Thời gian thấm thoát trôi qua, thời kì tập huấn mùa đông cũng đã hết.
Trên sân, Pele vẫn đang cố gắng liên tục dẫn bóng, thế nhưng, đứng trước mặt cậu là Tùng. Gương mặt Pele tràn đầy đắng chát, cố gắng giữ chút thể diện bằng cách đảo chân hòng vượt qua mặt đối thủ.
Tùng liếc mắt khinh thường, ngay khi Pele lấn người sang phải, bỗng nhiên bị té rạp xuống đất.
Đứng bên sân, huấn luyện viên Pacheco ánh mắt quái dị nhìn Pele, thầm nghĩ tên nhóc này đúng là cố gắng, có điều bị xoạt bóng nhiều lần như vậy, không biết có bị xảy ra bóng mờ gì hay không nữa.
Đúng vậy, hiện đang là trận đấu đối kháng cuối cùng, với Tùng đang trong đội hình chính, đá vị trí tiền vệ phòng ngự, Pele thì vào vai tiền vệ cánh phải của đội dự bị. Tính đến lần ngã này, thì đây đã là lần thứ 5 cậu ta bị xử lý, chỉ trong vòng chưa đến 20 phút. Thậm chí, đồng đội bên đội dự bị cũng có vẻ khá mong đợi Pele bị xoạt bóng, khi bóng hiện tại vẫn liên tục được chuyền cho cậu ta.
Trong suốt 2 tuần lễ tập huấn, Tùng đã nhanh chóng hòa nhập với đội bóng, và hiện tại là vị trí không thể thiếu cho lối đá phòng ngự phản công, vốn là sở trường của Pacheco. Lúc trước khi vừa tiếp nhận đội B, ông vô cùng bất lực vì không thể tìm ra được một tiền vệ phòng ngự đúng nghĩa, vừa có khả năng đánh chặn, vừa có khả năng chuyền bóng, trong khi Figas vừa đôn lên đội B lại một lần nữa được gọi lên đội 1, khiến cho ông giật gấu vá vai. Hết cách, ông mới lựa chọn đội hình tấn công tổng lực, hòng gạt đi sự yếu thế ở tuyến giữa, bằng cách tăng cường khả năng kiểm soát với dàn tiền vệ và tiền đạo dày đặc, hi sinh hàng phòng ngự. Kết quả là đội B bị thủng lưới nhiều ngang ngửa với số bàn thắng đạt được. Thế nhưng hiện tại lại hoàn toàn khác. Sự có mặt của Tùng, giúp bổ túc chỗ trống hiện tại của hàng phòng ngự, đồng thời, ông hoàn toàn có thể đưa Tùng lên vị trí tiền vệ trung tâm, và đưa Ivan Djurdjevic về làm tiền vệ phòng ngự. Một mình Tùng cũng thừa sức áp chế được tuyến giữa của đối phương, như thế mới phát huy được tốt nhất khả năng chuyền bóng và áp chế kinh người của Tùng.
Diễn biến trên sân hiện vẫn đang nghiêng lợi thế về đội hình chính. Với những đường chuyền vượt tuyến và đảo cánh của Tùng, đường tấn công của đội hình chính thêm phần đa dạng. Bên cạnh đó, được lợi từ hai tuần tập huấn chung, hiện giờ Carlitos và Eliseu đã làm quen được với những đường chuyền từ xa vô cùng tinh chuẩn của Tùng, điều này khiến cho bộ đôi tiền đạo trở nên sắc sảo và khó đoán hơn bao giờ hết.
Kết quả buổi tập không hề bất ngờ, đội hình chính có chiến thắng thuyết phục 3 – 0, với hai đường kiến tạo gián tiếp của Tùng, cộng với 1 pha đột phá đầy ngẫu hứng của Carlitos.
Huấn luyện viên Pacheco vô cùng hài lòng trước màn thể hiện này. Ông tập hợp toàn đội, chuẩn bị cho bài phát biểu trước trận đấu đầu tiên của nửa trình sau mùa giải.
“Chúc mừng các cậu đã hoàn thành tốt thời gian tập huấn này. Các cậu sẽ có 1 ngày nghỉ, trước khi lên đường đến Varzim. Đây là một câu lạc bộ mạnh, đồng đều, cũng là khách quen của giải hạng Nhất. Do đó, chúng ta cần hết sức cẩn trọng. Bây giờ, tôi sẽ công bố tên của hai mươi cầu thủ sẽ cùng đi với tôi:
Đầu tiên, Aurelio”
Tiếng vỗ tay vang lên nhẹ nhàng, cũng không có gì quá bất ngờ. Aurelio hiện đang có phong độ tốt, đồng thời còn là đội trưởng, nên việc có tên của cậu ấy, âu cũng là điều dễ hiểu.
“Tiếp theo, Carlitos”
Pacheco nhìn về phía tiền đạo người Bồ Đào Nha, anh ta cũng đáp lại bằng một cái nhìn dí dỏm. Quả thật, cái tên của Carlitos xuất hiện cũng không hề bất ngờ.
Từng cái, từng cái tên được Pacheco báo lên, cứ một cái tên được hô là một vòng chúc mừng và la ó diễn ra. Pacheco cũng không hề nề hà gì, mà vẫn chậm rì rì đọc từng cái tên.
Đến cuối cùng, ông hô lớn :”Tung Nguyen và Pele”.
Cả đám ồ lên đầy bất ngờ. Hai thằng nhóc mới đến lại được vào danh sách lớn. Đây quả là một sự kiện chưa hề có tiền lệ ở Belenenses. Mặc dù thực lực của Tùng và Pele đều được công nhận, nhưng để vào được danh sách lớn, đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì cả.
Tùng cũng hơi sửng sốt một chút. Mặc dù tự tin với khả năng của mình, nhưng cậu cũng không hề nghĩ ràng huấn luyện viên lại cho mình và Pele cơ hội lớn đến như vậy. Cậu ngước lên nhìn về phía Pacheco, được đáp lại bằng cái nhìn cỗ vũ, điều này khiến Tùng cảm giác vô cùng tự tin và nhiệt huyết, hận không thể vào sân ngay lập tức để đại sát tứ phương.
Kết thúc buổi họp, cả đám ra về với tâm trạng phấn khởi. Đối với những cầu thủ không vào được danh sách lớn, đa phần là các cầu thủ đã lớn tuổi, cộng với việc đã không quá tham vọng trong sự nghiệp quần đùi áo số nữa, nên rất nhanh cam chịu với hiện thực. Không khí trong đội tuy không thể tránh khỏi sự cạnh tranh, thế nhưng về tổng thể vẫn hài hòa, điều này làm Tùng cảm khái rất nhiều. Mặc dù chỉ là câu lạc bộ nhỏ, nhưng điều được nhất là ở định vị, mọi người đều hiểu được chỗ đứng của mình, không xuất hiện tình trạng ảo tưởng sức mạnh, cho rằng mình là vô địch, không xem ai ra gì, như những trung tâm huấn luyện lớn. Điều này giúp cho tinh thần đoàn kết và nhất trí đồng lòng của toàn đội luôn được duy trì ở mức cao nhất.
Carlitos và Eliseu vui vẻ bá cổ Tùng, nói nhỏ :”Này, hôm nay chúng ta không tập một bữa, tôi có chỗ này hay lắm, cậu có đi không?”, nói rồi, Eliseu nháy nháy mắt với Tùng, biểu cảm mập mờ.
Carlitos thì ngay lập tức tống cho Eliseu một cước, nói lớn :”Bớt ở đây dụ dỗ Tùng vào con đường ma quỷ của cậu, cậu ấy còn chưa đủ tuổi thành niên nữa đó.”
Eliseu bĩu môi, nói nhỏ :”Tính là gì chứ, rõ ràng có người còn nói là trước đây mới 15 tuổi đã là sát thủ tình trường, giờ đây lại dạy dỗ một đứa nhóc 16 tuổi rằng phải cẩn thận. Đúng là không biết xấu hổ”
Carlitos sắc mặt đen nhánh, vô cùng tức tối vì bị bốc trần vết thẹo. Nhìn biểu hiện của hai người, Tùng cũng đã lờ mờ đoán ra được nơi mà hai người nói. Tùng cười cười đáp trả :”Hai người muốn bị Pacheco đuổi cổ về hay sao mà dám đi nơi đó. Ít nhất thì cũng phải để sau khi chiến thắng Varzim mới được chứ”
Carlitos gật đầu lia lịa, thế nhưng ánh mắt sáng rực đã bán đi tâm tình của cậu ta vào lúc này. Eliseu cũng hơi sợ, liếc mắt xung quanh, không thấy bóng dáng huấn luyện viên, mới thở phào nhẹ nhõm nói :”Không phải như cậu nghĩ đâu, chúng ta có thể đến quán bar kế bên nhà thờ Balem, nơi đó là đại bản doanh của người hâm mộ Belenenses chúng ta, nếu là cầu thủ vào sẽ được giảm giá đấy. Mà lại, nơi đây khá yên tĩnh, rất thích hợp cho việc xả hơi. Chỉ khi nào ở đây xem trực tiếp bóng đá, mới tạo nên sự sôi động đặc trưng của “Những đứa con Belem”
Trông Carlitos có vẻ mất hứng, Tùng chỉ cười cười rồi nói mình sẽ đến sau, kêu gọi hai người không cần phải chờ. Hai người dẫn nhau ra về. Mặc dù chỉ là cầu thủ đội B, nhưng thu nhập của Carlitos và Eliseu cũng không phải dạng vừa, hoàn toàn có thể coi là thu nhập cao. Kể từ đó, hai người cũng thuận lợi sinh sống được ở nơi đắt đỏ như Lisbon.
Tùng nhìn hai người ra về, cảm khái liên tục. Sau đó, lại tiếp tục tiến hành huấn luyện như thường ngày. Đợi đến khi sắc trời mờ xuống, cậu mới không cam lòng quay về kí túc xá chuẩn bị, để có thể cùng với Pele đến nơi đúng giờ.
Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc