Ngôi Sao Rơi Trên Hoa Hồng

Chương 14



Đến chiều, quán cà phê dần đông người, Dụ Thu lo Tuyên Quân bị phát hiện, mượn danh nghĩa thêm cà phê qua đó một chuyến, lại thấy Tuyên Quân đã ngủ say.

Dưới mắt cậu là quầng thâm mờ, cả người trông bơ phờ.

Dụ Thu dừng chân, về phòng thay đồ cầm áo khoác của mình ra, đắp lên người Tuyên Quân, Chung Dục nhìn thấy, hỏi: "Dụ Thu, cậu ta là..."

Dụ Thu giơ ngón trỏ, "Suỵt."

"Ò...." Dụ Thu nói nhỏ, "Sao cậu ta còn ngủ vậy, là bạn anh à?"

"Coi là vậy," Dụ Thu thấp giọng nói, "Hàng xóm của tôi."

"À," Chung Dục sờ đầu, cậu ta không thấy mặt người kia, dường như Dụ Thu chắn lại suốt, cậu ta cũng không nhìn nữa.

Quán cà phê bận luôn bận tới 8 giờ tối.

Tuyên Quân đã dậy, ôm áo khoác của Dụ Thu, lim dim dựa vào sô pha, thoạt nhìn thật giống bé ngoan.

Dụ Thu bận rộn xong, thay đồ, cười nói với cậu: "Đi thôi."

Chung Dục đang xếp đồ nghe Dụ Thu nói còn tưởng là đang nói với cậu ta, kết quả trong chớp mắt, bỗng va phải một đôi mắt đào hoa cực kỳ đẹp.

Chung Dục trợn tròn mắt, dường như hết sức kinh hãi, lắp bắp: "Tuyên, Tuyên!"

Dụ Thu cười nhìn cậu ta, nói: "Sụyt."

Chung Dục ngậm miệng, vẻ mặt như bị sét đánh.

Tuyên Quân đi ra, vươn vai, Dụ Thu mặc áo khoác lên nói: "Nãy giờ chưa nói với cậu, chúc mừng nhé, cuối cùng cũng nổi rồi."

"Ây dô," Tuyên Quân nói, "Anh đừng khen em nữa, anh vừa khen em em đã muốn lên trời luôn —— tối vậy rồi, tới siêu thị mua chút rau củ, em nấu cơm cho anh."

Hai người tới siêu thị, Tuyên Quân đội mũ lưỡi trai, còn đeo khẩu trang, che kín mít, mua rau cũng không dám tới chỗ đông người, Dụ Thu chủ yếu phụ trách thanh toán gì đấy.



Dụ Thu đề nghị tới nhà anh, nhà Tuyên Quân lâu lắm rồi không ở, chắc bụi cũng kha khá.

Tuyên Quân cầu còn không được, hoàn toàn đồng ý.

Nhà Dụ Thu vẫn sạch sẽ như vậy, Tuyên Quân không hề xem mình như người ngoài, cởi áo khoác, Dụ Thu rất dỗi tự nhiên nhận lấy, giúp cậu treo lên mắc áo, Tuyên Quân cười nói: "Anh Thu ơi, anh làm thế này y như cô vợ nhỏ vậy."

Dụ Thu bật cười, "Không biết lớn nhỏ."

Tuyên Quân vào nhà bếp nấu cơm, Dụ Thu bèn ở bên cạnh giúp thái rau, anh thái chậm, Tuyên Quân cũng không gấp, hai người cùng dùng một cái thớt thái rau, Tuyên Quân ngước lên là có thể thấy Dụ Thu.

Có lẽ là vì bị bệnh nên nước da của Dụ Thu tái nhợt, màu môi cũng rất nhạt, tựa như búp bê sứ.

Dụ Thu hỏi: "Lần này cậu về ở lại bao lâu?"

"Chắc ở hai tuần, cũng không chắc chắn," Tuyên Quân nói, "Nếu như công ty gọi một cú điện thoại qua, một giây sau em phải kéo vali đi ngay."

"Gấp vậy sao?" Dụ Thu cau mày.

"Hết cách rồi," Tuyên Quân nói, "Trước đây ngày nào cũng nghĩ, em muốn nổi, để nhiều người biết đến em hơn nữa, nhưng khi ngày này thật sự đến, em lại thấy không được người ta biết vẫn tốt hơn."

"Tại sao?" Dụ Thu hỏi.

Tuyên Quân hỏi vặn lại anh: "Anh Thu, anh cảm thấy muốn nổi có tốt không?"

"Sao lại không tốt?" Dụ Thu bỏ rau đã thái vào mâm sứ, "Chúng ta đều là người thường, chạy theo danh lợi là điều khó tránh, trong lòng ai không muốn hưởng thụ cuộc sống, chẳng ai muốn xuống lịch kiếp trải khổ cả. Chuyện nổi hay không, năm phần xem vận may, năm phần còn lại xem chính mình. Nếu là tôi, tôi rất muốn nổi, muốn được nhiều người biết đến, nếu như được toại nguyện thì đó là vận may của tôi, nếu như ước vọng không thành, vậy tôi cứ tiếp tục mơ giấc mộng tục thế của tôi là được —— Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"

Tuyên Quân dời tầm mắt, ho một tiếng như để che giấu: "Không có... Chỉ là, cảm thấy nhìn anh khác với trước đây lắm."

"Trước đây cảm thấy anh rất tốt, ừm.... Một người rất hoàn mỹ, bây giờ lại thấy ..."

"Có phải cảm thấy tôi rất bình thường không?" Dụ Thu cười.

"Không phải," Tuyên Quân nói, "Rất phóng khoáng, rất đẹp trai."



Dụ Thu bật cười.

Hồi sau.

"Vậy cậu...." Dụ Thu ngập ngừng giây lát, hỏi: "Sẽ chuyển đi ư?"

"Em cũng không biết," Tuyên Quân nghĩ, bỏ hành băm vào trong đĩa nhỏ, rồi tới giúp Dụ Thu thái sợi gừng, "Có thể đi, cũng có thể sẽ không."

"Ừm." Dụ Thu không nói nữa.

Thái rau xong, phần xào rau không thuộc phận sự của anh, Dụ Thu rời nhà bếp, ngồi trong phòng khách nhìn Tuyên Quân nấu cơm.

Cảm giác này.

Thật sự khá dễ chịu.

Tuyên Quân đựng món cuối cùng vào đĩa, bỗng nghe thấy tiếng đàn piano.

Rất nhẹ nhàng, dịu dàng và lãng mạn.

Cậu đi tới cửa nhà bếp, tựa khung cửa.

Dụ Thu ngồi trên ghế đàn piano, gập đôi chân dài, ngón tay du tẩu giữa phím đàn đen trắng, đường cong lưng xinh đẹp, anh cụp mắt, chợt liếc sang đây, từ phía xa nở nụ cười với cậu.

Bài nhạc anh đàn quen lắm, Tuyên Quân nghe mấy giây mới nhận ra là ca khúc trong album mới của cậu.

Tuyên Quân cũng cười lên.

Cậu đi qua, ngồi trên cái ghế bên cạnh.

Ánh trăng tan chảy trên hàng mi của anh, vạn vật xung quanh bất ngờ phai sắc, mỗi một âm tiết đều hoá thành sợi tơ trắng mảnh quấn lấy quả đầu tim, móc nhẹ một cái, trong tiếng nhạc piano và nhịp tim như trống rõ ràng Tuyên Quân nghe thấy Aphrodite hát ở bên tai, bỗng cậu ngước lên, đúng lúc đối diện với đôi mắt cười của Dụ Thu.

Cậu nhìn thấy thứ tình cảm nào đó đột nhiên chọc thủng lôi trì, dễ dàng huỷ đi lý trí.