Ngôi Sao Thứ Mười Hai

Chương 70: “Ra mở cửa đi”



“Đêm đông” quay hơn nửa tháng, Lương Úy và Đào Dao không hề tiếp xúc thêm lần nào nữa, ngoại trừ những lúc cần thiết giao tiếp vì công việc. Đào Dao quay phần của mình xong, cô ấy cũng lên RV nghỉ ngơi, nhờ chuyện này mà Lương Úy cũng nhẹ nhõm.

(* RV: là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là “nhà xe”, không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi)

Hai ngày này, Diêu Tri Gia đi công tác ở thành phố Hoài, hôm qua vừa nhắn tin cho Lương Úy, nói hôm nay cô ấy sẽ đến thăm cô, sẵn dịp ăn tối cùng nhau.

Cả buổi sáng hôm nay, thời tiết không tốt lắm, mưa rơi nhè nhẹ, nhiệt độ giảm xuống mấy độ. Cảnh quay ngoài trời bị hoãn lại, chuyển sang cảnh quay trong nhà trước. Hôm nay Lương Úy không đến phim trường, ở lại khách sạn nghỉ ngơi.

Không biết tại sao hôm nay cô thức dậy, khoang mũi lại nghèn nghẹt khó thở. Lương Úy tìm Tô Miểu xin một gói thuốc cảm, pha vào nước nóng, uống xong lại nằm trên giường nghỉ ngơi.

Ngủ mê man một giấc, lại bị chuông điện thoại đánh thức, là Diêu Tri Gia gọi đến, bảo cô ấy đã đến cửa khách sạn, hỏi cô đang ở phim trường hay khách sạn.

Lương Úy hít mũi: “Đang ở khách sạn, để tớ xuống đón cậu.”

Diêu Tri Gia nói: “Còn lâu mới đến giờ ăn, đừng vội, tớ vào phòng cậu ngồi một lát. Lát nữa chúng ta đi ăn sau, cho tớ số phòng của cậu đi.

Lương Úy nói: “302.”

Lương Úy ngồi dậy, vào phòng tắm rửa mặt. Khi cô đi ra, chuông cửa vang lên.

Lương Úy đi ra mở cửa, Diêu Tri Gia nhìn cô: “Sao sắc mặt của cậu kém thế, bệnh à?”

Lương Úy đóng cửa, mở nắp chai nước khoáng, đổ vào ấm đun, giọng mũi nghèn nghẹt: “Tớ bị sốt.”

Diêu Tri Gia đặt túi xách lên bàn: “Uống thuốc chưa?”

“Tớ vừa pha một gói thuốc cảm, bây giờ đỡ nhiều rồi.”

Diêu Tri Gia nói: “Được rồi, vậy lát nữa chúng ta đặt thức ăn về khách sạn, cậu không khỏe thì không nên ra ngoài đâu.”

“Không sao, chỉ sốt nhẹ thôi.” Lương Úy nhìn cô ấy, “Chúng ta ra ngoài ăn đi, lát nữa tớ ghé vào phòng khám mua thuốc.”

Cô vừa nói xong, điện thoại của Diêu Tri Gia reo lên, cô ấy bấm nghe máy, không biết người bên kia nói gì, chỉ nghe cô ấy nói: “Đến gặp Lương Úy, cô ấy đang tham gia đoàn phim, đúng lúc em đi công tác ở thành phố Hoài hai ngày. Vừa xong việc hôm nay, còn không phải em hẹn Úy Úy ăn tối à, em lừa anh làm gì, hay là em đưa điện thoại cho Úy Úy nói chuyện với anh, Ổ Hồ Lâm, anh phiền quá.”

Ánh mắt Lương Úy kinh ngạc, khi Diêu Tri Gia cúp máy, cô bước đến: “Cậu tái hợp với Ổ Hồ Lâm rồi à?”

Diêu Tri Gia ngại ngùng gật đầu: “Ừ, bọn tớ hàn gắn rồi.”

Lương Úy hạnh phúc thay cho cô ấy: “Hay quá, lúc biết hai cậu chia tay, tớ còn thấy hơi tiếc, dù sao hồi cấp ba, Ổ Hồ Lâm cũng cố tình thi trượt kỳ thi phân ban vì cậu mà.”

Diêu Tri Gia: “Khi đó bọn tớ nóng vội, muốn chia tay là chia tay. Lúc nào tớ cũng vô thức so sánh bản thân với Ổ Hồ Lâm. Không biết tại sao nữa, có lẽ vì bọn tớ là mối tình đầu của nhau, vậy nên luôn có ý nghĩa đặc biệt trong lòng của đối phương.”

Trái tim của Lương Úy vui mừng: “Có phải Ổ Hồ Lâm là người đề nghị tái hợp không?”

Diêu Tri Gia quay đầu nhìn Lương Úy, thẳng thắn nói: “Anh ấy không nói trước thì tớ cũng sẽ nói, cũng may là anh ấy nói trước.”

Lương Úy khẽ ừ một tiếng.

Đến giờ ăn, hai người họ ra ngoài, lúc ra khỏi thang máy, họ gặp Đào Dao, cô ấy vừa xong việc, quay về khách sạn nghỉ ngơi, trợ lý của cô ấy theo sau, cầm mấy con búp bê trong tay.

Vì địa điểm quay phim hai ngày nay là một chung cư gần khách sạn này, mấy ngày qua Đào Dao đã ở lại đây. Nhưng Lương Úy chưa từng gặp cô ấy, hôm nay lại chạm mặt.

Đào Dao vô cùng bất ngờ khi gặp Diêu Tri Gia, nhưng cô ấy vẫn chủ động chào hỏi: “Tri Gia, sao cậu đến đây?”

Diêu Tri Gia cười nói: “Đến gặp Lương Úy.”

Ánh mắt của Đào Dao dừng trên gương mặt của Lương Úy: “Cậu quen biên kịch Lương à?”

“Bọn tớ là bạn học cấp ba.”

Đào Dao suy tư gật đầu, cũng không nói gì với hai người họ, sau đó bước vào thang máy.

Lương Úy và Diêu Tri Gia ra khỏi khách sạn, thấy mấy cô gái trẻ đứng trước cửa, luôn miệng khen đẹp thật.

Diêu Tri Gia dời mắt: “Sao Đào Dao quen biết cậu thế?”

Lương Úy nhẹ nhàng giải thích: “Cô ấy là diễn viên chính trong bộ phim mà tớ đang làm.”

Diêu Tri Gia biểu cảm ẩn ý, cô ấy nhìn Lương Úy, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Sau bữa ăn, hai người họ cũng không ngồi lại lâu. Ngày mai Diêu Tri Gia phải đáp chuyến bay quay về, Lương Úy nhìn chiếc xe chở Diêu Tri Gia rời đi, sau đó mới xem định vị, đến phòng khám gần đó mua thuốc, rồi lại chậm rãi đi về khách sạn.

Tháng tư ở phương Nam, đêm vẫn còn hơi lạnh.

Khi Lương Úy về phòng khách sạn, càng cảm thấy không khỏe. Cô rót một ly nước, uống thuốc. Lương Úy tắt điện thoại, đặt lên bàn, sau đó đi ngủ.

Giấc ngủ này không hề thoải mái, có một giấc mơ. Mơ thấy chính mình của năm cấp ba và Trần Hạc Sâm cùng nhau xem phim ở rạp. Hình ảnh chuyển biến, Trần Hạc Sâm và Đào Dao ngồi cạnh nhau trên hàng ghế đầu tiên, còn cô ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng, từ xa nhìn hai người họ cúi đầu thì thầm.

Cảnh tượng trong mơ thật thật hư hư, khi Lương Úy thức dậy, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Dư vị chua xót của giấc mơ còn lưu lại, Lương Úy trấn tĩnh mình, bật đèn lên, đưa tay chạm vào trán, cảm thấy nhiệt độ trên trán còn cao hơn trước.

Lương Úy mở điện thoại lên.

Năm phút trước, Trần Hạc Sâm gọi cô. Lương Úy hít mũi, gọi lại cho anh.

Cuộc gọi được kết nối ngay, giọng nói của Trần Hạc Sâm mang theo ý cười vui vẻ, vang bên tai cô: “Sao vừa rồi em lại tắt điện thoại?”

“Em muốn ngủ một lát, vậy nên mới tắt điện thoại.” Lương Úy nói.

Trần Hạc Sâm khẽ cười: “Lành mạnh quá, ra mở cửa đi.”

Đầu óc Lương Úy hoang mang: “Mở cửa nào?”

Trần Hạc Sâm cười nói: “Không phải anh đã nói khi được nghỉ sẽ đến gặp em à, quên rồi sao?”

Lương Úy phản ứng, nhấc chăn, còn không mang dép, chạy ra mở cửa cho anh.

Trần Hạc Sâm đứng trước cửa, áp điện thoại lên tai, đột nhiên cửa mở ra, anh ngây người mất hai giây, sau đó gương mặt giãn ra, anh cười: “Nhanh vậy sao?”

Lương Úy đứng đó, cổ họng ngứa rát, nhịn không được, ho húng hắng.

Trần Hạc Sâm nheo mắt: “Em bệnh à?”

Lương Úy che miệng, nói: “Em bị sốt.”

Trần Hạc Sâm nhét điện thoại vào túi quần, đi vào trong, từ trong khóe mắt, anh nhìn thấy cô đi chân trần trên sàn nhà, lại nhíu mày: “Sao em không mang dép, mau mang dép đi.”

Lương Úy đi đến bên giường tìm dép, mang vào, cô vừa quay đầu lại, Trần Hạc Sâm đã đứng trước mặt, cúi đầu hỏi cô: “Em uống thuốc chưa?”

Lương Úy nhỏ giọng: “Uống rồi.”

“Sốt cao không?”

“Lúc em đến phòng khám mua thuốc, đo được nhiệt độ là ba mươi tám độ.”

Gò má cô ửng hồng, đôi môi khô khốc.

Trần Hạc Sâm đưa tay thử nhiệt độ trên trán cô, hơi nóng, có lẽ hiện tại còn cao hơn ba mươi tám độ, sắc mặt anh không vui: “Anh xuống quầy lễ tân mượn nhiệt kế, em vào giường nằm trước đi.”

Lương Úy gật đầu, cảm giác đầu nặng nề hơn, cả người lâng lâng, như đi trên mây.

Trần Hạc Sâm mở cửa đi ra, cả căn phòng lại im ắng.

Lương Úy cầm điện thoại đăng nhập WeChat, phát hiện ra một tiếng trước, Trần Hạc Sâm đã nhắn tin WeChat cho cô, hỏi số phòng khách sạn.

Lương Úy hoang mang, tại sao cuối cùng anh lại biết số phòng của cô. Lương Úy định gửi tin nhắn WeChat cho Diêu Tri Gia, hỏi có phải cô ấy nói với Trần Hạc Sâm hay không.

Đúng lúc điện thoại của Trần Hạc Sâm trên bàn cạnh giường reo lên, Lương Úy vươn tay cầm lấy, màn hình hiển thị một dãy số, không có ghi chú gì thêm.

Lương Úy bấm nghe máy, áp điện thoại lên tai, cô chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nữ ở đầu dây bên kia: “Hạc Sâm, em nghe nói anh đến thành phố Hoài, chúng ta gặp nhau được không?”
— QUẢNG CÁO —