Ngôi Sao Rơi Trên Hoa Hồng

Chương 2



Chàng trai đeo khẩu trang mặc chiếc áo khoác denim màu xanh lam cùng với quần baggy, chân xỏ dép tông, cao hơn cậu một chút. Hắn đeo khẩu trang đen, chỉ để lộ ra đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, làn mi dày rậm, khóe mắt hơi cong lên, là một đôi mắt đa tình.

"Cảm ơn...." Dụ Thu ngơ ngác nói.

"Cậu muốn đi về phía Bắc à?"

Dụ Thu "ồ" một tiếng: "Đúng vậy, cậu cũng thế?"

"Ừ." Chàng trai cười rộ lên, thanh âm của hắn rất trong trẻo, mang theo chút từ tính, thoạt nghe có vẻ còn rất trẻ: "Vừa hay tiện đường, để xem tôi có thể đưa cậu đến đâu nào."

"Cảm ơn cậu." Dụ Thu chân thành nói.

Ô không lớn, hai người đàn ông đi chung có chút miễn cưỡng, Dụ Thu nhìn thấy cánh tay phải của hắn đã dính đầy nước, khẽ nói: "Cậu không cần nghiêng ô về phía tôi đâu, trông người đều ướt hết rồi kìa."

"Ồ, không sao đâu." Chàng trai bật cười "Hôm nay tôi ăn Malatang*, vô tình bị bắn dầu vào tay áo bên phải, cứ coi như đang giặt quần áo đi."

(*Malatang 麻辣烫 là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc bắt nguồn từ Tứ Xuyên.)

Dụ Thụ vươn tay ôm lấy vai hắn, người nọ hơi cao, khó khăn lắm cậu mới ôm được: "Cậu dựa sát tôi đi, hai ta chen chúc chắc là ổn."

Còn chưa dứt lời, Dụ Thu đã đạp trúng một vũng nước, nước bẩn bắn tung toé khắp nơi. Người nọ "ôi chao" một tiếng,

Dụ Thu vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi không thấy rõ, hôm nay ra ngoài không đeo kính...."

Chàng trai cười híp mắt nói: "Không sao, may mà tôi đeo tông, không cần đánh giày —— còn giày của cậu thì hơi thảm đấy."

Cả hai cùng bật cười như thể phát hiện ra điều gì đó rất thú vị.

Suốt cả quãng đường chàng trai kia đều không rời đi, Dụ Thu cảm thấy nghi hoặc, mãi đến tận cổng tiểu khu, cậu mới không nhịn được mà mở miệng: "Cậu cũng ở đây sao?"

"Cậu cũng vậy?"

"...."

"Cậu ở tòa nhà nào?"

"Tòa nhà số 5."

"Tôi cũng thế."

Dụ Thu lại thăm dò hỏi tiếp: "Cậu ở tầng mấy?"

"Tầng 8."

Dụ Thụ mỉm cười, vươn tay ra: "Tầng 9."

Chàng trai có chút sửng sốt, cũng cười rộ lên, giơ tay nắm lấy tay Dụ Thu.

Bàn tay của người này rất ấm áp, hắn nói: "Cậu có lạnh không?"

Khoé mắt Dụ Thu cong cong: "Vẫn ổn."

"Cậu mới chuyển đến đây sao? Tôi chưa gặp cậu bao giờ cả." Chàng trai hỏi.

"Không phải, có lẽ do tôi không hay ra ngoài lắm." Dụ Thu cụp mắt, làn da vốn trắng lại càng thêm trắng bệch vì thời tiết lạnh giá, cậu khẽ cắn môi, lúc này mới có chút huyết sắc: "Trạch nam mà."

Đi đến dưới lầu, chàng trai thu ô lại, nước đọng bên trên tí tách rỏ xuống đất.

Bấy giờ Dụ Thụ mới có cơ hội quan sát đối phương một cách thật tỉ mỉ.

Người nọ rất cao, vai rộng eo thon, thoạt nhìn không quá 20 tuổi. Chàng trai vẩy nước trên tay, hai người cùng bước vào thang máy.

Dụ Thu cười hỏi: "Cậu tên gì thế?"

"Tuyên Quân." Đối phương mỉm cười: "Tuyên trong tuyên bố, Quân trong Ôn Đình Quân*, còn cậu?"

(*Ôn Đình Quân溫庭筠 là một nhà thơ và nhà làm từ trứ danh của Trung Quốc thời Vãn Đường.)

"Dụ Thu." Dụ Thu đáp: "Dụ trong ẩn dụ, Thu trong mùa thu."

Lên đến tầng 8, Tuyên Quân vừa bước ra ngoài đã bị trượt chân, một chiếc dép lê bay thẳng ra ngoài, "bụp" một tiếng rơi xuống ngay trước cửa nhà hắn.

"....." Dụ Thu phì cười ha hả.

Gương mặt trắng trẻo của Tuyên Quân thoáng cái đã đỏ bừng, hắn nhảy lò cò đi xỏ dép vào, sau đó thì dựa người vào cửa, lớn tiếng nói: "Hẹn gặp lại."

"Ừm." Dụ Thu mỉm cười: "Hôm nay thực sự cảm ơn cậu nhiều."

"Không có gì." Mặc dù Tuyên Quân không tháo khẩu trang, nhưng trong mắt lại đong đầy ý cười: "Rảnh rỗi thì có thể mời tôi ăn cơm."

"Được."