Ngôi Sao Rơi Trên Hoa Hồng

Chương 6



Dụ Thu bỗng cảm thấy có chút mâu thuẫn khi để đối phương xem sách mình đã viết, bây giờ cậu trong sạch, nhưng nếu Tuyên Quân biết cậu chính là kẻ “đạo văn” kia…. Dụ Thu thật sự không muốn nghĩ tiếp nữa.

Một tia sáng chợt loé lên trong đầu cậu: “Tôi có lưu lại một bản cho riêng mình, vẫn chưa cho người khác đọc, cậu có muốn xem không?”

Tuyên Quân đồng ý ngay tắp lự, tâm trạng có vẻ cực kỳ tốt.

Dụ Thu hỏi hắn làm nghề gì, Tuyên Quân gãi gãi mũi, trả lời: “Ca hát.”

Lần này lại tới phiên Dụ Thu kinh ngạc, cậu nói: “Ca sĩ sao? Cậu giỏi ghê.”

“Không phải, không phải” Tuyên Quân vội xua tay phủ nhận, “Bây giờ có nhiều người hát hay lắm, quơ tay một cái là túm được cả bó. Tôi hát không hay, chẳng được mấy ai biết, có thể hát là tôi vui lắm rồi.”



“Người nhà có ủng hộ cậu đi hát không?” Dụ Thu nói: “Trông cậu còn rất trẻ.”

“Có.” Tuyên Quân nói: “Lúc học xong đại học, tôi đã nói với bọn họ rằng bản thân muốn tự ra ngoài kiếm tiền, họ chỉ cần quan sát những gì tôi làm thôi. Có thất bại, vấp ngã cũng không cần họ giúp đỡ, tôi muốn chịu trách nhiệm với mọi thứ mình làm. Tôi đã là người trưởng thành rồi.”

Nghe những lời này của hắn, Dụ Thu bỗng nhiên cảm thấy rõ ràng mình mới 22 tuổi đầu, nhưng lại không có cảm giác mạnh mẽ và tràn đầy sức sống như vậy.

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi? 22?”

Tuyên Quân nói: “20.”

“….”

“Hồi tiểu học tôi nhảy lớp một lần, cộng thêm việc đi học sớm, nên khi tốt nghiệp tôi chính là người nhỏ tuổi nhất lớp.” Trong mắt Tuyên Quân lộ ra chút hả hê: “Bọn họ đều 22, tôi mới có 20.”

“Vậy tôi coi như là anh của cậu rồi.” Dụ Thu chọc hắn, “Tôi 22.”

“Cậu vừa mới tốt nghiệp đại học?” Tuyên Quân hỏi, thức thời gọi một tiếng: “Anh.”

“…”

Ánh sáng trong mắt Dụ Thu dần trở nên ảm đạm.

Chuyện không học đại học này, cho tới bây giờ Dụ Thu cũng không biết mình làm đúng hay sai. Cậu dùng bốn năm trời để xem hết một giá sách, viết xong năm bộ tiểu thuyết, nhưng bây giờ nhìn lại, dường như bản thân vẫn chẳng có gì cả.

Tuyên Quân nhận ra sắc mặt của cậu hơi kém, ý thức được bản thân đã lỡ lời: “Em nói sai rồi sao? Thu ca đừng giận mà.”

“Không có.” Dụ Thu ngầm thừa nhận cái xưng hô “Thu ca” này, thản nhiên cười: “Tôi không học đại học.”

Tuyên Quân nói: “Thực ra em cảm thấy học đại học cũng chẳng có tác dụng gì, không học cũng tự do, như nhau cả.”

Dụ Thu nhìn hắn nở nụ cười, hai người chậm rãi đi về phía trước. Tuyên Quân nhỏ giọng ngâm nga một bài hát, không ai cố tìm đề tài để tán gẫu, có thì nói, không thì im lặng. Cảm giác này thoải mái vô cùng.

Bọn họ ra con sông gần đó, đi dạo một vòng rồi trở về, suốt quãng đường hai người nói đủ thứ chuyện, song cuộc trò chuyện rất rời rạc. Dụ Thu cứ tưởng một thời gian dài mình chẳng kết bạn với ai, có thể đã đánh mất một vài kỹ năng giao tiếp rồi, ai ngờ kết quả cũng không tệ chút nào.

Sau này cậu nghĩ lại, khả năng giao tiếp của mình lúc đó không tốt, nguyên nhân có thể là ở người đối diện.

Sắp đi tới cổng tiểu khu, Tuyên Quân bỗng nhiên dừng lại, Dụ Thu hỏi: “Sao vậy?”

Tuyên Quân do dự một chốc, đôi môi mấp máy giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, hắn cất tiếng: “Em muốn hỏi —— Tại sao dạo này anh không chơi đàn nữa?”

“….” Dụ Thu bật cười: “Làm sao cậu biết người chơi đàn là tôi?”

“Đoán.” Tuyên Quân nói “Mỗi lần ở trong phòng ngủ, em đều có thể nghe được tiếng đàn piano truyền tới từ lầu trên, từ 7 giờ 30 đến 9 giờ mỗi ngày. Em không biết rõ mấy gia đình ở tầng trên, nhưng em cảm thấy…. rất có thể là anh.”

Dụ Thu nhìn đối phương, bỗng nhiên không kìm được mà bật cười: “Là tôi.”

Tuyên Quân nhìn cậu chằm chằm.

Ngoại hình của Dụ Thu không tính là quá nổi bật, thế nhưng lại rất ưa nhìn, mặt mũi trông cực kỳ thuận mắt và dễ chịu, môi hồng răng trắng, lông mày thanh tú, khi cười rộ lên thì hai mắt cong cong.

Dụ Thu sờ sờ mặt mình hỏi: “Trên mặt tôi có dính gì hả?”

“Anh còn chưa trả lời em đó.” Tuyên Quân bỗng nhiên ôm lấy bả vai cậu, biếng nhác khoác tay lên, vừa đi vừa chạm nhẹ vào xương quai xanh của Dụ Thu.

Cậu ngẩng đầu nhìn hắn.

“Thực ra cũng không có gì cả.” Dụ Thu đút tay vào túi áo, “Bởi vì quá ồn ào, sẽ gây ảnh hưởng đến người khác, bị nhắc rồi.”

Dẫu sao cậu cũng là người đã từng trải qua bạo lực mạng quy mô lớn, cho nên đối với người phụ nữ trách mắng mình mấy hôm trước, Dụ Thu không có cảm nhận sâu sắc gì. So với những lời chửi bới trên mạng kia, chút chỉ trích ấy quả thực chẳng thấm vào đâu.

“Ai vậy hả!” Không ngờ Tuyên Quân lại có phản ứng lớn như vậy, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, “Mẹ kiếp, ồn ào phải là từ độc quyền dành cho ‘tiếng ồn’ mới đúng! Đàn piano có thể gọi là ồn ào sao, nó chẳng phải là dư âm còn văng vẳng bên tai rất hay ư! Đúng là khó ưa!”

Dụ Thu bị hắn chọc cười: “Đúng, đúng.”

“Em qua nhà anh nhé.” Tuyên Quân nói, “Được không?”

Dụ Thu sửng sốt: “Vì sao?”

Tuyên Quân nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc đáp, “Em muốn trực tiếp nghe anh đàn piano.”