lại, ngồi về ghế, gương mặt lạnh nhạt nhìn Figurredo. Thấy vậy, Figurredo không chần chờ, nhanh chóng lấy ra đĩa ghi hình, đưa vào máy.
Figurredo nói tiếp :”Ông chú ý kĩ số 30 bên đội chúng ta”, nói rồi, Figurredo đứng bên cạnh, nhìn gương mặt của Carlos, rất muốn xem sự biến đổi trên gương mặt của ông. Quả thật, gương mặt của Carlos biến từ lạnh nhạt sang chăm chú chỉ sau 1 phút, tiếp đến, biến thành cực kì nghiêm túc, rồi hoá thành kinh ngạc với pha kiến tạo của Tùng ở phút thứ 5. Ông vẫn tiếp tục sắc mặt kinh ngạc này đến hơn 20 phút, không hề biến đổi ngay cả pha cản phá và hỗ trợ của Tùng ở phút thứ 12.
Thấy vậy, Figurredo bấm dừng hình ảnh, nhìn Carlos. Mặt ông ngưng lại, quay đầu nhìn Figurredo, vẻ mặt khó hiểu. Figurredo nói :”Không cần xem nữa, phần sau cả hai thi đấu rất bảo thủ, không hề có tí dinh dưỡng nào, xem chỉ tổ phí thời gian. Ông thấy sao?”
Chưa xong còn tiếp !!!
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc